Đám người kia kích động vọt tới vị trí của cơ quan, ấn xuống nó.
"Ầm ầm!"
Theo một tiếng vang thật lớn, tòa núi đen bị ánh sáng xanh bao phủ sừng sững phía sau lưng nứt ra một khe hở cực lớn từ vị trí chính giữa.
Cả đám người không hề chần chừ, hưng phấn tiến vào trong khe hở.
"Chúng ta có nên đi vào không?"
Thấy tất cả mọi người hào hứng đi vào khe hở lớn, Thanh Tử quay sang hỏi Diệp Viễn.
"Đương nhiên phải đi vào chứ, có điều chúng ta cần dịch dung một chút!"
Nói xong, Diệp Viễn tiện tay vung lên, hai luồng không khí rơi vào mặt của hai người Thanh Tử và Tần Khuynh Thành.
Khuôn mặt hai người họ trong nháy mắt có thay đổi nhỏ.
"Chờ lát nữa đi vào, hai người cố gắng đừng nên mở miệng nhiều, gọi tôi sư huynh là được!"
"Hiểu rồi, sư huynh!", Thanh Tử vội vàng gật đầu.
Cô ta tất nhiên hiểu được mục đích Diệp Viễn làm như vậy. Hiện tại ba người bọn họ đi một mình, phỏng chừng nếu dùng gương mặt thật gặp người chắc chắn sẽ không được người của các phe thế lực chấp nhận.
Xác định không còn sơ hở gì khác, Diệp Viễn dẫn hai người Tần Khuynh Thành và Thanh Tử cùng tiến vào trong khe hở kia.
Vừa tiến vào kẽ hở này, thứ xuất hiện trước mặt ba người Diệp Viễn không phải là một thế giới lạnh băng, phủ trắng tuyết, mà là một hẻm núi lớn.
Hẻm núi này dài ước chừng mấy trượng, liếc mắt nhìn lại không thấy điểm cuối, rộng chừng trên mười trượng. Nếu nhìn từ trên cao xuống, nó giống như thể bị ai đó dùng một kiếm bổ đôi, chấn động không gì sánh nổi.
Giờ phút này, khắp nơi trong hèm núi đều bị khí độc nồng nặc màu trắng bao phủ.
Lúc này, người của các phe thế lực đang tụ tập tại lối vào hẻm núi, không ai tiến vào trong đó.
Từ tiếng nghị luận của một số người, Diệp Viễn nghe hiểu đại khái.
Nơi này hình như vẫn chưa chính thức mở ra, cần phải chờ khí độc màu trắng kia tiêu tán, mới có thể tiến vào.
Người của các phe thế lực đều đang ngồi trên mặt đất, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Diệp Viễn cũng không nhàn rỗi, anh dẫn hai người Tần Khuynh Thành và Thanh Tử đến một góc hẻo lánh tĩnh lặng nghỉ ngơi.
Dù sao suốt mấy ngày này, bọn họ liên tục đi đường, cũng thấy khá mệt mỏi.
Chỉ là, ba người vừa mới ngồi xuống không bao lâu, liền gặp mấy người mặc đồng phục võ sĩ của nước Uy, vô cùng phách lối bước tới.
"Này, thẳng nhóc tán tu kia, mang theo người của mày cút ngay cho tao, nơi này là của Bát Liên Xã nước Uy chúng tao!"
Diệp Viễn mở to mắt, liếc nhìn mấy người kia một cái, rồi nhắm mắt lại.
"Thằng ngu kia, tao nói chuyện mày không nghe thấy à, lập tức mang theo người của mày cút ngay cho tao, bằng không thì tao sẽ cho mày đẹp mặt!", võ sĩ nước Uy dẫn đầu hung hăng nói.
Võ sĩ nước Uy này sở dĩ dám hung hăng như vậy hoàn toàn là bởi anh ta đã nhìn ra, ba người Diệp Viễn không phải là người của phe thế lực nào, hẳn là tán tu của quốc gia nào đó.
Ngoại trừ cao thủ của một vài môn phái thuộc các quốc gia trên thế giới tham gia đại hội võ giả thế giới lần này, phần nhiều vẫn là tán tu của những quốc gia khác.
Tán tu bình thường không có môn phái hùng mạnh làm hậu thuẫn, tất nhiên chẳng có ai sẽ sợ.
Mà hiện tại, bọn họ không biết lúc nào khí độc ở trong hẻm núi này mới có thể tiêu tán.
Hầu hết chỗ nghỉ ngơi tốt đều đã bị những thế lực siêu cấp như đoàn hiệp sĩ chiếm cứ.
Bởi vậy, bọn họ muốn tìm cho môn phái của mình một vị trí nghỉ ngơi hơi tốt một chút.
Vị trí của ba người Diệp Viễn không được xem như tốt lắm, nhưng so với những vị trí khác thì ổn hơn nhiều.