Từ lời nói của một số người vừa rồi, anh nghe ra được những người này dường như rất kiêng kỵ Thế Ngoại Đào Nguyên.
Vì vậy, anh muốn lợi dụng những người này xem có thể dẫn các cao thủ của Thế Ngoại Đào Nguyên ra hay không?
Cũng muốn xem cao thủ của Thế Ngoại Đào Nguyên này lợi hại đến mức nào.
Hơn nữa, anh cũng tò mò xem những người này muốn tìm ai.
Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy người mà bọn họ muốn tìm có liên quan gì đó với anh.
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!", mấy người nhất thời kích động, không ngừng cúi đầu với Diệp Viễn.
"Được rồi, mau rời đi đi. Sau khi tìm được người cần tìm, hãy mau rời khỏi giới trần tục này. Giới trần tục này cũng không chào đón người ngoài như chúng ta đâu!", Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Vâng, tiền bối. Sau khi tìm được người chúng tôi cần tìm thì chúng tôi nhất định sẽ mau nhanh rời khỏi".
Nói xong, cả đám vội vàng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Viễn lập tức bắt đầu chữa trị vết thương cho Kiếm Vô Nhai.
Mấy phút sau, vết thương của Kiếm Vô Nhai đều đã lành.
Sau khi đưa Tô Yên Nhiên về nhà họ Tô, Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai nhanh chóng rời đi.
Trước tiên phải tới Thế Ngoại Đào Nguyên.
Vì giờ phút này, dấu vết của năm người của động Bích Thủy đã xuất hiện bên ngoài Thế Ngoại Đào Nguyên.
Sở dĩ Diệp Viễn chắc chắn như vậy là vì anh đã để lại một luồng khí cơ vào trong lệnh bài có thể vào trong Thế Ngoại Đào Nguyên.
Bây giờ luồng khí cơ đó đang nhanh chóng tiến về phía Thế Ngoại Đào Nguyên.
Không bao lâu sau, Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai đã lần theo tung tích của những người kia.
Đi theo năm người này, họ đã nhanh chóng tới được bên ngoài lối vào của Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nhưng khi năm người tu tiên của động Bích Thủy này đang chuẩn bị tiến vào đại trận ngoại vi.
"Xào xạc…”
Xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy ông lão toàn thân toát ra khí trường cực mạnh.
Họ bao vây xung quanh năm người kia.
Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai nấp trong chỗ tối, nhìn là biết thực lực của mấy ông lão này còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy ông lão trước đây bị anh giết ở nhà họ Tiêu.
Nhất là ông lão lưng còng đi đầu kia, Diệp Viễn vẫn không thể thấy rõ thực lực cụ thể của người này.
"Người ở động Bích Thủy? Tại sao các người lại xuất hiện ở đây?"
Ông lão dẫn đầu ngạc nhiên nhìn năm người này.
Cô gái dẫn đầu cũng không ngờ rằng bọn họ thế mà lại bị người ở Thế Ngoại Đào Nguyên phát hiện.
Nếu đã bị phát hiện rồi thì bọn họ cũng không cần phải che giấu nữa.
Sau đó, cô ta tiến lên ôm quyền khom lưng với mấy ông lão: "Đệ tử bái kiến các vị tiền bối!"
"Chúng vãn bối phụng mệnh Đại trưởng lão tông môn tới quý địa để tìm Thánh nữ tông môn về!"
Nghe vậy, ông lão đứng đầu kia lại cười khinh bỉ.
"Thánh nữ? À, chẳng phải trăm năm trước động Bích Thủy của các người đã đuổi Thánh nữ khỏi tông môn rồi sao? Tại sao bây giờ lại hối hận rồi?"
Mấy ông lão còn lại cũng hùa theo.
"Ha ha, ta thấy lão già khốn kiếp kia tìm Thánh nữ chỉ là cái cớ mà thôi, bọn họ muốn nhân cơ hội này tới xem mấy lão già khốn kiếp chúng ta còn sống hay không chứ gì?"
"Đúng vậy, chẳng phải lão già khốn kiếp kia rất thích làm mấy chuyện này sao?"
"Không ngờ sau nhiều năm không gặp mà tính tình lão già ấy vẫn thất thường như vậy!"