"Ông là ai?"
Nhìn thấy ông lão đột nhiên xuất hiện, Diệp Viễn cũng giật mình.
Từ lúc đến Lý gia thôn này, anh cũng đã dùng thần thức quét qua toàn bộ Lý gia thôn.
Cũng không phát hiện bất kỳ cao thủ nào tồn tại, chỉ có một số võ giả có cảnh giới không cao lắm.
Tuy nhiên hiện tại, ông lão không biết xuất hiện ở nơi này từ lúc nào nhưng anh lại không hề cảm nhận được.
Hơn nữa, vừa rồi lần đầu tiên anh dùng thần thức quét qua ông lão mà lại phát hiện mình căn bản không thể nào nhìn thấu thực lực của ông ta.
Nhưng ông lão không trả lời câu hỏi của Diệp Viễn.
Tiện tay chộp lấy ba ly rượu kia, ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Ngay khi rượu có thêm tiên linh ngọc nhũ rót vào cổ họng, đôi mắt nhỏ vốn đang nheo lại của ông lão đột nhiên mở to.
Toàn thân ông ta điên cuồng run rẩy.
Trong miệng lại là phát ra âm thanh vô cùng kích động.
"Rượu ngon, rượu ngon!"
"Rốt cuộc ông là ai?"
Lúc này, Diệp Viễn cũng có chút khó chịu, cả người bộc phát một luồng áp lực cường đại, hung hăng áp về phía ông lão.
Ông lão dường như không hề nhận thấy áp lực khủng khiếp của Diệp Viễn đang ập đến.
Ông ta lại nói.
"Rượu ngon như vậy mà cậu lại đưa cho mấy người không hiểu về rượu, quả thực là phí phạm của trời!"
Vừa nói, ông lão vừa nhẹ nhàng vung tay lên, hai ly rượu ngon còn lại đang để trước mặt Diệp Viễn cũng bay về phía ông lão.
Diệp Viễn tùy ý di chuyển tay, định cướp lại hai ly rượu, nhưng vào khoảnh khắc năng lượng của anh chạm vào ly rượu.
Một luồng khí tức còn đáng sợ hơn nữa tỏa ra từ ly rượu, trực tiếp đánh bật khí cơ yếu ớt của anh.
"Cao thủ!"
Cảm nhận được năng lượng đáng sợ ẩn chứa trong khí tức đó, sắc mặt Diệp Viễn thay đổi mạnh mẽ một lần nữa.
Mà ông lão có chút kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, sau đó vươn tay cầm lấy hai ly rượu trong tay.
Ngẩng đầu lên, hai ly rượu ngon kia lại rót vào miệng ông lão.
Sau khi uống cạn hai ly rượu, vẻ mặt của ông lão lại trở nên kích động.
"Rượu ngon, rượu ngon. Tuy tôi đã già, cũng từng uống qua vô số rượu ngon trên đời này, nhưng không có loại nào ngon bằng loại rượu này".
"Nếu lão tiền bối đã thích rượu này thì tôi đưa cho ông!"
Nói xong, Diệp Viễn lại vung tay lên, hai bình rượu nhanh chóng bay về phía ông lão.
Mà ông lão thấy vậy thì trên khuôn mặt hơi bẩn của mình cũng nở một nụ cười.
Sau đó, chỉ thấy ông ta thản nhiên ném bầu rượu hồ lô trên tay đi.
"Rắc rắc!"
Hai tiếng rắc vang lên!
Hai bình rượu kia lập tức vỡ tan tành, rượu ngon bên trong cùng những mảnh thủy tinh vỡ rơi xuống đất.
Nhưng vào lúc này, nắp của bầu rượu hồ lô kia tự động mở ra, rượu ngon bỗng nhiên như bị thứ gì đó lôi kéo.
Nó biến thành hai dòng nước mỏng, nhanh chóng chảy vào bầu rượu hồ lô.
"Không gian chứa vật! Hơn nữa còn là một không gian chứa vật vượt qua cấp bậc Linh Khí cực phẩm!"
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viễn lại cảm thấy kinh ngạc một lần nữa.
Vào lúc anh đưa hai bình rượu ra ngoài, anh đã ở cất giấu một chiêu thức toàn lực mà anh đã ngưng kết vào.