Lúc này, tất cả các bộ xương bỗng bắt đầu phân hủy nhanh chóng.
Nhưng Diệp Viễn vung tay một cái, tất cả xương cốt đều ngừng phân hủy.
Sau đó, Diệp Viễn vung chưởng tạo ra vài hố sâu trên mặt đất, an táng tất cả các bộ xương.
Khi đã làm xong, Diệp Viễn quay sang Tần Khuynh Thành và Thanh Tử ở bên cạnh:
"Tôi còn việc phải làm, hai người cứ đi theo con đường phía trước, cuối đường có một truyền tống trận sẽ đưa mọi người đến nơi an toàn!"
"Được!"
Thanh Tử và Tần Khuynh Thành gật đầu thật mạnh mẽ. Hành động của Diệp Viễn vừa rồi khiến họ hiểu ra Diệp Viễn là người của Quỷ Môn, khiến họ cảm thấy rất kinh ngạc.
Tất nhiên, dù kinh ngạc đi chăng nữa, giờ đã biết Diệp Viễn là người của Quỷ Môn, đương nhiên anh sẽ không để người ngoài lấy đi vật gì của Quỷ Môn.
Vì vậy, chắc chắn Diệp Viễn sẽ đi đối phó những người khác đã vào Quỷ Môn Di Chỉ.
Còn hai người họ có thực lực yếu kém, đi theo Diệp Viễn chỉ làm gánh nặng liên lụy đến anh.
Sau đó Diệp Viễn lại nhìn về phía những người nhà Đông Phương:
"Xin nhờ các vị bảo vệ hai người họ, sau này tôi sẽ cảm tạ xứng đáng!"
Một vị trưởng bối nhà Đông Phương lập tức đáp: "Cậu Diệp yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt hai người họ!"
"Vậy tôi cảm tạ các vị!"
Sau khi những người nhà Đông Phương dẫn Thanh Tử và Tần Khuynh Thành rời đi an toàn, Diệp Viễn quay trở lại con đường, vung tay một cái, hang động trước mắt hoàn toàn biến mất.
Xuất hiện trước mắt Diệp Viễn là một lối đi xuống dưới.
Hang động vừa nãy không phải thực sự tồn tại, mà là một đại trận do Ngô Đạo Tử bày ra để bảo vệ các bộ xương xủa cao thủ Quỷ Môn.
Những kẻ không phải người của Quỷ Môn, đương nhiên không thể tiến vào bên trong.
Không hề do dự, Diệp Viễn bước vào lối đi xuống dưới.
Vừa bước vào con đường, Diệp Viễn đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Mùi tanh nồng đến mức khiến Diệp Viễn phải nhíu mày.
Đi dọc theo con đường xuống dưới một quãng không rõ bao lâu, mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc, thậm chí toàn bộ con đường bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu đỏ máu.
Khoảng mười phút sau, cả con đường hoàn toàn bị một làn sương mù đỏ như máu đặc sệt bao trùm, khiến tầm nhìn của Diệp Viễn bị che khuất, và mùi máu tanh nồng nặc gần như khiến anh không thể thở được.
Sau một lúc lần mò trong làn sương mù đỏ máu này.
Bỗng nhiên, làn sương mù đỏ máu đặc sệt kia tan biến hoàn toàn.
Lúc này, Diệp Viễn mới nhận ra mình đã xuất hiện trong một không gian hoàn toàn mới.
Tại trung tâm không gian này, có một ngọn núi cao khoảng trăm trượng, vươn đến tận đám mây, một ngọn núi màu đỏ máu cao vút tầm mắt khó nhìn thấy đỉnh.
Và ở giữa ngọn núi, có vài sợi xích làm bằng một vật liệu lạ, trói chặt một thứ khô héo, trông giống như xác người.