Rồi bà Tô nhiệt tình kéo tay Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên đi đến cửa tòa nhà.
Người nhà họ Tô đứng trước cửa khu nhìn thấy Diệp Viễn đến, cả đám đều trở câu nệ.
Bọn họ không biết phải chào hỏi Diệp Viễn như thế nào, cũng không biết nên cư xử đối đãi với anh ra sao.
Nói cho cùng, thân phận và địa vị của Diệp Viễn đã cách xa bọn họ như trời với đất.
Ông Tô và Tô Lâm cũng vậy, hai người họ lúng túng đứng tại chỗ, không biết phải làm gì.
Thật ra, cho đến bây giờ bọn họ vẫn không thể tin Diệp Viễn đã mạnh đến mức tiêu diệt được nhà họ Tiêu.
Rõ ràng mấy tháng trước, thực lực của Diệp Viễn cũng chỉ ngang ông Tô.
Không ngờ, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi không gặp nhau, Diệp Viễn đã mạnh đến vậy.
Chỉ có bà Tô vẫn tỏ ra bình tĩnh, vừa nói chuyện vừa nhiệt tình kéo Diệp Viễn vào nhà.
Người nhà họ Tô không dám thất lễ, cũng vội vàng theo vào.
Sau khi vào nhà, bà Tô lại niềm nở bảo Diệp Viễn và Tô Yên Nhiên ngồi xuống.
Mà người nhà họ Tô vào nhà thì cứ cúi đầu đứng một bên như học sinh phạm sai lầm bị thầy cô phạt đứng góc lớp.
Nhất là ông Tô và Tô Lâm, hai người họ lúng túng đến độ không biết phải làm gì.
Nếu ở đây có một cái lỗ thì chắc chắn hai người sẽ chui vào ngay lập tức.
Đương nhiên Diệp Viễn cũng chú ý tới bọn họ, thấy Tô Lâm trước kia vô cùng ngang ngạnh bây giờ lại đứng yên tại chỗ như học sinh phạm sai lầm, Diệp Viễn cảm thấy buồn cười.
Diệp Viễn không hận Tô Lâm, bởi vì hiện thực là vậy.
Không có thực lực thì bạn vĩnh viễn bị người khác xem thường.
Chỉ khi có được thực lực mạnh mẽ, bạn mới được người khác kính trọng.
Bà Tô và Diệp Viễn trò chuyện một lát thì mới phát hiện ra tình cảnh khó xử của người nhà họ Tô.
Bà vội nói: “Yên Nhiên, con ngồi với Diệp Viễn đi nhé, mẹ đi nấu cơm”.
Rồi bà Tô lại quay sang nói với bố Tô Yên Nhiên: “Bố nó à, anh còn đứng đó làm gì, không mau vào trong bếp giúp em chuẩn bị cơm nước!”
“Được!”
Ông Tô nghe bà Tô nói mà như nghe thấy âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời, ông ta kích động đáp lại, sau đó phi ngay vào phòng bếp với tốc độ cực nhanh.
Bằng không ông ta sợ nếu mình vẫn còn đứng đó thì có thể xấu hổ đến mức đội quần mất.
Thấy ông Tô vào phòng bếp, cả nhà họ Tô đều vô cùng hâm mộ.
Tô Lâm cũng không chịu được.
Bèn chủ động nói: “Tôi đi pha trà!”
Rồi lao vào phòng đọc sách luôn.
Người nhà họ Tô thấy thế thì cũng nhao nhao lấy cớ đi khỏi phòng khách.
Nhưng đột nhiên bà Tô lên tiếng.
“Mấy người sắp xếp lại bàn ăn đi!”
Nghe vậy, cả đám gật đầu như máy đóng cọc, sau đó xông về phía bàn ăn ngoài phòng ăn với tốc độ nhanh nhất.
Bắt tay vào chà lau bàn ăn sạch sẽ đến mức phát sáng.
Động tác quả thực là nhanh, gọn, lẹ!
Cảnh này cuối cùng làm cho Diệp Viễn không nhịn được cười.
“Phụt!” một tiếng, anh phì cười.
Người nhà họ Tô nghe thấy Diệp Viễn bật cười thì xấu hổ hơn, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi.