Bây giờ, ngay cả Hiên Viên Hoành Thiên và người của các thế lực ở thủ đô tập trung ở đây, sau khi đến bọn họ còn cung kính chào hỏi Diệp Viễn.
Điều này làm cho bà ta có cảm giác như đang nằm mơ, không hề chân thật chút nào.
Lúc này, Diệp Viễn mới từ từ ngẩng đầu lên.
Anh liếc mắt nhìn qua mọi người có mặt ở đây một lần.
Mặc dù tất cả mọi người đều cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của Diệp Viễn lướt qua.
Bọn họ lập tức cúi đầu thấp hơn.
"Tất cả đứng lên!"
Diệp Viễn lạnh nhạt nói một câu, tất cả mọi người mới sợ hãi ngẩng đầu lên, không có bất kỳ ai dám nhìn thẳng vào Diệp Viễn.
Tất cả giống như học sinh lỡ làm điều sai, cúi đầu đứng ở một bên.
Lúc này, ánh mắt Diệp Viễn nhìn về phía Vương Tiên Tri.
"Vương gia chủ, hai người bên kia là người nhà họ Vương các ông đúng không?"
Vương Tiên Tri bỗng dưng cảm thấy lạnh hết cả người, vội vàng gật đầu nói:
"Vâng! Bọn họ là người nhánh phụ của nhà họ Vương ở ngoài tỉnh!"
Sau khi có được đáp án chắc chắn, Diệp Viễn gật nhẹ đầu.
Anh lại nhìn về phía ông nội Liễu Huân.
"Ba người kia là người của nhà họ Liễu các ông?"
Ông nội Liễu Huân vội vàng đưa mắt nhìn mấy người Nguyệt Kỳ Nhân, phát hiện bọn họ trông rất xa lạ, đồng thời, trên người bọn họ cũng không có hơi thở đặc biệt chỉ có trên người của người nhà họ Liễu.
Ông ta liền vội vã lắc đầu nói:
"Trên người ba người đó không có hơi thở của nhà họ Liễu, thế nên không thể là người nhà họ Liễu chúng tôi được!"
Sau khi có được câu trả lời, Diệp Viễn gật nhẹ đầu lần nữa.
Anh nhìn vào những người còn lại.
"Có biết tại sao tôi lại gọi tất cả mọi người đến đây không?"
Rất nhiều người lắc đầu không biết.
Nhưng cũng có một số người thông qua mấy câu Diệp Viễn vừa hỏi, cùng với dáng vẻ hoảng sợ của Vương Tiên Tri, và tình trạng mấy người Vương Hạo Vũ trên mặt đất mà suy đoán được một vài thứ.
Sau khi Diệp Viễn lại nhìn mọi người một lần nữa mới lạnh nhạt kể lại chuyện hôm nay anh gặp phải.
"Lúc đầu, hôm nay chúng tôi cũng chỉ muốn trừng trị mấy kẻ lừa đảo đó một chút, thật không ngờ, mấy kẻ lừa đảo đó lại ỷ vào mình là họ hàng xa của nhà họ Liễu, đồng thời còn dẫn theo mấy người tự xưng là người nhà họ Vương đến gây sự với chúng tôi!"
"Nếu hôm nay tôi không có ở đây, các anh em của tôi liệu có thể sẽ không đi ra khỏi đây được, hoặc là chết luôn ở nơi này hay không?"
"Đương nhiên, anh em của tôi có tôi bảo vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu người gặp phải chuyện hôm nay chỉ là người bình thường, là một người không quyền không thế thì sao?"
"Kết cục của bọn họ sẽ như thế nào? Tôi nghĩ chắc hẳn các vị đều biết rõ!"
Diệp Viễn vừa mới nói xong.
Chỉ nghe "phịch!" một tiếng!
Vương Tiên Tri lập tức quỳ rạp xuống đất.
"Diệp tiên sinh, đều do tôi không tốt, là tôi không biết chỉ bảo kẻ dưới, nên mới khiến cho những tên khốn kiếp này vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì, khiến mấy tên khốn kiếp này quấy nhiễu ngài và anh em ngài, Diệp tiên sinh, ngài yên tâm, chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ cho ngài và anh em ngài một lời giải thích rõ ràng..."
Chỉ là, Vương Tiên Tri vẫn chưa nói xong, giọng của Diệp Viễn lại vang lên lần nữa.
"Tôi cũng biết, mấy chuyện cậy thế hiếp người thế này căn bản không có cách nào ngăn chặn, cũng không có khả năng ngăn chặn!"
"Nhưng tôi vẫn muốn những chuyện như thế này ở thủ đô cố gắng xảy ra ít nhất có thể."
"Cho nên, tôi nghĩ nhân cơ hội hôm nay, nêu lên đề nghị của mình với các vị!"