Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y - Diệp Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này mới hóa giải hết đau đớn của ông ta.

“Rốt cuộc đây là ai vậy chứ? Chết cũng đã được hàng ngàn hàng vạn năm rồi, lại còn ghê gớm như vậy”.

Đáy lòng Thôi Nhai Tử vẫn còn sợ hãi nhìn về phía khối thi thể kìa, nếu không phải mới vừa nãy ông ta lùi lại nhanh, nói không chừng cả cái mạng của ông ta đều phải mất.

“Bên dưới có chữ!”

Bấy giờ Kiếm Vô Nhai đột nhiên lên tiếng nói.

Diệp Viễn vội vàng nhìn về phía cái xác kia, quả nhiên phía dưới tay phải của khối thi thể này dường như có một chữ gì đó.

Thế nhưng chữ viết bị thi thể đè, căn bản là không thể nhìn rõ hoàn toàn.

Diệp Viễn tiện tay đụng vào một cái, một luồng khí kình lập tức vồ về phía cái xác kia.

“Xoạt!”

Nhưng ngay khoảnh khắc khí kình vừa tiếp xúc với thi thể, cái xác không đầu đó lại đột ngột đứng lên.

Một quyền kinh khủng hung hăng đánh về phía Diệp Viễn.

Diệp Viễn thấy vậy cũng thay đổi sắc mặt, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã vội tung ra một quyền.

“Ầm!”

Hai quyền mạnh mẽ chạm vào nhau, Diệp Viễn chợt cảm thấy trong nắm đấm nhất thời truyền đến một loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, đang vội vàng men theo nắm đấm chạy tới đan điền của chính mình.

Ngay khi sức mạnh mênh mông kia sắp sửa đánh trúng đan điền, Nguyên Anh của đan điền đột nhiên cử động, bên trong quả cầu màu vàng trên đầu chợt tỏa ra một vệt sáng ba màu, ngay lập tức đánh tan thứ sức mạnh khủng khiếp vừa xâm phạm kia.

Diệp Viễn cũng vội vàng mượn sức mạnh của vệt sáng ba màu này, cấp tốc tung ra một quyền, thẳng thừng đánh bay khối thi thể không đầu đó.

Cái xác không đầu ngay lập tức đập vào một đống phế tích cách đó không xa.

Trong phế tích nháy mắt có vô số nguồn năng lượng hỗn loạn cùng với kiếm khí kinh khủng càn quét ra.

Khối thi thể không đầu ngay tức khắc bị chúng nó ép thành một đống bụi bặm.

“Thật là khủng khiếp!”

Thấy cái xác không đầu đã hoàn toàn bị cắn nát, Diệp Viễn cũng thờ phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời nội tâm cũng có hơi lo sợ.

Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt, quả cầu màu vàng ra tay, e là anh cũng đã bị sức mạnh trên người cái xác đó đánh chết rồi.

“Là một chữ âm? Phía sau dường như chưa viết xong!”

Lúc này giọng của Kiếm Vô Nhai lại lần nữa truyền tới.

Diệp Viễn cũng vội vàng cúi đầu nhìn về phía cái chữ khi nãy bị khối thi thể kia đè dưới thân.

Một chữ “âm”!

Ở đằng sau chữ âm này chỉ viết một dấu chấm, không còn bất cứ thứ gì nữa hết.

“Xem ra người này hẳn là đang suy nghĩ xem phải viết gì, đang tiếc chỉ vừa mới viết được một chữ, hình như đã phải gặp chuyện bất trắc!”, Diệp Viễn suy đoán nói.

“Đằng sau chữ âm này sẽ là chữ gì nhỉ?”

Trong lúc nhất thời, Diệp Viễn rơi vào trầm tư.

“Âm mưu?”

Kiếm Vô Nhai ở bên cạnh nhắc nhở.

Kiếm Vô Nhai nhắc nhở làm cho Diệp Viễn cả kinh, quả thật vậy, phía sau chữ “âm” này có một dấu chấm.

Chẳng phải là chữ “mưu” trong âm mưu hay sao?

“Nếu như người này thật sự định viết chữ âm mưu, thế thì rốt cuộc là âm mưu gì? Rốt cuộc người đó muốn nói điều gì cho hậu nhân đây?”


Bất chợt, Diệp Viễn lại lâm vào trầm tư một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK