Thôi Nhai Tử lập tức hiểu, tên hồ ly Diệp Viễn này muốn đặt bẫy cho ông ta đây mà.
Nghĩ tới đây, Thôi Nhai Tử cũng quyết định tương kế tựu kế.
"Được thôi, đây là chính cậu tự chọn, lão già đây sẽ không phục vụ nữa!"
Nói xong, Thôi Nhai Tử lập tức giả vờ như không kịp chờ đợi, dưới chân khẽ động, bỏ chạy về phía xa.
Mà trong quá trình này, Diệp Viễn vẫn không mở miệng nói gì.
Mà là đi đến trước mặt Niếp Niếp và Tuyết, nói: "Niếp Niếp, Tuyết, tối hôm qua tôi uống nhiều quá, không nhớ rõ lão già kia có thật sự thề bằng đạo tâm của ông ta rằng sẽ nghe lời tôi mấy năm hay không?"
"Sư phụ, lão già thối tha kia đã thề, nếu ông ta không nghe lời người thì sẽ bị lôi bạo diệt thế hủy diệt, đồng thời sẽ bị hồn phi phách tán!"
"Không sai, cậu Diệp, lão già kia đã thề, đúng rồi, cậu Diệp, lời thề kia thật sự có tác dụng sao?", Tuyết còn hỏi như thật.
"Tôi không rõ lắm, chắc là không có tác dụng đi!", Diệp Viễn trả lời.
Mà Thôi Nhai Tử đã đi ra khỏi thôn nghe thấy lời này thì suýt nữa tê liệt ngã xuống đất.
Ở toàn bộ giới tu hành thật sự sẽ xảy ra chuyện tu sĩ lấy đạo tâm để thề.
Nhất là tu sĩ càng cường đại, lấy đạo tâm thề sẽ vô cùng linh nghiệm.
"Hồ ly, cậu hại chết tôi rồi!"
Thôi Nhai Tử quát lên một tiếng lớn, bóng người lập tức biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng trước mặt Diệp Viễn.
"Hả, lão già, sao ông lại trở về rồi?"
Diệp Viễn giả vờ rất kinh ngạc nói.
Nhìn vẻ mặt rất thiếu đòn của Diệp Viễn, Thôi Nhai Tử thật sự rất muốn vung tay lên cho anh một cái bạt tai.
Nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không dám làm như thế.
Ông ta hung ác trừng mắt nhìn Diệp Viễn mấy cái, cuối cùng cũng chịu khuất phục.
"Tên nhóc thối, tôi đồng ý với cậu sẽ để cậu sai bảo mấy năm, nhưng mà trong quá trình này, tôi muốn rượu ngon, mỗi ngày ít nhất là năm cân!"
"Còn có điều kiện sao, vậy quên đi, ông vẫn nên rời đi thôi!"
Nói rồi, Diệp Viễn trực tiếp nắm lấy tay Niếp Niếp, vượt qua Thôi Nhai Tử, đi vào trong cổng.
Thôi Nhai Tử lập tức lại bị Diệp Viễn làm cho ngẩn người tại chỗ.
Thật lâu sau, một từ mà ông ta mới học được ở giới phàm tục mấy năm nay mới tuôn ra từ trong miệng ông ta.
"Đậu má!"
Nhìn khuôn mặt đen đến mức chảy nước của Thôi Nhai Tử, Diệp Viễn không nhịn được cong khóe miệng lên cười.
"Lão già, ông còn muốn chơi với tôi ư, để xem tôi có trị được ông không!"
Đối với cao thủ siêu cấp như Thôi Nhai Tử, bắt đầu từ hôm qua, Diệp Viễn cũng đã nghĩ ra nên làm như thế nào.
Mà sở dĩ Diệp Viễn muốn đặt bẫy Thôi Nhai Tử hoàn toàn là bởi vì thực lực bây giờ của anh đã đủ cường đại, đồng thời kẻ địch cũng càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng cường đại.
Mà người bên cạnh anh mặc dù cũng đều đi theo anh tu hành, nhưng ngoại trừ Vũ ra, tốc độ tăng trưởng của những người khác ra đều không nhanh lắm.
Anh lo lắng lúc mình không ở bên cạnh, những người đó sẽ bị kẻ địch của anh làm tổn thương.
Bởi vậy, anh mới cần tìm cao thủ đến bảo vệ những người bên cạnh mình.
Còn nữa, anh cũng muốn thông qua Thôi Nhai Tử để tìm hiểu rõ hơn về những chuyện liên quan tới giới tu hành.
Dù sao sau này, chắc chắn anh sẽ phải đến giới tu hành.
Hiểu biết nhiều một chút cũng không có chỗ xấu gì.