Tiến lên trước một bước, đứng ở bên người Giang Trần, cười nói:
- Uông Hàn huynh, Thiên Địa thệ ước nghe nói rất linh a. Ngươi cũng không nên nghĩ không ra nha.
Mộc Cao Kỳ cũng cười nói:
- Cái này có tính mua dây buộc mình, gậy ông đập lưng ông hay không nhỉ?
Thẩm Thanh Hồng cười nói:
- Mộc sư đệ cao kiến, bất quá còn có một câu, cái này gọi là không tìm đường chết, sẽ không chết, ha ha ha.
Hiện trường hơn mấy chục ánh mắt, đều nhìn lại Uông Hàn.
Uông Hàn xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, tức giận nhét đầy ngực, cơ hồ muốn bạo tạc ra.
Nếu như cơn tức này có thể phát tiết ở trên người Giang Trần, hắn tuyệt đối không ngại giết Giang Trần liền mười lần.
Chỉ là, trước Thiên Địa thệ ước, hắn muốn đổi ý cũng không được.
Cắn răng một cái, ánh mắt như độc xà thổ tín nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Giang Trần, ta biết ngươi khẳng định đùa nghịch mánh khóe. Ta thua, hướng ngươi xin lỗi.
Uông Hàn này cũng là ngoan nhân, tay năm tay mười, tát mình liền hai cái.
Đùng…
Thanh âm vẽ mặt thanh thúy, làm cho da đầu của tất cả mọi người run lên. Trong nội tâm đều nói thầm, Giang Trần này không dễ chọc a. Ngay cả thiên tài như Uông Hàn cũng bại.
Tại thời khắc này, toàn trường im ắng.
Ai cũng cảm giác được, Uông Hàn tự tát hai cái ẩn chứa hận ý mãnh liệt cỡ nào.
Mà để cho hắn tự tát hai cái, là một người trẻ tuổi Nguyên cảnh ngũ trọng của Đan Càn Cung.
Sắc mặt của Trần trưởng lão tái nhợt, tuy tự tát là Uông Hàn, nhưng mặt mo của hắn cũng không chỗ đặt, dù sao, Uông Hàn này không chỉ là tự tát mình, mà là tát toàn bộ Thánh Kiếm Cung.
- Giang Trần, Uông Hàn ta thề giết ngươi.
Loại ngoan thoại này, Giang Trần lại chẳng thèm ngó tới, dù không có chuyện ngày hôm nay, chẳng lẽ Uông Hàn sẽ hòa hòa khí khí ở chung với Giang Trần hắn?
Lúc trước phát hiện Thánh Anh Thảo, Uông Hàn này trực tiếp công kích, căn bản không có hai lời.
- Không có để ngươi đớp cứt, ngươi đã nên cười trộm rồi.
Giang Trần đạm mạc cười cười, đối với Uông Hàn phát ngoan thoại, lại lơ đễnh.
Trần trưởng lão cũng đen mặt lên, trừng mắt nhìn Vân Niết trưởng lão:
- Vân Niết, khoản sổ sách này Thánh Kiếm Cung ta nhớ kỹ.
Vân Niết trưởng lão cười lạnh nói:
- Ghi nhớ thì ghi nhớ, hù dọa ai đó?
Đan Càn Cung cùng Thánh Kiếm Cung thế như nước lửa, quan hệ dù sao đã rất kém cỏi, cũng không quan tâm hận cũ thêm thù mới rồi.
Nói sau, chuyện lần này, hoàn toàn là Thánh Kiếm Cung thêu dệt.
Hạng Càn trưởng lão cười ha ha:
- Tốt rồi, tốt rồi, hiện tại hết thảy hiểu lầm đã làm rõ. Khá tốt lãng phí thời gian không nhiều lắm. Hôm nay tất cả mọi người không sai biệt lắm đã đến đủ, thời gian còn lại cũng không nhiều lắm. Mọi người vẫn là suy nghĩ hòn đảo giữa hồ kia, nên phân phối làm sao a.
Nhắc tới hòn đảo giữa hồ, con mắt tất cả mọi người sáng ngời, tràn ngập khát vọng.
Tiêu Dao Tông Vô Ngân trưởng lão nhướng mày:
- Đợi một chút, Tiêu Dao Tông ta còn có người chưa tới.
Hạng Càn trưởng lão đạm mạc nói:
- Đã đợi lâu như vậy, nếu còn chờ, nói không chừng thời gian cũng đã xong. Các ngươi ai nguyện ý chờ?
Trưởng lão các tông, đại bộ phận đều lắc đầu, mà người đến từ Ngũ phẩm tông môn, thì càng lắc đầu cuống quít, bọn hắn thật vất vả tiến tới một lần, tự nhiên không muốn chờ ở chỗ này.
Vô Ngân trưởng lão liếc nhìn Vệ Hạnh Nhi:
- Liên lạc với Vệ Khánh chưa?
Vệ Hạnh Nhi lắc đầu:
- Liên lạc không được.
Trong nội tâm Vô Ngân trưởng lão co lại, tuy Vệ Khánh tự cao tự đại, nhưng cuối cùng là một thiên tài. Ở Thượng Cổ Dược Viên, người có thể thương đến hắn là không nhiều lắm. Lúc này không có chạy đến, chẳng lẽ Vệ Khánh... vẫn lạc?
Nhất niệm đến đây, Vô Ngân trưởng lão nhịn không được nhìn lại Giang Trần.
Dùng hiểu biết của Vô Ngân trưởng lão đối với Vệ Khánh, Vệ Khánh này nhất định sẽ tìm Giang Trần phiền toái. Mà hôm nay Giang Trần lông tóc không tổn hao, Vệ Khánh lại thần bí mất tích.
Tuy không có bất kỳ chứng cớ, nhưng ý niệm đầu tiên của Vô Ngân trưởng lão là… Vệ Khánh đã bị Giang Trần diệt sát.
Chỉ là, loại sự tình này không có bất kỳ chứng cớ, cũng lên không được mặt bàn. Tuy trong nội tâm Vô Ngân trưởng lão ngờ vực vô căn cứ, nhưng căn bản không có cách nào nói rõ.
Bên Thánh Kiếm Cung kia, Trần trưởng lão cũng nói:
- Thánh Kiếm Cung Đỗ Lập Hoàng cũng không đến, liên lạc không được. Hạng Càn trưởng lão, lời này nói như thế nào?
Hạng Càn trưởng lão cười lạnh nói:
- Đỗ Lập Hoàng liên quan gì đến lão phu? Ngươi cảm thấy lão phu có nghĩa vụ thay Thánh Kiếm Cung ngươi trông hài tử sao?
Trần trưởng lão trầm giọng nói:
- Lúc trước ngươi đã đáp ứng, Đại Thánh Đường không thể ra tay với đệ tử Thánh Kiếm Cung ta.
- Ngươi có chứng cớ là đệ tử Đại Thánh Đường ta ra tay không?
Ngữ khí của Hạng Càn trưởng lão phát lạnh.
Ý niệm đầu tiên của Trần trưởng lão, là cảm thấy Đỗ Lập Hoàng bị Nhạc Bạch Trạch trả thù giết chết.
Nhạc Bạch Trạch thấy Trần trưởng lão nhìn hắn, lông tóc dựng đứng, tức giận nói:
- Ngươi xem ta làm chi? Nhạc Bạch Trạch ta thực muốn giết tên ngu ngốc kia, có cái gì không dám thừa nhận? Vận khí hắn tốt, không có gặp được ta. Bằng không thì, ta không ngại một quyền đập chết hắn.
Nhạc Bạch Trạch hiển nhiên là nộ khí không tiêu. Đỗ Lập Hoàng kia phá hủy chuyện tốt của hắn, làm cho hắn cùng với Ngân Sư thú thất chi giao tí.
Tuy hôm nay Đỗ Lập Hoàng dữ nhiều lành ít, nhưng không có bị Nhạc Bạch Trạch hắn đánh chết, hắn vẫn phẫn hận khó bình.
Trần trưởng lão như có thâm ý quan sát Nhạc Bạch Trạch một hồi, phát hiện Nhạc Bạch Trạch này vậy mà không phải giả bộ, trong nội tâm không khỏi nghi ngờ.
Đỗ Lập Hoàng vậy mà không phải Nhạc Bạch Trạch giết chết? Vậy sẽ là ai hạ độc thủ?
Trong lúc nhất thời, Trần trưởng lão cũng ứa ra mồ hôi lạnh. Như vậy xem ra, Thánh Kiếm Cung ở Vạn Tượng Cương Vực, địch nhân che dấu còn thật không ít a.
Không phải người Đại Thánh Đường, chẳng lẽ là người Đan Càn Cung?
Thế nhưng mà những người Đan Càn Cung kia, muốn giết Đỗ Lập Hoàng, cũng chưa chắc có thể a.
Coi như là Thẩm Thanh Hồng, nửa bước Thánh Cảnh, so với Đỗ Lập Hoàng chỉ mạnh hơn một đường. Tuyệt sẽ không giết đến Đỗ Lập Hoàng ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Muốn giết Đỗ Lập Hoàng, lại để cho hắn ngay cả cơ hội mật báo cũng không có, đây tuyệt đối là thực lực nghiền áp.
Chẳng lẽ là cường giả trưởng lão?
Cũng không có khả năng là cường giả cấp bậc trưởng lão, tất cả mọi người một lòng xuất phát vào trung tâm, khả năng cùng Đỗ Lập Hoàng chạm mặt không lớn.
Bỗng nhiên, một đệ tử thiên tài của Thánh Kiếm Cung là Kim Phong mở miệng nói:
- Trần trưởng lão, Đỗ sư đệ đã từng phát qua một Truyền Âm Phù cho ta, nói hắn cùng với Tiêu Dao Tông Vệ Khánh đi làm một vụ mua bán.
- A?
Trần trưởng lão nghe vậy, giật mình, nhìn lại bên Tiêu Dao Tông.
Vô Ngân trưởng lão đạm mạc cười cười:
- Ngươi đừng nhìn ta, đoán chừng Vệ Khánh cũng vẫn lạc.
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, hai đại tông môn vậy mà đều có Siêu cấp thiên tài vẫn lạc? Thượng Cổ Dược Viên này thật đúng là một địa phương đáng sợ.
- Uông Hàn huynh, Thiên Địa thệ ước nghe nói rất linh a. Ngươi cũng không nên nghĩ không ra nha.
Mộc Cao Kỳ cũng cười nói:
- Cái này có tính mua dây buộc mình, gậy ông đập lưng ông hay không nhỉ?
Thẩm Thanh Hồng cười nói:
- Mộc sư đệ cao kiến, bất quá còn có một câu, cái này gọi là không tìm đường chết, sẽ không chết, ha ha ha.
Hiện trường hơn mấy chục ánh mắt, đều nhìn lại Uông Hàn.
Uông Hàn xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, tức giận nhét đầy ngực, cơ hồ muốn bạo tạc ra.
Nếu như cơn tức này có thể phát tiết ở trên người Giang Trần, hắn tuyệt đối không ngại giết Giang Trần liền mười lần.
Chỉ là, trước Thiên Địa thệ ước, hắn muốn đổi ý cũng không được.
Cắn răng một cái, ánh mắt như độc xà thổ tín nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Giang Trần, ta biết ngươi khẳng định đùa nghịch mánh khóe. Ta thua, hướng ngươi xin lỗi.
Uông Hàn này cũng là ngoan nhân, tay năm tay mười, tát mình liền hai cái.
Đùng…
Thanh âm vẽ mặt thanh thúy, làm cho da đầu của tất cả mọi người run lên. Trong nội tâm đều nói thầm, Giang Trần này không dễ chọc a. Ngay cả thiên tài như Uông Hàn cũng bại.
Tại thời khắc này, toàn trường im ắng.
Ai cũng cảm giác được, Uông Hàn tự tát hai cái ẩn chứa hận ý mãnh liệt cỡ nào.
Mà để cho hắn tự tát hai cái, là một người trẻ tuổi Nguyên cảnh ngũ trọng của Đan Càn Cung.
Sắc mặt của Trần trưởng lão tái nhợt, tuy tự tát là Uông Hàn, nhưng mặt mo của hắn cũng không chỗ đặt, dù sao, Uông Hàn này không chỉ là tự tát mình, mà là tát toàn bộ Thánh Kiếm Cung.
- Giang Trần, Uông Hàn ta thề giết ngươi.
Loại ngoan thoại này, Giang Trần lại chẳng thèm ngó tới, dù không có chuyện ngày hôm nay, chẳng lẽ Uông Hàn sẽ hòa hòa khí khí ở chung với Giang Trần hắn?
Lúc trước phát hiện Thánh Anh Thảo, Uông Hàn này trực tiếp công kích, căn bản không có hai lời.
- Không có để ngươi đớp cứt, ngươi đã nên cười trộm rồi.
Giang Trần đạm mạc cười cười, đối với Uông Hàn phát ngoan thoại, lại lơ đễnh.
Trần trưởng lão cũng đen mặt lên, trừng mắt nhìn Vân Niết trưởng lão:
- Vân Niết, khoản sổ sách này Thánh Kiếm Cung ta nhớ kỹ.
Vân Niết trưởng lão cười lạnh nói:
- Ghi nhớ thì ghi nhớ, hù dọa ai đó?
Đan Càn Cung cùng Thánh Kiếm Cung thế như nước lửa, quan hệ dù sao đã rất kém cỏi, cũng không quan tâm hận cũ thêm thù mới rồi.
Nói sau, chuyện lần này, hoàn toàn là Thánh Kiếm Cung thêu dệt.
Hạng Càn trưởng lão cười ha ha:
- Tốt rồi, tốt rồi, hiện tại hết thảy hiểu lầm đã làm rõ. Khá tốt lãng phí thời gian không nhiều lắm. Hôm nay tất cả mọi người không sai biệt lắm đã đến đủ, thời gian còn lại cũng không nhiều lắm. Mọi người vẫn là suy nghĩ hòn đảo giữa hồ kia, nên phân phối làm sao a.
Nhắc tới hòn đảo giữa hồ, con mắt tất cả mọi người sáng ngời, tràn ngập khát vọng.
Tiêu Dao Tông Vô Ngân trưởng lão nhướng mày:
- Đợi một chút, Tiêu Dao Tông ta còn có người chưa tới.
Hạng Càn trưởng lão đạm mạc nói:
- Đã đợi lâu như vậy, nếu còn chờ, nói không chừng thời gian cũng đã xong. Các ngươi ai nguyện ý chờ?
Trưởng lão các tông, đại bộ phận đều lắc đầu, mà người đến từ Ngũ phẩm tông môn, thì càng lắc đầu cuống quít, bọn hắn thật vất vả tiến tới một lần, tự nhiên không muốn chờ ở chỗ này.
Vô Ngân trưởng lão liếc nhìn Vệ Hạnh Nhi:
- Liên lạc với Vệ Khánh chưa?
Vệ Hạnh Nhi lắc đầu:
- Liên lạc không được.
Trong nội tâm Vô Ngân trưởng lão co lại, tuy Vệ Khánh tự cao tự đại, nhưng cuối cùng là một thiên tài. Ở Thượng Cổ Dược Viên, người có thể thương đến hắn là không nhiều lắm. Lúc này không có chạy đến, chẳng lẽ Vệ Khánh... vẫn lạc?
Nhất niệm đến đây, Vô Ngân trưởng lão nhịn không được nhìn lại Giang Trần.
Dùng hiểu biết của Vô Ngân trưởng lão đối với Vệ Khánh, Vệ Khánh này nhất định sẽ tìm Giang Trần phiền toái. Mà hôm nay Giang Trần lông tóc không tổn hao, Vệ Khánh lại thần bí mất tích.
Tuy không có bất kỳ chứng cớ, nhưng ý niệm đầu tiên của Vô Ngân trưởng lão là… Vệ Khánh đã bị Giang Trần diệt sát.
Chỉ là, loại sự tình này không có bất kỳ chứng cớ, cũng lên không được mặt bàn. Tuy trong nội tâm Vô Ngân trưởng lão ngờ vực vô căn cứ, nhưng căn bản không có cách nào nói rõ.
Bên Thánh Kiếm Cung kia, Trần trưởng lão cũng nói:
- Thánh Kiếm Cung Đỗ Lập Hoàng cũng không đến, liên lạc không được. Hạng Càn trưởng lão, lời này nói như thế nào?
Hạng Càn trưởng lão cười lạnh nói:
- Đỗ Lập Hoàng liên quan gì đến lão phu? Ngươi cảm thấy lão phu có nghĩa vụ thay Thánh Kiếm Cung ngươi trông hài tử sao?
Trần trưởng lão trầm giọng nói:
- Lúc trước ngươi đã đáp ứng, Đại Thánh Đường không thể ra tay với đệ tử Thánh Kiếm Cung ta.
- Ngươi có chứng cớ là đệ tử Đại Thánh Đường ta ra tay không?
Ngữ khí của Hạng Càn trưởng lão phát lạnh.
Ý niệm đầu tiên của Trần trưởng lão, là cảm thấy Đỗ Lập Hoàng bị Nhạc Bạch Trạch trả thù giết chết.
Nhạc Bạch Trạch thấy Trần trưởng lão nhìn hắn, lông tóc dựng đứng, tức giận nói:
- Ngươi xem ta làm chi? Nhạc Bạch Trạch ta thực muốn giết tên ngu ngốc kia, có cái gì không dám thừa nhận? Vận khí hắn tốt, không có gặp được ta. Bằng không thì, ta không ngại một quyền đập chết hắn.
Nhạc Bạch Trạch hiển nhiên là nộ khí không tiêu. Đỗ Lập Hoàng kia phá hủy chuyện tốt của hắn, làm cho hắn cùng với Ngân Sư thú thất chi giao tí.
Tuy hôm nay Đỗ Lập Hoàng dữ nhiều lành ít, nhưng không có bị Nhạc Bạch Trạch hắn đánh chết, hắn vẫn phẫn hận khó bình.
Trần trưởng lão như có thâm ý quan sát Nhạc Bạch Trạch một hồi, phát hiện Nhạc Bạch Trạch này vậy mà không phải giả bộ, trong nội tâm không khỏi nghi ngờ.
Đỗ Lập Hoàng vậy mà không phải Nhạc Bạch Trạch giết chết? Vậy sẽ là ai hạ độc thủ?
Trong lúc nhất thời, Trần trưởng lão cũng ứa ra mồ hôi lạnh. Như vậy xem ra, Thánh Kiếm Cung ở Vạn Tượng Cương Vực, địch nhân che dấu còn thật không ít a.
Không phải người Đại Thánh Đường, chẳng lẽ là người Đan Càn Cung?
Thế nhưng mà những người Đan Càn Cung kia, muốn giết Đỗ Lập Hoàng, cũng chưa chắc có thể a.
Coi như là Thẩm Thanh Hồng, nửa bước Thánh Cảnh, so với Đỗ Lập Hoàng chỉ mạnh hơn một đường. Tuyệt sẽ không giết đến Đỗ Lập Hoàng ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Muốn giết Đỗ Lập Hoàng, lại để cho hắn ngay cả cơ hội mật báo cũng không có, đây tuyệt đối là thực lực nghiền áp.
Chẳng lẽ là cường giả trưởng lão?
Cũng không có khả năng là cường giả cấp bậc trưởng lão, tất cả mọi người một lòng xuất phát vào trung tâm, khả năng cùng Đỗ Lập Hoàng chạm mặt không lớn.
Bỗng nhiên, một đệ tử thiên tài của Thánh Kiếm Cung là Kim Phong mở miệng nói:
- Trần trưởng lão, Đỗ sư đệ đã từng phát qua một Truyền Âm Phù cho ta, nói hắn cùng với Tiêu Dao Tông Vệ Khánh đi làm một vụ mua bán.
- A?
Trần trưởng lão nghe vậy, giật mình, nhìn lại bên Tiêu Dao Tông.
Vô Ngân trưởng lão đạm mạc cười cười:
- Ngươi đừng nhìn ta, đoán chừng Vệ Khánh cũng vẫn lạc.
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, hai đại tông môn vậy mà đều có Siêu cấp thiên tài vẫn lạc? Thượng Cổ Dược Viên này thật đúng là một địa phương đáng sợ.