Mục lục
Sát Thần Chí Tôn - Giang Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng nói đây là ở Xích Đỉnh Trung Vực, dù không phải Xích Đỉnh Trung Vực, loại sự tình giết người diệt khẩu này, Giang Trần cũng chưa chắc làm được.

Dù sao, ý đồ đến của Vệ Hạnh Nhi này như thế nào, hắn còn chưa hiểu.

Con mắt của Vệ Hạnh Nhi phảng phất rất biết nói chuyện, phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy, đảo quanh ở trên người Giang Trần, phối hợp cười nói:

- Ngươi cái tiểu bại hoại phụ lòng phụ bạc này, cuối cùng không có ác về đến nhà, không có động ý niệm giết người diệt khẩu trong đầu, bằng không thì ta nhất định lớn tiếng kêu danh tự của ngươi ra.

Nói xong, Vệ Hạnh Nhi lắc lắc mái tóc, lộ ra một dáng tươi cười ý vị thâm trường, bỗng nhiên cải thành truyền âm nói:. Xin hã𝗒 đọc 𝐭𝒓u𝗒ện 𝐭ại ⩵ 𝙏 RUM𝙏RUYỆ𝗡.𝚟n ⩵

- Giang Trần tiểu quỷ, hiện tại ta muốn tham gia một đấu giá hội. Hoặc là, ngươi cùng tỷ tỷ ta đi. Hoặc là...

- Hoặc là như thế nào?

Giang Trần nhướng mày, nếu như Vệ Hạnh Nhi này dám can đảm uy hiếp hắn, Giang Trần tuyệt không ngại cho nàng một chút đau khổ. Dù đang ở đầm rồng hang hổ, Giang Trần tuyệt đối có thể lập tức miểu sát Vệ Hạnh Nhi, làm cho nàng không thổ lộ được nửa chữ.

- Nhìn bộ dáng muốn ăn thịt người kia của ngươi a. Ngươi không biết sao? Tỷ tỷ đối với ngươi, cho tới bây giờ là không có ác ý. Lần trước dùng Thanh Hạnh Yên La Tán đối phó ngươi, cũng không quá đáng là lợi ích tông môn bắt buộc. Người ta đã sớm nói cho ngươi, Vệ Hạnh Nhi ta dám yêu dám hận, ưa thích đúng là thiếu niên thiên tài như ngươi. Qua nhiều năm như vậy, ngươi bây giờ đã thành ác mộng của Xích Đỉnh Trung Vực. Chứng kiến bọn hắn treo giải thưởng truy giết ngươi càng cao, ta lại càng cảm giác ánh mắt mình thật tốt. Đáng tiếc a...

Cũng không biết Vệ Hạnh Nhi đáng tiếc cái gì, Giang Trần cũng không có hứng thú nghe ngóng.

Lời nói của Vệ Hạnh Nhi bỗng nhiên xoay chuyển:



- Ngươi có thể không đi, bất quá, không đi, có chút tin tức về Vạn Tượng Cương Vực, ngươi có khả năng nghe không được a.

Không thể không nói, Vệ Hạnh Nhi này hoàn toàn chính xác có một bộ, tựa hồ nàng có biện pháp đối phó nam nhân. Cho dù là Giang Trần, loại nam nhân căn bản không ăn một bộ kia của nàng, nàng đồng dạng có biện pháp hấp dẫn lực chú ý của Giang Trần.

Đương nhiên, dựa vào không phải tiền vốn của nàng, mà là nàng có thể phỏng đoán tâm lý của Giang Trần.

Vệ Hạnh Nhi thấy Giang Trần do dự, cười nói:

- Tiểu gia hỏa đáng giận ngươi, lúc trước người ta rơi vào trong tay ngươi, ngươi đánh bờ mông người ta, sao không thấy ngươi do dự qua. Chẳng lẽ hiện tại, ngươi lại sợ?

Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhau một cái, tựa hồ Hoàng Nhi đối với yêu nữ này cũng không có bao nhiêu kiêng kị, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo Giang Trần đáp ứng.

Giang Trần nghĩ chỉ chốc lát, truyền âm nói:

- Vệ Hạnh Nhi, ta mặc kệ bây giờ ngươi có thân phận gì, là Thiếu phu nhân nhà ai. Nếu như ngươi dám can đảm làm ra sự tình bất lợi với ta, mặc kệ ngươi có bao nhiêu chỗ dựa, ta lấy tính mệnh của ngươi, cũng là dễ như trở bàn tay.

Vệ Hạnh Nhi nghe vậy, lông mày nhảy lên, chẳng những không sợ, ngược lại nở nụ cười.

- Ta thích bộ dạng hung ba ba này của ngươi, vài năm không thấy, càng có khí khái nam tử, dù sao cái mạng này của ta, sớm đã bị ngươi niết tới tay. Ngươi muốn xử trí như thế nào, người ta đều sẽ không để ý.

Vệ Hạnh Nhi nói xong, ngược lại hướng Giang Trần vứt ra mị nhãn.

Giang Trần cười lạnh một tiếng:

- Bộ dạng này của gươi, đối với ta vô dụng.

Vệ Hạnh Nhi khẽ gắt một ngụm:

- Ta biết, ngươi bị cô nàng Lăng Bích Nhi kia châm ngòi, có thành kiến đối với người ta. Hừ, cô nàng kia giả đứng đắn, kết quả là, còn không phải cùng ta đồng dạng, chỉ có thể nhìn các ngươi ân ái?

Tựa hồ Vệ Hạnh Nhi cùng Lăng Bích Nhi trời sinh có cừu oán.

Một cái là Nữ Thần được Vạn Tượng Cương Vực công nhận, một cái là yêu nữ mỗi người sợ như sợ cọp, rồi lại muốn âu yếm, hai người ở trên thuộc tính, tựa hồ là trời sinh đối đầu



Cho nên, Vệ Hạnh Nhi cùng Lăng Bích Nhi không hợp nhãn, cũng không khó lý giải rồi.

Giang Trần cau mày nói:

- Những tin đồn này, có chừng có mực. Ngươi không phải nói đi đấu giá hội sao? Đi thôi.

Vệ Hạnh Nhi gặp Giang Trần đã đáp ứng đi đấu giá hội, vui mừng nhướng mày:

- Tiểu gia hỏa, ngươi làm một quyết định anh minh.

Nói xong, đi trở về bên cạnh cỗ kiệu, nói với mấy kiệu phu cùng hộ vệ:

- Ta muốn dẫn hai bằng hữu đi đấu giá hội, không cần ngồi kiệu nữa.

Những người kia tựa hồ rất tôn trọng Vệ Hạnh Nhi, không dám lãnh đạm. Thấy Giang Trần và Hoàng Nhi một nam một nữ là đôi tình nhân, tựa hồ không có khả năng cấu kết với Thiếu phu nhân, cho nên phi thường yên tâm, chỉ là cung kính đi ở phía sau.

Giang Trần nhìn thấy ánh mắt thẩm đạc của những người này, cười lạnh nói:

- Cuộc sống của ngươi, tựa hồ chỉ là mặt ngoài phong quang a, những người này, đối với ngươi nhìn như tôn trọng, lại tựa như nhìn phạm nhân a?

Vốn cho là Vệ Hạnh Nhi sẽ phản bác, nào biết được Vệ Hạnh Nhi than nhẹ một tiếng, cũng không có phản bác gì, chỉ thản nhiên nói:

- Ngươi mệnh tốt, thực lực cường, có thể hô phong hoán vũ. Ta một con gái yếu ớt, tông môn nghiền nát, không chỗ nương tựa, có thể bị người mua lại, không có bị đầu cơ trục lợi đến đầu cơ trục lợi đi, đã là vạn hạnh rồi.

Nghe Vệ Hạnh Nhi nói như vậy, trong lúc nhất thời, Giang Trần lại có chút không phản bác được.

Mặc kệ trước kia Tiêu Dao Tông cùng Đan Càn Cung có ân oán gì, cũng đã là quá khứ. Hôm nay hai tông môn đã thành lịch sử.

Người trong Tông môn, đại đa số đều không còn hậu thế. Ân oán trước kia, cũng đã sớm xóa bỏ rồi.

Nghĩ tới đây, trong lúc nhất thời, tâm tình của Giang Trần cũng trầm trọng, cảm thấy lại châm chọc Vệ Hạnh Nhi, tựa hồ có mất phong độ.



Bất quá, mặc dù hắn không có mở miệng châm chọc, nhưng đối với Vệ Hạnh Nhi, lại không có buông đề phòng.

Thế sự biến thiên, ai biết bây giờ Vệ Hạnh Nhi này có lập trường gì? Nhìn bộ dạng của nàng như vậy, tựa hồ ở Xích Đỉnh vương thành có địa vị không kém.

Nếu như nàng đứng trên lập trường của Xích Đỉnh Đế Quốc, muốn đối phó mình, cũng là rất bình thường.

Dù sao, trước kia quan hệ hai tông bọn hắn cũng rất phức tạp, tuy lúc sau quan hệ hòa hoãn rất nhiều, nhưng tuyệt đối không tính là hữu hảo.

Lại tới cửa ra vào Long Phượng tửu quán, chứng kiến Vệ Hạnh Nhi đến, những tán tu kia, đều chủ động nhượng ra một con đường.

- Chậc chậc, không thể tưởng được Thúy Hoa Hiên Thiếu nãi nãi cũng đến rồi. Xem ra, lần đấu giá hội này quy mô không nhỏ a.

- Đúng vậy, vị Thiếu nãi nãi này, thật đúng là phong thái động lòng người.

- Hắc hắc, nếu không có phong thái như vậy, dùng tài phú số một số hai của Thúy Hoa Hiên tại Xích Đỉnh vương thành, sao có thể đến phiên nàng làm Thiếu nãi nãi?

Các loại xì xào bàn tán, Giang Trần lại nghe rất rõ ràng. Nhịn không được liếc nhìn Vệ Hạnh Nhi.

Thúy Hoa Hiên?

Tuy Giang Trần không biết Thúy Hoa Hiên là thế lực gì, nhưng nghe khẩu khí của mọi người, Thúy Hoa Hiên hẳn là thế lực lớn của Xích Đỉnh vương thành, hơn nữa tài lực kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK