Nếu như là thế lực bình thường, Mục pháp vương căn bản sẽ không phí nhiều lời như vậy, không tiếp nhận? Không tiếp nhận kiểm tra thì đừng mong thông qua. Muốn đi qua nhất định phải tiếp nhận kiểm tra, cho dù là cưỡng ép kiểm tra, không phải hắn không dám.
Thế nhưng mà loại thế lực như Vi gia, hắn thực sự không có biện pháp dùng sức mạnh để kiểm tra.
- Vi hiền chất, ngươi đã coi Mục mỗ là trưởng bối, cho Mục mỗ một chút nhân tình. Mục mỗ sẽ kiểm tra coi như tượng trưng, sau đó chắc chắc sẽ dâng ra một phần lễ mọn coi như tạ lỗi.
Mục pháp vương còn muốn cố gắng tranh thủ một chút.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Mục pháp vương, ngươi còn chưa hiểu rõ ý tứ củ Vi mỗ sao? Phần lễ mọn kia Vi gia ta căn bản không thiếu. Hiện tại nếu như ta chịu mất mặt để đi qua cửa thành, nếu như đây là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô các ng ươi, các ngươi muốn làm thế nào Vi mỗ nhất định sẽ phối hợp. Nhưng mà đây là cửa nhà Lưu Ly vương thành, cho dù ngươi có một trăm phần lễ mọn, Vi mỗ cũng kiên quyết không thể ném mặt mũi ở trước cửa nhà được.
Lời nói của Vi gia có lý lẽ rõ ràng, không thể phản bác.
Mục Pháp vương bất đắc dĩ, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn qua đội ngũ của Vi gia:
- Vi hiền chất, bản thân hiền chất có thể không cần kiểm tra, những người khác...
- Những người khác cũng như vậy, bọn họ đã đồng hành với Vi mỗ, đều là lão huynh đệ của Vi gia chúng ta. Bọn họ bị kiểm tra, so với Vi mỗ bị kiểm tra cũng không có gì khác nhau.
Vi Kiệt không nhượng bộ một chút nào.
Mục Pháp vương nhíu mày, nói:
- Vi hiền chất, hiền chất làm như vậy khiến cho Mục mỗ khó xử a.
Thất gia bên kia cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi muốn làm gì thì làm, nếu như muốn động thủ, chúng ta sẽ phụng bồi.
Đánh thì đánh, không cần biết thua hay không, trên phương diện khí thế Thất gia lại không yếu hơn chút nào.
Mấy lần Mục pháp vương thiếu chút nữa bị lửa giận xông lên đầu, thế nhưng hắn vẫn cố gắng cưỡng ép ngăn chặn lại. Không ngừng tự nhủ với bản thân mình, không thể nổi giận, không thể nổi giận.
Một khi nổi giận việc này sẽ trở nên lớn hơn.
- Bỏ đi, nếu như là Vi gia, Mục mỗ bán mặt mũi cho ngươi. Nhưng mà Mục mỗ chỉ có một yêu cầu, những người này đã đều là lão huynh đệ của Vi hiền chất, Vi hiền chất không ngại giới thiệu một chút, Mục mỗ cũng muốn nhận thức bọn họ một chút a.
Không thể dùng bảo vật kiểm tra, muốn hỏi thân phận một chút cũng có thể chứ?
Vi Kiệt cười cười, vẫy tay một cái, nói:
- Nếu như vậy, từng người các ngươi đều tự giới thiệu mình với Mục pháp vương một chút đi.
Thất gia là người thứ nhất đi ra:
- Vi Thất Hạ, đã hiệu lực cho Vi gia bốn mươi năm, Mục pháp vương không biết có thể thông qua được hay không?
Mấy võ sĩ còn lại cũng tiến lên trước, tự báo danh tự.
Mặt Mục pháp vương đen lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt không biểu tình.
Giang Trần đi cuối cùng, âm thầm hít sâu một hơi, lúc tới phiên hắn, hắn nói:
- Đan Vương nhị cấp Thì Trinh, Đan Vương khách khanh của Vi gia.
Lời này không nhanh không chậm, thái độ lạnh nhạt, nói xong liền muốn đi qua.
Mục pháp vương khoát tay chặn lại:
- Đợi một chút.
Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói với Vi Kiệt:
- Vi hiền chất, vị bằng hữu kia dường như không dùng tướng mạo vốn có a. Không biết liệu có thể dùng mặt thật gặp người khác không?
Vi Kiệt thản nhiên nói:
- Mục pháp vương, Đan Vương đại nhân ngay cả gia phụ cũng phải kính hắn ba phần. Nếu như ngươi kiểm tra hắn, hậu quả so với lúc kiểm tra Vi mỗ còn nghiêm trọng hơn a.
Mục pháp vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Người này khả nghi vô cùng.
- Khả nghi ở chỗ nào?
Vi Kiệt thản nhiên nói:
- Bởi vì hắn dịch dung, cho nên khả nghi hay sao? Đan Vương đại nhân trước khi làm khách khanh của Vi gia chúng ta trên đường đi đã đắc tội rất nhiều người. Ngay cả cha ta cũng chưa nhìn thấy diện mạo thực sự của hắn, Mục pháp vương muốn đoạn đường lui của hắn?
Mục pháp vương bán tín bán nghi:
- Người này đầu nhập vào Vi gia các ngươi đã được bao lâu rồi?
Vi Kiệt cười ha hả:
- Đan Vương khách khanh Vi gia ta chẳng lẽ còn phải báo cáo cho Bất Diệt Thiên Đô các ngươi hay sao?
Trong lòng Mục pháp vương do dự, hắn có thể đoán được người trước mắt này đã từng dịch dung qua. Nhưng Vi kiệt nói hắn ta đã hiệu trung vì Vi gia nhiều năm, hiển nhiên không thể nào là Giang Trần được.
Trong lúc nhất thời Mục pháp vương trầm ngâm khó quyết. Một gã thuộc hạ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Vị Đan Vương đại nhân này là trưởng lão khách khanh của Vi gia, có lẽ sẽ có lệnh bài Đan Vương a? Lệnh bài Đan Vương được đan dược giới công nhận là tín vật, không thể làm giả
Mục pháp vương nghe vậy đại hỉ:
- Đúng vậy, nếu như vị bằng hữu Đan Vương này đưa ra lệnh bài Đan Vương, sau khi Mục mỗ xem qua nhất định sẽ trả lại.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, tay áo run lên, tay lấy ra một cái lệnh bài Đan Vương:
- Cẩn thận nhìn đi.
Lệnh bài Đan Vương kia không thể làm giả được, bên trên quả thực có viết hai chữ Thì Trinh.
Mục pháp vương nhìn kỹ, lệnh bài Đan Vương này là thật chứ không có giả. Cũng không có bất kỳ dấu vết làm giả nào.
- Đan Vương Thì Trinh?
Mục Pháp vương nhíu mày, nghĩ kỹ vẫn không tìm ra được lỗ hổng nào, hắn chắp tay, mặt đen lên, nói:
- Vi hiền chất, đắc tội rồi.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Cáo từ.
Nói xong hắn vung tay lên, đội ngũ nghênh ngang đi ra khỏi cửa Bắc, nghênh ngang rời đi. Căn bản không thèm giả vờ khách sáo với Mục pháp vương.
Người Lưu Ly vương thành không cần phải ăn nói khép nép với Bất Diệt Thiên Đô.
Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào đội ngũ Vi gia, nhìn cả buổi, mãi tới khi đội ngũ này biến mất hắn mới lạnh lùng thu hồi ánh mắt của mình.
Hắn có cảm giác, cảm thấy có chút là lạ, cảm giác như đội ngũ Vi gia này dường như có thứ gì đó không ổn. Thế nhưng không ổn ở chỗ nào, hắn cũng không thể nói rõ được nên lời.
Vi Kiệt cũng tốt, Vi Thất Hạ cũng được, hai người này đều không có vấn đề, thậm chí những võ sĩ kia đều không có vấn đề gì, chỉ là tên Đan Vương đã từng dịch dung qua kia giống như con rồi bay chung quanh trong lòng hắn, chung quy vẫn có cảm giác khó hiểu, nghi hoặc.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Mục pháp vương này cũng hiểu được Đan Vương này có lẽ không có một chút quan hệ nào với Giang Trần kia.
Giang Trần là thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, Vạn Tượng Cương Vực căn bản không có khả năng có được một Đan Vương. Cho dù là trước đó Giang Trần hoàn thành qua khảo hạch, cũng không có khả năng đã sớm tính tới cửa ngày hôm, sớm đem danh tự trên lệnh bài Đan Vương đổi thành Thì Trinh.
Khảo hạch Đan Vương bình thường đều dùng tên của bản thân mình hoặc là đạo hiệu, ai lại vô duyên vô cớ dùng tên người khác cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mục pháp vương cảm thấy lộn xộn.
Thế nhưng mà loại thế lực như Vi gia, hắn thực sự không có biện pháp dùng sức mạnh để kiểm tra.
- Vi hiền chất, ngươi đã coi Mục mỗ là trưởng bối, cho Mục mỗ một chút nhân tình. Mục mỗ sẽ kiểm tra coi như tượng trưng, sau đó chắc chắc sẽ dâng ra một phần lễ mọn coi như tạ lỗi.
Mục pháp vương còn muốn cố gắng tranh thủ một chút.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Mục pháp vương, ngươi còn chưa hiểu rõ ý tứ củ Vi mỗ sao? Phần lễ mọn kia Vi gia ta căn bản không thiếu. Hiện tại nếu như ta chịu mất mặt để đi qua cửa thành, nếu như đây là địa bàn của Bất Diệt Thiên Đô các ng ươi, các ngươi muốn làm thế nào Vi mỗ nhất định sẽ phối hợp. Nhưng mà đây là cửa nhà Lưu Ly vương thành, cho dù ngươi có một trăm phần lễ mọn, Vi mỗ cũng kiên quyết không thể ném mặt mũi ở trước cửa nhà được.
Lời nói của Vi gia có lý lẽ rõ ràng, không thể phản bác.
Mục Pháp vương bất đắc dĩ, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn qua đội ngũ của Vi gia:
- Vi hiền chất, bản thân hiền chất có thể không cần kiểm tra, những người khác...
- Những người khác cũng như vậy, bọn họ đã đồng hành với Vi mỗ, đều là lão huynh đệ của Vi gia chúng ta. Bọn họ bị kiểm tra, so với Vi mỗ bị kiểm tra cũng không có gì khác nhau.
Vi Kiệt không nhượng bộ một chút nào.
Mục Pháp vương nhíu mày, nói:
- Vi hiền chất, hiền chất làm như vậy khiến cho Mục mỗ khó xử a.
Thất gia bên kia cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi muốn làm gì thì làm, nếu như muốn động thủ, chúng ta sẽ phụng bồi.
Đánh thì đánh, không cần biết thua hay không, trên phương diện khí thế Thất gia lại không yếu hơn chút nào.
Mấy lần Mục pháp vương thiếu chút nữa bị lửa giận xông lên đầu, thế nhưng hắn vẫn cố gắng cưỡng ép ngăn chặn lại. Không ngừng tự nhủ với bản thân mình, không thể nổi giận, không thể nổi giận.
Một khi nổi giận việc này sẽ trở nên lớn hơn.
- Bỏ đi, nếu như là Vi gia, Mục mỗ bán mặt mũi cho ngươi. Nhưng mà Mục mỗ chỉ có một yêu cầu, những người này đã đều là lão huynh đệ của Vi hiền chất, Vi hiền chất không ngại giới thiệu một chút, Mục mỗ cũng muốn nhận thức bọn họ một chút a.
Không thể dùng bảo vật kiểm tra, muốn hỏi thân phận một chút cũng có thể chứ?
Vi Kiệt cười cười, vẫy tay một cái, nói:
- Nếu như vậy, từng người các ngươi đều tự giới thiệu mình với Mục pháp vương một chút đi.
Thất gia là người thứ nhất đi ra:
- Vi Thất Hạ, đã hiệu lực cho Vi gia bốn mươi năm, Mục pháp vương không biết có thể thông qua được hay không?
Mấy võ sĩ còn lại cũng tiến lên trước, tự báo danh tự.
Mặt Mục pháp vương đen lên, nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt không biểu tình.
Giang Trần đi cuối cùng, âm thầm hít sâu một hơi, lúc tới phiên hắn, hắn nói:
- Đan Vương nhị cấp Thì Trinh, Đan Vương khách khanh của Vi gia.
Lời này không nhanh không chậm, thái độ lạnh nhạt, nói xong liền muốn đi qua.
Mục pháp vương khoát tay chặn lại:
- Đợi một chút.
Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói với Vi Kiệt:
- Vi hiền chất, vị bằng hữu kia dường như không dùng tướng mạo vốn có a. Không biết liệu có thể dùng mặt thật gặp người khác không?
Vi Kiệt thản nhiên nói:
- Mục pháp vương, Đan Vương đại nhân ngay cả gia phụ cũng phải kính hắn ba phần. Nếu như ngươi kiểm tra hắn, hậu quả so với lúc kiểm tra Vi mỗ còn nghiêm trọng hơn a.
Mục pháp vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Người này khả nghi vô cùng.
- Khả nghi ở chỗ nào?
Vi Kiệt thản nhiên nói:
- Bởi vì hắn dịch dung, cho nên khả nghi hay sao? Đan Vương đại nhân trước khi làm khách khanh của Vi gia chúng ta trên đường đi đã đắc tội rất nhiều người. Ngay cả cha ta cũng chưa nhìn thấy diện mạo thực sự của hắn, Mục pháp vương muốn đoạn đường lui của hắn?
Mục pháp vương bán tín bán nghi:
- Người này đầu nhập vào Vi gia các ngươi đã được bao lâu rồi?
Vi Kiệt cười ha hả:
- Đan Vương khách khanh Vi gia ta chẳng lẽ còn phải báo cáo cho Bất Diệt Thiên Đô các ngươi hay sao?
Trong lòng Mục pháp vương do dự, hắn có thể đoán được người trước mắt này đã từng dịch dung qua. Nhưng Vi kiệt nói hắn ta đã hiệu trung vì Vi gia nhiều năm, hiển nhiên không thể nào là Giang Trần được.
Trong lúc nhất thời Mục pháp vương trầm ngâm khó quyết. Một gã thuộc hạ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Vị Đan Vương đại nhân này là trưởng lão khách khanh của Vi gia, có lẽ sẽ có lệnh bài Đan Vương a? Lệnh bài Đan Vương được đan dược giới công nhận là tín vật, không thể làm giả
Mục pháp vương nghe vậy đại hỉ:
- Đúng vậy, nếu như vị bằng hữu Đan Vương này đưa ra lệnh bài Đan Vương, sau khi Mục mỗ xem qua nhất định sẽ trả lại.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, tay áo run lên, tay lấy ra một cái lệnh bài Đan Vương:
- Cẩn thận nhìn đi.
Lệnh bài Đan Vương kia không thể làm giả được, bên trên quả thực có viết hai chữ Thì Trinh.
Mục pháp vương nhìn kỹ, lệnh bài Đan Vương này là thật chứ không có giả. Cũng không có bất kỳ dấu vết làm giả nào.
- Đan Vương Thì Trinh?
Mục Pháp vương nhíu mày, nghĩ kỹ vẫn không tìm ra được lỗ hổng nào, hắn chắp tay, mặt đen lên, nói:
- Vi hiền chất, đắc tội rồi.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Cáo từ.
Nói xong hắn vung tay lên, đội ngũ nghênh ngang đi ra khỏi cửa Bắc, nghênh ngang rời đi. Căn bản không thèm giả vờ khách sáo với Mục pháp vương.
Người Lưu Ly vương thành không cần phải ăn nói khép nép với Bất Diệt Thiên Đô.
Mục pháp vương nhìn chằm chằm vào đội ngũ Vi gia, nhìn cả buổi, mãi tới khi đội ngũ này biến mất hắn mới lạnh lùng thu hồi ánh mắt của mình.
Hắn có cảm giác, cảm thấy có chút là lạ, cảm giác như đội ngũ Vi gia này dường như có thứ gì đó không ổn. Thế nhưng không ổn ở chỗ nào, hắn cũng không thể nói rõ được nên lời.
Vi Kiệt cũng tốt, Vi Thất Hạ cũng được, hai người này đều không có vấn đề, thậm chí những võ sĩ kia đều không có vấn đề gì, chỉ là tên Đan Vương đã từng dịch dung qua kia giống như con rồi bay chung quanh trong lòng hắn, chung quy vẫn có cảm giác khó hiểu, nghi hoặc.
Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Mục pháp vương này cũng hiểu được Đan Vương này có lẽ không có một chút quan hệ nào với Giang Trần kia.
Giang Trần là thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, Vạn Tượng Cương Vực căn bản không có khả năng có được một Đan Vương. Cho dù là trước đó Giang Trần hoàn thành qua khảo hạch, cũng không có khả năng đã sớm tính tới cửa ngày hôm, sớm đem danh tự trên lệnh bài Đan Vương đổi thành Thì Trinh.
Khảo hạch Đan Vương bình thường đều dùng tên của bản thân mình hoặc là đạo hiệu, ai lại vô duyên vô cớ dùng tên người khác cơ chứ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Mục pháp vương cảm thấy lộn xộn.