Hạng Vấn Thiên nhìn về phía Giang Trần, nói:
- Mộc Cao Kỳ hiền chất, lão phu đề nghị....
Giang Trần cười nhạt một tiếng, chắp tay nói:
- Hạng tộc trưởng, ta là đệ tử Đan Kiền Cung, tạm thời không muốn gia nhập tông môn khác. Lại nói, Đại Thánh đường thiên tài tụ tập, Hạng Tần huynh, Nhạc huynh, còn có Lang Cửu Linh, Viên Viên, có những thiên tài như vậy, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ là cấp bậc trụ cột của Vạn Tượng Cương Vực.
Dừng lại một lát, Giang Trần lại nói:
- Kỳ thật có một chuyện cho tới hiện tại ta muốn làm sáng tỏ một chút. Kỳ thực ta không phải là Mộc Cao Kỳ.
- Cái gì?
Lời nói vừa mới vang lên, toàn trưởng xôn xao, ngay cả Uông Kiếm Vũ cũng sững sờ, lập tức vui mừng quá đỗi, nói:
- Ta nói rồi. Ta nói tiểu tử này có chút quái dị a? Sao nào, bị ta nói trúng rồi đúng không?
Những người khác vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt mờ mịt.
Thậm chí bên Đan Kiền Cung, tất cả mọi người ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên không biết những lời này của hắn là có ý gì.
Ngươi không phải là Mộc Cao Kỳ, vậy thì ngươi là ai? Không phải đánh cả buổi, lấy được ngôi vị quán quân ngươi lại nói mình không phải đệ tử Đan Kiền Cung đó chứ? Vậy thì trước đó chúng ta không phải đã cao hứng hụt hay sao?
Chỉ có Đan Trì cung chủ, trên mặt hắn vẫn tươi cười, hắn và Giang Trần đã trao đổi ánh mắt, kỳ thực đã đạt thành sự ăn ý với nhau. Hắn biết rõ lúc này đã không cần phải giấu diếm nữa.
Dù sao lực ảnh hưởng của trận chiến này quá lớn, nếu như không vạch trần chân tướng, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho Mộc Cao Kỳ ủy khuất.
Hơn nữa hiện tại cũng chấm dứt, Giang Trần cũng không còn cố kỵ nhiều như vậy. Trước đó giả mạo Mộc Cao Kỳ chỉ là muốn tránh khỏi các loại phiền toái mà thôi. Tránh cho tới nơi này hắn bị chấp vấn, ảnh hưởng tới việc tham gia luận võ đại điển của hắn.
Hiện tại luận võ trong đại điển đã chấm dứt, tự nhiên cũng không cần lo lắng những điều này. Mà thực lực mà hắn bày ra đã có đủ lực uy hiếp, coi như là thủ lãnh các tông môn muốn chấ p vấn hắn cũng phải nghĩ cho kỹ trước đã.
Cho nên chuyện cho tới hiện tại, Giang Trần cũng không muốn dấu diếm nữa.
Tình huống này là như thế nào?
Mộc Cao Kỳ này không ngờ lại nói bản thân mình không phải là Mộc Cao Kỳ?
Vậy thì hắn ta là ai?
Trong lúc nhất thời, mỗi một con mắt đều nhanh chóng nhìn vào Mộc Cao Kỳ kia, tràn ngập sự hiếu kỳ, nghi vấn.
Biến cố này xảy ra quá khoa trương, đánh tới mức này, một đường quá quan trảm tướng, cuối cùng không ngờ lại không phải là Mộc Cao Kỳ.
Không thể không nói, xu thế của cốt truyện khiến cho những người có mặt ở đây có cảm giác không theo kịp.
Nếu như Mộc Cao Kỳ kia không có thực lực này mà cõng trên lưng tên tuori lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là một chuyện tốt. Dùng tính cách của Giang Trần, chắc chắn sẽ không làm liên lụy tới bằng hữu.
Đan Trì cung chủ đứng chắp tay, cũng không để ý tới việc Uông Kiếm Vũ đang nhìn mình hả hê, mà chân thành nói:
- Chư vị, vốn ta định gạt mọi người, thế nhưng...
Uông Kiếm Vũ đã phẫn nộ quát:
- Không cần phải nói nữa, Đan Trì, ngươi nên thành thật khai báo ra. Tới bây giờ ngươi còn dám không nói Đan Kiền Cung các ngươi không có vấn đề nữa đi.
Đan Trì cung chủ cười nhạt nói:
- Có vấn đề gì?
- Lai lịch của tiểu tử này. Ngươi có dám nói lai lịch của tiểu tử này không?
Uông Kiếm Vũ có cảm giác mình đã bắt được cái đuôi của Đan Kiền Cung.
Đan Trì cung chủ dùng ánh mắt giống như nhìn một kẻ ngu ngốc nhìn hắn, nói:
- Vốn ta định nói, ta cần ngươi phải nhắc nhở sao?
Hạng Vấn Thiên cười khổ nói:
- Đan Trì lão đệ, lão đệ cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa.
Lần này Thiên Minh thượng nhân cũng không tiện giúp Đan Kiền Cung nói chuyện. Dù sao một khi thân phận còn chưa công bố, trong đầu mọi người chung quy sẽ có một ít nghi kị.
- Hắn tuy rằng không phải là Mộc Cao Kỳ, thế nhưng cũng là người quen biết với các vị. Giang Trần, hiện ra chân thân đi.
Giang Trần?
Nghe thấy danh tự này, toàn trường lần nữa biến sắc, lần nữa trở nên yên tĩnh.
Giang Trần.
Không phải lỗ tai mình nghe nhầm đó chứ? Tại sao lại có thể là Giang Trần? Giang Trần không phải đã bị vây khốn trong Huyễn Ba sơn sao? Đã nhiều năm như vậy có lẽ đã sớm vẫn lạc trong Huyễn Ba sơn a.
Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức đem tất cả những thứ ngụy trang trên người kéo xuống, để lộ ra tướng mạo vốn có của mình.
Khuôn mặt mang theo nụ cười tự tin, ngũ quan góc cạnh khiến cho người ta có cảm giác trùng kích thị giác cực lớn. Nhất là nụ cười của hắn ta có khí chất giống như một kẻ thành công, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy tự ti, mặc cảm.
Khi Lăng Bích Nhi nhìn thấy Giang Trần lộ ra tướng mạo vốn có, giờ phút này tâm hồn thiếu nữ của nàng cũng khẽ run lên. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc khiến cho nàng nhớ thương kia, giờ phút này trong lòng nàng có một loại cảm giác khó có thể ức chế xuất hiện.
Thiếu nữ nào mà không hoài xuân cơ chứ?
Có thiếu nữ nào mà không hy vọng bạch mã vương tử trong lòng mình dùng phương thức kinh người xuất hiện trước mặt nàng cơ chứ?
Giờ phút này, cơ hồ Giang Trần đã thỏa mãn tất cả tưởng tượng trong lòng Lăng Bích Nhi. Trong lúc nhất thời, Lăng Bích Nhi có một loại cảm giác khó có thể kiềm chế được.
Hoàng Nhi dường như cũng phát hiện ra cảm giác của Lăng Bích Nhi, thế nhưng nàng không có ghen ghét, dưới áo choàng, nụ cười của nàng vẫn tự nhiên và hào phóng như vậy.
Trong lòng nàng cũng nghĩ, lần này Giang công tử đã đứng trên đỉnh, vững vàng ngồi trên vị trí cao nhất trong đám người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực a.
Nếu như Thuấn lão biết rõ nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Nói thật Hoàng Nhi cũng biết thiên phú của Giang Trần kinh người. Thế nhưng sau khi nhìn thấy tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Giang Trần. Hoàng Nhi cũng không thể không thừa nhận, nam tử tới từ Đông Phương quốc này càng ngày càng làm cho nàng cảm thấy không theo kịp, đồng thời còn lưu lại một dấu ấn khó phai trong lòng nàng.
Giang Trần.
Hạng Vấn Thiên cười khổ, im lặng, lần trước ở đan đấu trong Huyễn Ba sơn, hắn cũng muốn đào Giang Trần, thế nhưng lại bị Đan Kiền Cung và Giang Trần cự tuyệt.
Hiện tại hắn mới biết được ý tứ trong lời nói của Đan Trì. Quả thực hắn đã bị cự tuyệt qua một lần, hôm nay lại muốn đào góc tường nhà người ta, làm sao có thể thành công được chứ?
Hạng Tần nhìn thấy Giang Trần, tâm tình thoáng cái trở nên tốt đẹp, miệng nói:
- Ha ha, Giang Trần, không ngờ lại là ngươi. Tâm tình ta lúc này vô cùng tốt a. Ta nói Đan Kiền Cung có một Giang Trần ngươi làm cho ta bội phục, bây giờ lại xuất hiện một người thứ hai khiến ta bội phục nữa. Hiện tại ta thấy, hai người là một khiến cho trong lòng ta dễ chịu hơn nhiều.
Tiểu tử này là một người hào sảng, có gì thì nói cái đó.
Thẩm Thanh Hồng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
- Giang Trần? Vậy thì Mộc Cao Kỳ sư đệ ...?
- Mộc Cao Kỳ có lẽ đang tu luyện trong nội cung Đan Kiền Cung.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK