- Tà độc?
Hai mắt Nhâm Phi Long nhảy lên.
- Chẳng lẽ... Không tốt!
Đột nhiên Nhâm Phi Long nhớ tới một loại khả năng đáng sợ, bề bộn hạ lệnh:
- Thu nạp đại quân, kiểm kê lại một chút, phàm là quân sĩ bị cắn, hết thảy giết chết. Không bị cắn, toàn bộ tập kết, chuẩn bị đột phá! Tất cả quân doanh, lẫn nhau kiểm kê, dò xét lẫn nhau. Không thể lẫn vào một người bị cắn!
Nhâm Phi Long lúc này, thật sự có chút dao động. Hắn tòng quân ba mươi năm, lập vô số chiến công, bái kiến vô số sinh tử đại chiến.
Nhưng mà, đêm nay một trận chiến này, hoàn toàn bất đồng dĩ vãng. Thậm chí nói, cái này căn bản không phải một cuộc chiến, mà là một hồi tai nạn.
- Đại soái, thuộc hạ yểm hộ ngươi đi!
- Đại soái, đi bên này, mở to mắt nhìn tinh tường, bị cắn, hết thảy giết chết!
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, bốn phía đại doanh Nhâm Phi Long cũng không ngoại lệ.
Thế cục phát triển đến một bước này, hiện trường đã không có đội ngũ nguyên vẹn. Đội ngũ cơ hồ bị tách ra, có bị cắn hay không, tất cả đều là dựa vào vận khí.
Cũng may, ở đây đều là thống quân thiện nghệ, rất nhanh, đại quân không có bị cắn, mấy trăm mấy trăm tụ tập cùng một chỗ, không bao lâu, liền tụ tập mấy vạn.
Tả xung hữu đột, rốt cục giết ra một con đường máu.
Lúc này, ánh trăng trên không trung bỗng nhiên ảm đạm, phảng phất bị vật gì che chắn.
Sau một khắc, vô số đại quân Kiếm Điểu xuất hiện ở trong bầu trời đêm. Lại một vòng công kích đáng sợ, mũi tên như mưa to rơi xuống.
- Giết, giết cường đạo Hắc Nguyệt Quốc, giết Nhâm Phi Long!
- Nhâm Phi Long, ngươi được xưng Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh, hôm nay một trận chiến này, sợ rằng phải đổi tên là Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất hung tinh đi à nha? Ha ha ha ha.
Nhâm Phi Long nghe vậy, tức cơ hồ thổ huyết.
Một trận chiến này, quả thực là quá buồn bực. Cơ hồ bị đối thủ đùa bỡn, hơn nữa là một chút lực phản kháng cũng không có.
Cho nên cái gọi là chiến lược chiến thuật, hoàn toàn không có hiệu quả.
Đúng vậy, đích thật là đùa bỡn.
Muốn nói đại quân Kiếm Điểu của Đông Phương Vương Quốc, cũng không có giết bao nhiêu người Hắc Nguyệt Quốc. Hiện tại Hắc Nguyệt Quốc tử thương, cơ hồ đều là nội chiến.
Khuôn mặt Nhâm Phi Long âm trầm, ở dưới bộ hạ yểm hộ, trong bóng đêm hốt hoảng bỏ trốn.
Giờ phút này, cái gì khiên tròn đại trận, tiễn trận hay là Trường Thương Trận gì đó, đã hoàn toàn sụp đổ, căn bản không có cách nào tổ chức.
Không có những đại trận này, muốn đối kháng đại quân Kiếm Điểu, vậy thì khó khăn nhiều lắm.
Ngay từ đầu, đại quân Kiếm Điểu chỉ là quấy rối, đã không có đại trận yểm hộ, độ cao của đại quân Kiếm Điểu càng ngày càng thấp, thậm chí đã bắt đầu lao xuống đánh giáp lá cà.
- Hắc Ô kỵ sĩ là chuyện gì xảy ra? Sao vẫn chưa trở lại bảo hộ đại soái?
- Đại soái, chúng ta không thể không có mục đích chạy loạn như vậy, phải tìm công sự che chắn, lảng tránh bộ đội không trung này thoáng một phát. Nếu không, người của chúng ta, sẽ bị chúng chậm rãi xơi tái.
- Đại soái, bên kia núi rừng rậm rạp, chúng ta...
Nhâm Phi Long chửi ầm lên:
- Núi rừng rậm rạp, ngươi là muốn đi chịu chết sao? Hiện tại đại bộ phận tướng sĩ của chúng ta đã biến thành ác ma cắn người. Tiến vào núi rừng, tầm mắt không lớn, như thế nào phá vòng vây? Hơn nữa, tiến vào núi rừng, mùa này cỏ cây khô héo, một khi đối phương lần nữa áp dụng hỏa công, chúng ta lên trời không đường, độn địa không cửa.
Tiến vào núi rừng, bất tiện trốn tránh tướng sĩ cắn người, còn phải đề phòng hỏa công của đối phương.
Không tiến vào núi rừng, lại phải đối mặt đại quân Kiếm Điểu đuổi giết.
Cái này thật sự là thế khó xử.
...
Cao giữa không trung, hai con Kim Dực Kiếm Điểu bay song song. Trên lưng Kiếm Điểu đều có người cưỡi, một người là Giang Trần, người khác là Diệp Dung.
Diệp Dung vốn có tọa kỵ, nhưng mà đây là Hắc Nguyệt Quốc cùng Đông Phương Vương Quốc chiến đấu, hắn cũng không tiện rêu rao. Cho nên không có cưỡi tọa kỵ của mình, mà là cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu.
- Huynh đệ, thấy được không? Bên kia, cái kia, ngân giáp áo bào trắng, là Nhâm Phi Long. Ngươi xem trên áo bào trắng của hắn, thêu lên Phi Long, đây là tiêu chí độc nhất vô nhị của hắn.
- Nhâm Phi Long này, sắp chết đến nơi cũng không quên sĩ diện, thời điểm chạy trốn, bận áo bào trắng làm gì?
Giang Trần thật sự có chút hoài nghi, cái gọi là đệ nhất tướng tinh kia, đầu óc có phải có vấn đề hay không?
- Cái gọi là đệ nhất tướng tinh, cuối cùng cũng là phàm nhân, trước mặt đại tai đại nạn, so với người bình thường cũng không khá hơn chút nào. Lần này hắn đối mặt loại yêu nghiệt như ngươi, thua cũng là mệnh trung chú định. Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa. Ta đi giúp ngươi phô trương thanh thế, một mũi tên trí mạng, còn phải ngươi tới bắn. Xạ Thuật của ngươi so với ta còn tốt hơn, trang bị cũng tốt hơn ta.
Diệp Dung cười hắc hắc, vỗ Kim Dực Kiếm Điểu, đột nhiên hướng Nhâm Phi Long vọt tới.
- Nhâm Phi Long, nhận ra Giang Trần ta không?
Diệp Dung hú lên quái dị, cố ý phô trương thanh thế, trong tay kéo một thanh Trường Cung.
Hưu!
Cung như Mãn Nguyệt, mũi tên như lưu tinh.
- Bảo hộ đại soái, bảo hộ đại soái!
Thân vệ đại soái phía dưới, đều không muốn sống hướng bên người Nhâm Phi Long dựa vào, ý đồ dùng thân thể đi ngăn cản mũi tên như lưu tinh kia.
Tuy Diệp Dung báo cáo láo danh hào Giang Trần, nhưng mà tu vi mười một mạch Chân khí đại sư lại là thật. Hơn nữa xu thế Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống, uy lực mũi tên này, có thể nói là khí thế đoạt người.
Phốc!
Mũi tên hóa thành một đạo khí lưu bay thẳng xuống, vậy mà bắn thủng mười mấy người.
Cũng may, thân vệ bên người Nhâm Phi Long kia, cả đám đều hung hãn không sợ chết, hơn nữa nhân số đủ nhiều. Người ta tấp nập, tạo thành bức tường người, so với bất luận khôi giáp gì còn tốt hơn.
Lực hiệu triệu của đệ nhất tướng tinh, thật đúng là không phải thổi. Chỉ từ hành vi thấy chết không sờn của những cận vệ này, là được biết một hai.
Diệp Dung liên tục hô to, mũi tên không ngừng bắn xuống. Thủ pháp cực nhanh, hoàn toàn không thua kém Giang Trần.
Trong lúc nhất thời, mũi tên đầy trời, hóa thành từng đạo lưu quang, hình thành góc độ bất đồng, công kích cơ hồ bao dung các mặt.
Tiễn kỹ bực này, có thể nói là vô cùng kì diệu.
Giang Trần trong lúc nhất thời, cũng nhìn có chút ngây người. Thiếu chút nữa đã quên Diệp Dung đây là đánh yểm trợ thay mình, đòn sát thủ chính thức, là Giang Trần hắn.
Nhìn thấy huyễn kỹ của Diệp Dung, đột nhiên Giang Trần cũng ngứa nghề.
Đại Vũ cung trong tay, lập tức dâng lên cảm giác trầm trọng mà chỉ Linh khí mới có, phảng phất đột nhiên, hô hấp của Giang Trần cũng sáp nhập vào trong tiết tấu của Linh khí.
Mũi tên đáp trên dây cung!
Giang Trần thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, một đạo lưu quang kim sắc như Bạch Hồng quán nhật, lao thẳng xuống.
Mà cùng lúc đó, Đại Vũ cung như một con quái thú thức tỉnh, Linh lực đáng sợ ở dưới Giang Trần điều khiển, nương theo xu thế Kim sắc lưu quang lao xuống, ầm ầm bắn ra.
Một đạo khí lưu kim sắc, so với Hạo Nguyệt còn sáng chói, còn chói mắt hơn.
Hai mắt Nhâm Phi Long nhảy lên.
- Chẳng lẽ... Không tốt!
Đột nhiên Nhâm Phi Long nhớ tới một loại khả năng đáng sợ, bề bộn hạ lệnh:
- Thu nạp đại quân, kiểm kê lại một chút, phàm là quân sĩ bị cắn, hết thảy giết chết. Không bị cắn, toàn bộ tập kết, chuẩn bị đột phá! Tất cả quân doanh, lẫn nhau kiểm kê, dò xét lẫn nhau. Không thể lẫn vào một người bị cắn!
Nhâm Phi Long lúc này, thật sự có chút dao động. Hắn tòng quân ba mươi năm, lập vô số chiến công, bái kiến vô số sinh tử đại chiến.
Nhưng mà, đêm nay một trận chiến này, hoàn toàn bất đồng dĩ vãng. Thậm chí nói, cái này căn bản không phải một cuộc chiến, mà là một hồi tai nạn.
- Đại soái, thuộc hạ yểm hộ ngươi đi!
- Đại soái, đi bên này, mở to mắt nhìn tinh tường, bị cắn, hết thảy giết chết!
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, bốn phía đại doanh Nhâm Phi Long cũng không ngoại lệ.
Thế cục phát triển đến một bước này, hiện trường đã không có đội ngũ nguyên vẹn. Đội ngũ cơ hồ bị tách ra, có bị cắn hay không, tất cả đều là dựa vào vận khí.
Cũng may, ở đây đều là thống quân thiện nghệ, rất nhanh, đại quân không có bị cắn, mấy trăm mấy trăm tụ tập cùng một chỗ, không bao lâu, liền tụ tập mấy vạn.
Tả xung hữu đột, rốt cục giết ra một con đường máu.
Lúc này, ánh trăng trên không trung bỗng nhiên ảm đạm, phảng phất bị vật gì che chắn.
Sau một khắc, vô số đại quân Kiếm Điểu xuất hiện ở trong bầu trời đêm. Lại một vòng công kích đáng sợ, mũi tên như mưa to rơi xuống.
- Giết, giết cường đạo Hắc Nguyệt Quốc, giết Nhâm Phi Long!
- Nhâm Phi Long, ngươi được xưng Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh, hôm nay một trận chiến này, sợ rằng phải đổi tên là Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất hung tinh đi à nha? Ha ha ha ha.
Nhâm Phi Long nghe vậy, tức cơ hồ thổ huyết.
Một trận chiến này, quả thực là quá buồn bực. Cơ hồ bị đối thủ đùa bỡn, hơn nữa là một chút lực phản kháng cũng không có.
Cho nên cái gọi là chiến lược chiến thuật, hoàn toàn không có hiệu quả.
Đúng vậy, đích thật là đùa bỡn.
Muốn nói đại quân Kiếm Điểu của Đông Phương Vương Quốc, cũng không có giết bao nhiêu người Hắc Nguyệt Quốc. Hiện tại Hắc Nguyệt Quốc tử thương, cơ hồ đều là nội chiến.
Khuôn mặt Nhâm Phi Long âm trầm, ở dưới bộ hạ yểm hộ, trong bóng đêm hốt hoảng bỏ trốn.
Giờ phút này, cái gì khiên tròn đại trận, tiễn trận hay là Trường Thương Trận gì đó, đã hoàn toàn sụp đổ, căn bản không có cách nào tổ chức.
Không có những đại trận này, muốn đối kháng đại quân Kiếm Điểu, vậy thì khó khăn nhiều lắm.
Ngay từ đầu, đại quân Kiếm Điểu chỉ là quấy rối, đã không có đại trận yểm hộ, độ cao của đại quân Kiếm Điểu càng ngày càng thấp, thậm chí đã bắt đầu lao xuống đánh giáp lá cà.
- Hắc Ô kỵ sĩ là chuyện gì xảy ra? Sao vẫn chưa trở lại bảo hộ đại soái?
- Đại soái, chúng ta không thể không có mục đích chạy loạn như vậy, phải tìm công sự che chắn, lảng tránh bộ đội không trung này thoáng một phát. Nếu không, người của chúng ta, sẽ bị chúng chậm rãi xơi tái.
- Đại soái, bên kia núi rừng rậm rạp, chúng ta...
Nhâm Phi Long chửi ầm lên:
- Núi rừng rậm rạp, ngươi là muốn đi chịu chết sao? Hiện tại đại bộ phận tướng sĩ của chúng ta đã biến thành ác ma cắn người. Tiến vào núi rừng, tầm mắt không lớn, như thế nào phá vòng vây? Hơn nữa, tiến vào núi rừng, mùa này cỏ cây khô héo, một khi đối phương lần nữa áp dụng hỏa công, chúng ta lên trời không đường, độn địa không cửa.
Tiến vào núi rừng, bất tiện trốn tránh tướng sĩ cắn người, còn phải đề phòng hỏa công của đối phương.
Không tiến vào núi rừng, lại phải đối mặt đại quân Kiếm Điểu đuổi giết.
Cái này thật sự là thế khó xử.
...
Cao giữa không trung, hai con Kim Dực Kiếm Điểu bay song song. Trên lưng Kiếm Điểu đều có người cưỡi, một người là Giang Trần, người khác là Diệp Dung.
Diệp Dung vốn có tọa kỵ, nhưng mà đây là Hắc Nguyệt Quốc cùng Đông Phương Vương Quốc chiến đấu, hắn cũng không tiện rêu rao. Cho nên không có cưỡi tọa kỵ của mình, mà là cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu.
- Huynh đệ, thấy được không? Bên kia, cái kia, ngân giáp áo bào trắng, là Nhâm Phi Long. Ngươi xem trên áo bào trắng của hắn, thêu lên Phi Long, đây là tiêu chí độc nhất vô nhị của hắn.
- Nhâm Phi Long này, sắp chết đến nơi cũng không quên sĩ diện, thời điểm chạy trốn, bận áo bào trắng làm gì?
Giang Trần thật sự có chút hoài nghi, cái gọi là đệ nhất tướng tinh kia, đầu óc có phải có vấn đề hay không?
- Cái gọi là đệ nhất tướng tinh, cuối cùng cũng là phàm nhân, trước mặt đại tai đại nạn, so với người bình thường cũng không khá hơn chút nào. Lần này hắn đối mặt loại yêu nghiệt như ngươi, thua cũng là mệnh trung chú định. Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa. Ta đi giúp ngươi phô trương thanh thế, một mũi tên trí mạng, còn phải ngươi tới bắn. Xạ Thuật của ngươi so với ta còn tốt hơn, trang bị cũng tốt hơn ta.
Diệp Dung cười hắc hắc, vỗ Kim Dực Kiếm Điểu, đột nhiên hướng Nhâm Phi Long vọt tới.
- Nhâm Phi Long, nhận ra Giang Trần ta không?
Diệp Dung hú lên quái dị, cố ý phô trương thanh thế, trong tay kéo một thanh Trường Cung.
Hưu!
Cung như Mãn Nguyệt, mũi tên như lưu tinh.
- Bảo hộ đại soái, bảo hộ đại soái!
Thân vệ đại soái phía dưới, đều không muốn sống hướng bên người Nhâm Phi Long dựa vào, ý đồ dùng thân thể đi ngăn cản mũi tên như lưu tinh kia.
Tuy Diệp Dung báo cáo láo danh hào Giang Trần, nhưng mà tu vi mười một mạch Chân khí đại sư lại là thật. Hơn nữa xu thế Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống, uy lực mũi tên này, có thể nói là khí thế đoạt người.
Phốc!
Mũi tên hóa thành một đạo khí lưu bay thẳng xuống, vậy mà bắn thủng mười mấy người.
Cũng may, thân vệ bên người Nhâm Phi Long kia, cả đám đều hung hãn không sợ chết, hơn nữa nhân số đủ nhiều. Người ta tấp nập, tạo thành bức tường người, so với bất luận khôi giáp gì còn tốt hơn.
Lực hiệu triệu của đệ nhất tướng tinh, thật đúng là không phải thổi. Chỉ từ hành vi thấy chết không sờn của những cận vệ này, là được biết một hai.
Diệp Dung liên tục hô to, mũi tên không ngừng bắn xuống. Thủ pháp cực nhanh, hoàn toàn không thua kém Giang Trần.
Trong lúc nhất thời, mũi tên đầy trời, hóa thành từng đạo lưu quang, hình thành góc độ bất đồng, công kích cơ hồ bao dung các mặt.
Tiễn kỹ bực này, có thể nói là vô cùng kì diệu.
Giang Trần trong lúc nhất thời, cũng nhìn có chút ngây người. Thiếu chút nữa đã quên Diệp Dung đây là đánh yểm trợ thay mình, đòn sát thủ chính thức, là Giang Trần hắn.
Nhìn thấy huyễn kỹ của Diệp Dung, đột nhiên Giang Trần cũng ngứa nghề.
Đại Vũ cung trong tay, lập tức dâng lên cảm giác trầm trọng mà chỉ Linh khí mới có, phảng phất đột nhiên, hô hấp của Giang Trần cũng sáp nhập vào trong tiết tấu của Linh khí.
Mũi tên đáp trên dây cung!
Giang Trần thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, một đạo lưu quang kim sắc như Bạch Hồng quán nhật, lao thẳng xuống.
Mà cùng lúc đó, Đại Vũ cung như một con quái thú thức tỉnh, Linh lực đáng sợ ở dưới Giang Trần điều khiển, nương theo xu thế Kim sắc lưu quang lao xuống, ầm ầm bắn ra.
Một đạo khí lưu kim sắc, so với Hạo Nguyệt còn sáng chói, còn chói mắt hơn.