- Câu Ngọc, những ngày này ủy khuất cho các ngươi rồi.
Giang Trần thở dài nói.
Hai mắt Hoàng Nhi ửng đỏ:
- Câu Ngọc tỷ tỷ, những ngày này Giang công tử vì cứu tỷ, đi khắp thiên sơn vạn thủy, không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở. Đi tới Lưu Ly vương thành này. Tâm huyết lần này cuối cùng cũng không có uổng phí, Câu Ngọc tỷ tỷ, tỷ không có việc gì, mọi người đều không có việc gì rồi.
Câu Ngọc ngây người, hai mắt nhanh như chớp nhìn qua Hoàng Nhi, thế nhưng vẻ mặt lại mờ mịt nói:
- Ngươi... Ngươi là Hoàng Nhi muội muội?
Thiếu nữ có dung nhan xinh đẹp trước mắt này trừ đôi mắt thanh tịnh, rực rỡ giống như đã từng quen biết ra, dung mạo hoàn toàn khiến cho nàng không có cách nào liên tưởng tới Hoàng Nhi mà nàng biết lúc trước.
Sau khi Câu Ngọc tỉnh lại, đám người Tiết Đồng cũng lục tục tỉnh lại. Giang Trần cũng không vội đi giải phong ấn ngũ giác cho những đồng môn còn lạ icura Đan Kiền Cung.
Bởi vì mấy người này mới thực sự là người một nhà với hắn. Hiện tại mọi người cách xa gần một năm, có quá nhiều lời muốn nói, lúc này phá bỏ phong ấn ngũ giác của những người kia, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng tới bầu không khí.
Giống như Câu Ngọc, những khác khác khi nhìn thấy Hoàng Nhi đều giật mình không thôi. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hoàng Nhi tiểu tỷ có dung mạo xấu xí kia không ngờ lại sắc nước hương trời như vậy, quả thực là tiên tử trên trời hạ phàm.
Câu Ngọc gần đây ít phục ai khác nhìn thấy dung mạo, khí chất của Hoàng Nhi như vậy cũng tâm phục khẩu phục không thôi. Trong lòng không có bất kỳ mâu thuẫn nào mà tự nhiên nhận định như vậy. Hoàng Nhi tiểu tỷ này mới chính là người tuyệt phối với thiếu chủ.
Đương nhiên trong đó cũng có nhân tố tâm lý. Lúc trước Câu Ngọc có giao tình rất tốt với Hoàng Nhi, tình như tỷ muội. Tính cách của Hoàng Nhi, khí chất của Hoàng Nhi, phong độ của Hoàng Nhi, trước đó đã thuyết phục những thủ hạ phía dưới của Giang Trần.
Hiện tại diện mạo thực sự của Hoàng Nhi hiện ra, tâm lý của mọi người chẳng những không có mâu thuẫn mà ngược lại còn cảm thấy nên như thế mới đúng.
Khí chất tự nhiên hào phóng như vậy, tình tình bình dị gần gũi như thế, khí chất phiêu nhiên không nhiễm bụi trần như vậy có lẽ nên có dung mạo tuyệt sắc như tiên tử hạ phàm như vậy mới đúng.
Mọi người nói tới chuyện cũ, đều thổn thức không thôi.
- Thiếu chủ, lúc trước có vô số cường giả giá lâm Đan Kiền Cung, hộ sơn đại trận của Đan Kiền Cung trước công kích của đối phương ngay cả nửa canh giờ cũng không kiên trì nổi. Cơ hồ tất cả cường giả chủ trì trận pháp trong tông môn trong vòng nửa canh giờ bị tàn sát sạch sẽ. Lúc ấy Vân Niết trưởng lão từng tới Đan Hà cốc nói cho những thiên tài của Đan Hà cốc lui lại. Nhưng mà chúng ta nghĩ tới lời dặn dò của thiếu chủ, không có rời khỏi đó. Ngược lại còn thuyết phục được Vân Niết trưởng lão. Lúc ấy hơn mười người ở đây đều trốn vào trong trận pháp. Trận pháp của chúng ta ngay từ đầu những người kia không công phá nổi. Về sau có một cường giả Hoàng cảnh tự thân xuất mã, phối hợp với mấy cường giả Hoàng cảnh trước đó hợp lực công kích, khi đó trận pháp mới bị bọn họ công phá. Tất cả chúng ta lập tức trở thành tù binh...
Câu Ngọc nói tới chuyện ngày đó vô cùng tỉ mỉ. Trong miêu tả của nàng, trận chiến ấy thảm thiết vô cùng, giống như người ta lạc vào trong một thế giới khác.
- Thiếu chủ, đám người này vốn muốn đem chúng ta nhổ cỏ tậ ngốc. Nhưng mà dường như bọn chúng còn muốn tra khảo đan phương gì đó. Cho nên giữ lại chúng ta mà không có giết. Từ đầu Vân Niết trưởng lão thà chết chứ không chịu khuất phục, một chữ cũng không nói. Nhưng mà mỗi lần đối phương hỏi liền giết một đệ tử Đan Kiền Cung, sau khi liên tục giết đi mười người, đối phương kéo Mộc Cao Kỳ tới trước mặt Vân Niết trưởng lão... Sau đó...
Câu Ngọc liếc nhìn Giang Trần, do dự không biết nên nói tiếp hay không.
Giang Trần khoát tay:
- Cứ nói tiếp đi.
- Nếu như Vân Niết trưởng lão không nói, Mộc Cao Kỳ cũng sẽ bị đối phương giết chết. Cho nên Vân Niết trưởng lão đem đan phương kia nói ra. Thiếu chủ, nếu như không có đan phương kia, có lẽ chúng ta đã sớm bị đối phương trực tiếp giết chết. Những người kia đều rất hung ác, căn bản không có ý định lưu lại người sống. Sau khi hỏi ra đan phương, vốn cũng định xử chúng ta tại chỗ. Sau đó không biết là ai đề xuất ý kiến, nói gần đây chỗ bọn họ có một đám người thu mua nô lệ, vừa vặn đem chúng ta bán cho những người buôn nô lệ kia, có thể thu được lại không ít linh thạch...
Từ đầu tới đuôi, Câu Ngọc căn bản không biết người diệt Đan Kiền Cung là ai, cũng không biết người bắt bọn họ là ai. Càng không biết bọn họ bị bán đi đâu.
Giang Trần nghe xong cũng đại khái biết rõ chân tướng. Nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm hơn một chút. Đan phương Vạn Thọ đan bị Bất Diệt Thiên Đô lấy đi, trong lòng của hắn ít nhiều cũng có chút khúc mắc.
Tuy rằng hắn không tin Vân Niết trưởng lão là loại người sợ chết. Nhưng đan phương Vạn Thọ đan cuối cùng là từ trong miệng hắn mà ra.
HIện tại biết rõ Vân Niết trưởng lão vì cứu Mộc Cao Kỳ mà bất đắc dĩ làm như vậy, một chút khó chịu trong lòng Giang Trần thoáng cái biến mất không còn sót lại một chút nào.
Tiết Đồng lại hỏi:
- Thiếu gia, rốt cuộc Đan Kiền Cung chọc phải ai? Là Cửu Dương Thiên Tông sao?
- Cửu Dương Thiên Tông cũng có phần, nhưng chủ yếu là Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực. Bất Diệt Thiên Đô bày ra, Xích Đỉnh trung vực là hung thủ chủ yếu. Không đơn thuần là Đan Kiền Cung, cả Vạn Tượng Cương Vực, tất cả các tông môn lớn nhỏ cơ hồ đều bị tiêu diệt.
- Cái gì?
Đám người Câu Ngọc chấn động, nhất là Câu Ngọc.
- Vậy... Vậy liên minh thập lục quốc thì thế nào.
Liên minh thập lục quốc là nơi nhỏ bé, nhưng mà cố hương của mọi người là ở đó.
- Liên minh thập lục quốc thì không có tin tức gì. Nhưng mà ta đã sớm thông báo cho Bảo Thụ tông, có lẽ bọn họ đã có ứng phó. Về phần những vương quốc thế tục kia, căn bản không lọt vào trong mắt những thế lực này. Dù nhàm chán thế nào, bọn họ cũng không thể nào diệt một vương quốc thế tục nho nhỏ.
Giang Trần phân tích.
Hắn biết rõ Câu Ngọc lo lắng cho Đông Phương vương quốc, dù sao đó là cố hương của nàng, còn có thân nhân của nàng.
Đối với tông môn nhất phẩm mà nói, vương quốc thế tục nho nhỏ giống như con kiến dưới chân con voi vậy, nhìn chưa hẳn đã nhìn được, chứ đừng nói gì tới diệt.
Nếu như tông môn nhất phẩm ngay cả vương quốc thế tục cũng không buông tha, như vậy tuyệt đối sẽ khiến cho người ta oán trách.
Giới tu luyện có quy củ của giới tu luyện, quái vật khổng lồ như ngươi đi bắt nạt con sâu cái kiến, đừng nói là không phù hợp quy củ, ngay cả Thiên đạo cũng khó tha.
- Thiếu chủ, sao người tìm được tới đây?
Ôn Tử Kỳ xấu hổ, từ đầu không nói câu nào, lúc này mới mở miệng hỏi một câu.
- Nói tới việc này thì hơi dài dòng.
Giang Trần tùy ý cười cười nói tiếp:
- Việc này rất dài, về sau ta sẽ chậm rãi nói với các ngươi.
Giang Trần thở dài nói.
Hai mắt Hoàng Nhi ửng đỏ:
- Câu Ngọc tỷ tỷ, những ngày này Giang công tử vì cứu tỷ, đi khắp thiên sơn vạn thủy, không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở. Đi tới Lưu Ly vương thành này. Tâm huyết lần này cuối cùng cũng không có uổng phí, Câu Ngọc tỷ tỷ, tỷ không có việc gì, mọi người đều không có việc gì rồi.
Câu Ngọc ngây người, hai mắt nhanh như chớp nhìn qua Hoàng Nhi, thế nhưng vẻ mặt lại mờ mịt nói:
- Ngươi... Ngươi là Hoàng Nhi muội muội?
Thiếu nữ có dung nhan xinh đẹp trước mắt này trừ đôi mắt thanh tịnh, rực rỡ giống như đã từng quen biết ra, dung mạo hoàn toàn khiến cho nàng không có cách nào liên tưởng tới Hoàng Nhi mà nàng biết lúc trước.
Sau khi Câu Ngọc tỉnh lại, đám người Tiết Đồng cũng lục tục tỉnh lại. Giang Trần cũng không vội đi giải phong ấn ngũ giác cho những đồng môn còn lạ icura Đan Kiền Cung.
Bởi vì mấy người này mới thực sự là người một nhà với hắn. Hiện tại mọi người cách xa gần một năm, có quá nhiều lời muốn nói, lúc này phá bỏ phong ấn ngũ giác của những người kia, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng tới bầu không khí.
Giống như Câu Ngọc, những khác khác khi nhìn thấy Hoàng Nhi đều giật mình không thôi. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hoàng Nhi tiểu tỷ có dung mạo xấu xí kia không ngờ lại sắc nước hương trời như vậy, quả thực là tiên tử trên trời hạ phàm.
Câu Ngọc gần đây ít phục ai khác nhìn thấy dung mạo, khí chất của Hoàng Nhi như vậy cũng tâm phục khẩu phục không thôi. Trong lòng không có bất kỳ mâu thuẫn nào mà tự nhiên nhận định như vậy. Hoàng Nhi tiểu tỷ này mới chính là người tuyệt phối với thiếu chủ.
Đương nhiên trong đó cũng có nhân tố tâm lý. Lúc trước Câu Ngọc có giao tình rất tốt với Hoàng Nhi, tình như tỷ muội. Tính cách của Hoàng Nhi, khí chất của Hoàng Nhi, phong độ của Hoàng Nhi, trước đó đã thuyết phục những thủ hạ phía dưới của Giang Trần.
Hiện tại diện mạo thực sự của Hoàng Nhi hiện ra, tâm lý của mọi người chẳng những không có mâu thuẫn mà ngược lại còn cảm thấy nên như thế mới đúng.
Khí chất tự nhiên hào phóng như vậy, tình tình bình dị gần gũi như thế, khí chất phiêu nhiên không nhiễm bụi trần như vậy có lẽ nên có dung mạo tuyệt sắc như tiên tử hạ phàm như vậy mới đúng.
Mọi người nói tới chuyện cũ, đều thổn thức không thôi.
- Thiếu chủ, lúc trước có vô số cường giả giá lâm Đan Kiền Cung, hộ sơn đại trận của Đan Kiền Cung trước công kích của đối phương ngay cả nửa canh giờ cũng không kiên trì nổi. Cơ hồ tất cả cường giả chủ trì trận pháp trong tông môn trong vòng nửa canh giờ bị tàn sát sạch sẽ. Lúc ấy Vân Niết trưởng lão từng tới Đan Hà cốc nói cho những thiên tài của Đan Hà cốc lui lại. Nhưng mà chúng ta nghĩ tới lời dặn dò của thiếu chủ, không có rời khỏi đó. Ngược lại còn thuyết phục được Vân Niết trưởng lão. Lúc ấy hơn mười người ở đây đều trốn vào trong trận pháp. Trận pháp của chúng ta ngay từ đầu những người kia không công phá nổi. Về sau có một cường giả Hoàng cảnh tự thân xuất mã, phối hợp với mấy cường giả Hoàng cảnh trước đó hợp lực công kích, khi đó trận pháp mới bị bọn họ công phá. Tất cả chúng ta lập tức trở thành tù binh...
Câu Ngọc nói tới chuyện ngày đó vô cùng tỉ mỉ. Trong miêu tả của nàng, trận chiến ấy thảm thiết vô cùng, giống như người ta lạc vào trong một thế giới khác.
- Thiếu chủ, đám người này vốn muốn đem chúng ta nhổ cỏ tậ ngốc. Nhưng mà dường như bọn chúng còn muốn tra khảo đan phương gì đó. Cho nên giữ lại chúng ta mà không có giết. Từ đầu Vân Niết trưởng lão thà chết chứ không chịu khuất phục, một chữ cũng không nói. Nhưng mà mỗi lần đối phương hỏi liền giết một đệ tử Đan Kiền Cung, sau khi liên tục giết đi mười người, đối phương kéo Mộc Cao Kỳ tới trước mặt Vân Niết trưởng lão... Sau đó...
Câu Ngọc liếc nhìn Giang Trần, do dự không biết nên nói tiếp hay không.
Giang Trần khoát tay:
- Cứ nói tiếp đi.
- Nếu như Vân Niết trưởng lão không nói, Mộc Cao Kỳ cũng sẽ bị đối phương giết chết. Cho nên Vân Niết trưởng lão đem đan phương kia nói ra. Thiếu chủ, nếu như không có đan phương kia, có lẽ chúng ta đã sớm bị đối phương trực tiếp giết chết. Những người kia đều rất hung ác, căn bản không có ý định lưu lại người sống. Sau khi hỏi ra đan phương, vốn cũng định xử chúng ta tại chỗ. Sau đó không biết là ai đề xuất ý kiến, nói gần đây chỗ bọn họ có một đám người thu mua nô lệ, vừa vặn đem chúng ta bán cho những người buôn nô lệ kia, có thể thu được lại không ít linh thạch...
Từ đầu tới đuôi, Câu Ngọc căn bản không biết người diệt Đan Kiền Cung là ai, cũng không biết người bắt bọn họ là ai. Càng không biết bọn họ bị bán đi đâu.
Giang Trần nghe xong cũng đại khái biết rõ chân tướng. Nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm hơn một chút. Đan phương Vạn Thọ đan bị Bất Diệt Thiên Đô lấy đi, trong lòng của hắn ít nhiều cũng có chút khúc mắc.
Tuy rằng hắn không tin Vân Niết trưởng lão là loại người sợ chết. Nhưng đan phương Vạn Thọ đan cuối cùng là từ trong miệng hắn mà ra.
HIện tại biết rõ Vân Niết trưởng lão vì cứu Mộc Cao Kỳ mà bất đắc dĩ làm như vậy, một chút khó chịu trong lòng Giang Trần thoáng cái biến mất không còn sót lại một chút nào.
Tiết Đồng lại hỏi:
- Thiếu gia, rốt cuộc Đan Kiền Cung chọc phải ai? Là Cửu Dương Thiên Tông sao?
- Cửu Dương Thiên Tông cũng có phần, nhưng chủ yếu là Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực. Bất Diệt Thiên Đô bày ra, Xích Đỉnh trung vực là hung thủ chủ yếu. Không đơn thuần là Đan Kiền Cung, cả Vạn Tượng Cương Vực, tất cả các tông môn lớn nhỏ cơ hồ đều bị tiêu diệt.
- Cái gì?
Đám người Câu Ngọc chấn động, nhất là Câu Ngọc.
- Vậy... Vậy liên minh thập lục quốc thì thế nào.
Liên minh thập lục quốc là nơi nhỏ bé, nhưng mà cố hương của mọi người là ở đó.
- Liên minh thập lục quốc thì không có tin tức gì. Nhưng mà ta đã sớm thông báo cho Bảo Thụ tông, có lẽ bọn họ đã có ứng phó. Về phần những vương quốc thế tục kia, căn bản không lọt vào trong mắt những thế lực này. Dù nhàm chán thế nào, bọn họ cũng không thể nào diệt một vương quốc thế tục nho nhỏ.
Giang Trần phân tích.
Hắn biết rõ Câu Ngọc lo lắng cho Đông Phương vương quốc, dù sao đó là cố hương của nàng, còn có thân nhân của nàng.
Đối với tông môn nhất phẩm mà nói, vương quốc thế tục nho nhỏ giống như con kiến dưới chân con voi vậy, nhìn chưa hẳn đã nhìn được, chứ đừng nói gì tới diệt.
Nếu như tông môn nhất phẩm ngay cả vương quốc thế tục cũng không buông tha, như vậy tuyệt đối sẽ khiến cho người ta oán trách.
Giới tu luyện có quy củ của giới tu luyện, quái vật khổng lồ như ngươi đi bắt nạt con sâu cái kiến, đừng nói là không phù hợp quy củ, ngay cả Thiên đạo cũng khó tha.
- Thiếu chủ, sao người tìm được tới đây?
Ôn Tử Kỳ xấu hổ, từ đầu không nói câu nào, lúc này mới mở miệng hỏi một câu.
- Nói tới việc này thì hơi dài dòng.
Giang Trần tùy ý cười cười nói tiếp:
- Việc này rất dài, về sau ta sẽ chậm rãi nói với các ngươi.