́t sắc vụ hải. (2)
Chiêu Thân vương hừ lạnh:
- Hiên chủ Thúy Hoa hiên này khẩu vị quả thực không nhỏ. Hắn thực sự cho rằng bằng vào đám sương mù quỷ quái này là có thể trấn áp được chúng ta hay sao?
Trương lão thở dài:
- Màn sương mù này nhìn khắp nơi căn bản không nhìn thấy tận cùng. Thuộc hạ vừa rồi mới điều tra bốn phía, hoàn toàn không tìm thấy biên giới. Thuộc hạ hoài nghi đây có lẽ là một trận pháp.
- Không phải là có lẽ, mà nó căn bản chính là một trận pháp.
Nhãn lực của Chiêu Thân vương vô cùng tốt, liếc mắt đã nhìn ra được chỗ quỷ dị của đám sương mù này.
- Hiên chủ Thúy Hoa hiên này rốt cuộc muốn làm gì?
Thanh âm củ Trương lão vô cùng phức tạp:
- Dầu gì hắn cũng là người Xích Đỉnh trung vực, lại muốn một mẻ bắt gọn chúng ta? Đối với hắn có chỗ tốt gì chứ? . Đam Mỹ Cổ Đại
Chiêu Thân vương hùng hùng hồ hổ nói:
- Lòng muông dạ thú, ai mà biết được? Nói không chừng mục tiêu của hắn là hoàng thất chúng ta. Thậm chí là khống chế cả Xích Đỉnh trung vực thì sao?
Trong thế giới võ đạo có không thiếu kẻ điên, có được dã tâm và khẩu vị lớn hơn bình thường. Vì thế những người này sẽ làm ra một ít hành động cực kỳ điên cuồng trong mắt người thường.
Trong mắt Chiêu Thân vương hiện tại mà nói, hiên chủ Thúy Hoa hiên kia không thể nghi ngờ chính là loại người này.
- Thân Vương đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Một tên thuộc hạ trong hoàng thất khác đột nhiên hỏi.
Chiêu Thân vương cau mày nói:
- Gấp gáp cái gì? Màn sương đỏ này cũng không thể giết người, hiên chủ Thúy Hoa hiên chỉ muốn dùng sương mù màu đỏ này làm mất ý chí chiến đấu của chúng ta. Mọi người không nên hoảng hốt, lại càng không nên tự làm rối loạn đội hình. Nhớ kỹ chỉ cần chúng ta không loạn, hắn không có cách nào đột nhiên ám toán được chúng ta.
- Đúng vậy, mọi người nghe Thân Vương đại nhân túm tụm lại với nhau. Đồng môn môn ở cùng với nhau, bảo vệ trận thế cho tốt. Chỉ cần trận thế của chúng ta không loạn, hiên chủ Thúy Hoa hiên kia căn bản không có cách nào công phá được trận thế của chúng ta. Khi đó căn bản chỉ là đấu tranh hao tổn, chúng ta có thể hao tổn được, nhưng mà một mình hắn thì không thể.
Trương lão lớn tiếng nói với mọi người.
- Ha ha ha...
Lúc này, trong hư không bỗng nhiên truyền đến tiếng cười dài vô cùng quái dị:
- Trương lão, vậy sao? ngươi quả nhiên càng già càng ngây thơ a.
Thanh âm này vừa vang lên, rất nhiều người đều nghe thấy được.
- Là hiên chủ Thúy Hoa hiên.
Trong lúc nhất thời rất nhiều người đều nhận ra thanh âm này.
Trương lão nghe được thanh âm của hiên chủ Thúy Hoa hiên, lông mày nhíu mày:
- Hiên chủ Thúy Hoa hiên, tất cả mọi người đều là người Xích Đỉnh trung vực, ngươi tính toán mọi người như vậy, ngươi không cảm thấy mình quá phận sao?
Giang Trần nghe thấy Trương lão nói vậy, cũng âm thầm lắc đầu. Lão nhân này quả thực đúng như lời hiên chủ Thúy Hoa hiên nói, càng già càng ngây thơ.
Người ta bố trí ván cờ lớn như vậy, không phải là vì muốn tính toán mọi người sao?
Nói những lời này vào lúc này có tác dụng cái rắm gì?
Thanh âm của hiên chủ Thúy Hoa hiên giống như từ bốn phía truyền tới:
- Tính toán các ngươi? Nếu như các ngươi không tham lam, ta sao lại tính toán được các ngươi? Mỗi một người đều cảm thấy mình thông minh, thậm chí còn muốn tính toán ta. Chỉ là, đầu óc các ngươi cuối cùng lại không đủ, tính tới tính lui, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh bị hốt gọn một mẻ.
Hiên chủ Thúy Hoa hiên nói những lời này cũng không sai, nói cho cùng là mọi người tính kế lẫn nhau.
Ví dụ như Trương lão này, hắn rõ ràng là người mà hiên chủ Thúy Hoa hiên mời hộ pháp, cuối cùng lại đại biểu hoàng thất. Cho nên gọi là hộ pháp cho hiên chủ Thúy Hoa yên, thế nhưng cuối cùng thật ra là hiệu lực vì hoàng thất.
Nói trắng ra là tính kế lẫn nhau.
Chỉ là hiên chủ Thúy Hoa yên trong chiêu có chiêu, trong cờ có cờ, bố trí một ván cờ đầy mê hoặc, đem tất cả mọi người dẫn vào.
Dùng danh tiếng đột phá, lại lộ ra một ít tiếng gió, làm cho tất cả mọi người biết rõ hắn tới đây vì bảo vật. Khiến cho tất cả mọi người đều ôm tâm tư tìm bảo vật mà tới, chỉ là lúc này lại phát hiện ra, tất cả đều là ván cờ mà hiên chủ Thúy Hoa hiên bố trí, một mẻ hốt gọn bọn họ.
Chiêu Thân vương bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Họ Thôi kia, ngươi ở trong Xích Đỉnh trung vực cũng coi như là nhân vật có uy tín. Bổn vương chỉ muốn hỏi một câu, hoàng thất Yến gia chúng ta có lỗi gì với ngươi? Nếu như không phải có hoàng thất chúng ta bảo vệ, bằng vào ngươi có thể phát triển Thúy Hoa hiên lớn như vậy sao? Có thể hô phong hoán vũ trong Xích Đỉnh trung vực sao? Hiện tại ngươi chẳng những không có báo ân, ngược lại còn lòng lang dạ thú, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?
- Hổ thẹn?
Hiên chủ Thúy Hoa hiên cười ha hả:
- Thôi mỗ hổ thẹn cái gì? Khi Hoàng đế Yến gia các ngươi cưỡng ép muội muội ta nạp vào trong cung thị tẩm, tại sao lại không thấy hổ thẹn? Hoàng đế Yến gia các ngươi ngủ với muội muội ta, lại ngủ với nữ nhi của ta, tại sao lại không biết hổ thẹn? Ngủ với muội muội và nữ nhi của ta, còn muốn Thôi mỗ tiến cung bồi tiếp rượu, tại sao hắn không biết hổ thẹn? Chiêu Thân vương, hẳn trời sinh các ngươi là bề trên, có tư cách cưỡi trên đầu người khác? Hẳn trời sinh đã cảm thấy tài trí hơn người đúng không?
Hiên chủ Thúy Hoa yên kia càng nói càng xúc động, càng nói càng phẫn nộ.
Tất cả mọi người bên trong sương mù im lặng, những chuyện này không ít người biết rõ. Nhưng mà trong mắt mọi người thấy, những chuyện này có lẽ đều là hiên chủ Thúy Hoa hiên tự mình nguyệ ný.
Dâng muội tử lên, lại dâng nữ nhi lên, mục đích là gì? Đơn giản là muốn nịnh bợ hoàng thất, muốn làm thông gia, người thân a.
Hiện tại nghe những lời này của hiên chủ Thúy Hoa hiên, tất cả chuyện này không phải là do hắn tự nguyện sao?
Sắc mặt Chiêu Thân vương vô cùng khó coi.
- Họ Thôi kia, hoàng huynh của ta là hoàng đế Xích Đỉnh trung vực, là thượng thiên giao phó cho huynh ấy quyền lực. Ngươi vì hoàng thất trả giá nhiều như vậy, nhưng mà lại nhận được địa vị và tài phú như ngày hôm nay từ hoàng thất. Nếu như ngươi bố trí ván cờ này bởi vì những điều này, bổn vương chỉ có thể nói, ngươi quá ngu xuẩn. Khoan nói ngươi có thể đạt được mục đích hay không, cho dù có thì sau này cũng tất sẽ trở thành công địch của Xích Đỉnh trung vực. Khi đó ngươi có thể tiêu diêu tự tại được hay không?
Thúy Hoa hiên chủ cười lạnh một tiếng, nói:
- Là công địch thì sao? Người là công địch của Xích Đỉnh trung vực cũng không phải là chưa có. Nhớ năm đó chỉ là một thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực đã khiến cho Xích Đỉnh trung vực náo loạn tới mức gà bay chó chạy.
Tông chủ tông môn tứ phẩm bị cắt đầu đưa về hoàng cung, kết quả thế nào? Đã nhiều năm như vậy các ngươi đã làm gì được người ta? Chiêu Thân vương, người Xích Đỉnh trung vực đã sớm bị Yến gia các ngươi làm cho chướng khí mù mịt. Yến gia các ngươi đã tới lúc nên biến mất trong lịch sử.
Ngữ khí của hiên chủ Thúy Hoa hiên tràn ngập vẻ điên cuồng, cũng không có bất kỳ ý tứ tôn trọng hoàng thất Xích Đỉnh trung vực.
Chiêu Thân vương hừ lạnh:
- Hiên chủ Thúy Hoa hiên này khẩu vị quả thực không nhỏ. Hắn thực sự cho rằng bằng vào đám sương mù quỷ quái này là có thể trấn áp được chúng ta hay sao?
Trương lão thở dài:
- Màn sương mù này nhìn khắp nơi căn bản không nhìn thấy tận cùng. Thuộc hạ vừa rồi mới điều tra bốn phía, hoàn toàn không tìm thấy biên giới. Thuộc hạ hoài nghi đây có lẽ là một trận pháp.
- Không phải là có lẽ, mà nó căn bản chính là một trận pháp.
Nhãn lực của Chiêu Thân vương vô cùng tốt, liếc mắt đã nhìn ra được chỗ quỷ dị của đám sương mù này.
- Hiên chủ Thúy Hoa hiên này rốt cuộc muốn làm gì?
Thanh âm củ Trương lão vô cùng phức tạp:
- Dầu gì hắn cũng là người Xích Đỉnh trung vực, lại muốn một mẻ bắt gọn chúng ta? Đối với hắn có chỗ tốt gì chứ? . Đam Mỹ Cổ Đại
Chiêu Thân vương hùng hùng hồ hổ nói:
- Lòng muông dạ thú, ai mà biết được? Nói không chừng mục tiêu của hắn là hoàng thất chúng ta. Thậm chí là khống chế cả Xích Đỉnh trung vực thì sao?
Trong thế giới võ đạo có không thiếu kẻ điên, có được dã tâm và khẩu vị lớn hơn bình thường. Vì thế những người này sẽ làm ra một ít hành động cực kỳ điên cuồng trong mắt người thường.
Trong mắt Chiêu Thân vương hiện tại mà nói, hiên chủ Thúy Hoa hiên kia không thể nghi ngờ chính là loại người này.
- Thân Vương đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?
Một tên thuộc hạ trong hoàng thất khác đột nhiên hỏi.
Chiêu Thân vương cau mày nói:
- Gấp gáp cái gì? Màn sương đỏ này cũng không thể giết người, hiên chủ Thúy Hoa hiên chỉ muốn dùng sương mù màu đỏ này làm mất ý chí chiến đấu của chúng ta. Mọi người không nên hoảng hốt, lại càng không nên tự làm rối loạn đội hình. Nhớ kỹ chỉ cần chúng ta không loạn, hắn không có cách nào đột nhiên ám toán được chúng ta.
- Đúng vậy, mọi người nghe Thân Vương đại nhân túm tụm lại với nhau. Đồng môn môn ở cùng với nhau, bảo vệ trận thế cho tốt. Chỉ cần trận thế của chúng ta không loạn, hiên chủ Thúy Hoa hiên kia căn bản không có cách nào công phá được trận thế của chúng ta. Khi đó căn bản chỉ là đấu tranh hao tổn, chúng ta có thể hao tổn được, nhưng mà một mình hắn thì không thể.
Trương lão lớn tiếng nói với mọi người.
- Ha ha ha...
Lúc này, trong hư không bỗng nhiên truyền đến tiếng cười dài vô cùng quái dị:
- Trương lão, vậy sao? ngươi quả nhiên càng già càng ngây thơ a.
Thanh âm này vừa vang lên, rất nhiều người đều nghe thấy được.
- Là hiên chủ Thúy Hoa hiên.
Trong lúc nhất thời rất nhiều người đều nhận ra thanh âm này.
Trương lão nghe được thanh âm của hiên chủ Thúy Hoa hiên, lông mày nhíu mày:
- Hiên chủ Thúy Hoa hiên, tất cả mọi người đều là người Xích Đỉnh trung vực, ngươi tính toán mọi người như vậy, ngươi không cảm thấy mình quá phận sao?
Giang Trần nghe thấy Trương lão nói vậy, cũng âm thầm lắc đầu. Lão nhân này quả thực đúng như lời hiên chủ Thúy Hoa hiên nói, càng già càng ngây thơ.
Người ta bố trí ván cờ lớn như vậy, không phải là vì muốn tính toán mọi người sao?
Nói những lời này vào lúc này có tác dụng cái rắm gì?
Thanh âm của hiên chủ Thúy Hoa hiên giống như từ bốn phía truyền tới:
- Tính toán các ngươi? Nếu như các ngươi không tham lam, ta sao lại tính toán được các ngươi? Mỗi một người đều cảm thấy mình thông minh, thậm chí còn muốn tính toán ta. Chỉ là, đầu óc các ngươi cuối cùng lại không đủ, tính tới tính lui, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi vận mệnh bị hốt gọn một mẻ.
Hiên chủ Thúy Hoa hiên nói những lời này cũng không sai, nói cho cùng là mọi người tính kế lẫn nhau.
Ví dụ như Trương lão này, hắn rõ ràng là người mà hiên chủ Thúy Hoa hiên mời hộ pháp, cuối cùng lại đại biểu hoàng thất. Cho nên gọi là hộ pháp cho hiên chủ Thúy Hoa yên, thế nhưng cuối cùng thật ra là hiệu lực vì hoàng thất.
Nói trắng ra là tính kế lẫn nhau.
Chỉ là hiên chủ Thúy Hoa yên trong chiêu có chiêu, trong cờ có cờ, bố trí một ván cờ đầy mê hoặc, đem tất cả mọi người dẫn vào.
Dùng danh tiếng đột phá, lại lộ ra một ít tiếng gió, làm cho tất cả mọi người biết rõ hắn tới đây vì bảo vật. Khiến cho tất cả mọi người đều ôm tâm tư tìm bảo vật mà tới, chỉ là lúc này lại phát hiện ra, tất cả đều là ván cờ mà hiên chủ Thúy Hoa hiên bố trí, một mẻ hốt gọn bọn họ.
Chiêu Thân vương bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Họ Thôi kia, ngươi ở trong Xích Đỉnh trung vực cũng coi như là nhân vật có uy tín. Bổn vương chỉ muốn hỏi một câu, hoàng thất Yến gia chúng ta có lỗi gì với ngươi? Nếu như không phải có hoàng thất chúng ta bảo vệ, bằng vào ngươi có thể phát triển Thúy Hoa hiên lớn như vậy sao? Có thể hô phong hoán vũ trong Xích Đỉnh trung vực sao? Hiện tại ngươi chẳng những không có báo ân, ngược lại còn lòng lang dạ thú, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?
- Hổ thẹn?
Hiên chủ Thúy Hoa hiên cười ha hả:
- Thôi mỗ hổ thẹn cái gì? Khi Hoàng đế Yến gia các ngươi cưỡng ép muội muội ta nạp vào trong cung thị tẩm, tại sao lại không thấy hổ thẹn? Hoàng đế Yến gia các ngươi ngủ với muội muội ta, lại ngủ với nữ nhi của ta, tại sao lại không biết hổ thẹn? Ngủ với muội muội và nữ nhi của ta, còn muốn Thôi mỗ tiến cung bồi tiếp rượu, tại sao hắn không biết hổ thẹn? Chiêu Thân vương, hẳn trời sinh các ngươi là bề trên, có tư cách cưỡi trên đầu người khác? Hẳn trời sinh đã cảm thấy tài trí hơn người đúng không?
Hiên chủ Thúy Hoa yên kia càng nói càng xúc động, càng nói càng phẫn nộ.
Tất cả mọi người bên trong sương mù im lặng, những chuyện này không ít người biết rõ. Nhưng mà trong mắt mọi người thấy, những chuyện này có lẽ đều là hiên chủ Thúy Hoa hiên tự mình nguyệ ný.
Dâng muội tử lên, lại dâng nữ nhi lên, mục đích là gì? Đơn giản là muốn nịnh bợ hoàng thất, muốn làm thông gia, người thân a.
Hiện tại nghe những lời này của hiên chủ Thúy Hoa hiên, tất cả chuyện này không phải là do hắn tự nguyện sao?
Sắc mặt Chiêu Thân vương vô cùng khó coi.
- Họ Thôi kia, hoàng huynh của ta là hoàng đế Xích Đỉnh trung vực, là thượng thiên giao phó cho huynh ấy quyền lực. Ngươi vì hoàng thất trả giá nhiều như vậy, nhưng mà lại nhận được địa vị và tài phú như ngày hôm nay từ hoàng thất. Nếu như ngươi bố trí ván cờ này bởi vì những điều này, bổn vương chỉ có thể nói, ngươi quá ngu xuẩn. Khoan nói ngươi có thể đạt được mục đích hay không, cho dù có thì sau này cũng tất sẽ trở thành công địch của Xích Đỉnh trung vực. Khi đó ngươi có thể tiêu diêu tự tại được hay không?
Thúy Hoa hiên chủ cười lạnh một tiếng, nói:
- Là công địch thì sao? Người là công địch của Xích Đỉnh trung vực cũng không phải là chưa có. Nhớ năm đó chỉ là một thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực đã khiến cho Xích Đỉnh trung vực náo loạn tới mức gà bay chó chạy.
Tông chủ tông môn tứ phẩm bị cắt đầu đưa về hoàng cung, kết quả thế nào? Đã nhiều năm như vậy các ngươi đã làm gì được người ta? Chiêu Thân vương, người Xích Đỉnh trung vực đã sớm bị Yến gia các ngươi làm cho chướng khí mù mịt. Yến gia các ngươi đã tới lúc nên biến mất trong lịch sử.
Ngữ khí của hiên chủ Thúy Hoa hiên tràn ngập vẻ điên cuồng, cũng không có bất kỳ ý tứ tôn trọng hoàng thất Xích Đỉnh trung vực.