Một lúc lâu sau, tất cả chiến đấu khác, toàn bộ chấm dứt.
Rốt cục đến phiên trận chiến đỉnh phong trình diễn.
Bởi vì trước kia Giang Trần cùng Lưu Hương công tử chiến đấu biểu hiện lực phá hoại quá mạnh mẽ, cho nên lần này phương chủ sự bố trí trận chiến, phân phối lôi đài càng thêm kiên cố.
Cái lôi đài này, bình thường đều là cường giả Hoàng cảnh chiến đấu mới có thể sử dụng.
Giờ khắc này, lại vì trận chiến đỉnh phong kia mở ra.
Cái lôi đài này, so với lôi đài trước lớn hơn gấp đôi, các loại cấm chế phòng ngự, cũng là phi thường chắc chắn. Giang Trần quét qua, liền có thể chứng kiến trên cây cột ở bốn phía lôi đài, rậm rạp chằng chịt các loại phù văn cấm chế, hiển nhiên là gia trì cho phòng ngự của lôi đài.
Như thế, lôi đài mới có thể đủ chắc chắn, chống lại thiên tài luận võ tàn phá.
Đứng ở một bên lôi đài, Giang Trần lấy được vô số thắng liên tiếp, đã hoàn toàn quen tiết tấu cùng không khí của Vũ Tháp chi đấu, tâm tình vô cùng nhẹ nhõm.
Mặc kệ đối thủ này là ai, có lai lịch gì, giờ phút này Giang Trần tâm như mặt nước phẳng lặng, chỉ có một ý niệm, là đánh bay đối thủ ra lôi đài.
Nếu như đối thủ này thật là hướng về phía mình mà đến, chỉ cần có chút địch ý, Giang Trần tuyệt không ngại như trước đây, chém giết đối phương ở trên lôi đài.
Thân hình của Diệt Trần Tử, tựa như tên của hắn, như là hơi bụi, lặng yên không một tiếng động rơi vào trên lôi đài.
Tranh đoạt Thiên Tài Bảng đang tiến hành, trận chiến cuối cùng, cũng là bài danh cuối cùng, sẽ công bố ở trên lôi đài này.
Trận quyết đấu đỉnh phong này, lại để cho Lưu Ly Vương Thành từ trên xuống dưới đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì, hai võ giả đứng ở trên lôi đài đỉnh phong kia, vậy mà không có một cái nào là đệ tử đại phiệt của Lưu Ly Vương Thành.
Những đệ tử đại phiệt trước khi Thiên Tài Chiến mở ra, được mọi người coi trọng, đều không thể giết đến lôi đài này.
Hai nhân vật chính trên lôi đài, một cái là Chân Đan Vương trước kia dùng đan đạo nổi tiếng Lưu Ly Vương Thành. Một cái là tán tu lúc trước căn bản chưa nghe nói qua tên tuổi… Diệt Trần Tử.
Dáng người của Diệt Trần Tử không cao, dung mạo xấu xí, từ bất luận góc độ nào xem, đều bị người cảm thấy đây chỉ là một người bình thường trong Đại Thiên Thế Giới.
Không có bộc lộ tài năng, không có thải sắc bay lên, càng không có ngang ngược càn rỡ.
Cho người cảm giác, là một hạt bụi trên mặt đất.
Sau đó, là một người như vậy, lại ở trong chiến đấu bài danh của Thiên Tài Chiến, liên tục lấy được tám thắng liên tiếp, cuối cùng đứng ở trên lôi đài chung kết, cùng Giang Trần giác trục quán quân.
Không biết vì cái gì, Giang Trần nhìn đối thủ trước mắt, lại không có ngoài ý muốn bao nhiêu.
Lần thứ nhất Giang Trần lưu ý đến Diệt Trần Tử này, hắn đã có dự cảm, người này sẽ thành kình địch của mình.
Quả nhiên.
- Chân Đan Vương, ta chờ mong trận chiến này, đã rất lâu rồi. Lại không thể tưởng được, trận chiến này phát sinh ở cuối cùng bài danh chiến, trở thành trận chiến áp trục của Thiên Tài Bảng.
Diệt Trần Tử chậm rãi mở miệng, không nhanh không chậm, cho người một loại cảm giác cực kỳ ổn trọng.
Hiển nhiên, giờ khắc này, trong nội tâm của Diệt Trần Tử không có bất kỳ gợn sóng, chỉ cầu một trận chiến này.
Mày kiếm của Giang Trần có chút nhảy lên, Thiên Mục Thần Đồng bắn về phía Diệt Trần Tử, lạnh nhạt nói:
- Mặc kệ ngươi chờ mong cũng tốt, có ý định khác cũng thế. Trận chiến này, ngươi không có bất kỳ cơ hội.
Giang Trần mới mở miệng, dĩ nhiên là bá khí trước nay chưa có.
Diệt Trần Tử kia cười nhạt một tiếng, nhưng lại bất động thanh sắc:
- Tự tin như vậy? Chúng ta chỉ biết, võ đạo chi lộ, sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Các hạ một đường thắng liên tiếp, cuối cùng bất quá là bởi vì không có gặp được đối thủ cường đại mà thôi. Trận chiến này, ta sẽ kết thúc thần thoại của ngươi.
Giang Trần cười ha ha:
- Có lẽ thắng liên tiếp của ta sẽ chấm dứt, nhưng chung kết nó, nhất định không phải ngươi.
Diệt Trần Tử cất tiếng cười to:
- Thật cuồng. Ta thừa nhận ngươi có vốn liếng cuồng ngạo, bất quá, lúc này đây, ngươi cuồng ngạo, ở trước mặt ta là chê cười.
Diệt Trần Tử này dung mạo xấu xí, nhưng ngôn ngữ tầm đó, vậy mà khí thế phóng đại.
Ở trên mặt thoạt nhìn thường thường không có gì lạ của hắn, vậy mà tản mát ra một loại ánh sáng cường giả, lập tức để cho khí thế của hắn tăng tới trình độ sánh ngang Giang Trần.
Hai đại thiên tài, ngôn ngữ va chạm tầm đó, đã thông qua cách giao phong này đọ sức.
Bang…
Trong lúc đó, cánh tay của Diệt Trần Tử nhẹ nhàng run lên, một đạo hào quang lăng lệ ác liệt, như là đất bằng xuất hiện một đạo thiểm điện, nhảy lên hư không lôi đài.
Sau một khắc, trong tay Diệt Trần Tử, đã nhiều ra một thanh đao.
Một thanh đao tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.
Đao này vừa ra, lập tức làm cho khí chất của Diệt Trần Tử đột nhiên biến đổi, hắn vốn thoạt nhìn bình thường, lập tức tựa như một Viễn Cổ Sát Thần thoát phong ấn, thức tỉnh ở nhân gian.
Mà đao trong tay hắn, càng như là Viễn Cổ hung thú bị đè nén ngàn vạn năm, tràn đầy khí chất dữ tợn, khí tức giết chóc không thể ức chế, rất có tư thế thôn phệ toàn bộ thế giới.
Giang Trần triển khai Thiên Mục Thần Đồng, Thất Khiếu Thông Linh cũng triển khai toàn bộ, trong lúc nhất thời, ngũ giác tiến vào một loại trạng thái Thông Linh vi diệu.
Tiến vào loại cảnh giới này, làm cho Giang Trần nhìn nhất cử nhất động của Diệt Trần Tử, đều lộ ra rõ ràng như vậy.
Cánh tay của Diệt Trần Tử khẽ động, thanh đao khí thế hung ác mười phần kia, đã cuốn ra một đạo quang mang sắc bén, như đất bằng Kinh Lôi, chém về phía Giang Trần.
Đao phong thoáng qua một cái, hư không rung động lắc lư, lập tức bị chặt đứt.
Giang Trần nhíu mày, Phi Vũ kính nấp trong tay áo, nhẹ nhàng quét qua.
Xuy xuy xuy xuy…
Hào quang của Phi Vũ kính đánh vào lưỡi đao, đao kia rậm rạp như tơ, vốn là vô khổng bất nhập, nhưng mà bị tia sáng này bắn trúng, lưỡi đao lại như đụng vào lực lượng thần kỳ nào đó.
Một hồi thanh âm chói tai truyền ra, đao mang nghiền nát, mũi nhọn tản ra.
Một đao kia, Diệt Trần Tử ra cực kỳ ẩn nấp, hơn nữa một đao này của hắn, địa phương cường đại nhất ở chỗ, đao mang chém ra, ẩn độn vào hư không, để cho người bình thường căn bản không cách nào khám phá đao mang sẽ từ góc độ nào công kích tới.
Thế nhưng mà Giang Trần mở Thất Khiếu Thông Linh, ngũ giác so với võ giả bình thường cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, lại có thể rõ ràng nắm chặt tuyến đường đao mang của Diệt Trần Tử.
Tuy đao mang rất nhanh, có thể so với lưu tinh hạ xuống. Thế nhưng mà Phi Vũ kính am hiểu nhất đúng là đối phó công kích tốc độ nhanh.
Dưới Phi Vũ kính, bất luận tốc độ gì, đều phải chậm lại.
Trừ khi tốc độ của đối phương, có thể siêu việt phản ứng của Giang Trần.
Đáng tiếc chính là, tuy Diệt Trần Tử xuất đao ẩn nấp, rất nhanh, nhưng còn không có nhanh đến vượt qua tốc độ phản ứng của Giang Trần.
Đao mang nghiền nát, các loại mũi nhọn tản ra, đâm vào bốn phía lôi đài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK