Một mặt, đây là bởi vì Đan Hỏa thành ở phương diện đan dược quả thực rất có mị lực. Khiến cho người ta không thể rời khỏi Đan Hỏa thành, đây là một loại lực hấp dẫn tự nhiên.
Nhưng một phương diện khác, chuyện này có sự cố gắng của Đan cực đại đế và Đan Hỏa thành. Đan Hỏa thành luôn cố gắng làm tăng lên lực ảnh hưởng của Đan Hỏa thành.
Mà Khổng Tước đại đế, ở phương diện này dã tâm rõ ràng không quá đặc biệt rõ ràng. Không phải nói Khổng Tước đại đế không có ý chí lớn như Đan cực đại đế.
Mà tính cách hai người cuối cùng lại không giống nhau.
Những năm gần đây, tâm tư của Khổng Tước đại đế kỳ thực đã đặt trên việc nên phòng bị việc Ma tộc phục hưng thế nào. Mà Đan cực đại đế lại không phút giây nào không nghĩ tới việc Đan Hỏa thành khuếch trương.
Đây chính là sự khác nhau về bản chất giữa hai người bọn họ.
Đứng ở góc độ trung lập, có lẽ Khổng Tước đại đế càng khiến cho mọi người kính nể. Nhưng mà đứng trên lập trường của hai thế lực, có lẽ người phía dưới càng hy vọng có một lão đại khí phách như Đan cực đại đế.
Nhìn Đan Hỏa thành mà xem, Tịnh Phần điện kia tổ chức Thưởng Kim lôi đài, hoạt động như vậy khiến cho Đan Hỏa thành vô cùng sôi động.
Mà ở Lưu Ly vương thành, cũng có rất ít những hoạt động như vậy.
Loại hoạt động này là những hoạt động có khả năng hấp dẫn người khác nhất, hấp dẫn tâm lý thích náo nhiệt của mọi người. Loại hoạt động này càng nhiều, cường giả khắp các nơi cũng nghe danh mà tới.
Ngày càng có nhiều cường giả bị hấp dẫn tới, nơi này tự nhiên cũng được coi là nơi hạch tâm, thành tiêu điểm của mọi người.
Giang Trần bởi vì nhìn chuẩn vấn đề hạch tâm này, cho nên bước đầu tiên của hắn là thành lập một học viện đan dược.
Đây chính là quyết định đầu tiên khi hắn chính thức khống chế Lưu Ly vương thành.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của chư hầu khắp nơi, Giang Trần đã biết rõ, quyết định của mình anh minh thế nào. Tuy rằng sau lưng quyết định này cần vô số tài lực và vật lực chèo chống. Cần vô số người trả giá tâm huyết, thế nhưng từ góc độ lâu dài xem ra, đây là đáng giá.
Trấn Nhạc đại đế vỗ đùi tán thưởng:
- Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ đã có phách lực như vậy, quả thực khó có được. Trấn Nhạc nhất mạch ta tuyệt đối ủng hộ quyết định này của Chân thiếu chủ. Xuất tiền hay cần người, chỉ cần Chân thiếu chủ mở miệng, bổn đế nhất định sẽ không cau mày.
Niêm Hoa đại đế cũng cười nói:
- Đây là việc thiện, Niêm Hoa nhất mạch của ta cũng nghĩa bất dung từ.
Thành lập học viện đan đạo, ai cũng khó mà phản đối được. Ai tới cũng được. HIện tại người đứng đầu đan đạo Lưu Ly vương thành chính là Chân thiếu chủ, chính là Khổng Tước thánh sơn.
Chân thiếu chủ người ta hùng hồn nói vậy, nguyện ý đem tâm đắc đan đạo ra chia sẻ với mọi người, nếu như bọn họ phản đối, như vậy nói cũng không qua.
Bên khu khách mời, huynh đệ Hàn thị của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông cũng cười to:
- Chân thiếu chủ, chúc mừng, chúc mừng, ngăn cơn sóng giữ, càn khôn được định a. Tương lai Lưu Ly vương thành không cần phải nói. Thiên Kiếm tông chúng ta đối với nội tình đan đạo của Chân thiếu chủ cũng thưởng thức từ tận đáy lòng. Chân thiếu chủ lại là Đan Đế khách khanh của Thiên Kiếm tông chúng ta. Vậy học viện đan đạo này Thiên Kiếm tông chúng ta cũng nguyện ý góp tiền.
- Chân thiếu chủ, nếu như Thiên Thiền cổ viện chúng ta nguyện ý xuất tiền, các ngươi có tuyển nhận đệ tử từ Thiên Thiền cổ viện chúng ta hay không?
Tố Hoàn Chân cũng không cam chịu yếu thế.
Giang Trần cười nói:
- Đệ tử đan đạo, muốn chiêu thu đương nhiên là từ khắp nơi trong cương vực nhân loại. Đương nhiên dưới điều kiện ngang nhau, đệ tử Lưu Ly vương thành chúng ta tự nhiên được ưu tiên.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Tố Hoàn Chân và huynh đệ Hàn thị nghe vậy đều vui mừng quá đỗi.
- Tốt, Chân thiếu chủ quả nhiên là người thống khoái. Bằng hữu như Chân thiếu chủ Bổn tông chủ nhận định.
Hàn Thiên Chiến cũng vô cùng hưng phấn.
Tố Hoàn Chân lại cười nhạt nói:
- Thiên Thiền cổ viện chúng ta luôn coi Lưu Ly vương thành là người một nhà. Chỉ tiếc truyền nhân như Chân thiếu chủ so với Khổng Tước đại đế nhà ngươi còn có phách lực hơn a.
Tố Hoàn Chân quả thực năm đó có cảm tình rất sâu với Khổng Tước đại đế. Bởi vì nguyên nhân phía Khổng Tước đại đế, cho nên hai người cuối cùng không thể đi tới tận cùng.
Ở chuyện này, Tố Hoàn Chân hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút ai oán. Chỉ là loại ai oán này cũng không phải là vì yêu mà sinh hận a.
Đan cực đại đế lúc này là người đứng ngồi không yên nhất. Nếu như không phải trong lòng hắn còn có ý nghĩ khác, đoán chừng đã sớm theo Tu La đại đế rời đi.
Lúc này hắn còn có thể ở lại cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Đan cực đại đế cười lớn một tiếng:
- Chân thiếu chủ, bổn đế chúc mừng ngươi. Tuổi còn trẻ thành tựu đã bất phàm như vậy. Ta thấy Khổng Tước đại đế năm đó cũng không bằng ngươi.
Đây là nâng lên, cho nên Giang Trần đối với loại kích lệ khẩu xà tâm phật này cũng không cho là đúng.
Hắn cười nhạt một tiếng nhìn qua Đan cực đại đế rồi nói:
- Chân mỗ cũng không ngờ tới, Đan cực đại đế đường đường là chủ nhân Đan Hỏa thành vậy mà lại hạ mình tới Lưu Ly vương thành ta làm khách. Nhưng mà Đan cực đại đế đã là bằng hữu Tu La đại đế mời tới. Hiện tại Tu La không phải là người Lưu Ly vương thành ta. Bổn thiếu chủ cũng không thay hắn giữ khách.
Lời này vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều âm thầm cảm thấy buồn cười.
Chân thiếu chủ này không ngờ lại ngang nhiên ra lệnh trục khách trước mặt Đan cực đại đế.
Đan cực đại đế này cho dù là người ẩn nhẫn rất sâu thế nhưng trong lòng cũng có chút tức giận. Thầm nghĩ tiểu tử này thật đáng giận, không ngờ lại không biết nể tình.
Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là chủ nhân Đan Hỏa thành, trong lòng tuy rằng giận dữ. Thế nhưng ngoài cười, trong lòng không cười, nói:
- Nghe nói Chân thiếu chủ muốn thành lập học viện đan đạo. Đan Hỏa thành vừa vặn ở phương diện đan đạo có chút nội tình, có lẽ hai nhà chúng ta một nam một bắc, có thể hợp tác một chút nha.
Hợp tác?
Những người khác biến sắc, ngươi hợp tác với Đan Hỏa thành? Đây không phải là bảo hổ lột da hay sao?
Giang Trần cười nhạt nói:
Lưu Ly vương thành từ tước tới nay không lui tới nhiều lắm với Đan Hỏa thành, chuyện hợp tác này ta thấy miễn đi. Lại nói, bổn thiếu chủ cũng không cảm thấy một chút nội tình gì đó của Đan Hỏa thành đáng để cho ta cảm thấy nhớ thương.
Cái gì?
Nếu không phải Đan cực đại đế đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe những lời này chỉ sợ đã sớm phun ra một ngụm máu tươi, tức chết tại chỗ.
Nghe khẩu khí này, tiểu tử này dường như còn không đặt Đan Hỏa thành vào mắt?
Nụ cười giả tạo trên mặt Đan cực đại đế thoáng cái biến mất không thấy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm vô cùng:
- Chân thiếu chủ, ngươi thiếu niên đắc ý. Bổn đế có thể hiểu được. Nhưng mà nghe ý tứ của ngươi, dường như không đặt Đan Hỏa thành ta vào mắt?
Nhưng một phương diện khác, chuyện này có sự cố gắng của Đan cực đại đế và Đan Hỏa thành. Đan Hỏa thành luôn cố gắng làm tăng lên lực ảnh hưởng của Đan Hỏa thành.
Mà Khổng Tước đại đế, ở phương diện này dã tâm rõ ràng không quá đặc biệt rõ ràng. Không phải nói Khổng Tước đại đế không có ý chí lớn như Đan cực đại đế.
Mà tính cách hai người cuối cùng lại không giống nhau.
Những năm gần đây, tâm tư của Khổng Tước đại đế kỳ thực đã đặt trên việc nên phòng bị việc Ma tộc phục hưng thế nào. Mà Đan cực đại đế lại không phút giây nào không nghĩ tới việc Đan Hỏa thành khuếch trương.
Đây chính là sự khác nhau về bản chất giữa hai người bọn họ.
Đứng ở góc độ trung lập, có lẽ Khổng Tước đại đế càng khiến cho mọi người kính nể. Nhưng mà đứng trên lập trường của hai thế lực, có lẽ người phía dưới càng hy vọng có một lão đại khí phách như Đan cực đại đế.
Nhìn Đan Hỏa thành mà xem, Tịnh Phần điện kia tổ chức Thưởng Kim lôi đài, hoạt động như vậy khiến cho Đan Hỏa thành vô cùng sôi động.
Mà ở Lưu Ly vương thành, cũng có rất ít những hoạt động như vậy.
Loại hoạt động này là những hoạt động có khả năng hấp dẫn người khác nhất, hấp dẫn tâm lý thích náo nhiệt của mọi người. Loại hoạt động này càng nhiều, cường giả khắp các nơi cũng nghe danh mà tới.
Ngày càng có nhiều cường giả bị hấp dẫn tới, nơi này tự nhiên cũng được coi là nơi hạch tâm, thành tiêu điểm của mọi người.
Giang Trần bởi vì nhìn chuẩn vấn đề hạch tâm này, cho nên bước đầu tiên của hắn là thành lập một học viện đan dược.
Đây chính là quyết định đầu tiên khi hắn chính thức khống chế Lưu Ly vương thành.
Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của chư hầu khắp nơi, Giang Trần đã biết rõ, quyết định của mình anh minh thế nào. Tuy rằng sau lưng quyết định này cần vô số tài lực và vật lực chèo chống. Cần vô số người trả giá tâm huyết, thế nhưng từ góc độ lâu dài xem ra, đây là đáng giá.
Trấn Nhạc đại đế vỗ đùi tán thưởng:
- Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ đã có phách lực như vậy, quả thực khó có được. Trấn Nhạc nhất mạch ta tuyệt đối ủng hộ quyết định này của Chân thiếu chủ. Xuất tiền hay cần người, chỉ cần Chân thiếu chủ mở miệng, bổn đế nhất định sẽ không cau mày.
Niêm Hoa đại đế cũng cười nói:
- Đây là việc thiện, Niêm Hoa nhất mạch của ta cũng nghĩa bất dung từ.
Thành lập học viện đan đạo, ai cũng khó mà phản đối được. Ai tới cũng được. HIện tại người đứng đầu đan đạo Lưu Ly vương thành chính là Chân thiếu chủ, chính là Khổng Tước thánh sơn.
Chân thiếu chủ người ta hùng hồn nói vậy, nguyện ý đem tâm đắc đan đạo ra chia sẻ với mọi người, nếu như bọn họ phản đối, như vậy nói cũng không qua.
Bên khu khách mời, huynh đệ Hàn thị của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông cũng cười to:
- Chân thiếu chủ, chúc mừng, chúc mừng, ngăn cơn sóng giữ, càn khôn được định a. Tương lai Lưu Ly vương thành không cần phải nói. Thiên Kiếm tông chúng ta đối với nội tình đan đạo của Chân thiếu chủ cũng thưởng thức từ tận đáy lòng. Chân thiếu chủ lại là Đan Đế khách khanh của Thiên Kiếm tông chúng ta. Vậy học viện đan đạo này Thiên Kiếm tông chúng ta cũng nguyện ý góp tiền.
- Chân thiếu chủ, nếu như Thiên Thiền cổ viện chúng ta nguyện ý xuất tiền, các ngươi có tuyển nhận đệ tử từ Thiên Thiền cổ viện chúng ta hay không?
Tố Hoàn Chân cũng không cam chịu yếu thế.
Giang Trần cười nói:
- Đệ tử đan đạo, muốn chiêu thu đương nhiên là từ khắp nơi trong cương vực nhân loại. Đương nhiên dưới điều kiện ngang nhau, đệ tử Lưu Ly vương thành chúng ta tự nhiên được ưu tiên.
Nghe Giang Trần nói như vậy, Tố Hoàn Chân và huynh đệ Hàn thị nghe vậy đều vui mừng quá đỗi.
- Tốt, Chân thiếu chủ quả nhiên là người thống khoái. Bằng hữu như Chân thiếu chủ Bổn tông chủ nhận định.
Hàn Thiên Chiến cũng vô cùng hưng phấn.
Tố Hoàn Chân lại cười nhạt nói:
- Thiên Thiền cổ viện chúng ta luôn coi Lưu Ly vương thành là người một nhà. Chỉ tiếc truyền nhân như Chân thiếu chủ so với Khổng Tước đại đế nhà ngươi còn có phách lực hơn a.
Tố Hoàn Chân quả thực năm đó có cảm tình rất sâu với Khổng Tước đại đế. Bởi vì nguyên nhân phía Khổng Tước đại đế, cho nên hai người cuối cùng không thể đi tới tận cùng.
Ở chuyện này, Tố Hoàn Chân hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút ai oán. Chỉ là loại ai oán này cũng không phải là vì yêu mà sinh hận a.
Đan cực đại đế lúc này là người đứng ngồi không yên nhất. Nếu như không phải trong lòng hắn còn có ý nghĩ khác, đoán chừng đã sớm theo Tu La đại đế rời đi.
Lúc này hắn còn có thể ở lại cũng khiến cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Đan cực đại đế cười lớn một tiếng:
- Chân thiếu chủ, bổn đế chúc mừng ngươi. Tuổi còn trẻ thành tựu đã bất phàm như vậy. Ta thấy Khổng Tước đại đế năm đó cũng không bằng ngươi.
Đây là nâng lên, cho nên Giang Trần đối với loại kích lệ khẩu xà tâm phật này cũng không cho là đúng.
Hắn cười nhạt một tiếng nhìn qua Đan cực đại đế rồi nói:
- Chân mỗ cũng không ngờ tới, Đan cực đại đế đường đường là chủ nhân Đan Hỏa thành vậy mà lại hạ mình tới Lưu Ly vương thành ta làm khách. Nhưng mà Đan cực đại đế đã là bằng hữu Tu La đại đế mời tới. Hiện tại Tu La không phải là người Lưu Ly vương thành ta. Bổn thiếu chủ cũng không thay hắn giữ khách.
Lời này vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều âm thầm cảm thấy buồn cười.
Chân thiếu chủ này không ngờ lại ngang nhiên ra lệnh trục khách trước mặt Đan cực đại đế.
Đan cực đại đế này cho dù là người ẩn nhẫn rất sâu thế nhưng trong lòng cũng có chút tức giận. Thầm nghĩ tiểu tử này thật đáng giận, không ngờ lại không biết nể tình.
Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là chủ nhân Đan Hỏa thành, trong lòng tuy rằng giận dữ. Thế nhưng ngoài cười, trong lòng không cười, nói:
- Nghe nói Chân thiếu chủ muốn thành lập học viện đan đạo. Đan Hỏa thành vừa vặn ở phương diện đan đạo có chút nội tình, có lẽ hai nhà chúng ta một nam một bắc, có thể hợp tác một chút nha.
Hợp tác?
Những người khác biến sắc, ngươi hợp tác với Đan Hỏa thành? Đây không phải là bảo hổ lột da hay sao?
Giang Trần cười nhạt nói:
Lưu Ly vương thành từ tước tới nay không lui tới nhiều lắm với Đan Hỏa thành, chuyện hợp tác này ta thấy miễn đi. Lại nói, bổn thiếu chủ cũng không cảm thấy một chút nội tình gì đó của Đan Hỏa thành đáng để cho ta cảm thấy nhớ thương.
Cái gì?
Nếu không phải Đan cực đại đế đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe những lời này chỉ sợ đã sớm phun ra một ngụm máu tươi, tức chết tại chỗ.
Nghe khẩu khí này, tiểu tử này dường như còn không đặt Đan Hỏa thành vào mắt?
Nụ cười giả tạo trên mặt Đan cực đại đế thoáng cái biến mất không thấy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm vô cùng:
- Chân thiếu chủ, ngươi thiếu niên đắc ý. Bổn đế có thể hiểu được. Nhưng mà nghe ý tứ của ngươi, dường như không đặt Đan Hỏa thành ta vào mắt?