- Soái ca, đường xa mà đến, muốn ở trọ không?
- Chàng trai, Xuân Mãn Lâu chúng ta, cô nương tối đa, cũng biết... yêu người nhất. Có cần tới ngồi một chút không?
- Tiểu ca, muốn nghỉ chân sao? Quán trà chúng ta, tu sĩ tụ tập, vô cùng náo nhiệt. Thường xuyên có thể thăm dò được rất nhiều tin tức.
Giang Trần là khuôn mặt xa lạ vừa xuất hiện, cả trên đường cái, tình hình cùng loại đến gần, cơ hồ là chen chúc mà đến.
Giang Trần dở khóc dở cười, lúc này đây, hắn cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là điên cuồng.
Tội Nghiệt Chi Thành này, quả thực là một địa phương điên cuồng. Mỗi người ở đây, phảng phất như đánh máu gà, lộ ra thập phần nhiệt tình.
Bất quá, Giang Trần thấy rõ, sau lưng những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia, kỳ thật đều ẩn chứa dã tâm.
Giang Trần tự nhiên sẽ không tiếp nhận những người này đến gần, mà cất bước đi về phía trước.
Mục tiêu của hắn, là tìm một khách sạn chính quy một chút, trước tìm một chỗ đặt chân.
Đang đi tầm đó, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một hồi quát lớn, lập tức một tiếng mắng cực kỳ khó nghe truyền vào:
- Ranh con, thiếu tiền Cửu gia, đã quá hạn nửa tháng rồi. Ngươi ngược lại là trốn a, ngươi trốn a. Có bản lĩnh ngươi trốn đến dưới nền đất đi.
Thanh âm này thô lỗ, từ bên cạnh truyền đến. Một thiếu niên quần áo lam lũ chui ra, từ bên người Giang Trần xuyên qua.
Người phía sau kia truy vô cùng nhanh.
Thiếu niên quần áo tả tơi kia, lại tránh sau lưng Giang Trần, trốn ở sau thắt lưng Giang Trần, miệng lẩm bẩm:
- Huynh đài huynh đài, giúp một việc, giúp một việc, ngăn cản một chút được không.
Giang Trần chưa từng yêu thích làm tấm mộc cho người, nhướng mày, liền ý định bứt ra ly khai.
Nhưng thiếu niên quần áo tả tơi kia, lại ôm lấy hông Giang Trần, không ngừng cầu khẩn:
- Cầu ngươi, giúp ta ngăn cản, được chứ? Van ngươi.
Trong mắt thiếu niên này, tràn đầy vẻ cầu khẩn.
- Buông tay.
Hai tay Giang Trần dang ra, chấn mở tay của thiếu niên.
Người thiếu niên kia lầm bầm nói:
- Xui, một nam tử hán, lại thấy chết mà không cứu! Tính toán ta nhìn lầm người.
Thiếu niên này đang khi nói chuyện, liền như con thỏ, muốn chạy đi.
Nhưng Giang Trần lại thuận tay bắt lấy cổ tay của thiếu niên kia.
- Đừng đi vội vã, cầm sai đồ vật rồi.
Giang Trần ngạnh sanh đẩy lòng bàn tay của thiếu niên kia ra, trong lòng bàn tay, đúng là một chiếc nhẫn trữ vật. Chiếc nhẫn trữ vật này, tuy không phải của Giang Trần, chính là của Thiết Tháp đại hán họ Phương, ủy thác Giang Trần chuyển giao cho nữ nhi của hắn Phương Oánh Oánh.
Hiện tại Giang Trần còn không có ly khai Đông Diên đảo, tự nhiên chưa nói tới hoàn thành ủy thác.
Nhưng mà, nhận ủy thác của người, thì phải hoàn thành.
Giang Trần tự nhiên không muốn thứ này tiện nghi đạo tặc.
Thiếu niên kia bị Giang Trần khám phá thủ đoạn, cười hì hì, nhưng lại hồ đồ không thèm để ý, nhún vai:
- Thứ đồ vật ngươi cũng lấy về rồi, buông tay a?
Giang Trần đạm mạc liếc nhìn thiếu niên, mấy đại hán trước kia luôn mồm truy, lúc này cũng không đuổi nữa, ngược lại là mắt trợn tròn, liếc qua Giang Trần.
Hiển nhiên, cái gọi là truy đuổi đại chiến này, căn bản là khổ nhục kế. Là hai nhóm người kia hợp lại diễn kịch.
Giang Trần cũng không để ý những chuyện này, lạnh lùng liếc nhìn những thứ này, cảnh cáo nói:
- Cách ta xa một chút!
Mấy đại hán kia vẻ mặt bại hoại, hiển nhiên loại sự tình này bọn hắn kinh nghiệm rất nhiều. Đơn giản là một lần đi trộm không thành mà thôi.
Sự việc xen giữa này, lại không có ảnh hưởng đến tâm tình của Giang Trần. Lại làm cho hắn đối với Tội Nghiệt Chi Thành này, có thêm nhận thức nguyên vẹn.
Quả nhiên, nơi này, không có lương thiện, khắp nơi tràn đầy tà ác, bất luận tội nghiệt gì, tùy thời tùy chỗ đều có thể phát sinh.
Ở loại địa phương này, thật sự là phải coi chừng.
Hiển nhiên Giang Trần không có bị những sự việc xen giữa kia hù ngã, tiếp tục đi tới.
Phía trước, bên đầu đường, biển người như thủy triều bắt đầu khởi động. Nhưng bên đường đi, lại quỳ một cô thiếu nữ. Trên đầu thiếu nữ này cắm một cây Cỏ Lau.
Ở trước mặt thiếu nữ, thì nằm một trung niên nam tử hấp hối, sắc mặt vàng như nến.
Bên cạnh nằm một tấm bảng viết: “Bán mình cứu phụ.”
Thiếu nữ này yết giá bán công khai, lộ ra điềm đạm đáng yêu, quỳ trên mặt đất, rũ cụp lấy đầu, không ngừng khóc ròng. Trong tay cầm một cái khăn vải, thỉnh thoảng ở trên mặt trung niên nam tử kia lau vài cái.
Trước mặt thiếu nữ này, ngược lại có chút người xem náo nhiệt. Hơn nữa, người cũng càng tụ càng nhiều.
- Chậc chậc, Tiểu Nương nhi này, lớn lên thật sự là duyên dáng. Tuổi không lớn lắm, bộ dáng lại cực tốt.
- Cũng không phải sao? Địa phương nên tròn thì tròn, nên mảnh thì mảnh. Chậc chậc, là cái vưu vật a.
- Móa ơi, nằm ngay đơ kia chính là lão tử của nàng sao? Người này nửa chết nửa sống, một nửa thân thể đã tiến vào đất rồi, còn cứu gì nữa chứ?
- Ha ha, đợi lão tử của nàng treo, ta làm cha nuôi của nàng a.
- Đi đi đi, bộ dáng như heo của ngươi, còn muốn gặm cải trắng?
Giang Trần đúng lúc đi ngang qua, liếc nhìn, trung niên nam tử kia hấp hối, rõ ràng cho thấy trúng độc, nhìn bệnh trạng đã rất nghiêm trọng, cũng không phải biểu hiện giả dối.
Chỉ là, người vây xem chung quanh, lại không có ai có ý định hỗ trợ chân chính. Cả đám đều ở bên cạnh nói châm chọc.
Có chút thậm chí còn chuẩn bị, chờ phụ thân của thiếu nữ này tắt thở, liền tiến lên lừa gạt. Thậm chí cường đoạt, cũng muốn chiếm lấy thiếu nữ này.
Giang Trần nhìn người, chỉ nhìn con mắt.
Hai mắt thiếu nữ này đẫm lệ mông lung, không phải là giả bộ. Bộ dạng khóc sướt mướt kia, bất luận người diễn kịch nào, cũng tuyệt đối diễn không thật như thế.
Không biết vì cái gì, trong nội tâm Giang Trần bỗng nhiên động lòng trắc ẩn. Nhớ tới hai tỷ muội Lăng Bích Nhi cùng Lăng Huệ Nhi lúc trước cầu hắn trị liệu phụ thân.
Chỉ là, thiếu nữ này cùng hai tỷ muội kia, trên khí chất, rõ ràng có bất đồng.
Giang Trần dừng bước, lại nghe một lão giả đầu trọc hèn mọn bỉ ổi cười nói:
- Tiểu cô nương, phụ thân ngươi trúng độc, là cứu không được a! Trừ khi ngươi có đầy đủ tiền, đi Xuân Sơn Đường mời Đan Tiên Nhân, bất quá, Đan Tiên Nhân ra tay một lần, không có mấy trăm vạn Thiên Linh thạch, khẳng định là không được. Ngươi đem tất cả xương cốt của lão tử ngươi dỡ xuống bán, cũng bán không được mấy trăm vạn Thiên Linh thạch a. Cho nên, ta khuyên ngươi, vẫn là sớm chút chuẩn bị hậu sự a. Lão phu từ trước đến nay làm việc thiện tích đức, có thể giúp ngươi xử lý hậu sự. Vừa vặn, lão phu thiếu một đứa con gái, nhận ngươi làm con gái nuôi, như thế nào?
Cô gái kia đầu cũng không giơ lên, chỉ quật cường lắc đầu, cự tuyệt đề nghị này.
- Tiểu Nương nhi, đừng nghe lão nhân này bịa chuyện, lão đầu tử hắn, căn bản là không yên lòng. Ngươi ngàn vạn lần đừng mắc mưu của hắn. Vẫn là lo lắng ta a, ta có thể giúp ngươi an táng cha già. Về sau thay thế phụ thân ngươi chăm sóc ngươi, bảo hộ ngươi, như thế nào?
- Đừng tin, bọn họ đều là một loại mặt hàng. Tiểu cô nương, ngươi nhìn ta, mày rậm mắt to, vô cùng chính phái. Tội Nghiệt Chi Thành này, không có mấy người dám nói chính phái hơn ta! Ta từ trước đến nay rất thích cứu người nguy nan...
- Chàng trai, Xuân Mãn Lâu chúng ta, cô nương tối đa, cũng biết... yêu người nhất. Có cần tới ngồi một chút không?
- Tiểu ca, muốn nghỉ chân sao? Quán trà chúng ta, tu sĩ tụ tập, vô cùng náo nhiệt. Thường xuyên có thể thăm dò được rất nhiều tin tức.
Giang Trần là khuôn mặt xa lạ vừa xuất hiện, cả trên đường cái, tình hình cùng loại đến gần, cơ hồ là chen chúc mà đến.
Giang Trần dở khóc dở cười, lúc này đây, hắn cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là điên cuồng.
Tội Nghiệt Chi Thành này, quả thực là một địa phương điên cuồng. Mỗi người ở đây, phảng phất như đánh máu gà, lộ ra thập phần nhiệt tình.
Bất quá, Giang Trần thấy rõ, sau lưng những khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia, kỳ thật đều ẩn chứa dã tâm.
Giang Trần tự nhiên sẽ không tiếp nhận những người này đến gần, mà cất bước đi về phía trước.
Mục tiêu của hắn, là tìm một khách sạn chính quy một chút, trước tìm một chỗ đặt chân.
Đang đi tầm đó, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một hồi quát lớn, lập tức một tiếng mắng cực kỳ khó nghe truyền vào:
- Ranh con, thiếu tiền Cửu gia, đã quá hạn nửa tháng rồi. Ngươi ngược lại là trốn a, ngươi trốn a. Có bản lĩnh ngươi trốn đến dưới nền đất đi.
Thanh âm này thô lỗ, từ bên cạnh truyền đến. Một thiếu niên quần áo lam lũ chui ra, từ bên người Giang Trần xuyên qua.
Người phía sau kia truy vô cùng nhanh.
Thiếu niên quần áo tả tơi kia, lại tránh sau lưng Giang Trần, trốn ở sau thắt lưng Giang Trần, miệng lẩm bẩm:
- Huynh đài huynh đài, giúp một việc, giúp một việc, ngăn cản một chút được không.
Giang Trần chưa từng yêu thích làm tấm mộc cho người, nhướng mày, liền ý định bứt ra ly khai.
Nhưng thiếu niên quần áo tả tơi kia, lại ôm lấy hông Giang Trần, không ngừng cầu khẩn:
- Cầu ngươi, giúp ta ngăn cản, được chứ? Van ngươi.
Trong mắt thiếu niên này, tràn đầy vẻ cầu khẩn.
- Buông tay.
Hai tay Giang Trần dang ra, chấn mở tay của thiếu niên.
Người thiếu niên kia lầm bầm nói:
- Xui, một nam tử hán, lại thấy chết mà không cứu! Tính toán ta nhìn lầm người.
Thiếu niên này đang khi nói chuyện, liền như con thỏ, muốn chạy đi.
Nhưng Giang Trần lại thuận tay bắt lấy cổ tay của thiếu niên kia.
- Đừng đi vội vã, cầm sai đồ vật rồi.
Giang Trần ngạnh sanh đẩy lòng bàn tay của thiếu niên kia ra, trong lòng bàn tay, đúng là một chiếc nhẫn trữ vật. Chiếc nhẫn trữ vật này, tuy không phải của Giang Trần, chính là của Thiết Tháp đại hán họ Phương, ủy thác Giang Trần chuyển giao cho nữ nhi của hắn Phương Oánh Oánh.
Hiện tại Giang Trần còn không có ly khai Đông Diên đảo, tự nhiên chưa nói tới hoàn thành ủy thác.
Nhưng mà, nhận ủy thác của người, thì phải hoàn thành.
Giang Trần tự nhiên không muốn thứ này tiện nghi đạo tặc.
Thiếu niên kia bị Giang Trần khám phá thủ đoạn, cười hì hì, nhưng lại hồ đồ không thèm để ý, nhún vai:
- Thứ đồ vật ngươi cũng lấy về rồi, buông tay a?
Giang Trần đạm mạc liếc nhìn thiếu niên, mấy đại hán trước kia luôn mồm truy, lúc này cũng không đuổi nữa, ngược lại là mắt trợn tròn, liếc qua Giang Trần.
Hiển nhiên, cái gọi là truy đuổi đại chiến này, căn bản là khổ nhục kế. Là hai nhóm người kia hợp lại diễn kịch.
Giang Trần cũng không để ý những chuyện này, lạnh lùng liếc nhìn những thứ này, cảnh cáo nói:
- Cách ta xa một chút!
Mấy đại hán kia vẻ mặt bại hoại, hiển nhiên loại sự tình này bọn hắn kinh nghiệm rất nhiều. Đơn giản là một lần đi trộm không thành mà thôi.
Sự việc xen giữa này, lại không có ảnh hưởng đến tâm tình của Giang Trần. Lại làm cho hắn đối với Tội Nghiệt Chi Thành này, có thêm nhận thức nguyên vẹn.
Quả nhiên, nơi này, không có lương thiện, khắp nơi tràn đầy tà ác, bất luận tội nghiệt gì, tùy thời tùy chỗ đều có thể phát sinh.
Ở loại địa phương này, thật sự là phải coi chừng.
Hiển nhiên Giang Trần không có bị những sự việc xen giữa kia hù ngã, tiếp tục đi tới.
Phía trước, bên đầu đường, biển người như thủy triều bắt đầu khởi động. Nhưng bên đường đi, lại quỳ một cô thiếu nữ. Trên đầu thiếu nữ này cắm một cây Cỏ Lau.
Ở trước mặt thiếu nữ, thì nằm một trung niên nam tử hấp hối, sắc mặt vàng như nến.
Bên cạnh nằm một tấm bảng viết: “Bán mình cứu phụ.”
Thiếu nữ này yết giá bán công khai, lộ ra điềm đạm đáng yêu, quỳ trên mặt đất, rũ cụp lấy đầu, không ngừng khóc ròng. Trong tay cầm một cái khăn vải, thỉnh thoảng ở trên mặt trung niên nam tử kia lau vài cái.
Trước mặt thiếu nữ này, ngược lại có chút người xem náo nhiệt. Hơn nữa, người cũng càng tụ càng nhiều.
- Chậc chậc, Tiểu Nương nhi này, lớn lên thật sự là duyên dáng. Tuổi không lớn lắm, bộ dáng lại cực tốt.
- Cũng không phải sao? Địa phương nên tròn thì tròn, nên mảnh thì mảnh. Chậc chậc, là cái vưu vật a.
- Móa ơi, nằm ngay đơ kia chính là lão tử của nàng sao? Người này nửa chết nửa sống, một nửa thân thể đã tiến vào đất rồi, còn cứu gì nữa chứ?
- Ha ha, đợi lão tử của nàng treo, ta làm cha nuôi của nàng a.
- Đi đi đi, bộ dáng như heo của ngươi, còn muốn gặm cải trắng?
Giang Trần đúng lúc đi ngang qua, liếc nhìn, trung niên nam tử kia hấp hối, rõ ràng cho thấy trúng độc, nhìn bệnh trạng đã rất nghiêm trọng, cũng không phải biểu hiện giả dối.
Chỉ là, người vây xem chung quanh, lại không có ai có ý định hỗ trợ chân chính. Cả đám đều ở bên cạnh nói châm chọc.
Có chút thậm chí còn chuẩn bị, chờ phụ thân của thiếu nữ này tắt thở, liền tiến lên lừa gạt. Thậm chí cường đoạt, cũng muốn chiếm lấy thiếu nữ này.
Giang Trần nhìn người, chỉ nhìn con mắt.
Hai mắt thiếu nữ này đẫm lệ mông lung, không phải là giả bộ. Bộ dạng khóc sướt mướt kia, bất luận người diễn kịch nào, cũng tuyệt đối diễn không thật như thế.
Không biết vì cái gì, trong nội tâm Giang Trần bỗng nhiên động lòng trắc ẩn. Nhớ tới hai tỷ muội Lăng Bích Nhi cùng Lăng Huệ Nhi lúc trước cầu hắn trị liệu phụ thân.
Chỉ là, thiếu nữ này cùng hai tỷ muội kia, trên khí chất, rõ ràng có bất đồng.
Giang Trần dừng bước, lại nghe một lão giả đầu trọc hèn mọn bỉ ổi cười nói:
- Tiểu cô nương, phụ thân ngươi trúng độc, là cứu không được a! Trừ khi ngươi có đầy đủ tiền, đi Xuân Sơn Đường mời Đan Tiên Nhân, bất quá, Đan Tiên Nhân ra tay một lần, không có mấy trăm vạn Thiên Linh thạch, khẳng định là không được. Ngươi đem tất cả xương cốt của lão tử ngươi dỡ xuống bán, cũng bán không được mấy trăm vạn Thiên Linh thạch a. Cho nên, ta khuyên ngươi, vẫn là sớm chút chuẩn bị hậu sự a. Lão phu từ trước đến nay làm việc thiện tích đức, có thể giúp ngươi xử lý hậu sự. Vừa vặn, lão phu thiếu một đứa con gái, nhận ngươi làm con gái nuôi, như thế nào?
Cô gái kia đầu cũng không giơ lên, chỉ quật cường lắc đầu, cự tuyệt đề nghị này.
- Tiểu Nương nhi, đừng nghe lão nhân này bịa chuyện, lão đầu tử hắn, căn bản là không yên lòng. Ngươi ngàn vạn lần đừng mắc mưu của hắn. Vẫn là lo lắng ta a, ta có thể giúp ngươi an táng cha già. Về sau thay thế phụ thân ngươi chăm sóc ngươi, bảo hộ ngươi, như thế nào?
- Đừng tin, bọn họ đều là một loại mặt hàng. Tiểu cô nương, ngươi nhìn ta, mày rậm mắt to, vô cùng chính phái. Tội Nghiệt Chi Thành này, không có mấy người dám nói chính phái hơn ta! Ta từ trước đến nay rất thích cứu người nguy nan...