̣ phi trước cửa Thái Uyên các. (2)
Trước lúc bọn họ hỏi đáp, dường như đã trao đổi ánh mắt.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Giang Trần đứng bên ngoài xem đã lâu mới lập tức phát hiện ra, những người nêu vấn đề này có lẽ đều là những người nằm vùng.
Cũng có thể nói là, bọn họ không phải là những người nghe giảng bài chính thức, chỉ là kẻ nằm vùng xen lẫn vào bên trong mà thôi.
Như vậy vấn đề bọn họ hỏi, Đan Vương này trả lời nhìn như thâm ảo, nhìn như trình độ cực cao, kỳ thực đều đã chuẩn bị từ trước đó.
Vấn đáp có hàm lượng kỹ thuật cực cao, nhưng nếu như đã chuẩn bị tốt từ trước đó, vậy thì coi như có hàm lượng kỹ thuật cực cao cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Giang Trần nhìn một lát càng thêm chắc chắn với phán đoán của mình.
Nhìn thấy tên Đan Vương kia miệng lưỡi lưu loát ngồi trên đài cao, thao thao bất tuyệt, vẻ mặt hưng phấn. Giang Trần bỗng nhiên có chút chán ghét không nói nên lời.
Đột nhiên Giang Trần lại nở nụ cười dài.
Tiếng cười kia của Giang Trần vô cùng đột ngột, thật giống như là sấm sét giữa trời quang, làm cho bầu không khí đang điên cuồng, cuồng nghiệt ở chung quanh thoáng cái bị đánh nát.
Như vậy, những võ giả giữ gìn trật tự chung quanh hai đài cao kia nhao nhao xông lên.
- Con chó con mèo từ nơi nào tới, nơi thần thánh như vậy lại vô cớ bật cười, làm loạn trật tự, không phải ngươi muốn ăn đòn đó chứ?
- Đừng nói nhảm, trước tiên đá văng hắn ra.
Những võ giả này như lang như hổ, hung thần sát ác, nhào về phía Giang Trần.
Giang Trần tùy ý hất tay lên, lĩnh vực Hoàng cảnh cường đại phát ra khí thế giống như bài sơn hải đạo, trực tiếp hất tung những võ giả kia lên.
Hắn lạnh lùng bật cười, mắt lạnh lẽo nhìn về phía những người đang giảng bài trên đài cao:
- Các ngươi là người ở đâu xuất hiện định mua danh chuộc tiếng? Lưu Ly vương thành, từ lúc nào lại có hai người như các ngươi?
Trong mắt Giang Trần trong suốt, làm sao hắn không nhìn ra, những người này, còn có đan dược phổ sau lưng hắn, nhất định là vì Thái Uyên các mà tới.
Đã tới vì Thái Uyên các, vậy chính là tới vì Giang Trần hắn, chính là hướng về Khổng Tước thánh sơn mà tới.
Đối với người xâm phạm mình, Giang Trần không có cái nhìn thiện cảm nào.
Người trên đài cao kia, hiển nhiên cũng không phải chưa thấy qua các mặt của xã hội, thấy bỗng nhiên có người tới khiêu khích mình, lạnh lùng cười nói, căn bản không đáp lời, mà chỉ quát:
- Tả Hữu, có người quấy rồi, đánh văng ra ngoài cho ta.
KHóe miệng Giang Trần nở nụ cười lạnh lùng, đánh văng ta ra ngoài sao?
Giang Trần không lùi mà tiến tới, độn quang lóe lên, nhảy lên trên đài cao, giống như quỷ mị đứng ở vị trí cách đối phương ba bốn mét.
Tác Ác kim nhãn tràn ngập uy áp hoàng giả, bắn về phía đồng tử người này, gắt gao nhìn thẳng ào người này.
- Ngươi có tài đức gì mà dám đánh ta bay ra ngoài sao?
Người nọ tuyệt đối không thể tưởng tượng được lại có một người có tốc độ nhanh như vậy, đột nhiên như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, trong lúc nhất thời cũng si ngốc không nói nên lời.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Ngươi có bổn sự gì mà tới hủy đài của ta?
Giang Trần lạnh lùng nói:
- Đầu tiên, trong những Đan Vương nổi danh ở Lưu Ly vương thành, từ lúc nào có người như các ngươi? Tiếp theo, ngươi muốn khai đàn giảng bài ta không có ý kiến, thế nhưng ngươi lại đánh mắt cho những kẻ lên tiếng hỏi kia, làm chút tiểu xiếc mua danh chuộc tiếng như vậy. Đã bị ta nhìn thấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua.
- Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người.
Người nọ hổn hển chửi ầm lên:
- Tiểu tử ngươi ngậm máu phun người, bôi nhọ thanh danh của ta, ngươi do những người chột dạ phái tới đúng không?
Nói xong, ánh mắt người này cố ý nhìn về phía Thái Uyên các, rất hiển nhiên ám chỉ Giang Trần là người do Thái Uyên các phái tới.
- Chư vị, người này không biết lai lịch thế nào, cố ý tới đây quấy rối, phá hỏng nhã hứng nghe bài của mọi người. Mọi người nói xem, người bụng dạ khó lường như vậy, phải làm gì đây?
Người nọ mở miệng, lớn tiếng nói với những người đang nghe giảng bài chung quanh.
Những lời này không thể nghi ngờ có tính cổ động rất mạnh, rất nhanh những người nghe giảng bài kia lập tức không vui.
- Tiểu tử, ngươi có địa vị gì, dám giương oai ở chỗ này?
- Quấy rầy chúng ta nghe giảng, tiểu tử này cố ý gây khó dễ, hủy đài chúng ta a.
- Lăn xuống đi, đừng làm ảnh hưởng tới chúng ta nghe giảng.
- Đúng. Chúng ta không cần biết ngươi có địa vị gì, ngươi có thực học thì cũng trở về chỗ của các ngươi khai đàn giảng bài đi. Nếu như êm tai tự nhiên mọi người sẽ đi cổ vũ. Không có bổn sự thì đừng có ở nơi này hồ đồ.
Trong lúc nhất thời phía dưới sôi trào lên, hiển nhiên mọi người đối với người đột nhiên nhảy ra phá bĩnh rất không hài lòng.
Tất cả mọi người cảm thấy người nọ quấy rầy bọn họ nghe giảng, quấy rầy bọn họ học hỏi.
Không thể không nói, mọi người dễ quên. Trong những người nghe giảng này có không ít người lúc trước đều nghe qua Giang Trần giảng bài, từng đứng trước cửa Thái Uyên các nghe giảng.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ giống như cỏ đầu tường, biết rõ người giảng bài này, biết rõ đan dược phổ sau lưng những người này là vì Thái Uyên các mà tới, bọn họ vẫn cổ vũ, vẫn nghiêng về phía bên này.
Dường như, những kinh nghiệm tốt đẹp mà Thái Uyên các mang lại cho bọn họ đã không còn tồn tại.
Nhân tình giống như trang giấy mỏng vậy.
Giang Trần nhìn qua những gương mặt này, trong lòng khe khẽ thở dài. Hắn vốn muốn khôi phục chân diện mạo của Chân Đan Vương. Thế nhưng mà nghĩ lại, nếu như mình lộ mặt ra, sẽ làm mất giá trị của mình.
Dù sao, bây giờ hắn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, dùng thân phận cao quý của hắn, nếu như tranh phong với người ta trên lôi đài, không khỏi sẽ bị người dụng tâm kín đạo lợi dụng chuyện này. . ngôn tình hài
Nếu như Giang Trần thắng, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Thậm chí chỉ cần bọn họ cố ý truyền bá một chút, ngược lại sẽ khiến cho giá trị của những người này tăng lên gấp đôi.
Dù sao, chiến một trận với Chân Đan Vương nổi danh thiên hạ, đây tuyệt đối là chuyện làm tăng giá trị con người. Thắng thua đối với đối phương mà nói, đã không còn quan trọng.
Cho nên tuy rằng Giang Trần phẫn nộ, lại không có mất đi lý trí, cũng không có ý định khôi phục thân phận Chân Đan Vương, tránh cho thân phận của mình làm cho thân phận đối phương tiếng giai.
Giang Trần nghe những tiếng lên án này, vẻ mặt hờ hững, chỉ cười lạnh nhìn đối phương, bỗng nhiên quỷ dị cười cười:
- Các ngươi nói các ngươi không có liên quan tới nhau, vậy thì tốt. Ta ra ba vấn đề cho ngươi. Ba vấn đề này nếu như các ngươi không trả lời được một, coi như ta không phục. Ta sẽ không chỉ đơn giản là nhận lỗi với ngươi, còn có thể ngoan ngoãn lăn từ trên này xuống.
Giang Trần càng phẫn nộ, tâm tính càng thêm bình tĩnh, siêu nhiên.
Vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua Đan Vương lạ lẫm kia, trong ánh mắt kia có một cỗ uy thế khiếp người, làm cho ánh mắt Đan Vương này khi đối diện với hắn, không ngờ lại không kìm lòng được bắt đầu có chút trốn tránh.
Trước lúc bọn họ hỏi đáp, dường như đã trao đổi ánh mắt.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Giang Trần đứng bên ngoài xem đã lâu mới lập tức phát hiện ra, những người nêu vấn đề này có lẽ đều là những người nằm vùng.
Cũng có thể nói là, bọn họ không phải là những người nghe giảng bài chính thức, chỉ là kẻ nằm vùng xen lẫn vào bên trong mà thôi.
Như vậy vấn đề bọn họ hỏi, Đan Vương này trả lời nhìn như thâm ảo, nhìn như trình độ cực cao, kỳ thực đều đã chuẩn bị từ trước đó.
Vấn đáp có hàm lượng kỹ thuật cực cao, nhưng nếu như đã chuẩn bị tốt từ trước đó, vậy thì coi như có hàm lượng kỹ thuật cực cao cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Giang Trần nhìn một lát càng thêm chắc chắn với phán đoán của mình.
Nhìn thấy tên Đan Vương kia miệng lưỡi lưu loát ngồi trên đài cao, thao thao bất tuyệt, vẻ mặt hưng phấn. Giang Trần bỗng nhiên có chút chán ghét không nói nên lời.
Đột nhiên Giang Trần lại nở nụ cười dài.
Tiếng cười kia của Giang Trần vô cùng đột ngột, thật giống như là sấm sét giữa trời quang, làm cho bầu không khí đang điên cuồng, cuồng nghiệt ở chung quanh thoáng cái bị đánh nát.
Như vậy, những võ giả giữ gìn trật tự chung quanh hai đài cao kia nhao nhao xông lên.
- Con chó con mèo từ nơi nào tới, nơi thần thánh như vậy lại vô cớ bật cười, làm loạn trật tự, không phải ngươi muốn ăn đòn đó chứ?
- Đừng nói nhảm, trước tiên đá văng hắn ra.
Những võ giả này như lang như hổ, hung thần sát ác, nhào về phía Giang Trần.
Giang Trần tùy ý hất tay lên, lĩnh vực Hoàng cảnh cường đại phát ra khí thế giống như bài sơn hải đạo, trực tiếp hất tung những võ giả kia lên.
Hắn lạnh lùng bật cười, mắt lạnh lẽo nhìn về phía những người đang giảng bài trên đài cao:
- Các ngươi là người ở đâu xuất hiện định mua danh chuộc tiếng? Lưu Ly vương thành, từ lúc nào lại có hai người như các ngươi?
Trong mắt Giang Trần trong suốt, làm sao hắn không nhìn ra, những người này, còn có đan dược phổ sau lưng hắn, nhất định là vì Thái Uyên các mà tới.
Đã tới vì Thái Uyên các, vậy chính là tới vì Giang Trần hắn, chính là hướng về Khổng Tước thánh sơn mà tới.
Đối với người xâm phạm mình, Giang Trần không có cái nhìn thiện cảm nào.
Người trên đài cao kia, hiển nhiên cũng không phải chưa thấy qua các mặt của xã hội, thấy bỗng nhiên có người tới khiêu khích mình, lạnh lùng cười nói, căn bản không đáp lời, mà chỉ quát:
- Tả Hữu, có người quấy rồi, đánh văng ra ngoài cho ta.
KHóe miệng Giang Trần nở nụ cười lạnh lùng, đánh văng ta ra ngoài sao?
Giang Trần không lùi mà tiến tới, độn quang lóe lên, nhảy lên trên đài cao, giống như quỷ mị đứng ở vị trí cách đối phương ba bốn mét.
Tác Ác kim nhãn tràn ngập uy áp hoàng giả, bắn về phía đồng tử người này, gắt gao nhìn thẳng ào người này.
- Ngươi có tài đức gì mà dám đánh ta bay ra ngoài sao?
Người nọ tuyệt đối không thể tưởng tượng được lại có một người có tốc độ nhanh như vậy, đột nhiên như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, trong lúc nhất thời cũng si ngốc không nói nên lời.
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Ngươi có bổn sự gì mà tới hủy đài của ta?
Giang Trần lạnh lùng nói:
- Đầu tiên, trong những Đan Vương nổi danh ở Lưu Ly vương thành, từ lúc nào có người như các ngươi? Tiếp theo, ngươi muốn khai đàn giảng bài ta không có ý kiến, thế nhưng ngươi lại đánh mắt cho những kẻ lên tiếng hỏi kia, làm chút tiểu xiếc mua danh chuộc tiếng như vậy. Đã bị ta nhìn thấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua.
- Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người.
Người nọ hổn hển chửi ầm lên:
- Tiểu tử ngươi ngậm máu phun người, bôi nhọ thanh danh của ta, ngươi do những người chột dạ phái tới đúng không?
Nói xong, ánh mắt người này cố ý nhìn về phía Thái Uyên các, rất hiển nhiên ám chỉ Giang Trần là người do Thái Uyên các phái tới.
- Chư vị, người này không biết lai lịch thế nào, cố ý tới đây quấy rối, phá hỏng nhã hứng nghe bài của mọi người. Mọi người nói xem, người bụng dạ khó lường như vậy, phải làm gì đây?
Người nọ mở miệng, lớn tiếng nói với những người đang nghe giảng bài chung quanh.
Những lời này không thể nghi ngờ có tính cổ động rất mạnh, rất nhanh những người nghe giảng bài kia lập tức không vui.
- Tiểu tử, ngươi có địa vị gì, dám giương oai ở chỗ này?
- Quấy rầy chúng ta nghe giảng, tiểu tử này cố ý gây khó dễ, hủy đài chúng ta a.
- Lăn xuống đi, đừng làm ảnh hưởng tới chúng ta nghe giảng.
- Đúng. Chúng ta không cần biết ngươi có địa vị gì, ngươi có thực học thì cũng trở về chỗ của các ngươi khai đàn giảng bài đi. Nếu như êm tai tự nhiên mọi người sẽ đi cổ vũ. Không có bổn sự thì đừng có ở nơi này hồ đồ.
Trong lúc nhất thời phía dưới sôi trào lên, hiển nhiên mọi người đối với người đột nhiên nhảy ra phá bĩnh rất không hài lòng.
Tất cả mọi người cảm thấy người nọ quấy rầy bọn họ nghe giảng, quấy rầy bọn họ học hỏi.
Không thể không nói, mọi người dễ quên. Trong những người nghe giảng này có không ít người lúc trước đều nghe qua Giang Trần giảng bài, từng đứng trước cửa Thái Uyên các nghe giảng.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ giống như cỏ đầu tường, biết rõ người giảng bài này, biết rõ đan dược phổ sau lưng những người này là vì Thái Uyên các mà tới, bọn họ vẫn cổ vũ, vẫn nghiêng về phía bên này.
Dường như, những kinh nghiệm tốt đẹp mà Thái Uyên các mang lại cho bọn họ đã không còn tồn tại.
Nhân tình giống như trang giấy mỏng vậy.
Giang Trần nhìn qua những gương mặt này, trong lòng khe khẽ thở dài. Hắn vốn muốn khôi phục chân diện mạo của Chân Đan Vương. Thế nhưng mà nghĩ lại, nếu như mình lộ mặt ra, sẽ làm mất giá trị của mình.
Dù sao, bây giờ hắn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, dùng thân phận cao quý của hắn, nếu như tranh phong với người ta trên lôi đài, không khỏi sẽ bị người dụng tâm kín đạo lợi dụng chuyện này. . ngôn tình hài
Nếu như Giang Trần thắng, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Thậm chí chỉ cần bọn họ cố ý truyền bá một chút, ngược lại sẽ khiến cho giá trị của những người này tăng lên gấp đôi.
Dù sao, chiến một trận với Chân Đan Vương nổi danh thiên hạ, đây tuyệt đối là chuyện làm tăng giá trị con người. Thắng thua đối với đối phương mà nói, đã không còn quan trọng.
Cho nên tuy rằng Giang Trần phẫn nộ, lại không có mất đi lý trí, cũng không có ý định khôi phục thân phận Chân Đan Vương, tránh cho thân phận của mình làm cho thân phận đối phương tiếng giai.
Giang Trần nghe những tiếng lên án này, vẻ mặt hờ hững, chỉ cười lạnh nhìn đối phương, bỗng nhiên quỷ dị cười cười:
- Các ngươi nói các ngươi không có liên quan tới nhau, vậy thì tốt. Ta ra ba vấn đề cho ngươi. Ba vấn đề này nếu như các ngươi không trả lời được một, coi như ta không phục. Ta sẽ không chỉ đơn giản là nhận lỗi với ngươi, còn có thể ngoan ngoãn lăn từ trên này xuống.
Giang Trần càng phẫn nộ, tâm tính càng thêm bình tĩnh, siêu nhiên.
Vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua Đan Vương lạ lẫm kia, trong ánh mắt kia có một cỗ uy thế khiếp người, làm cho ánh mắt Đan Vương này khi đối diện với hắn, không ngờ lại không kìm lòng được bắt đầu có chút trốn tránh.