Đàm phán nha, tự nhiên phải ra một cái giá trên trời, sau đó từ từ nói chuyện. Bằng không nay từ đầu sẽ khiến cho cái giá quá thấp, sẽ không có không gian đàm phán.
- Long Phác Tương, bổn đế có khẩu vị lớn, chẳng lẽ THiên Long phái các ngươi nhỏ hay sao? Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ Thiên Long phái các ngươi còn muốn thêm hay sao?
Long Phách Tương cả giận nói:
- Trừ một thành cho những thế lực khác ra, chín thành còn lại, Thiên Long phái ta ít nhất phải có ba thành, nếu không chuyện liên thủ Long mỗ tuyệt đối không đồng ý.
Tên đại đế của Cửu Dương Thiên Tông cũng cười nói:
- Cửu Dương Thiên Tông ta cũng muốn ba thành. Nếu không, đừng có kéo Cửu Dương Thiên Tông ta vào một chỗ.
Hai vị này cũng rao giá trên trời.
Muốn ba thành, rất rõ ràng là mở cái miệng rộng.
Nhưng mà đây là đàm phán. Nếu như là đàm phán, cũng không cần phải quá chú ý. Dù sao trước tiên cứ ném cái giá lên cao, rồi sau đó đàm phán thành cái gì rồi nói sau.
Vân Lan đại đế còn chưa mở miệng, một cường giả của Thiên Hà cung lại cười nói:
- Nhị vị, các ngươi lúc này mới là dùng công phu sư tử ngoạn. Tổng cộng có chín thành, hai nhà các ngươi chiếm chín thành. Còn lại, nhiều thế lực như chúng ta chỉ có thể được phân ba thành sao? Các ngươi xác định mình không nằm mơ đó chứ?
- Đúng vậy, đàm phán phải ra đàm phán, cũng không thể ăn nói lung tung như vậy.
- Theo ta thấy, cho dù thiếu hai thế lực nhà các ngươi, chúng ta chưa chắc đa không thể mở ra cấm chế này.
- Đúng vậy, Thiên Long phái hắn không được, không có nghĩa là thế lực khác không được a.
Long Phách Tương nghe vậy cười lạnh liên tục, con mắt trợn ngược nhìn qua cường giả Thiên Hà cung, nói:
- Thiên Hà cung ngươi cũng dám được coi là thế lực một nhà? Chờ lúc nào các ngươi không vẫy đuôi theo Đan Hỏa thành, lại đứng ra nói chuyện a. Hiện tại Thiên Hà cung các ngươi không có tư cách.
- Còn Thiên Âm tự các ngươi, cũng sớm câm miệng đi. Thế lực khôi lỗi, không có tư cách ngang hàng nói chuyện với Thiên Long phái ta.
- Còn Bất Diệt Thiên Đô các ngươi nữa. Hắc hắc... Có phải Thiên Đô chi chủ các ngươi đã bị Lưu Ly vương thành kia làm cho mất gan nha? Sao Bất Diệt Thiên Đô các ngươi cũng trở thành kẻ phụ thuộc Đan Hỏa thành rồi?
Lời nói của Long Phách Tương vô cùng các độc, vô cùng lợi hại, người bình thường quả thực không dám lãnh giáo.
Cửu Dương Thiên Tông từ trước tới nay quan hệ rất không xong với Bất Diệt Thiên Đô, giờ phút này cũng lên tiếng châm chọc:
- Bất Diệt Thiên Đô thực sự càng sống càng thụt lùi. Nhớ năm đó, tuy rằng Bất Diệt Thiên Đô bất tài, thế nhưng ít ra vẫn còn có chút cốt khí. Hiện tại lại sa đọa tới mức trở thành thế lực phụ thuộc. Làm thế lực phụ thuộc cũng thôi đi. Loại trường hợp này các ngươi còn trông cậy có thể ngang hàng nói chuyện với tông môn nhất phẩm như chúng ta sao? Chia cắt chiến lợi phẩm? Các ngươi nghĩ mình có tư cách sao?
Không thể không nói, Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái đều là tồn tại vô cùng hung hăng càn quấy trong đám tông môn bát phẩm của bát vực.
Quan hệ giữa các thế lực vốn không thể nói là tốt, thế nên giờ phút này một khi đứng trên lập trường bất đồng, bọn họ lại tạm thời kết thành minh hữu.
Nếu không mà nói, cục diện hôm nay đối với bọn họ vô cùng bất lợi.
Vân Lan đại đế tức giận, không vui nói:
- Nhị vị, nếu như các ngươi muốn châm ngòi Đan Hỏa thành ta và các thế lực khác mâu thuẫn. Bổn đế khuyên các ngươi nên tiết kiệm nước miếng một chút. Đan Hỏa thành ta và mấy tông môn bọn họ là minh hữu chiến lược. Bọn họ lần này được Đan Hỏa thành ta mời tới đây. Tự nhiên bọn họ cũng phải được một phần lợi ích. Hai tông các ngươi giống như hổ đói mơ tưởng, đòi ăn tận gốc.
Như ý kiến của Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái, hiển nhiên không có cách nào đạt thành.
Nếu như để cho Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông nắm ba thành lợi ích. Vậy Vân Lan đại đế hắn chẳng khác nào đã uổng công khổ cực một hồi.
Dù sao hắn mang theo nhiều người tới như vậy, tiêu hao cũng không ít. Chỗ tốt chính thức đạt được, chia cho thế lực ba nhà này cũng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng mà nếu như kiên trì không mời được Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái cùng ra tay, không cho bọn chúng thêm lợi ích, hai thế lực này chỉ sợ cũng không đơn giản thỏa hiệp như vậy.
Vân Lan đại đế lần nữa mở miệng:
- Nhị vị, bổn đế lần nữa nhường một bước. Phân phối lợi ích lần này, bốn thế lực chúng ta chiếm sáu thành, hai nhà các ngươi, mỗi nhà chiếm một thành rưỡi. Thế lực khác còn lại chiếm một thành. Đây là điểm mấu chốt của bổn đế.
Phương án phân phối này nếu như Đan Hỏa thành cùng với ba thế lực lại, chia đều ra cho bốn thế lực, vừa vặn mỗi phương đều có một thành rưỡi lợi ích.
Thoạt nhìn tuyệt đối công bằng.
- Nhị vị, bổn đế biết rõ, các ngươi còn định dùng công phu sư tử ngoạm. Nhưng mà đây là điểm mấu chốt của bổn đế. Tuyệt đối không có khả năng tăng thêm.
Một thành rưỡi, kỳ thực tính ra đối với Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông mà nói, tuyệt đối không tính là quá kém. Miệng bọn họ nói Bất Diệt Thiên Đô, Thiên Hà cung, THiên Âm tự là những thế lực khôi lỗi, nhưng mà khôi lỗi là khôi lỗi, vẫn cần phân phối lợi ích.
Cho nên Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông bọn họ được phân một thành rưỡi, kỳ thực cũng không tính là chịu thiệt.
Nhìn thế nào cũng thấy, Vân Lan đại đế này không muốn tiếp tục giằng co nữa. Cho nên thoáng cái đã nhượng bộ rất nhiều.
Long Phách Tương còn chưa từ bỏ ý định. Còn muốn tiếp tục cò kè mặc cả.
Nhưng mà thái độ của Vân Lan đại đế rất là kiên quyết, tuyệt đối không lui bước nữa.
CUối cùng, người Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái thỏa hiệp, tiếp nhận phương án phân phối một thành rưỡi lợi ích.
Trên thực tế, Cửu Dương Thiên Tông cũng tốt, Thiên Long phái cũng vậy. Bọn họ đều không muốn rời khỏi. Thật vất vả mới đi tới một bước này. Rời khỏi thì quá đáng tiếc.
Trước đó nói rời khỏi không tham dự đơn giản chỉ là nói nhảm, dùng để đàm phán mà thôi.
Ước định bằng miệng không có lực ước thúc. Mọi người ở tại chỗ lập nhiều lời thề, hạ thiên địa thệ ước, cam đoan sẽ không đổi ý...
Đương nhiên những ước định này từ đầu tới đuôi đều là các thế lực trên bát vực tham dự. Thế lực khác đều là tùy tùng, căn bản không có tư cách tham dự.
Giang Trần đứng phía sau đám người, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua các thế lực bát vực chia của trước, trong lòng chỉ cười lạnh không thôi.
Đám ngu xuẩn ày cho rằng phá vỡ phong ấn này, bên trong có vô số bảo vật đang chờ đợi bọn chúng sao?
Theo Giang Trần thấy, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Sau khi ước định hoàn tất, Vân Lan đại đế mở miệng nói:
- Chư vị, phân phối lợi ích rồi, tất nhiên sẽ không có khả năng làm cho tất cả mọi người thỏa mãn. Nhưng mà từ xưa tới nay, quy củ thế giới võ đạo đều như vậy. Kẻ yếu phục tùng cường giả. Cường giả định quy tắc. Phương án phân phối lợi ích của bổn đế cũng chiếc cố lợi ích của các thế lực các ngươi. Các ngươi chớ xem thường một thành lợi ích này, đương nhiên, các ngươi cũng phải xuất lực. Trong thiên hạ, không xuất lực thì cũng không có chỗ tốt.
- Long Phác Tương, bổn đế có khẩu vị lớn, chẳng lẽ THiên Long phái các ngươi nhỏ hay sao? Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ Thiên Long phái các ngươi còn muốn thêm hay sao?
Long Phách Tương cả giận nói:
- Trừ một thành cho những thế lực khác ra, chín thành còn lại, Thiên Long phái ta ít nhất phải có ba thành, nếu không chuyện liên thủ Long mỗ tuyệt đối không đồng ý.
Tên đại đế của Cửu Dương Thiên Tông cũng cười nói:
- Cửu Dương Thiên Tông ta cũng muốn ba thành. Nếu không, đừng có kéo Cửu Dương Thiên Tông ta vào một chỗ.
Hai vị này cũng rao giá trên trời.
Muốn ba thành, rất rõ ràng là mở cái miệng rộng.
Nhưng mà đây là đàm phán. Nếu như là đàm phán, cũng không cần phải quá chú ý. Dù sao trước tiên cứ ném cái giá lên cao, rồi sau đó đàm phán thành cái gì rồi nói sau.
Vân Lan đại đế còn chưa mở miệng, một cường giả của Thiên Hà cung lại cười nói:
- Nhị vị, các ngươi lúc này mới là dùng công phu sư tử ngoạn. Tổng cộng có chín thành, hai nhà các ngươi chiếm chín thành. Còn lại, nhiều thế lực như chúng ta chỉ có thể được phân ba thành sao? Các ngươi xác định mình không nằm mơ đó chứ?
- Đúng vậy, đàm phán phải ra đàm phán, cũng không thể ăn nói lung tung như vậy.
- Theo ta thấy, cho dù thiếu hai thế lực nhà các ngươi, chúng ta chưa chắc đa không thể mở ra cấm chế này.
- Đúng vậy, Thiên Long phái hắn không được, không có nghĩa là thế lực khác không được a.
Long Phách Tương nghe vậy cười lạnh liên tục, con mắt trợn ngược nhìn qua cường giả Thiên Hà cung, nói:
- Thiên Hà cung ngươi cũng dám được coi là thế lực một nhà? Chờ lúc nào các ngươi không vẫy đuôi theo Đan Hỏa thành, lại đứng ra nói chuyện a. Hiện tại Thiên Hà cung các ngươi không có tư cách.
- Còn Thiên Âm tự các ngươi, cũng sớm câm miệng đi. Thế lực khôi lỗi, không có tư cách ngang hàng nói chuyện với Thiên Long phái ta.
- Còn Bất Diệt Thiên Đô các ngươi nữa. Hắc hắc... Có phải Thiên Đô chi chủ các ngươi đã bị Lưu Ly vương thành kia làm cho mất gan nha? Sao Bất Diệt Thiên Đô các ngươi cũng trở thành kẻ phụ thuộc Đan Hỏa thành rồi?
Lời nói của Long Phách Tương vô cùng các độc, vô cùng lợi hại, người bình thường quả thực không dám lãnh giáo.
Cửu Dương Thiên Tông từ trước tới nay quan hệ rất không xong với Bất Diệt Thiên Đô, giờ phút này cũng lên tiếng châm chọc:
- Bất Diệt Thiên Đô thực sự càng sống càng thụt lùi. Nhớ năm đó, tuy rằng Bất Diệt Thiên Đô bất tài, thế nhưng ít ra vẫn còn có chút cốt khí. Hiện tại lại sa đọa tới mức trở thành thế lực phụ thuộc. Làm thế lực phụ thuộc cũng thôi đi. Loại trường hợp này các ngươi còn trông cậy có thể ngang hàng nói chuyện với tông môn nhất phẩm như chúng ta sao? Chia cắt chiến lợi phẩm? Các ngươi nghĩ mình có tư cách sao?
Không thể không nói, Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái đều là tồn tại vô cùng hung hăng càn quấy trong đám tông môn bát phẩm của bát vực.
Quan hệ giữa các thế lực vốn không thể nói là tốt, thế nên giờ phút này một khi đứng trên lập trường bất đồng, bọn họ lại tạm thời kết thành minh hữu.
Nếu không mà nói, cục diện hôm nay đối với bọn họ vô cùng bất lợi.
Vân Lan đại đế tức giận, không vui nói:
- Nhị vị, nếu như các ngươi muốn châm ngòi Đan Hỏa thành ta và các thế lực khác mâu thuẫn. Bổn đế khuyên các ngươi nên tiết kiệm nước miếng một chút. Đan Hỏa thành ta và mấy tông môn bọn họ là minh hữu chiến lược. Bọn họ lần này được Đan Hỏa thành ta mời tới đây. Tự nhiên bọn họ cũng phải được một phần lợi ích. Hai tông các ngươi giống như hổ đói mơ tưởng, đòi ăn tận gốc.
Như ý kiến của Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái, hiển nhiên không có cách nào đạt thành.
Nếu như để cho Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông nắm ba thành lợi ích. Vậy Vân Lan đại đế hắn chẳng khác nào đã uổng công khổ cực một hồi.
Dù sao hắn mang theo nhiều người tới như vậy, tiêu hao cũng không ít. Chỗ tốt chính thức đạt được, chia cho thế lực ba nhà này cũng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng mà nếu như kiên trì không mời được Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái cùng ra tay, không cho bọn chúng thêm lợi ích, hai thế lực này chỉ sợ cũng không đơn giản thỏa hiệp như vậy.
Vân Lan đại đế lần nữa mở miệng:
- Nhị vị, bổn đế lần nữa nhường một bước. Phân phối lợi ích lần này, bốn thế lực chúng ta chiếm sáu thành, hai nhà các ngươi, mỗi nhà chiếm một thành rưỡi. Thế lực khác còn lại chiếm một thành. Đây là điểm mấu chốt của bổn đế.
Phương án phân phối này nếu như Đan Hỏa thành cùng với ba thế lực lại, chia đều ra cho bốn thế lực, vừa vặn mỗi phương đều có một thành rưỡi lợi ích.
Thoạt nhìn tuyệt đối công bằng.
- Nhị vị, bổn đế biết rõ, các ngươi còn định dùng công phu sư tử ngoạm. Nhưng mà đây là điểm mấu chốt của bổn đế. Tuyệt đối không có khả năng tăng thêm.
Một thành rưỡi, kỳ thực tính ra đối với Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông mà nói, tuyệt đối không tính là quá kém. Miệng bọn họ nói Bất Diệt Thiên Đô, Thiên Hà cung, THiên Âm tự là những thế lực khôi lỗi, nhưng mà khôi lỗi là khôi lỗi, vẫn cần phân phối lợi ích.
Cho nên Thiên Long phái và Cửu Dương Thiên Tông bọn họ được phân một thành rưỡi, kỳ thực cũng không tính là chịu thiệt.
Nhìn thế nào cũng thấy, Vân Lan đại đế này không muốn tiếp tục giằng co nữa. Cho nên thoáng cái đã nhượng bộ rất nhiều.
Long Phách Tương còn chưa từ bỏ ý định. Còn muốn tiếp tục cò kè mặc cả.
Nhưng mà thái độ của Vân Lan đại đế rất là kiên quyết, tuyệt đối không lui bước nữa.
CUối cùng, người Cửu Dương Thiên Tông và Thiên Long phái thỏa hiệp, tiếp nhận phương án phân phối một thành rưỡi lợi ích.
Trên thực tế, Cửu Dương Thiên Tông cũng tốt, Thiên Long phái cũng vậy. Bọn họ đều không muốn rời khỏi. Thật vất vả mới đi tới một bước này. Rời khỏi thì quá đáng tiếc.
Trước đó nói rời khỏi không tham dự đơn giản chỉ là nói nhảm, dùng để đàm phán mà thôi.
Ước định bằng miệng không có lực ước thúc. Mọi người ở tại chỗ lập nhiều lời thề, hạ thiên địa thệ ước, cam đoan sẽ không đổi ý...
Đương nhiên những ước định này từ đầu tới đuôi đều là các thế lực trên bát vực tham dự. Thế lực khác đều là tùy tùng, căn bản không có tư cách tham dự.
Giang Trần đứng phía sau đám người, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua các thế lực bát vực chia của trước, trong lòng chỉ cười lạnh không thôi.
Đám ngu xuẩn ày cho rằng phá vỡ phong ấn này, bên trong có vô số bảo vật đang chờ đợi bọn chúng sao?
Theo Giang Trần thấy, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Sau khi ước định hoàn tất, Vân Lan đại đế mở miệng nói:
- Chư vị, phân phối lợi ích rồi, tất nhiên sẽ không có khả năng làm cho tất cả mọi người thỏa mãn. Nhưng mà từ xưa tới nay, quy củ thế giới võ đạo đều như vậy. Kẻ yếu phục tùng cường giả. Cường giả định quy tắc. Phương án phân phối lợi ích của bổn đế cũng chiếc cố lợi ích của các thế lực các ngươi. Các ngươi chớ xem thường một thành lợi ích này, đương nhiên, các ngươi cũng phải xuất lực. Trong thiên hạ, không xuất lực thì cũng không có chỗ tốt.