Cả người kinh ngạc đứng tại nguyên chỗ, ngây người một hồi, lúc này mới trì hoãn qua, trong mắt toát ra sắc thái vô cùng kích động:
- Trần Nhi, những tin tức này của ngươi, đều là thật?
- Chắc chắn 100%, ta đã tìm rất nhiều người nghiệm chứng qua, đây là bí văn của Nguyệt Thần Giáo. Bất quá, không phải là không có ai biết.
- Tốt, tốt, tốt.
Giang Phong cười to, vành mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh.
Nước mắt nam nhân không dễ rơi, chỉ vì chưa tới thời khắc động dung.
Giang Phong đã trải qua nhiều như vậy, đã sớm làm xong các loại ý định xấu nhất. Lúc này, chợt nghe tin tức thê tử còn sống, hiển nhiên là thập phần vui vẻ.
Chẳng những thê tử còn sống, còn tái sinh cho hắn một đống nhi nữ, cái này không thể nghi ngờ là mừng vui gấp bội.
Đột nhiên, hắn cảm giác tất cả khổ sở của mình đều đáng giá
- Trần Nhi, nói như vậy, nhà chúng ta không đơn thuần là một nhà ba người, là một nhà năm người a, thật tốt quá, Trần Nhi, chúng ta đi tìm mẹ của ngươi đi.
Giang Phong thập phần xúc động.
Giang Trần vội nói:
- Phụ thân, ngươi đừng kích động. Mẫu thân là tiền nhiệm Thánh Nữ của Thanh Nguyệt nhất mạch, tiểu muội lại là tân nhiệm Thánh Nữ, các nàng khẳng định bị Thanh Nguyệt nhất mạch trọng điểm bảo vệ. Nếu như chúng ta lèm nhèm đi tìm các nàng, chẳng những không thấy được các nàng, ngược lại sẽ để lộ tiếng gió, từ nay về sau càng không dễ tương kiến.
Giang Trần đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng biết hàng rào giữa môn đệ.
Dùng thân phận của phụ thân Giang Phong, dù tính toán hôm nay là võ giả Nguyên cảnh, cũng quả quyết không vào được pháp nhãn của Nguyệt Thần Giáo. Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch mới không muốn hai đời Thánh Nữ của mình, cùng một phàm tục vũ phu nhấc lên quan hệ.
Cho nên, nếu như tùy tiện tiến đến, không thấy được mẫu thân cùng tiểu muội là việc nhỏ, ngăn chặn con đường tương kiến về sau, vậy thì không có lợi rồi.
Cho nên, người một nhà muốn đoàn tụ, còn phải chờ thời gian, tìm phương pháp phù hợp mới được.
Giang Phong kích động, đó là bởi vì cảm xúc lấn áp. Chờ hắn hơi tỉnh táo một chút, cũng biết nhi tử nói không sai.
Hiện tại tùy tiện tiến đến, nhất định sẽ hoàn toàn ngược lại.
- Trần Nhi, ngươi nói làm sao bây giờ? Hiện tại đầu óc của vi phụ có chút loạn, ngươi nghĩ kế, vi phụ tất cả nghe theo ngươi.
Giang Phong nói.
- Việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Hài nhi cam đoan với phụ thân. Mặc kệ lực cản lớn bao nhiêu, hài nhi nhất định sẽ để hai người các ngươi đoàn tụ, sẽ để một nhà chúng ta đoàn tụ. Sẽ tìm được đệ đệ...
Một câu đằng sau, Giang Trần vốn không muốn nói, nhưng hắn lại không muốn giấu diếm.
- Tìm được đệ đệ? Có ý tứ gì?
Ngữ khí của Giang Phong trầm xuống.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, cũng không giấu diếm, đem đệ đệ tao ngộ nói một lần.
Biểu lộ của Giang Phong thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi:
- Nguyệt Thần Giáo này, không có tình vị như vậy sao?
- Pháp tắc của Nhất phẩm tông môn, luôn tàn khốc như thế. Phụ thân yên tâm, một nhà chúng ta đều là người hiền có Thiên Tướng, dù đệ đệ bị khu trục ra Tà Nguyệt Thượng Vực, ở địa phương khác, cũng nhất định sẽ bình an. Nói không chừng những ma luyện này, chỉ là một ít khảo nghiệm trên đường thành tài của hắn mà thôi.
Giang Trần cũng chỉ có thể khích lệ phụ thân như vậy.
Giang Phong cũng gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng. Đồng dạng như ngươi, ban đầu ở Giang Hãn Lĩnh địa, dựa vào vi phụ bảo hộ ngươi, ngươi lại không học vấn không nghề nghiệp. Về sau đi vương đô, ngươi lại bỗng nhiên Khai Khiếu. Hiện tại chẳng phải là hảo nhi tử của ta sao? Năm đó vi phụ còn nghe nói, về sau ngươi đi Bảo Thụ Tông, lại đi Đan Càn Cung. Về sau thậm chí còn cùng Nhất phẩm tông môn Bất Diệt Thiên Đô vạch mặt, giống như ngay cả Bất Diệt Thiên Đô cũng đuổi giết ngươi. Những tin đồn này, đều không giả chứ?
Năm đó Giang Phong lang thang bên ngoài, cũng nghe được một ít tin tức giang hồ. Khi đó nhi tử Giang Trần bị Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, treo giải thưởng giá trên trời làm thiên hạ đều biết.
Mới đầu Giang Phong tưởng rằng là người cùng tên, bất quá sau khi hắn nghe ngóng, lúc này mới phát hiện, Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết kia, bất ngờ chính là nhi tử của hắn.
Cái này để cho Giang Phong thiếu chút nữa kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn cũng bởi vậy mai danh ẩn tích, không hề bạo lộ thân phận chân thật của mình, cũng không phải hắn sợ bị Bất Diệt Thiên Đô chộp tới.
Mà là lo lắng mình bị người phát hiện thân phận, chộp tới áp chế nhi tử Giang Trần.
Cũng may thân phận của Giang Phong quá thấp, căn bản không có người chú ý hắn. Loại sự tình đáng sợ này, cũng không có phát sinh.
Từ đó về sau, hắn liền không còn nghe qua tin tức về Giang Trần, trong nội tâm cũng rất tưởng niệm. Bất quá một mực chứng kiến Bất Diệt Thiên Đô treo giải thưởng, trong lòng của hắn bao nhiêu cũng yên tâm một ít. Chỉ cần Bất Diệt Thiên Đô treo giải thưởng một mực ở đằng kia, chứng minh nhi tử Giang Trần tạm thời là an toàn.
Nói thật, có đôi khi Giang Phong cũng sẽ ẩn ẩn vì nhi tử mà cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì đường đường Nhất phẩm tông môn, nhiều năm như vậy, lại còn không làm gì được con của mình.
Tuy hắn không biết hiện tại nhi tử lưu lạc ở đâu, nhưng mà Giang Phong có một loại tín niệm cường đại, hắn tin tưởng vững chắc, nhi tử Giang Trần khẳng định không có việc gì
Không thể không nói, trực giác của Giang Phong vẫn là rất cường đại.
- Trần Nhi, phụ thân thực xin lỗi ngươi. Những năm này, ngươi một mình tao ngộ nhiều như vậy, lại không có thể ở bên cạnh ngươi cùng nhau đối mặt.
Ngữ khí của Giang Phong cũng có chút ít tự trách.
- Có lẽ ta làm cha, thật sự có chút xin lỗi ngươi. Cũng xin lỗi đệ đệ kia của ngươi...
Trong nội tâm Giang Trần đau xót, khuyên nhủ:
- Phụ thân, ngươi chiếu cố ta nhiều năm như vậy, thẳng đến hài nhi tự lập, mới đi ra tìm mẫu thân. Muốn nói xin lỗi, cũng là hài nhi xin lỗi ngươi a.
- Nói gì vậy chứ? Thật sự là tính trẻ con, ngươi có cái gì phải xin lỗi vi phụ? Lần này, không có ngươi, vi phụ có thể thoát ly tìm đường sống sao? Không có ngươi, vi phụ có thể biết mẹ của ngươi hạ lạc? Trần Nhi, vi phụ đời này, thành tựu kiệt xuất nhất có hai việc, một là nhận thức mẹ của ngươi, hai là có một hảo nhi tử như ngươi.
Bây giờ Giang Phong đối với cái gọi là thân phận chư hầu của Đông Phương Vương Quốc, đã sớm quên sạch rồi. Đi ra Đông Phương Vương Quốc, đi ra liên minh 16 nước, hắn mới biết được thế giới này lớn đến bao nhiêu. Mà mình trước kia nhỏ bé đến cỡ nào. Hắn rốt cuộc cũng biết, vì cái gì thời điểm những người kia mang vợ hắn đi, biểu lộ sẽ khinh miệt như vậy.
Người ta hoàn toàn chính xác có tư cách kiêu ngạo a.
So sánh xuống dưới, loại địa phương nhỏ bé như Đông Phương Vương Quốc, thật là ếch ngồi đáy giếng. Thậm chí ngay cả ếch ngồi đáy giếng cũng không tính.
- Đúng rồi, Trần Nhi, lúc trước ngươi bị Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, sự tình về sau, đến cùng thế nào? Ngươi là như thế nào né tránh Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết?
Lời này muốn nói, vậy thì dài dằng dặc rồi.
- Trần Nhi, những tin tức này của ngươi, đều là thật?
- Chắc chắn 100%, ta đã tìm rất nhiều người nghiệm chứng qua, đây là bí văn của Nguyệt Thần Giáo. Bất quá, không phải là không có ai biết.
- Tốt, tốt, tốt.
Giang Phong cười to, vành mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh.
Nước mắt nam nhân không dễ rơi, chỉ vì chưa tới thời khắc động dung.
Giang Phong đã trải qua nhiều như vậy, đã sớm làm xong các loại ý định xấu nhất. Lúc này, chợt nghe tin tức thê tử còn sống, hiển nhiên là thập phần vui vẻ.
Chẳng những thê tử còn sống, còn tái sinh cho hắn một đống nhi nữ, cái này không thể nghi ngờ là mừng vui gấp bội.
Đột nhiên, hắn cảm giác tất cả khổ sở của mình đều đáng giá
- Trần Nhi, nói như vậy, nhà chúng ta không đơn thuần là một nhà ba người, là một nhà năm người a, thật tốt quá, Trần Nhi, chúng ta đi tìm mẹ của ngươi đi.
Giang Phong thập phần xúc động.
Giang Trần vội nói:
- Phụ thân, ngươi đừng kích động. Mẫu thân là tiền nhiệm Thánh Nữ của Thanh Nguyệt nhất mạch, tiểu muội lại là tân nhiệm Thánh Nữ, các nàng khẳng định bị Thanh Nguyệt nhất mạch trọng điểm bảo vệ. Nếu như chúng ta lèm nhèm đi tìm các nàng, chẳng những không thấy được các nàng, ngược lại sẽ để lộ tiếng gió, từ nay về sau càng không dễ tương kiến.
Giang Trần đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng biết hàng rào giữa môn đệ.
Dùng thân phận của phụ thân Giang Phong, dù tính toán hôm nay là võ giả Nguyên cảnh, cũng quả quyết không vào được pháp nhãn của Nguyệt Thần Giáo. Nguyệt Thần Giáo Thanh Nguyệt nhất mạch mới không muốn hai đời Thánh Nữ của mình, cùng một phàm tục vũ phu nhấc lên quan hệ.
Cho nên, nếu như tùy tiện tiến đến, không thấy được mẫu thân cùng tiểu muội là việc nhỏ, ngăn chặn con đường tương kiến về sau, vậy thì không có lợi rồi.
Cho nên, người một nhà muốn đoàn tụ, còn phải chờ thời gian, tìm phương pháp phù hợp mới được.
Giang Phong kích động, đó là bởi vì cảm xúc lấn áp. Chờ hắn hơi tỉnh táo một chút, cũng biết nhi tử nói không sai.
Hiện tại tùy tiện tiến đến, nhất định sẽ hoàn toàn ngược lại.
- Trần Nhi, ngươi nói làm sao bây giờ? Hiện tại đầu óc của vi phụ có chút loạn, ngươi nghĩ kế, vi phụ tất cả nghe theo ngươi.
Giang Phong nói.
- Việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Hài nhi cam đoan với phụ thân. Mặc kệ lực cản lớn bao nhiêu, hài nhi nhất định sẽ để hai người các ngươi đoàn tụ, sẽ để một nhà chúng ta đoàn tụ. Sẽ tìm được đệ đệ...
Một câu đằng sau, Giang Trần vốn không muốn nói, nhưng hắn lại không muốn giấu diếm.
- Tìm được đệ đệ? Có ý tứ gì?
Ngữ khí của Giang Phong trầm xuống.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, cũng không giấu diếm, đem đệ đệ tao ngộ nói một lần.
Biểu lộ của Giang Phong thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi:
- Nguyệt Thần Giáo này, không có tình vị như vậy sao?
- Pháp tắc của Nhất phẩm tông môn, luôn tàn khốc như thế. Phụ thân yên tâm, một nhà chúng ta đều là người hiền có Thiên Tướng, dù đệ đệ bị khu trục ra Tà Nguyệt Thượng Vực, ở địa phương khác, cũng nhất định sẽ bình an. Nói không chừng những ma luyện này, chỉ là một ít khảo nghiệm trên đường thành tài của hắn mà thôi.
Giang Trần cũng chỉ có thể khích lệ phụ thân như vậy.
Giang Phong cũng gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng. Đồng dạng như ngươi, ban đầu ở Giang Hãn Lĩnh địa, dựa vào vi phụ bảo hộ ngươi, ngươi lại không học vấn không nghề nghiệp. Về sau đi vương đô, ngươi lại bỗng nhiên Khai Khiếu. Hiện tại chẳng phải là hảo nhi tử của ta sao? Năm đó vi phụ còn nghe nói, về sau ngươi đi Bảo Thụ Tông, lại đi Đan Càn Cung. Về sau thậm chí còn cùng Nhất phẩm tông môn Bất Diệt Thiên Đô vạch mặt, giống như ngay cả Bất Diệt Thiên Đô cũng đuổi giết ngươi. Những tin đồn này, đều không giả chứ?
Năm đó Giang Phong lang thang bên ngoài, cũng nghe được một ít tin tức giang hồ. Khi đó nhi tử Giang Trần bị Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, treo giải thưởng giá trên trời làm thiên hạ đều biết.
Mới đầu Giang Phong tưởng rằng là người cùng tên, bất quá sau khi hắn nghe ngóng, lúc này mới phát hiện, Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết kia, bất ngờ chính là nhi tử của hắn.
Cái này để cho Giang Phong thiếu chút nữa kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn cũng bởi vậy mai danh ẩn tích, không hề bạo lộ thân phận chân thật của mình, cũng không phải hắn sợ bị Bất Diệt Thiên Đô chộp tới.
Mà là lo lắng mình bị người phát hiện thân phận, chộp tới áp chế nhi tử Giang Trần.
Cũng may thân phận của Giang Phong quá thấp, căn bản không có người chú ý hắn. Loại sự tình đáng sợ này, cũng không có phát sinh.
Từ đó về sau, hắn liền không còn nghe qua tin tức về Giang Trần, trong nội tâm cũng rất tưởng niệm. Bất quá một mực chứng kiến Bất Diệt Thiên Đô treo giải thưởng, trong lòng của hắn bao nhiêu cũng yên tâm một ít. Chỉ cần Bất Diệt Thiên Đô treo giải thưởng một mực ở đằng kia, chứng minh nhi tử Giang Trần tạm thời là an toàn.
Nói thật, có đôi khi Giang Phong cũng sẽ ẩn ẩn vì nhi tử mà cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì đường đường Nhất phẩm tông môn, nhiều năm như vậy, lại còn không làm gì được con của mình.
Tuy hắn không biết hiện tại nhi tử lưu lạc ở đâu, nhưng mà Giang Phong có một loại tín niệm cường đại, hắn tin tưởng vững chắc, nhi tử Giang Trần khẳng định không có việc gì
Không thể không nói, trực giác của Giang Phong vẫn là rất cường đại.
- Trần Nhi, phụ thân thực xin lỗi ngươi. Những năm này, ngươi một mình tao ngộ nhiều như vậy, lại không có thể ở bên cạnh ngươi cùng nhau đối mặt.
Ngữ khí của Giang Phong cũng có chút ít tự trách.
- Có lẽ ta làm cha, thật sự có chút xin lỗi ngươi. Cũng xin lỗi đệ đệ kia của ngươi...
Trong nội tâm Giang Trần đau xót, khuyên nhủ:
- Phụ thân, ngươi chiếu cố ta nhiều năm như vậy, thẳng đến hài nhi tự lập, mới đi ra tìm mẫu thân. Muốn nói xin lỗi, cũng là hài nhi xin lỗi ngươi a.
- Nói gì vậy chứ? Thật sự là tính trẻ con, ngươi có cái gì phải xin lỗi vi phụ? Lần này, không có ngươi, vi phụ có thể thoát ly tìm đường sống sao? Không có ngươi, vi phụ có thể biết mẹ của ngươi hạ lạc? Trần Nhi, vi phụ đời này, thành tựu kiệt xuất nhất có hai việc, một là nhận thức mẹ của ngươi, hai là có một hảo nhi tử như ngươi.
Bây giờ Giang Phong đối với cái gọi là thân phận chư hầu của Đông Phương Vương Quốc, đã sớm quên sạch rồi. Đi ra Đông Phương Vương Quốc, đi ra liên minh 16 nước, hắn mới biết được thế giới này lớn đến bao nhiêu. Mà mình trước kia nhỏ bé đến cỡ nào. Hắn rốt cuộc cũng biết, vì cái gì thời điểm những người kia mang vợ hắn đi, biểu lộ sẽ khinh miệt như vậy.
Người ta hoàn toàn chính xác có tư cách kiêu ngạo a.
So sánh xuống dưới, loại địa phương nhỏ bé như Đông Phương Vương Quốc, thật là ếch ngồi đáy giếng. Thậm chí ngay cả ếch ngồi đáy giếng cũng không tính.
- Đúng rồi, Trần Nhi, lúc trước ngươi bị Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết, sự tình về sau, đến cùng thế nào? Ngươi là như thế nào né tránh Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết?
Lời này muốn nói, vậy thì dài dằng dặc rồi.