Ý thức của Giang Phong, đã lâm vào hôn mê, chỉ là khẽ hừ nhẹ thoáng một phát, ngay cả mí mắt cũng không có mở ra.
Trong mắt Giang Ưng, tràn ngập hối hận nồng đậm. Hắn với tư cách thủ lĩnh Giang gia thiết vệ, không có bảo vệ tốt Hầu gia, đây là hắn thất trách.
- Hầu gia, thuộc hạ xin lỗi ngươi, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.
Giang Ưng âm vang một tiếng, rút yêu đao ra, hướng cổ của mình cắt đi.
Cùi chỏ của Giang Trần nhẹ nhàng va chạm, vừa vặn đâm vào eo sườn của Giang Ưng. Giang Ưng chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, yêu đao trong tay bất ổn, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.
- Giang Ưng, nam nhân muốn chết dễ dàng. Ở thời điểm gian nan, cố gắng sống sót, mới không dễ dàng. Ngươi sẽ không nói cho ta biết, thống lĩnh Giang gia thiết vệ của chúng ta, là người nhu nhược chứ?
Thanh âm Giang Trần lạnh lùng, mang theo vài phần giáo huấn.
Giang Ưng như bị điện giật, một màn này sao mà buồn cười. Tiểu Hầu gia này, lúc nào cũng có thể thuyết giáo như vậy? Ăn chơi thiếu gia mà Giang Ưng hắn cảm thấy đau đầu, lúc nào thân thủ cao minh như vậy? Vậy mà tiện tay va chạm, lại để cho Giang Ưng hắn ngay cả yêu đao cũng cầm bất ổn?
Giang Trần không có lại phản ứng Giang Ưng, mà là hỏi Giang Phúc:
- Mời đại phu chưa?
- Mời, mời ba bốn đại phu, vừa thấy được loại tình huống này, đều không nói hai lời, quay đầu liền đi, nguyên một đám sợ tới mức mặt đều tái rồi.
Giang Phúc ngữ mang khóc nức nở.
Loại độc thương này, đến tấn mãnh như thế, nếu không phải bản thân Giang Phong là chín mạch chân khí, đổi lại người bình thường, chỉ sợ sớm đã chết.
Đại phu bình thường, còn chưa từng chứng kiến loại độc này, như thế nào giải được?
- Không có những Linh Dược Sư kia đến xem sao?
Giang Trần hỏi.
Giang Phúc buồn rầu:
- Thuộc hạ tự mình đi Đan Vương Uyển, lại bị một trận trào phúng chế ngạo. Hai nhà khác, thuộc hạ không có nhân mạch.
Đan Vương Uyển cùng Giang gia, một mực đều có quan hệ hợp tác, cho nên Giang Phúc cũng không có đa tưởng, trực tiếp đi Đan Vương Uyển mời Linh Dược Sư, kết quả bị người trào phúng, tức giận đến toàn thân Giang Phúc phát run.
Giang Trần im lặng, Giang Phúc này cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Hôm nay Đan Vương Uyển chịu ra mặt trị liệu Giang Phong, đó mới gọi việc lạ.
Nói không chính xác, độc thương này, không chuẩn còn có thủ bút của Đan Vương Uyển ở bên trong.
Dù sao, thế cục bây giờ rất rõ ràng, Đan Vương Uyển đã đầu phục Long Đằng Hầu, trở thành thủ hạ của Long Đằng Hầu.
Giang Trần không có nhàn rỗi, ngón tay khoác lên mạch đập của Giang Phong, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Đối với dụng độc, kiếp trước Giang Trần cũng có rất nhiều nghiên cứu.
Trầm tư một lát, Giang Trần đứng dậy, gọi Giang Phúc mang giấy bút tới, viết một tờ đơn.
- Giang Phúc, ngươi đi Dược Sư Điện, đem tờ đơn này giao cho Tam Điện Chủ Kiều Bạch Thạch, thuận tiện mời hắn mang theo đồ vật trong đơn, tới phủ một chuyến.
Giang Trần từ trong lòng ngực sờ mó, đưa Long Hình Kim Bài cho Giang Ưng:
- Ưng thúc, ngươi mang vật ấy, cùng Giang Phúc đi một chuyến.
Giang Trần gặp loạn không sợ hãi, điều hành có phương pháp.
Không biết vì cái gì, mới vừa rồi bị Giang Trần giáo huấn như vậy, hắn trong lúc giật mình, lại đối với Tiểu Hầu gia này, sinh ra rất nhiều tin tưởng không hiểu.
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Giang Ưng biết rõ cứu người như cứu hỏa, trực tiếp xách Giang Phúc lên tay, chạy vội đi ra ngoài.
Không thể không nói, Kiều Bạch Thạch cũng rất nể tình, thời gian không đến nửa chung trà, liền mang theo Linh Dược đuổi tới Giang Hãn Hầu phủ.
Nhìn thấy tình hình của Giang Phong như thế, Kiều Bạch Thạch cũng cảm thấy giật mình.
Chẩn đoán bệnh một lát, Kiều Bạch Thạch biểu lộ càng thêm ngưng trọng, trong biểu lộ lộ ra vài phần khó hiểu, vài phần suy nghĩ sâu xa, vài phần cảm giác vô lực.
- Giang Tiểu Hầu, Hầu gia trúng độc, chắc chắn không thể nghi ngờ. Nhưng mà loại độc, nguyên lý dụng độc này, lại để cho Kiều mỗ khó có thể nắm lấy. Chỉ sợ dùng tu vi của Kiều mỗ, cũng bất lực. Đại Điện Chủ thần thông quảng đại, thế nhưng mà hôm qua hắn lại đi xa...
Ngữ khí của Kiều Bạch Thạch, mang theo tiếc nuối cùng áy náy, nhìn qua Giang Trần, trong lúc nhất thời không biết an ủi như thế nào.
Hơn nữa, nội tâm của hắn cũng có chút khiếp sợ, không nghĩ tới, thế cục vương đô thoáng cái sẽ chuyển biến xấu đến loại tình trạng này. Một chư hầu, vậy mà ở cửa nhà mình bị tập kích!
- Tam Điện Chủ, dùng kiến thức của ngươi, tại vương đô, người có thể sử dụng loại độc này, có mấy cái?
Kiều Bạch Thạch nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thật lâu mới đáp:
- Vương đô ba cự đầu Linh Dược, đều không có am hiểu dụng độc. Dùng ta phỏng đoán, chỉ sợ không phải Độc Sư vương đô gây nên.
- Tiểu Hầu gia, lệnh tôn độc xâm lấn huyết mạch, phải mau chóng trị liệu. Không bằng theo như liệu pháp thông thường, dùng ngân châm đâm huyệt, đem độc huyết phóng xuất ra rồi nói sau.
Tuy Kiều Bạch Thạch đoán không ra nguyên lý dụng độc, nhưng trị liệu độc thương, trên cơ bản đều là quá trình này, trước thả ra độc huyết, ít nhất có thể chậm lại tốc độ độc tính công tâm.
Nhưng Giang Trần lại lắc đầu:
- Không thể, nếu dùng ngân châm đâm huyệt, vừa vặn sẽ trúng phải cái bẫy của đối thủ. Loại độc này, không phải huyết dịch chi độc, mà là thần kinh chi độc. Nếu dùng ngân châm kích thích huyệt vị, chỉ làm độc tính phát tác nhanh hơn.
- Cái gì?
Kiều Bạch Thạch cảm thấy kinh ngạc, loại thuyết pháp này, hắn là lần đầu tiên nghe nói.
Ngay cả bọn người Giang Ưng ở một bên, cũng nghe mà biểu lộ đại biến.
Theo như liệu pháp thông thường, vậy mà sẽ tăng lên độc tính phát tác. May mắn bọn hắn không có tự cho là thông minh, dùng tới ngân châm, nếu không sẽ để cho Hầu gia càng thêm nguy hiểm?
Đột nhiên Kiều Bạch Thạch nhớ ra cái gì, mặt mày khẽ động:
- Tiểu Hầu gia, ngươi mở một tờ đơn cho ta, bảo ta mang những Linh Dược kia đến, hẳn là, ngươi có thể cứu chữa?
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu tu vi của ta cùng phụ thân không sai biệt lắm, loại độc này ta trở tay liền có thể cởi bỏ. Bất quá tu vi của phụ thân hơn ta rất nhiều, muốn trị liệu, phải phí một phen trắc trở. Bất quá ta tự có biện pháp.
- Giang Phúc, chuẩn bị một gian mật thất.
- Giang Ưng, ngươi khởi động cảnh giới cấp bậc cao nhất của Hầu phủ!
- Tam Điện Chủ, làm phiền ngươi đi một chuyến rồi. Ngươi trước tiên ở nơi này một chút, chờ sau khi ta thay phụ thân giải độc, lại cùng ngươi tự thoại.
Kiều Bạch Thạch nghe Giang Trần nói như vậy, cũng tâm ngứa khó chịu. Loại độc chất này, hắn cũng không kiến thức qua, rất muốn đứng ngoài quan sát, thế nhưng lại biết rõ, quá trình giải độc không được phép có nửa phần quấy rầy, cho nên cố ép xuống lòng hiếu kỳ.
Bất quá lúc này muốn hắn trở về, đó là chết cũng sẽ không đáp ứng. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng tầm mắt này a.
Ngoài ra, hắn còn muốn mượn cơ hội này, đem nguyên lý giải độc làm tinh tường.
Làm một Linh Dược Sư, Kiều Bạch Thạch là một học tập cuồng, có cơ hội học tập, có cơ hội tăng trưởng kỹ năng, như thế nào sẽ bỏ qua?
Trong mắt Giang Ưng, tràn ngập hối hận nồng đậm. Hắn với tư cách thủ lĩnh Giang gia thiết vệ, không có bảo vệ tốt Hầu gia, đây là hắn thất trách.
- Hầu gia, thuộc hạ xin lỗi ngươi, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.
Giang Ưng âm vang một tiếng, rút yêu đao ra, hướng cổ của mình cắt đi.
Cùi chỏ của Giang Trần nhẹ nhàng va chạm, vừa vặn đâm vào eo sườn của Giang Ưng. Giang Ưng chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, yêu đao trong tay bất ổn, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất.
- Giang Ưng, nam nhân muốn chết dễ dàng. Ở thời điểm gian nan, cố gắng sống sót, mới không dễ dàng. Ngươi sẽ không nói cho ta biết, thống lĩnh Giang gia thiết vệ của chúng ta, là người nhu nhược chứ?
Thanh âm Giang Trần lạnh lùng, mang theo vài phần giáo huấn.
Giang Ưng như bị điện giật, một màn này sao mà buồn cười. Tiểu Hầu gia này, lúc nào cũng có thể thuyết giáo như vậy? Ăn chơi thiếu gia mà Giang Ưng hắn cảm thấy đau đầu, lúc nào thân thủ cao minh như vậy? Vậy mà tiện tay va chạm, lại để cho Giang Ưng hắn ngay cả yêu đao cũng cầm bất ổn?
Giang Trần không có lại phản ứng Giang Ưng, mà là hỏi Giang Phúc:
- Mời đại phu chưa?
- Mời, mời ba bốn đại phu, vừa thấy được loại tình huống này, đều không nói hai lời, quay đầu liền đi, nguyên một đám sợ tới mức mặt đều tái rồi.
Giang Phúc ngữ mang khóc nức nở.
Loại độc thương này, đến tấn mãnh như thế, nếu không phải bản thân Giang Phong là chín mạch chân khí, đổi lại người bình thường, chỉ sợ sớm đã chết.
Đại phu bình thường, còn chưa từng chứng kiến loại độc này, như thế nào giải được?
- Không có những Linh Dược Sư kia đến xem sao?
Giang Trần hỏi.
Giang Phúc buồn rầu:
- Thuộc hạ tự mình đi Đan Vương Uyển, lại bị một trận trào phúng chế ngạo. Hai nhà khác, thuộc hạ không có nhân mạch.
Đan Vương Uyển cùng Giang gia, một mực đều có quan hệ hợp tác, cho nên Giang Phúc cũng không có đa tưởng, trực tiếp đi Đan Vương Uyển mời Linh Dược Sư, kết quả bị người trào phúng, tức giận đến toàn thân Giang Phúc phát run.
Giang Trần im lặng, Giang Phúc này cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Hôm nay Đan Vương Uyển chịu ra mặt trị liệu Giang Phong, đó mới gọi việc lạ.
Nói không chính xác, độc thương này, không chuẩn còn có thủ bút của Đan Vương Uyển ở bên trong.
Dù sao, thế cục bây giờ rất rõ ràng, Đan Vương Uyển đã đầu phục Long Đằng Hầu, trở thành thủ hạ của Long Đằng Hầu.
Giang Trần không có nhàn rỗi, ngón tay khoác lên mạch đập của Giang Phong, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Đối với dụng độc, kiếp trước Giang Trần cũng có rất nhiều nghiên cứu.
Trầm tư một lát, Giang Trần đứng dậy, gọi Giang Phúc mang giấy bút tới, viết một tờ đơn.
- Giang Phúc, ngươi đi Dược Sư Điện, đem tờ đơn này giao cho Tam Điện Chủ Kiều Bạch Thạch, thuận tiện mời hắn mang theo đồ vật trong đơn, tới phủ một chuyến.
Giang Trần từ trong lòng ngực sờ mó, đưa Long Hình Kim Bài cho Giang Ưng:
- Ưng thúc, ngươi mang vật ấy, cùng Giang Phúc đi một chuyến.
Giang Trần gặp loạn không sợ hãi, điều hành có phương pháp.
Không biết vì cái gì, mới vừa rồi bị Giang Trần giáo huấn như vậy, hắn trong lúc giật mình, lại đối với Tiểu Hầu gia này, sinh ra rất nhiều tin tưởng không hiểu.
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Giang Ưng biết rõ cứu người như cứu hỏa, trực tiếp xách Giang Phúc lên tay, chạy vội đi ra ngoài.
Không thể không nói, Kiều Bạch Thạch cũng rất nể tình, thời gian không đến nửa chung trà, liền mang theo Linh Dược đuổi tới Giang Hãn Hầu phủ.
Nhìn thấy tình hình của Giang Phong như thế, Kiều Bạch Thạch cũng cảm thấy giật mình.
Chẩn đoán bệnh một lát, Kiều Bạch Thạch biểu lộ càng thêm ngưng trọng, trong biểu lộ lộ ra vài phần khó hiểu, vài phần suy nghĩ sâu xa, vài phần cảm giác vô lực.
- Giang Tiểu Hầu, Hầu gia trúng độc, chắc chắn không thể nghi ngờ. Nhưng mà loại độc, nguyên lý dụng độc này, lại để cho Kiều mỗ khó có thể nắm lấy. Chỉ sợ dùng tu vi của Kiều mỗ, cũng bất lực. Đại Điện Chủ thần thông quảng đại, thế nhưng mà hôm qua hắn lại đi xa...
Ngữ khí của Kiều Bạch Thạch, mang theo tiếc nuối cùng áy náy, nhìn qua Giang Trần, trong lúc nhất thời không biết an ủi như thế nào.
Hơn nữa, nội tâm của hắn cũng có chút khiếp sợ, không nghĩ tới, thế cục vương đô thoáng cái sẽ chuyển biến xấu đến loại tình trạng này. Một chư hầu, vậy mà ở cửa nhà mình bị tập kích!
- Tam Điện Chủ, dùng kiến thức của ngươi, tại vương đô, người có thể sử dụng loại độc này, có mấy cái?
Kiều Bạch Thạch nhíu mày suy nghĩ sâu xa, thật lâu mới đáp:
- Vương đô ba cự đầu Linh Dược, đều không có am hiểu dụng độc. Dùng ta phỏng đoán, chỉ sợ không phải Độc Sư vương đô gây nên.
- Tiểu Hầu gia, lệnh tôn độc xâm lấn huyết mạch, phải mau chóng trị liệu. Không bằng theo như liệu pháp thông thường, dùng ngân châm đâm huyệt, đem độc huyết phóng xuất ra rồi nói sau.
Tuy Kiều Bạch Thạch đoán không ra nguyên lý dụng độc, nhưng trị liệu độc thương, trên cơ bản đều là quá trình này, trước thả ra độc huyết, ít nhất có thể chậm lại tốc độ độc tính công tâm.
Nhưng Giang Trần lại lắc đầu:
- Không thể, nếu dùng ngân châm đâm huyệt, vừa vặn sẽ trúng phải cái bẫy của đối thủ. Loại độc này, không phải huyết dịch chi độc, mà là thần kinh chi độc. Nếu dùng ngân châm kích thích huyệt vị, chỉ làm độc tính phát tác nhanh hơn.
- Cái gì?
Kiều Bạch Thạch cảm thấy kinh ngạc, loại thuyết pháp này, hắn là lần đầu tiên nghe nói.
Ngay cả bọn người Giang Ưng ở một bên, cũng nghe mà biểu lộ đại biến.
Theo như liệu pháp thông thường, vậy mà sẽ tăng lên độc tính phát tác. May mắn bọn hắn không có tự cho là thông minh, dùng tới ngân châm, nếu không sẽ để cho Hầu gia càng thêm nguy hiểm?
Đột nhiên Kiều Bạch Thạch nhớ ra cái gì, mặt mày khẽ động:
- Tiểu Hầu gia, ngươi mở một tờ đơn cho ta, bảo ta mang những Linh Dược kia đến, hẳn là, ngươi có thể cứu chữa?
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu tu vi của ta cùng phụ thân không sai biệt lắm, loại độc này ta trở tay liền có thể cởi bỏ. Bất quá tu vi của phụ thân hơn ta rất nhiều, muốn trị liệu, phải phí một phen trắc trở. Bất quá ta tự có biện pháp.
- Giang Phúc, chuẩn bị một gian mật thất.
- Giang Ưng, ngươi khởi động cảnh giới cấp bậc cao nhất của Hầu phủ!
- Tam Điện Chủ, làm phiền ngươi đi một chuyến rồi. Ngươi trước tiên ở nơi này một chút, chờ sau khi ta thay phụ thân giải độc, lại cùng ngươi tự thoại.
Kiều Bạch Thạch nghe Giang Trần nói như vậy, cũng tâm ngứa khó chịu. Loại độc chất này, hắn cũng không kiến thức qua, rất muốn đứng ngoài quan sát, thế nhưng lại biết rõ, quá trình giải độc không được phép có nửa phần quấy rầy, cho nên cố ép xuống lòng hiếu kỳ.
Bất quá lúc này muốn hắn trở về, đó là chết cũng sẽ không đáp ứng. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng tầm mắt này a.
Ngoài ra, hắn còn muốn mượn cơ hội này, đem nguyên lý giải độc làm tinh tường.
Làm một Linh Dược Sư, Kiều Bạch Thạch là một học tập cuồng, có cơ hội học tập, có cơ hội tăng trưởng kỹ năng, như thế nào sẽ bỏ qua?