Phụ cận Huyền Hoàng Thủ Ô kia, có một đạo Hư Không Kiếm quang đáng sợ, trảm lên Băng Hỏa Yêu Liên, lập tức chặt Băng Hỏa Yêu Liên.
Đón lấy, một đạo thân ảnh, nhanh giống như Quỷ Mị, hướng Huyền Hoàng Thủ Ô lao đi. Hiển nhiên, đây là ý định đến nhặt tiện nghi có sẵn.
Ngay khi Băng Hỏa Yêu Liên bị chém đứt, Giang Trần liền nhận ra địa phương không đúng. Thấy thân nhân kia như điện quang bắn tới Huyền Hoàng Thủ Ô, liền biết rõ, hiện tại ra tay đi tranh đoạt, nhất định là trễ rồi.
Giang Trần nghiêm túc, nhắm hư không ném đi, một con Mê Thần Khôi Ngẫu lăn một vòng, cũng đi theo giết tới.
Oanh!
Mê Thần Khôi Ngẫu vĩnh viễn là trực tiếp thô bạo như vậy. Một quyền đánh tới phía sau lưng người nọ.
Nếu như người nọ muốn đi hái Huyền Hoàng Thủ Ô, nhất định phải ăn một quyền này. Nếu không hái, cơ hội nghìn cân treo sợi tóc kia, khẳng định sẽ bỏ lở.
Bất quá, bản năng cầu sinh, vẫn để cho người này lâm trận làm ra lựa chọn anh minh. Hắn dứt khoát buông tha đi hái Huyền Hoàng Thủ Ô, mà thân ảnh nhoáng một cái, rơi vào xa xa.
- Tiểu tử, ngươi dám phá hư chuyện tốt của ta?
Thanh âm của người nọ có chút lãnh ngạo, có chút bén nhọn, thậm chí có chút ít cảm giác về sự ưu việt không hiểu thấu.
Giang Trần ở đâu quản hắn nói nhảm, Mê Thần Khôi Ngẫu thuận thế xông lên, hái lấy Huyền Hoàng Thủ Ô. Giang Trần thấy thế, lại lần nữa tế ra một con Mê Thần Khôi Ngẫu, phóng tới chỗ người hoành đao đoạt ái, à không, hoành đao đoạt thủ ô. Hiển nhiên, là muốn phòng bị người này phản kích, sẽ nổi lên ngoài ý muốn.
Quả nhiên, hai Mê Thần Khôi Ngẫu, một con kiềm chế, một con cướp lấy Huyền Hoàng Thủ Ô.
Rất nhanh, Huyền Hoàng Thủ Ô liền rơi vào trong tay Giang Trần. Tuy con mắt Giang Trần sáng lên, nhưng biết lúc này, cũng không phải thời điểm đắc ý.
Dù sao, bên cạnh còn có cường địch nhìn chằm chằm!
Giang Trần đã nhận được Huyền Hoàng Thủ Ô, bắn ra một đạo thủ quyết, Băng Hỏa Yêu Liên nhao nhao thối lui. Tuy Băng Hỏa Yêu Liên dẻo dai không tệ, nhưng so với Huyền Hoàng Đằng, hiển nhiên có chênh lệch rất lớn.
Chỉ là, Giang Trần không có yêu cầu Băng Hỏa Yêu Liên phải chiến thắng Huyền Hoàng Đằng. Sứ mạng của bọn nó, là ngăn chặn Huyền Hoàng Đằng một lát.
Không hề nghi ngờ, hiện tại chúng thành công rồi. Cũng đã đến thời điểm Giang Trần công thành lui thân.
Theo tay khẽ vẫy, hai Mê Thần Khôi Ngẫu tựa như ảo thuật, biến mất khỏi hiện trường.
Người đối diện nọ, thân mặc áo choàng màu đen, lộ ra cực kỳ thần bí. Trên áo choàng kia tựa hồ có ấn ký đặc thù gì, để cho người này ở trên khí chất, lộ ra một loại sát ý không hiểu.
Huyền Hoàng Thủ Ô đến tay, Giang Trần không có ý định phức tạp, chắp tay:
- Cáo từ.
- Muốn đi?
Tên kia ngữ khí đạm mạc nói.
Giang Trần dừng chân, cười lạnh nói:
- Hẳn ngươi còn muốn mời ta ở lại ăn cơm?
Giang Trần không ngốc, tự nhiên nhìn ra được, thằng này là muốn cướp lấy Huyền Hoàng Thủ Ô của mình.
Thứ này, mình bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, thật vất vả lấy tới tay, tự nhiên không có khả năng đơn giản lưu cho đối phương.
Người nọ âm u nói:
- Lưu thứ đó lại, ngươi có thể lăn.
Giang Trần giận quá thành cười, hắn biết rõ thí luyện thường xuyên sẽ có các loại sự tình hắc ăn hắc, này cũng không kỳ quái. Bất quá hắc ăn hắc, ăn tới trên đầu Giang Trần hắn, Giang Trần tự nhiên là không đáp ứng.
- Muốn?
Giang Trần giương giương Huyền Hoàng Thủ Ô trong tay.
- Có bản lĩnh tự mình tới lấy a.
Giang Trần cũng không muốn cùng thằng này nói nhảm, dù sao, đây là khu vực Huyền Hoàng Thủ Ô khống chế, vừa rồi những Huyền Hoàng Đằng kia còn không có hoàn toàn bị hủy hoại.
Một khi hình thái của Huyền Hoàng Đằng tiến hóa lần nữa, bỗng nhiên cường đại lên, cái kia đối với bọn họ mà nói, là đại sự không ổn rồi.
Cho nên, bất kể tranh thế nào, Giang Trần quyết định trước ly khai hiện trường cái đã.
Thi triển Thiên Côn Lưu Quang Độn, mấy cái lên xuống, Giang Trần đã ly khai chỗ kia vài nghìn dặm.
- Nhìn ngươi trốn đi nơi nào.
Người này, hiển nhiên cũng không phải loại lương thiện. Nhìn ra được, hắn đối với đuổi giết Giang Trần, cũng không có sợ hãi.
Để cho Giang Trần kinh ngạc nhất là, tốc độ của người này, rõ ràng có thể đuổi kịp Thiên Côn Lưu Quang Độn của hắn.
Phải biết rằng, từ khi Giang Trần học xong Thiên Côn Lưu Quang Độn, trên cơ bản ở tốc độ, là chưa có đối thủ. Nhưng mà hôm nay, rõ ràng gặp được một kẻ tốc độ có thể so sánh Thiên Côn Lưu Quang Độn, này làm cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi như vậy, trận truy đuổi chiến này, liền trình diễn rồi.
Kỳ thật Giang Trần có rất nhiều biện pháp đuổi người này đi. Nói thí dụ như phóng Mê Thần Khôi Ngẫu, nói thí dụ như, dùng Cửu Cung Mê Thần Đồ, hoặc là Thiên Vị phù lục….
Nhưng Giang Trần thấy không đáng. Trái lại, hắn cảm thấy, loại đuổi giết cấp bậc này, đối với hắn mà nói, cũng chưa chắc đều là chuyện xấu.
Tại Nhân loại cương vực, Giang Trần khổ nổi không có đối thủ cùng cấp bậc có thể luận bàn, hôm nay, ở Hắc Yểm sơn mạch, thiên tài tụ tập, Giang Trần cảm thấy rất có giá trị rèn luyện.
Cho nên, Giang Trần quyết định, tạm thời không sử dụng đạo cụ, dựa vào thực lực chân thật và thiên phú của mình, cùng đối phương quần nhau một chút.
So đấu tốc độ, Giang Trần không có ở vào hạ phong, nhưng mà chưa nói tới chiếm cứ thượng phong.
Hai người truy đuổi như vậy, ở trong thung lũng u tích, ôm lấy vòng lớn. Giang Trần cũng có ý muốn nhìn tốc độ của đối phương đến cùng cực hạn ở nơi nào, cho nên tâm tình của hắn rất vững vàng, trên đường đi cũng không có sử dụng bất luận thủ đoạn gì, chỉ so đấu tốc độ thuần túy.
- Người này rốt cuộc là địa vị gì?
Nội tâm Giang Trần tràn ngập nghi vấn cùng rung động. Căn cứ trí nhớ của hắn, ở trong hơn một ngàn thí luyện giả tiến vào Hắc Yểm sơn mạch, tựa hồ không có nhân vật như vậy.
Đối phương mặc áo choàng màu đen, đem mình che phủ cực kỳ chặt chẽ, thoạt nhìn rất thần bí. Nhưng Giang Trần cơ hồ có thể xác định, trong hơn một ngàn thí luyện giả, là không có nhân vật như thế.
- Chẳng lẽ nói, Hắc Yểm sơn mạch này, còn có những người khác?
Nhất niệm đến đây, bỗng nhiên trong nội tâm Giang Trần rung động không hiểu.
Nếu như không phải đám thí luyện giả kia, sẽ là ai?
Giang Trần có thể cảm giác được, có lẽ đối phương còn không có tiến vào Thiên Vị. Cái này càng làm Giang Trần nghi hoặc. Lẽ ra, thiên tài không có tiến vào Thiên Vị, đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là có thể quét ngang.
Thế nhưng mà, người áo choàng thần bí kia, thân là Đế cảnh, thậm chí có tiềm lực cơ hồ cùng hắn sóng vai.
Tuy trước mắt đối phương chỉ biểu hiện ra phương diện tốc độ, nhưng Giang Trần có một loại dự cảm, cấp độ của người này tuyệt đối không thấp.
Người có loại tốc độ này, phương diện khác, lại sẽ kém đi nơi nào?
Người áo choàng màu đen kia, nội tâm rung động, kỳ thật cũng không thua Giang Trần. Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Không hề nghi ngờ, người áo choàng màu đen kia, chính là thiên tài nào đó của Đa Văn Thần Quốc bát đại thế gia.
Đón lấy, một đạo thân ảnh, nhanh giống như Quỷ Mị, hướng Huyền Hoàng Thủ Ô lao đi. Hiển nhiên, đây là ý định đến nhặt tiện nghi có sẵn.
Ngay khi Băng Hỏa Yêu Liên bị chém đứt, Giang Trần liền nhận ra địa phương không đúng. Thấy thân nhân kia như điện quang bắn tới Huyền Hoàng Thủ Ô, liền biết rõ, hiện tại ra tay đi tranh đoạt, nhất định là trễ rồi.
Giang Trần nghiêm túc, nhắm hư không ném đi, một con Mê Thần Khôi Ngẫu lăn một vòng, cũng đi theo giết tới.
Oanh!
Mê Thần Khôi Ngẫu vĩnh viễn là trực tiếp thô bạo như vậy. Một quyền đánh tới phía sau lưng người nọ.
Nếu như người nọ muốn đi hái Huyền Hoàng Thủ Ô, nhất định phải ăn một quyền này. Nếu không hái, cơ hội nghìn cân treo sợi tóc kia, khẳng định sẽ bỏ lở.
Bất quá, bản năng cầu sinh, vẫn để cho người này lâm trận làm ra lựa chọn anh minh. Hắn dứt khoát buông tha đi hái Huyền Hoàng Thủ Ô, mà thân ảnh nhoáng một cái, rơi vào xa xa.
- Tiểu tử, ngươi dám phá hư chuyện tốt của ta?
Thanh âm của người nọ có chút lãnh ngạo, có chút bén nhọn, thậm chí có chút ít cảm giác về sự ưu việt không hiểu thấu.
Giang Trần ở đâu quản hắn nói nhảm, Mê Thần Khôi Ngẫu thuận thế xông lên, hái lấy Huyền Hoàng Thủ Ô. Giang Trần thấy thế, lại lần nữa tế ra một con Mê Thần Khôi Ngẫu, phóng tới chỗ người hoành đao đoạt ái, à không, hoành đao đoạt thủ ô. Hiển nhiên, là muốn phòng bị người này phản kích, sẽ nổi lên ngoài ý muốn.
Quả nhiên, hai Mê Thần Khôi Ngẫu, một con kiềm chế, một con cướp lấy Huyền Hoàng Thủ Ô.
Rất nhanh, Huyền Hoàng Thủ Ô liền rơi vào trong tay Giang Trần. Tuy con mắt Giang Trần sáng lên, nhưng biết lúc này, cũng không phải thời điểm đắc ý.
Dù sao, bên cạnh còn có cường địch nhìn chằm chằm!
Giang Trần đã nhận được Huyền Hoàng Thủ Ô, bắn ra một đạo thủ quyết, Băng Hỏa Yêu Liên nhao nhao thối lui. Tuy Băng Hỏa Yêu Liên dẻo dai không tệ, nhưng so với Huyền Hoàng Đằng, hiển nhiên có chênh lệch rất lớn.
Chỉ là, Giang Trần không có yêu cầu Băng Hỏa Yêu Liên phải chiến thắng Huyền Hoàng Đằng. Sứ mạng của bọn nó, là ngăn chặn Huyền Hoàng Đằng một lát.
Không hề nghi ngờ, hiện tại chúng thành công rồi. Cũng đã đến thời điểm Giang Trần công thành lui thân.
Theo tay khẽ vẫy, hai Mê Thần Khôi Ngẫu tựa như ảo thuật, biến mất khỏi hiện trường.
Người đối diện nọ, thân mặc áo choàng màu đen, lộ ra cực kỳ thần bí. Trên áo choàng kia tựa hồ có ấn ký đặc thù gì, để cho người này ở trên khí chất, lộ ra một loại sát ý không hiểu.
Huyền Hoàng Thủ Ô đến tay, Giang Trần không có ý định phức tạp, chắp tay:
- Cáo từ.
- Muốn đi?
Tên kia ngữ khí đạm mạc nói.
Giang Trần dừng chân, cười lạnh nói:
- Hẳn ngươi còn muốn mời ta ở lại ăn cơm?
Giang Trần không ngốc, tự nhiên nhìn ra được, thằng này là muốn cướp lấy Huyền Hoàng Thủ Ô của mình.
Thứ này, mình bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, thật vất vả lấy tới tay, tự nhiên không có khả năng đơn giản lưu cho đối phương.
Người nọ âm u nói:
- Lưu thứ đó lại, ngươi có thể lăn.
Giang Trần giận quá thành cười, hắn biết rõ thí luyện thường xuyên sẽ có các loại sự tình hắc ăn hắc, này cũng không kỳ quái. Bất quá hắc ăn hắc, ăn tới trên đầu Giang Trần hắn, Giang Trần tự nhiên là không đáp ứng.
- Muốn?
Giang Trần giương giương Huyền Hoàng Thủ Ô trong tay.
- Có bản lĩnh tự mình tới lấy a.
Giang Trần cũng không muốn cùng thằng này nói nhảm, dù sao, đây là khu vực Huyền Hoàng Thủ Ô khống chế, vừa rồi những Huyền Hoàng Đằng kia còn không có hoàn toàn bị hủy hoại.
Một khi hình thái của Huyền Hoàng Đằng tiến hóa lần nữa, bỗng nhiên cường đại lên, cái kia đối với bọn họ mà nói, là đại sự không ổn rồi.
Cho nên, bất kể tranh thế nào, Giang Trần quyết định trước ly khai hiện trường cái đã.
Thi triển Thiên Côn Lưu Quang Độn, mấy cái lên xuống, Giang Trần đã ly khai chỗ kia vài nghìn dặm.
- Nhìn ngươi trốn đi nơi nào.
Người này, hiển nhiên cũng không phải loại lương thiện. Nhìn ra được, hắn đối với đuổi giết Giang Trần, cũng không có sợ hãi.
Để cho Giang Trần kinh ngạc nhất là, tốc độ của người này, rõ ràng có thể đuổi kịp Thiên Côn Lưu Quang Độn của hắn.
Phải biết rằng, từ khi Giang Trần học xong Thiên Côn Lưu Quang Độn, trên cơ bản ở tốc độ, là chưa có đối thủ. Nhưng mà hôm nay, rõ ràng gặp được một kẻ tốc độ có thể so sánh Thiên Côn Lưu Quang Độn, này làm cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Bởi như vậy, trận truy đuổi chiến này, liền trình diễn rồi.
Kỳ thật Giang Trần có rất nhiều biện pháp đuổi người này đi. Nói thí dụ như phóng Mê Thần Khôi Ngẫu, nói thí dụ như, dùng Cửu Cung Mê Thần Đồ, hoặc là Thiên Vị phù lục….
Nhưng Giang Trần thấy không đáng. Trái lại, hắn cảm thấy, loại đuổi giết cấp bậc này, đối với hắn mà nói, cũng chưa chắc đều là chuyện xấu.
Tại Nhân loại cương vực, Giang Trần khổ nổi không có đối thủ cùng cấp bậc có thể luận bàn, hôm nay, ở Hắc Yểm sơn mạch, thiên tài tụ tập, Giang Trần cảm thấy rất có giá trị rèn luyện.
Cho nên, Giang Trần quyết định, tạm thời không sử dụng đạo cụ, dựa vào thực lực chân thật và thiên phú của mình, cùng đối phương quần nhau một chút.
So đấu tốc độ, Giang Trần không có ở vào hạ phong, nhưng mà chưa nói tới chiếm cứ thượng phong.
Hai người truy đuổi như vậy, ở trong thung lũng u tích, ôm lấy vòng lớn. Giang Trần cũng có ý muốn nhìn tốc độ của đối phương đến cùng cực hạn ở nơi nào, cho nên tâm tình của hắn rất vững vàng, trên đường đi cũng không có sử dụng bất luận thủ đoạn gì, chỉ so đấu tốc độ thuần túy.
- Người này rốt cuộc là địa vị gì?
Nội tâm Giang Trần tràn ngập nghi vấn cùng rung động. Căn cứ trí nhớ của hắn, ở trong hơn một ngàn thí luyện giả tiến vào Hắc Yểm sơn mạch, tựa hồ không có nhân vật như vậy.
Đối phương mặc áo choàng màu đen, đem mình che phủ cực kỳ chặt chẽ, thoạt nhìn rất thần bí. Nhưng Giang Trần cơ hồ có thể xác định, trong hơn một ngàn thí luyện giả, là không có nhân vật như thế.
- Chẳng lẽ nói, Hắc Yểm sơn mạch này, còn có những người khác?
Nhất niệm đến đây, bỗng nhiên trong nội tâm Giang Trần rung động không hiểu.
Nếu như không phải đám thí luyện giả kia, sẽ là ai?
Giang Trần có thể cảm giác được, có lẽ đối phương còn không có tiến vào Thiên Vị. Cái này càng làm Giang Trần nghi hoặc. Lẽ ra, thiên tài không có tiến vào Thiên Vị, đối với Giang Trần mà nói, tuyệt đối là có thể quét ngang.
Thế nhưng mà, người áo choàng thần bí kia, thân là Đế cảnh, thậm chí có tiềm lực cơ hồ cùng hắn sóng vai.
Tuy trước mắt đối phương chỉ biểu hiện ra phương diện tốc độ, nhưng Giang Trần có một loại dự cảm, cấp độ của người này tuyệt đối không thấp.
Người có loại tốc độ này, phương diện khác, lại sẽ kém đi nơi nào?
Người áo choàng màu đen kia, nội tâm rung động, kỳ thật cũng không thua Giang Trần. Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Không hề nghi ngờ, người áo choàng màu đen kia, chính là thiên tài nào đó của Đa Văn Thần Quốc bát đại thế gia.