Trong nháy mắt này, ngoại trừ Hạc lão ra, tất cả Thiên Vị cường giả, ở trước mặt Giang Trần đột nhiên đều có một loại cảm giác tự ti mặc cảm.
Bọn hắn bỗng nhiên ý thức được, người trẻ tuổi chậm rãi nói trước mặt bọn họ kia, thật sự có thể cùng bọn hắn bình khởi bình tọa, thậm chí là áp đảo trên bọn hắn.
Khỏi cần phải nói, giờ khắc này, trong lòng bọn hắn, hoàn toàn là ở vào một phương yếu thế, rất khát vọng Giang Trần có thể truyền thụ cho bọn hắn《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》kia.
Cái này ở trên trình độ nhất định, tâm tình không phải như những người tuổi trẻ khát vọng đạt được tiền bối chỉ điểm sao?
Trên chuyện này, kỳ thật bọn hắn đã ở hạ phong rồi.
Cái này cũng chính là hiệu quả mà Giang Trần muốn đạt tới.
Hắn biết rõ, muốn bằng thực lực, bằng vũ lực trấn áp những người kia, để cho bọn hắn ngoan ngoãn thuận theo, thành thành thật thật, chỉ sợ không dễ dàng.
Nhưng mà, dùng kiến thức, dùng lịch duyệt của mình, cộng thêm “tiền bối cao nhân” cáo mượn oai hùm, lại có lực uy hiếp cực lớn.
Một tiền bối cao nhân có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra 《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》, thực lực có thể kém sao? Sẽ thua những Thiên Vị như bọn hắn?
Hạc lão thở dài:
- Thần đạo... Quả nhiên, thiên đạo vô cùng, trên Thiên Vị, càng có Thần đạo phiêu miểu. Nghe nói, Thần linh vĩnh sinh bất tử, ở trong Chư Thiên thế giới Bất Tử Bất Diệt, hưởng thụ Vĩnh Sinh cực lạc. Lại nói tiếp, thật là làm cho người hâm mộ. Đó mới là cấp độ tánh mạng hoàn mỹ a.
Thiên Vị cường giả, đã rất cường đại.
Thế nhưng mà, mặc dù là Thiên Vị cường giả, đồng dạng có hạn chế Dương thọ. Đại nạn đến, cho dù là Thiên Vị cường giả, nên chết vẫn phải chết.
Thiên Vị cường giả, đối với phàm nhân mà nói, cơ hồ là vĩnh sinh bất tử. Nhưng trên thực tế, Thiên Vị cường giả xa xa không tới cấp độ vĩnh sinh bất tử.
Nhưng Giang Trần lại cười nói:
- Không có gì là vĩnh sinh bất tử chân chính. Thần linh, đồng dạng có ba tai sáu khó. Thần linh, tỉ lệ tử vong đồng dạng rất cao. Thậm chí không thấp hơn võ giả thế tục.
- A?
Tất cả mọi người hiếu kỳ, Thần linh đã vĩnh sinh bất tử rồi, sao có khả năng có tỉ lệ tử vong cao như vậy? Chẳng lẽ ba tai sáu khó mạnh như vậy sao?
Giang Trần cười nói:
- Đương nhiên, những chuyện này đều là vị tiền bối kia nói với ta. Khi ta còn bé cũng tò mò, hỏi hắn Thần linh có phải trường sanh bất lão hay không.
- Lão nhân gia ông ta trả lời ngươi thế nào?
Hạc lão hiếu kỳ.
- Lão nhân gia ông ta nói, Thiên Đạo vận hành, hưng suy chi đạo, thời khắc sinh tử, đều có quy luật. Không có vĩnh sinh bất tử tuyệt đối. Đương nhiên, tuổi thọ của Thần linh, nếu như có thể thành công vượt qua ba tai sáu khó, là tuyệt đối có thể cùng Thiên Địa đồng thọ, Nhật Nguyệt đồng huy. Chỉ là, thế giới Thần linh, cũng có chiến tranh, cũng có tranh đấu, cũng có chém giết. Thần linh ở giữa chiến đấu, tỉ lệ tử vong cũng không thấp. Bằng không thì cho dù Chư Thiên thế giới lại lớn, cũng không dung hết vô số Thần linh vĩnh sinh bất tử a.
Tất cả mọi người như ếch ngồi đáy giếng, bị Giang Trần nói sững sờ.
Hạc lão thở dài:
- Sự tình Thần linh, lão phu không dám vọng nghị. Chỉ là, hiện tại lão phu có chút tò mò, vị tiền bối chỉ điểm ngươi kia, không biết tu vi của lão nhân gia ông ta...
- Tu vi của lão nhân gia ông ta, vượt xa các ngươi. Điểm này ta có thể khẳng định. Bởi vì khí tràng, khí độ của hắn, rõ ràng so với ta, so với chư vị, đều không cùng một cấp độ. Loại chênh lệch này, phi thường rõ ràng. Chỉ là, hắn cụ thể là tu vi gì, ta cũng không dám hỏi. Chỉ sợ cũng không có cơ hội hỏi.
Mọi người nghe vậy, cũng không có không phục.
Loại nhân vật có thể cho ra tâm quyết《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》, thực lực so với bọn hắn cường, đây không phải là rất bình thường sao? Bọn hắn cũng hoài nghi, vị cao nhân thần bí kia, có lẽ là tồn tại tiếp cận với Thần linh.
Bằng không thì sao có thể trong thời gian ngắn, bồi dưỡng được yêu nghiệt như Giang Trần?
Ngoại trừ Thần linh có năng lực Công Tham Tạo Hóa kia, người bình thường, ở đâu có bổn sự này?
Cho dù là Hạc lão, hắn tự hỏi, nếu để cho hắn tìm một người trẻ tuổi thế tục đến bồi dưỡng, trong thời gian thật ngắn, chỉ sợ ngay cả một phần ba Giang Trần cũng không đến.
Cho nên, mọi người nghe Giang Trần nói vị tiền bối kia khẳng định hơn xa bọn hắn, bọn hắn cũng không buồn, thậm chí tin tưởng không nghi ngờ, cảm thấy vốn nên như thế.
Ngược lại là Hạc lão, có chút tiếc nuối hỏi:
- Về sau cũng không có cơ hội? Giang Trần Thiếu chủ, chẳng lẽ vị tiền bối kia, đã ly khai Thần Uyên Đại Lục?
Giang Trần thở dài một tiếng, ngữ khí đìu hiu nói:
- Ta cũng không biết. Ta khi còn bé từng hỏi hắn, về sau còn có cơ hội gặp sao? Hắn nói cơ duyên đến, thì sẽ tương kiến. Chỉ là, cái cơ duyên này lúc nào đến, trong lòng ta cũng không có đầu mối.
Giang Trần diễn, đã vượt qua kiểm tra. Lập một tiền bối cao nhân căn bản không tồn tại, nhưng nói có mũi có mắt.
Mọi người đối với chuyện này, cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Hạc lão bóp cổ tay thở dài:
- Tiền bối cao nhân như thế, không thể bái kiến, thật sự là suốt đời tiếc nuối a.
Những người khác cũng gật đầu phụ họa. Trong nội tâm cũng thấy tiếc nuối. Đồng thời đối với Giang Trần cũng hâm mộ không thôi. Bọn hắn suy đoán, vị tiền bối kia, đã cùng Giang Trần hữu duyên, chỉ sợ sớm đã trải tốt con đường quật khởi cho Giang Trần rồi, chỉ chờ hắn từng bước đột phá, tấn thăng đến Thiên Vị, sau đó ở trên Thiên Vị một đường tiến lên, truy cầu vô thượng đại đạo...
Giờ khắc này, cơ hồ trong nội tâm tất cả mọi người, đều hiện lên một ý niệm đồng dạng:
- Giang Trần này, chỉ có thể giao hảo, không thể là địch.
Một người cùng ngươi không sai biệt lắm, hoặc là hơi chút không bằng ngươi, có lẽ ngươi sẽ ghen ghét hắn, sẽ chèn ép hắn, xa lánh hắn.
Nhưng ngươi phát hiện người này có lẽ bây giờ không bằng ngươi, nhưng người ta xuất thân hơn xa ngươi, tiềm lực vượt xa ngươi, sau lưng chỗ dựa cũng có thể nhẹ nhõm bóp chết ngươi.
Nhân vật như vậy, tự nhiên là không cần phải ghen ghét.
Giang Trần này, nhất định sẽ bất đồng mọi người, tương lai nhất định nhất phi trùng thiên.
Đối với thiên tài như vậy, cần gì phải lo sợ đi ghen ghét, đi chèn ép không đâu?
Hiện tại, trong nội tâm bọn hắn chỉ có một cách nghĩ, là có phải Giang Trần sẽ đem《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》 truyền thụ cho mọi người hay không? Với tư cách phúc lợi như hắn nói?
Tựa hồ Giang Trần có thể suy đoán đến tâm tư của mọi người, cười nói:
- Nói nhiều như vậy, ngược lại là đã quên chính đề rồi.
Mọi người nghe vậy, đều ngồi nghiêm chỉnh, trong ánh mắt tràn đầy thành kính.
- 《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》này, lúc trước lão nhân gia ông ta từng nói, nếu như ở Thần Uyên Đại Lục, gặp được người hữu duyên, có thể truyền bá thoáng một phát, phổ cập thoáng một phát. Chỉ là, lão nhân gia ông ta từng nghiêm túc nói. Thụ《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》này tâm thuật phải đoan chính, tâm chí phải kiên định. Trọng yếu nhất, phải là huyết mạch tộc ta. Tu luyện pháp quyết này, cuộc đời này phải trung với Nhân tộc, bất ly bất khí, vĩnh viễn không phản bội! Đồng thời còn cần phải tạo phúc cho Nhân tộc!
Giang Trần nói, phi thường nghiêm túc, cũng phi thường thành khẩn.
Bọn hắn bỗng nhiên ý thức được, người trẻ tuổi chậm rãi nói trước mặt bọn họ kia, thật sự có thể cùng bọn hắn bình khởi bình tọa, thậm chí là áp đảo trên bọn hắn.
Khỏi cần phải nói, giờ khắc này, trong lòng bọn hắn, hoàn toàn là ở vào một phương yếu thế, rất khát vọng Giang Trần có thể truyền thụ cho bọn hắn《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》kia.
Cái này ở trên trình độ nhất định, tâm tình không phải như những người tuổi trẻ khát vọng đạt được tiền bối chỉ điểm sao?
Trên chuyện này, kỳ thật bọn hắn đã ở hạ phong rồi.
Cái này cũng chính là hiệu quả mà Giang Trần muốn đạt tới.
Hắn biết rõ, muốn bằng thực lực, bằng vũ lực trấn áp những người kia, để cho bọn hắn ngoan ngoãn thuận theo, thành thành thật thật, chỉ sợ không dễ dàng.
Nhưng mà, dùng kiến thức, dùng lịch duyệt của mình, cộng thêm “tiền bối cao nhân” cáo mượn oai hùm, lại có lực uy hiếp cực lớn.
Một tiền bối cao nhân có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra 《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》, thực lực có thể kém sao? Sẽ thua những Thiên Vị như bọn hắn?
Hạc lão thở dài:
- Thần đạo... Quả nhiên, thiên đạo vô cùng, trên Thiên Vị, càng có Thần đạo phiêu miểu. Nghe nói, Thần linh vĩnh sinh bất tử, ở trong Chư Thiên thế giới Bất Tử Bất Diệt, hưởng thụ Vĩnh Sinh cực lạc. Lại nói tiếp, thật là làm cho người hâm mộ. Đó mới là cấp độ tánh mạng hoàn mỹ a.
Thiên Vị cường giả, đã rất cường đại.
Thế nhưng mà, mặc dù là Thiên Vị cường giả, đồng dạng có hạn chế Dương thọ. Đại nạn đến, cho dù là Thiên Vị cường giả, nên chết vẫn phải chết.
Thiên Vị cường giả, đối với phàm nhân mà nói, cơ hồ là vĩnh sinh bất tử. Nhưng trên thực tế, Thiên Vị cường giả xa xa không tới cấp độ vĩnh sinh bất tử.
Nhưng Giang Trần lại cười nói:
- Không có gì là vĩnh sinh bất tử chân chính. Thần linh, đồng dạng có ba tai sáu khó. Thần linh, tỉ lệ tử vong đồng dạng rất cao. Thậm chí không thấp hơn võ giả thế tục.
- A?
Tất cả mọi người hiếu kỳ, Thần linh đã vĩnh sinh bất tử rồi, sao có khả năng có tỉ lệ tử vong cao như vậy? Chẳng lẽ ba tai sáu khó mạnh như vậy sao?
Giang Trần cười nói:
- Đương nhiên, những chuyện này đều là vị tiền bối kia nói với ta. Khi ta còn bé cũng tò mò, hỏi hắn Thần linh có phải trường sanh bất lão hay không.
- Lão nhân gia ông ta trả lời ngươi thế nào?
Hạc lão hiếu kỳ.
- Lão nhân gia ông ta nói, Thiên Đạo vận hành, hưng suy chi đạo, thời khắc sinh tử, đều có quy luật. Không có vĩnh sinh bất tử tuyệt đối. Đương nhiên, tuổi thọ của Thần linh, nếu như có thể thành công vượt qua ba tai sáu khó, là tuyệt đối có thể cùng Thiên Địa đồng thọ, Nhật Nguyệt đồng huy. Chỉ là, thế giới Thần linh, cũng có chiến tranh, cũng có tranh đấu, cũng có chém giết. Thần linh ở giữa chiến đấu, tỉ lệ tử vong cũng không thấp. Bằng không thì cho dù Chư Thiên thế giới lại lớn, cũng không dung hết vô số Thần linh vĩnh sinh bất tử a.
Tất cả mọi người như ếch ngồi đáy giếng, bị Giang Trần nói sững sờ.
Hạc lão thở dài:
- Sự tình Thần linh, lão phu không dám vọng nghị. Chỉ là, hiện tại lão phu có chút tò mò, vị tiền bối chỉ điểm ngươi kia, không biết tu vi của lão nhân gia ông ta...
- Tu vi của lão nhân gia ông ta, vượt xa các ngươi. Điểm này ta có thể khẳng định. Bởi vì khí tràng, khí độ của hắn, rõ ràng so với ta, so với chư vị, đều không cùng một cấp độ. Loại chênh lệch này, phi thường rõ ràng. Chỉ là, hắn cụ thể là tu vi gì, ta cũng không dám hỏi. Chỉ sợ cũng không có cơ hội hỏi.
Mọi người nghe vậy, cũng không có không phục.
Loại nhân vật có thể cho ra tâm quyết《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》, thực lực so với bọn hắn cường, đây không phải là rất bình thường sao? Bọn hắn cũng hoài nghi, vị cao nhân thần bí kia, có lẽ là tồn tại tiếp cận với Thần linh.
Bằng không thì sao có thể trong thời gian ngắn, bồi dưỡng được yêu nghiệt như Giang Trần?
Ngoại trừ Thần linh có năng lực Công Tham Tạo Hóa kia, người bình thường, ở đâu có bổn sự này?
Cho dù là Hạc lão, hắn tự hỏi, nếu để cho hắn tìm một người trẻ tuổi thế tục đến bồi dưỡng, trong thời gian thật ngắn, chỉ sợ ngay cả một phần ba Giang Trần cũng không đến.
Cho nên, mọi người nghe Giang Trần nói vị tiền bối kia khẳng định hơn xa bọn hắn, bọn hắn cũng không buồn, thậm chí tin tưởng không nghi ngờ, cảm thấy vốn nên như thế.
Ngược lại là Hạc lão, có chút tiếc nuối hỏi:
- Về sau cũng không có cơ hội? Giang Trần Thiếu chủ, chẳng lẽ vị tiền bối kia, đã ly khai Thần Uyên Đại Lục?
Giang Trần thở dài một tiếng, ngữ khí đìu hiu nói:
- Ta cũng không biết. Ta khi còn bé từng hỏi hắn, về sau còn có cơ hội gặp sao? Hắn nói cơ duyên đến, thì sẽ tương kiến. Chỉ là, cái cơ duyên này lúc nào đến, trong lòng ta cũng không có đầu mối.
Giang Trần diễn, đã vượt qua kiểm tra. Lập một tiền bối cao nhân căn bản không tồn tại, nhưng nói có mũi có mắt.
Mọi người đối với chuyện này, cũng tin tưởng không nghi ngờ.
Hạc lão bóp cổ tay thở dài:
- Tiền bối cao nhân như thế, không thể bái kiến, thật sự là suốt đời tiếc nuối a.
Những người khác cũng gật đầu phụ họa. Trong nội tâm cũng thấy tiếc nuối. Đồng thời đối với Giang Trần cũng hâm mộ không thôi. Bọn hắn suy đoán, vị tiền bối kia, đã cùng Giang Trần hữu duyên, chỉ sợ sớm đã trải tốt con đường quật khởi cho Giang Trần rồi, chỉ chờ hắn từng bước đột phá, tấn thăng đến Thiên Vị, sau đó ở trên Thiên Vị một đường tiến lên, truy cầu vô thượng đại đạo...
Giờ khắc này, cơ hồ trong nội tâm tất cả mọi người, đều hiện lên một ý niệm đồng dạng:
- Giang Trần này, chỉ có thể giao hảo, không thể là địch.
Một người cùng ngươi không sai biệt lắm, hoặc là hơi chút không bằng ngươi, có lẽ ngươi sẽ ghen ghét hắn, sẽ chèn ép hắn, xa lánh hắn.
Nhưng ngươi phát hiện người này có lẽ bây giờ không bằng ngươi, nhưng người ta xuất thân hơn xa ngươi, tiềm lực vượt xa ngươi, sau lưng chỗ dựa cũng có thể nhẹ nhõm bóp chết ngươi.
Nhân vật như vậy, tự nhiên là không cần phải ghen ghét.
Giang Trần này, nhất định sẽ bất đồng mọi người, tương lai nhất định nhất phi trùng thiên.
Đối với thiên tài như vậy, cần gì phải lo sợ đi ghen ghét, đi chèn ép không đâu?
Hiện tại, trong nội tâm bọn hắn chỉ có một cách nghĩ, là có phải Giang Trần sẽ đem《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》 truyền thụ cho mọi người hay không? Với tư cách phúc lợi như hắn nói?
Tựa hồ Giang Trần có thể suy đoán đến tâm tư của mọi người, cười nói:
- Nói nhiều như vậy, ngược lại là đã quên chính đề rồi.
Mọi người nghe vậy, đều ngồi nghiêm chỉnh, trong ánh mắt tràn đầy thành kính.
- 《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》này, lúc trước lão nhân gia ông ta từng nói, nếu như ở Thần Uyên Đại Lục, gặp được người hữu duyên, có thể truyền bá thoáng một phát, phổ cập thoáng một phát. Chỉ là, lão nhân gia ông ta từng nghiêm túc nói. Thụ《 Thái Thượng Tham Thiên Đạo 》này tâm thuật phải đoan chính, tâm chí phải kiên định. Trọng yếu nhất, phải là huyết mạch tộc ta. Tu luyện pháp quyết này, cuộc đời này phải trung với Nhân tộc, bất ly bất khí, vĩnh viễn không phản bội! Đồng thời còn cần phải tạo phúc cho Nhân tộc!
Giang Trần nói, phi thường nghiêm túc, cũng phi thường thành khẩn.