Sắp xuyên qua sơn cốc, mơ hồ có thể nhìn thấy cuối con đường.
Tất cả mọi người thở dài một hơi. Xem ra tù trưởng đại nhân lần này phản ứng có chút quá độ. Nhìn tình huống này, có lẽ không có bao nhiêu nguy hiểm.
Điểm cuối đã nhìn thấy, cho dù có mai phục, có thể làm ra được những thứ gì cơ chứ?
- Cốt Kỳ, ngươi có cảm thấy không đúng hay không?
Cổ Na vương vẫn còn có chút không yên lòng, quay đầu hỏi người bên cạnh.
Cốt Kỳ cười khổ nói:
- Tù trưởng đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, không có cảm nhận ra được điều gì.
Cổ Na vương thở dài:
- Có lẽ là bổn vương nhạy cảm. Cửa cốc này sắp tới, mọi người đừng thả lỏng, đi ra khỏi sơn cốc này chính là khu vực biên giới Thiên Long phái. Trong bình nguyên, Thiên Long phái kia cho dù có phục kích chúng ta, cũng là mơ tưởng.
- Vâng.
Cổ Na vương vung tay lên, đại quân không có ngừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới phía trước, bỗng nhiên sắc mặt Cổ Na vương trầm xuống, lông mày đột nhiên nhíu lại. Thần thức cả kinh, lập tức trong lòng hắn xuất hiện sự sợ hãi khó hiểu.
Sau một khắc, không ngờ hắn lại cảm thấy, khí hải Thiên Vị của hắn thậm chí có cảm giác im ắng, giống như bỗng nhiên không đề nổi tinh thần mình lên.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Loại tình huống khó hiểu này làm cho mồ hôi lạnh sau lưng Cổ Na vương ứa ra.
- Ngừng, ngừng lại.
Cổ Na vương khoát tay, thanh âm dồn dập.
- Tù trưởng đại nhân, sao rồi?
Những nguyên lão bên người hắn đều nhao nhao đụng phải hắn.
- Các ngươi cảm nhận một chút, cảm nhận khí hải của mình có gì khác thường hay không?
Sắc mặt Cổ Na vương ngưng trọng, ngữ khí có chút nôn nóng.
Có người theo lệnh thử một lần, lập tức kêu lên:. Truyện Dị Năng
- Khí hải ta giống như bị ngăn chặn. Không tốt, ta có cảm giác choáng váng.
- Ta... Ta cũng có chút giống vậy.
- Không tốt.
Cổ Na vương triệt để sợ hãi:
- Tất cả mọi người đều xông về phía trước cho ta. Không nên bảo lưu thực lực, lao ra ngoài.
Cổ Na vương hạ lệnh, xung trận phóng ngựa lên trước, vận đủ lực lượng, phóng về phía cửa ra sơn cốc.
Những người khác nghe vậy, lại thấy phản ứng của Cổ Na vương như thế cho nên nào dám lãnh đạm, cũng đi theo phía sau, cơ hồ hận không thể đem khí lực bú sữa mẹ ra dùng.
Đội ngũ lập tức rối loạn, lả tả, có ít người lảo đảo, người công lực kém một chút đã không thể nâng nổi chân lên nữa.
Phịch, phịch.
Không ngừng có người ngã xuống đất, không ngừng kêu rên, ý bảo đồng bạn cứu bọn họ.
Chỉ là lúc này ai có thời gian mà cứu người khác? Cảm giác chạy trốn, sợ hãi tràn ngập trong đầu, cho dù đồng bạn bị hạ gục dưới chân mình, bọn họ cũng không chịu ra tay viện trợ.
Lúc này thời gian chính là tính mạng.
- Không quản những người khác. Lao ra.
- Xông lên.
Đội ngũ triệt để hỗn loạn, nhưng mà xông lên, trong mấy hô hấp, bọn họ vọt tới cửa cốc. Chỉ là khi vọt tới cửa cốc, thân thể tiêu sái của Cổ Na vương đứng ở trước cửa sơn cốc, tập trung tư tưởng suy nghĩ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Xuất hiện đi.
Thanh âm lạnh lùng của Cổ Na vương vang vọng:
- Nhân tộc các ngươi hèn hạ vô sỉ, am hiểu dùng những âm mưu quỷ kế thế này. Bổn vương há sẽ sợ sao?
Thanh âm của Cổ Na vương này như chuông lớn, cực kỳ hào sảng. Làm cho người không biết còn tưởng rằng hắn có lực lượng mà không e sợ.
Chỉ là trong hư không bỗng nhiên truyền đến tiếng cười châm chọc:
- Cổ Na bộ lạc, các hạ nhất định là Cổ Na vương? Khuyên ngươi một câu đừng gắng gượng chống đỡ. Ngươi càng gắng gượng chống đỡ, độc phát càng nhanh. Hiện tại ngoan ngoãn ngồi xuống bài trừ độc. Dùng công lực của ngươi, có lẽ còn có cơ hội loại trừ a.
Thanh âm này vừa vang lên, làm cho tất cả người Cổ Na bộ lạc hoảng sợ, trợn mắt ha hốc mồm. Vẻ mặt tràn ngập hoài nghi.
Trúng độc?
Ý niệm đáng sợ này hiện lên trong đầu, lan tràn tới chỗ sâu trong đầu mỗi người. Khổ Man tộc là hung nhân dũng mãnh, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không sợ chết.
Nhất là loại cục diện khi còn chưa giao chiến đã chết toàn bộ. Chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là một loại sỉ nhục lớn lao.
Khuôn mặt anh tuấn của Cổ Na vương lúc này cũng vặn vẹo:
- Tên khốn kiếp, ngươi cho rằng ngươi lân trốn bổn vương không có biện pháp tóm ngươi hiện thân sao?
Thanh âm kia cười ha hả:
- Rất tốt, ngươi càng tức giận, đại biểu ngươi trúng độc càng sâu. Cổ Na vương, ngươi không ngồi giữ ghế tù trưởng bộ lạc của ngươi đi, còn chạy tới địa bàn Nhân tộc tìm cái chết, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?
Thanh âm này tràn ngập ý tứ khiêu khích, châm chọc, người này tự nhiên là Giang Trần.
Trong khi nói chuyện, thân ảnh Giang Trần nhoáng lên một cái đã xuất hiện trên khoảng đất trống cách đó không xa. Trên lưng đeo Thánh Long cung. Mà phía sau hắn chính là bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc xếp thành một hàng.
- Ngươi... Ngươi là thiếu chủ Lưu Ly vương thành?
Đầu óc của Cổ Na vương không chậm, thoáng cái đã cảm ứng ra, loại người trẻ tuổi, loại khí độ này, loại khí thế này, tuyệt đối không thể là người Thiên Long phái được.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi cũng có chút nhãn lực. Chỉ tiếc hết lần này tới lần khác lại muốn tới cương vực nhân loại chúng ta tìm cái chết, đã như vậy, bổn thiếu chủ sẽ thành toàn cho ngươi.
Sắc mặt Cổ Na vương đại biến, giờ phút này hắn rốt cuộc cũng biết rõ, chuyện mà mình lo lắng, căn bản không phải là đánh lén gì cả, mà là độc trận.
Độc trận này cao minh không thể cao minh hơn. Ven đường căn bản không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, độc đã xâm nhập vào thần thức.
Cổ Na vương nhìn qua Giang Trần, con mắt híp lại, trong lòng suy nghĩ:
- Nếu như bổn vương có thể bắt được kẻ này, có lẽ có thể lấy được giải dược. Đây là cơ hội cuối cùng.
Cổ Na vương biết rõ, trạng thái bây giờ của mình đã tới tình trạng rất là không xong. Một khi động thủ, nói không chừng độc tính sẽ lan tràn nhanh hơn.
Thế nhưng chuyện cho tới nước này, hắn không có lựa chọn nào khác.
Thân ảnh bổ nhào về phía trước, hóa thành một đạo tàn ảnh đi tới trước mặt Giang Trần.
Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc căn bản không cần Giang Trần phân phó mà đã cùng tiến lên, vũ khí khổng lồ không chút lưu tình, vô cùng thành thạo đánh về phía Cổ Na vương.
Thực lực của Cổ Na vương chính là Thiên Vị tứ trọng, vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả loại võ giả cấp độ như Thư Vạn Thanh, hai ba người chưa chắc đã chống đỡ được Cổ Na vương.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là Cổ Na vương phải ở trạng thái đỉnh phong.
Cổ Na vương hiện tại, một thân công lực đã phát huy không được một phần ba. Chỉ là tình huống vẫn còn tiếp tục chuyển biến xấu đi với tốc độ nhanh chóng. Đây cũng là nguyên nhân làm sao hắn phải mạo hiểm bắt lấy Giang Trần.
- Cút ngay.
Bản năng Cổ Na vương cho rằng bốn tên hộ vệ cao lớn, thô kệch này có lẽ không có nhiều bổn sự cho lắm. Hai vai chấn động, khí thế Thiên Vị muốn đánh bay bốn cự nhân này.
Thế nhưng làm cho Cổ Na vương thật không ngờ chính là va chạm lần này hoàn toàn không có đánh bay bốn người này.
Tất cả mọi người thở dài một hơi. Xem ra tù trưởng đại nhân lần này phản ứng có chút quá độ. Nhìn tình huống này, có lẽ không có bao nhiêu nguy hiểm.
Điểm cuối đã nhìn thấy, cho dù có mai phục, có thể làm ra được những thứ gì cơ chứ?
- Cốt Kỳ, ngươi có cảm thấy không đúng hay không?
Cổ Na vương vẫn còn có chút không yên lòng, quay đầu hỏi người bên cạnh.
Cốt Kỳ cười khổ nói:
- Tù trưởng đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, không có cảm nhận ra được điều gì.
Cổ Na vương thở dài:
- Có lẽ là bổn vương nhạy cảm. Cửa cốc này sắp tới, mọi người đừng thả lỏng, đi ra khỏi sơn cốc này chính là khu vực biên giới Thiên Long phái. Trong bình nguyên, Thiên Long phái kia cho dù có phục kích chúng ta, cũng là mơ tưởng.
- Vâng.
Cổ Na vương vung tay lên, đại quân không có ngừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.
Đi tới phía trước, bỗng nhiên sắc mặt Cổ Na vương trầm xuống, lông mày đột nhiên nhíu lại. Thần thức cả kinh, lập tức trong lòng hắn xuất hiện sự sợ hãi khó hiểu.
Sau một khắc, không ngờ hắn lại cảm thấy, khí hải Thiên Vị của hắn thậm chí có cảm giác im ắng, giống như bỗng nhiên không đề nổi tinh thần mình lên.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Loại tình huống khó hiểu này làm cho mồ hôi lạnh sau lưng Cổ Na vương ứa ra.
- Ngừng, ngừng lại.
Cổ Na vương khoát tay, thanh âm dồn dập.
- Tù trưởng đại nhân, sao rồi?
Những nguyên lão bên người hắn đều nhao nhao đụng phải hắn.
- Các ngươi cảm nhận một chút, cảm nhận khí hải của mình có gì khác thường hay không?
Sắc mặt Cổ Na vương ngưng trọng, ngữ khí có chút nôn nóng.
Có người theo lệnh thử một lần, lập tức kêu lên:. Truyện Dị Năng
- Khí hải ta giống như bị ngăn chặn. Không tốt, ta có cảm giác choáng váng.
- Ta... Ta cũng có chút giống vậy.
- Không tốt.
Cổ Na vương triệt để sợ hãi:
- Tất cả mọi người đều xông về phía trước cho ta. Không nên bảo lưu thực lực, lao ra ngoài.
Cổ Na vương hạ lệnh, xung trận phóng ngựa lên trước, vận đủ lực lượng, phóng về phía cửa ra sơn cốc.
Những người khác nghe vậy, lại thấy phản ứng của Cổ Na vương như thế cho nên nào dám lãnh đạm, cũng đi theo phía sau, cơ hồ hận không thể đem khí lực bú sữa mẹ ra dùng.
Đội ngũ lập tức rối loạn, lả tả, có ít người lảo đảo, người công lực kém một chút đã không thể nâng nổi chân lên nữa.
Phịch, phịch.
Không ngừng có người ngã xuống đất, không ngừng kêu rên, ý bảo đồng bạn cứu bọn họ.
Chỉ là lúc này ai có thời gian mà cứu người khác? Cảm giác chạy trốn, sợ hãi tràn ngập trong đầu, cho dù đồng bạn bị hạ gục dưới chân mình, bọn họ cũng không chịu ra tay viện trợ.
Lúc này thời gian chính là tính mạng.
- Không quản những người khác. Lao ra.
- Xông lên.
Đội ngũ triệt để hỗn loạn, nhưng mà xông lên, trong mấy hô hấp, bọn họ vọt tới cửa cốc. Chỉ là khi vọt tới cửa cốc, thân thể tiêu sái của Cổ Na vương đứng ở trước cửa sơn cốc, tập trung tư tưởng suy nghĩ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
- Xuất hiện đi.
Thanh âm lạnh lùng của Cổ Na vương vang vọng:
- Nhân tộc các ngươi hèn hạ vô sỉ, am hiểu dùng những âm mưu quỷ kế thế này. Bổn vương há sẽ sợ sao?
Thanh âm của Cổ Na vương này như chuông lớn, cực kỳ hào sảng. Làm cho người không biết còn tưởng rằng hắn có lực lượng mà không e sợ.
Chỉ là trong hư không bỗng nhiên truyền đến tiếng cười châm chọc:
- Cổ Na bộ lạc, các hạ nhất định là Cổ Na vương? Khuyên ngươi một câu đừng gắng gượng chống đỡ. Ngươi càng gắng gượng chống đỡ, độc phát càng nhanh. Hiện tại ngoan ngoãn ngồi xuống bài trừ độc. Dùng công lực của ngươi, có lẽ còn có cơ hội loại trừ a.
Thanh âm này vừa vang lên, làm cho tất cả người Cổ Na bộ lạc hoảng sợ, trợn mắt ha hốc mồm. Vẻ mặt tràn ngập hoài nghi.
Trúng độc?
Ý niệm đáng sợ này hiện lên trong đầu, lan tràn tới chỗ sâu trong đầu mỗi người. Khổ Man tộc là hung nhân dũng mãnh, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không sợ chết.
Nhất là loại cục diện khi còn chưa giao chiến đã chết toàn bộ. Chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là một loại sỉ nhục lớn lao.
Khuôn mặt anh tuấn của Cổ Na vương lúc này cũng vặn vẹo:
- Tên khốn kiếp, ngươi cho rằng ngươi lân trốn bổn vương không có biện pháp tóm ngươi hiện thân sao?
Thanh âm kia cười ha hả:
- Rất tốt, ngươi càng tức giận, đại biểu ngươi trúng độc càng sâu. Cổ Na vương, ngươi không ngồi giữ ghế tù trưởng bộ lạc của ngươi đi, còn chạy tới địa bàn Nhân tộc tìm cái chết, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?
Thanh âm này tràn ngập ý tứ khiêu khích, châm chọc, người này tự nhiên là Giang Trần.
Trong khi nói chuyện, thân ảnh Giang Trần nhoáng lên một cái đã xuất hiện trên khoảng đất trống cách đó không xa. Trên lưng đeo Thánh Long cung. Mà phía sau hắn chính là bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc xếp thành một hàng.
- Ngươi... Ngươi là thiếu chủ Lưu Ly vương thành?
Đầu óc của Cổ Na vương không chậm, thoáng cái đã cảm ứng ra, loại người trẻ tuổi, loại khí độ này, loại khí thế này, tuyệt đối không thể là người Thiên Long phái được.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi cũng có chút nhãn lực. Chỉ tiếc hết lần này tới lần khác lại muốn tới cương vực nhân loại chúng ta tìm cái chết, đã như vậy, bổn thiếu chủ sẽ thành toàn cho ngươi.
Sắc mặt Cổ Na vương đại biến, giờ phút này hắn rốt cuộc cũng biết rõ, chuyện mà mình lo lắng, căn bản không phải là đánh lén gì cả, mà là độc trận.
Độc trận này cao minh không thể cao minh hơn. Ven đường căn bản không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.
Chờ tới khi hắn kịp phản ứng, độc đã xâm nhập vào thần thức.
Cổ Na vương nhìn qua Giang Trần, con mắt híp lại, trong lòng suy nghĩ:
- Nếu như bổn vương có thể bắt được kẻ này, có lẽ có thể lấy được giải dược. Đây là cơ hội cuối cùng.
Cổ Na vương biết rõ, trạng thái bây giờ của mình đã tới tình trạng rất là không xong. Một khi động thủ, nói không chừng độc tính sẽ lan tràn nhanh hơn.
Thế nhưng chuyện cho tới nước này, hắn không có lựa chọn nào khác.
Thân ảnh bổ nhào về phía trước, hóa thành một đạo tàn ảnh đi tới trước mặt Giang Trần.
Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc căn bản không cần Giang Trần phân phó mà đã cùng tiến lên, vũ khí khổng lồ không chút lưu tình, vô cùng thành thạo đánh về phía Cổ Na vương.
Thực lực của Cổ Na vương chính là Thiên Vị tứ trọng, vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả loại võ giả cấp độ như Thư Vạn Thanh, hai ba người chưa chắc đã chống đỡ được Cổ Na vương.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là Cổ Na vương phải ở trạng thái đỉnh phong.
Cổ Na vương hiện tại, một thân công lực đã phát huy không được một phần ba. Chỉ là tình huống vẫn còn tiếp tục chuyển biến xấu đi với tốc độ nhanh chóng. Đây cũng là nguyên nhân làm sao hắn phải mạo hiểm bắt lấy Giang Trần.
- Cút ngay.
Bản năng Cổ Na vương cho rằng bốn tên hộ vệ cao lớn, thô kệch này có lẽ không có nhiều bổn sự cho lắm. Hai vai chấn động, khí thế Thiên Vị muốn đánh bay bốn cự nhân này.
Thế nhưng làm cho Cổ Na vương thật không ngờ chính là va chạm lần này hoàn toàn không có đánh bay bốn người này.