Mục lục
Sát Thần Chí Tôn - Giang Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng Côn cũng nói:

- Vương ca, yên tâm đi, loại cửa hàng như vậy nhất định không tồn tại được lâu. Coi như là Thái Uyên lâu chúng ta khai trương để cho mọi người xem một hồi hài kịch miễn phí. Mọi người đều cùng vui, cũng không tệ a. Mời đoàn kịch tới cũng phải trả tiền nha.

Vương Đằng ra vẻ lạnh nhạt gật đầu nói:

- Loại người này nên tránh tiếp xúc thì tốt hơn. Phụ tử này có chút qune mắt, hẳn là nhân vật có uy vọng trong Lưu Ly vương thành, tại sao lại làm ra chuyện mất mặt như vậy? Tra một chút, đó là thế lực dưới trướng đại phiệt nào.

Lời này không nặng không nhẹ, thế nhưng lại để cho toàn bộ Vi gia nghe thấy.

Phụ tử Vi gia nghe vậy tức như muốn bạo phát. Vương Đình đại phiệt này quả thực không biết xấu hổ, tiểu tử Vương Đằng này quá biết giả vờ.

Cái gì gọi là quen mắt? Vi gia dù gì cũng là thế gia cửu cấp, Vương Đằng hắn có thể không biết sao?

Hơn nữa chuyện rõ ràng là Vương Đình đại phiệt hắn đứng sau thao túng, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại giả bộ như không biết gì, giả vờ cho ai xem vậy?

Rõ ràng bọn họ ăn theo Vi gia, cũng theo Thái Uyên các, cố ý đối nghịch. Kết quả lại nói là Vi gia bên này học theo bọn họ.

Cảnh này đừng nói là phụ tử Vi gia, ngay cả Giang Trần cũng không nhịn được.

Nhìn thấy Vương Đằng giả vờ ngưu bức, phụ tử Đồng gia dương dương đắc ý, trong lòng Giang Trần đã bắt đầu suy nghĩ tìm kế sách phản kích.

Đồng Côn nghe thấy Vương Đằng hỏi vậy, biết rõ Thiếu phiệt chủ muốn châm chọc phụ tử Vi gia, hắn cười hắc hắc, ngữ khí chanh chua nói:



- Thiếu phiệt chủ, người không biết rồi, phụ tử ở đối diện cũng có địa vị không nhỏ... Lại nói, cũng là thế gia cửu cấp, là Vi gia dưới trướng Bàn Long đại phiệt. ngôn tình hài

- Vi gia?

Vương Đằng sững sờ, nói:

- Vi gia không phải là gia tộc đỉnh cấp dưới trướng Bàn Long đại phiệt sao? Sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?

- Ai biết được với bọn họ? Có khả năng ở phương diện đan dược im ắng quá lâu, đã không còn mặt mũi của thế gia cửu cấp, muốn phát tài cho nên dẫn tới điên như vậy a.

Đồng Tiên Uy cười ha hả nói:

- Thiếu phiệt chủ, mười vào trong trước. Những chuyện nhỏ nhặt này nghe sẽ làm bẩn lỗ tai của người.

Vương Đằng cố ý thở dài một hơi, dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đảo qua phụ tử Vi gia, định cất bước đi vào trong.

- Cố làm ra vẻ, chó đội lốt người.

Giang Trần lạnh lùng cười, thản nhiên nói.

Phụ tử Vi gia không nói chuyện, tám câu của Giang Trần này vô cùng thanh thúy. Một khi nói ra, toàn trường đều có thể nghe thấy được, cực kỳ đột ngột.

Vương Đằng kia đang giả vờ ngưu bức nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi.

Đám người tiền hô hậu ủng của Vương Đình đại phiệt tức thì dừng chân, hùng hổ nhìn về phía Vi gia bên này.

- Ai?

- Vừa rồi là hổn đản nào mới lên tiếng?

- Có gan thì đứng ra cho lão tử?

Người Vương Đình đại phiệt ở Lưu Ly vương thành là tồn tại đi ngang. Thế lực của bảy Đại Đế rất ít khi nhúng tay vào tục vụ, trên cơ bản đại phiệt chính là thế lực cường thế nhất Lưu Ly vương thành.

Mà Vương Đình đại phiệt lại là tồn tại số một số hai trong đám đại phiệt.



Trường hợp hiện tại ngay cả Vi gia cũng không dám nói gì trước mặt Vương Đình đại phiệt.

Cho nên tám chữ kia của Giang Trần mắng vô cùng sắc bén, thống khoái, không thể nghi ngờ là nhen nhóm lửa cháy.

Đối mặt với đám người có khí thế như sói như hổ này, Giang Trần cười nhạt một tiếng, chân bước lên một bước, mặt mũi vô cùng hòa nhã, nói:

- Chẳng lẽ là ta nói sai sao?

- Thái UYên các ta khai trương đã chuẩn bị chừng nửa tháng trước. Đã đưa thiệp mời từ sớm, tên cũng đã nghĩ kỹ. Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ học theo ai? Rốt cuộc là kẻ nào không biết xấu hổ? Đừng có mở cái miệng thối ra nói điêu mà không biết xấu hổ như vậy. Trong lòng tất cả mọi người ai mà không biết? Các ngươi giống như con chó điên vậy, giả trang cái gì? Chó sói quẫy đuôi sao? Cần phải bị cắn ngược, bị dẫm lên chân mới cảm thấy thoải mái đúng không? Không ngưu bức các ngươi sẽ chết đúng không?

Trong lòng Giang Trần đã sớm một bụng lửa giận, lúc này đừng nói là thiếu chủ Vương Đình đại phiệt, coi như là bản thân phiệt chủ Vương Đình đại phiệt, hắn cũng không khách khí.

Không hề nghi ngờ, những người này dùng hai chữ Thái Uyên đã chạm phải nghịch lân ở sâu trong lòng Giang Trần. Danh hào của phụ thân há có thể để cho đám đầu trộm đuôi cướp này làm vấy bẩn.

Sau khi mắng xong, thân thể Giang Trần có cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều. Từ khi tiến vào Lưu Ly vương thành tới nay, hắn luôn ít xuất đầu, cho dù chịu một chút ủy khuất cũng cố gắng chịu đựng.

Thế nhưng mà cho tới hôm nay hắn đã không thể nhịn được nữa.

Vương Đình đại phiệt dùng Vạn Thọ đan diễu võ giương oai giống như một kẻ điên thì cũng coi như thôi đi.

Thế nhưng tên điên này lại mở một Thái Uyên lâu, mở ở ngay đối diện Thái Uyên các của hắn. Mọi người bằng vào bổn sự của mình mà cạnh tranh chưa hẳn Giang Trần sẽ phát tác.

Thế nhưng mà tên điên này lại khinh người quá đáng, lấy trộm tên, lấy trộm Vạn Thọ đan, cò muốn giẫm một cước lên trên đầu Giang Trần hắn. Chuyện này khiến cho lửa giận tích lũy trong lòng Giang Trần triệt để bạo phát.

Có thể nhẫn chứ không thể nhục.

Giang Trần mắng ra những lời này, toàn trường ngây ngốc một hồi lâu. Một lát sau phía đối diện mới vang lên từng tiếng mắng to.

- Tiểu tử, ngươi là ai? Nơi này tới phiên ngươi nói chuyện sao?

- Không biết cao thấp. Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi.

- Thiếu phiệt chủ, thủ hạ đi diệt tiểu tử này. Thuận tiện giáo huấn cho người Vi gia biết nên làm người thế nào.



Giang Trần lạnh lùng cười cười, cũng âm thầm vận thế. Hôm nay cho dù vạch mặt hắn cũng không tiếc. Phật tranh giành nhau một nén nhang, người tranh giành khí thế.

Cơn tức này thực sự hắn nuốt không trôi, đã không thể nhẫn thì cũng không cần nhịn nữa.

Ngay lúc đang giương cung bạt kiếm, từ phía xa có tiếng hét lớn vang lên:

- Vương Đằng, tiểu tử ngươi gần đây xem ra rất thích đổi trắng thay đen a. Sao nào, hôm nay lại có chủ ý gì?

Thanh âm này truyền tới khiến cho phụ tử Vi gia lập tức đại hỉ.

Cơ Tam công tử, đây là thanh âm của Cơ Tam công tử.

Phía xa xa, Cơ Tam công tử mang theo một lượng lớn nhân mã, khoản chừng gấp năm sáu lần số người bên Vương Đằng. Những người kia không đơn giản là tùy tùng của Cơ Tam công tử, cũng có rất nhiều thế lực tâm phúc dưới trướng Bàn Long đại phiệt, đa số đều là nhân vật có uy vọng trong Lưu Ly vương thành.

Cả đám đi theo sau lưng Cơ Tam công tử tới.

Nhìn thấy Cơ Tam công tử ra mặt, sắc mặt Vương Đằng trầm xuống:

- Cơ lão tam, nơi này dường như không có chuyện của ngươi a.

Cơ Tam công tử cười ha hả:

- Ngươi đang nằm mơ sao? Vi gia là thế gia cửu cấp dưới trướng Bàn Long đại phiệt chúng ta. Thái Uyên các khai trương, Cơ mỗ đặc biệt tới tọa trấn, là bởi vì muốn đề phòng một ít đạo chích tới gây sự. Quả nhiên đã bị ta đoán trúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK