Mục lục
Sát Thần Chí Tôn - Giang Trần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha ha, tốt một câu không nhận thức! Ngươi cái lão nhân này, lần trước mượn tiền huynh đệ chúng ta, né mấy tháng, thật vất vả mới bị chúng ta gặp. Vậy mà nói không nhận thức?

- Hãy bớt sàm ngôn đi, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Hôm nay nếu không trả hết cả vốn lẫn lời, thì đừng hòng rời đi.

Những võ giả này, nhao nhao huy động roi ngựa trong tay, cả đám hung thần ác sát, hùng hổ, một bộ muốn ăn thịt người.

Trong nội tâm Lăng Túc trầm xuống, nhãn lực của hắn lợi hại hạng gì, như thế nào nhìn không ra, những người này là cố ý bới móc?

- Chư vị, các ngươi nhận lầm người rồi? Tiểu nhân chưa từng hướng ai mượn tiền. Các ngươi muốn tìm người trả tiền, tìm ta làm chi?

Mặc dù biết đối phương cố ý bới móc, nhưng Lăng Túc còn không có lập tức trở mặt. Bởi vì hắn nhìn ra, những võ giả này bất kỳ một cái nào, thực lực đều trên hắn.

Muốn đối phó hai người bọn hắn, quả thực là không cần tốn nhiều sức.

- Ha ha ha, nhận lầm người?

Cầm đầu là một nam tử tráng kiện tùy ý cười ha hả.

- Chúng ta làm việc này mấy trăm năm, còn có thể nhận sai? Đây không phải chê cười sao?

- Lão đầu, ngươi đây là muốn trốn nợ sao?

- Chậc chậc, muốn quỵt nợ cũng có thể, lấy Tiểu Nương nhi bên cạnh ngươi ra gán nợ, miễn cưỡng coi như ngươi thanh toán xong.

Trong nội tâm Lăng Túc càng co lại, quả nhiên không muốn cái gì sẽ tới cái đó. Lúc trước hắn cảm giác được có người theo dõi nữ nhi của mình.

Không nghĩ tới, vẫn còn không có tránh thoát. Nhóm người này, gây chuyện đòi nợ, căn bản là ngụy trang, nói trắng ra, là theo dõi nữ nhi Lăng Huệ Nhi của hắn.

Khuôn mặt của Lăng Huệ Nhi như trẻ con, bởi vì tức giận cũng trướng đến đỏ bừng, kêu lên:



- Các ngươi có giảng đạo lý hay không, lúc nào chúng ta mượn tiền của các ngươi?

- Ơ, tiểu nương bì còn có chút tính tình a.

- Ân, có chút dã tính, rất tốt. Tiểu nha đầu, thiếu nợ thì trả tiền, các ngươi cũng đừng muốn trốn nợ.

Lăng Huệ Nhi bái kiến không nói đạo lý, lại chưa thấy qua không nói lý lẽ như vậy. Trong lúc nhất thời, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại một câu cũng nói không nên lời.

Lăng Túc nhẹ nhàng kéo Lăng Huệ Nhi ra phía sau mình, thấp giọng nói:

- Huệ Nhi, những người này cố ý bới móc, là nhắm tới ngươi. Đợi chút nữa cha ngăn chặn bọn hắn, ngươi thừa dịp loạn phá vòng vây. Nhớ kỹ, không cần lo cho ta, toàn lực phá vòng vây!

Lăng Huệ Nhi thần kinh lại lớn, lúc này cũng biết ý đồ đến của những người kia, trong nội tâm đã phẫn nộ, lại có chút hối hận, nàng hối hận lúc trước mình biểu lộ, còn nói cha cẩn thận quá độ, hiện tại xem ra, cha lo lắng, hoàn toàn có lý a.

- Cha, Huệ Nhi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ cha mặc kệ. Muốn đánh thì đánh một chầu. Ta cũng không tin, Lưu Ly Vương Thành này, còn không có vương pháp?

Lăng Huệ Nhi thở phì phì nói.

Nghe được Lăng Huệ Nhi nói, mấy võ giả trên ngựa kia, đều là cười ha hả. Cả đám cười đến cực kỳ khoa trương, ngửa tới ngửa lui, ngã trái ngã phải.

Xem bộ dạng như vậy, thật giống như đã nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới.

- Vương pháp?

Một người bên trong nhào trên lưng ngựa, cười to nói.

- Hai con sâu cái kiến, ở Lưu Ly Vương Thành đỉnh đạc nói vương pháp?

- Cô nàng, để cho đại gia đến dạy ngươi, vương pháp của Lưu Ly Vương Thành là cái gì?

Một gã võ giả vừa nói giỡn, lại thúc ngựa tới, đưa tay, liền hướng ngực của Lăng Huệ Nhi sờ qua.

Lăng Huệ Nhi hoa dung thất sắc, Lăng Túc xem thời cơ cực nhanh, tay phất qua, hướng cánh tay người nọ vung đi.

Người nọ thấy thế, giận dữ quát lớn:

- Muốn chết!

Nói xong, roi ngựa trong tay hung hăng giương lên, run run tầm đó, tiếng gió soàn soạt, như là Giao Long Xuất Hải, hướng Lăng Túc quất qua.

Lăng Túc một bên phải chiếu ứng Lăng Huệ Nhi, một bên phải né tránh roi ngựa, lập tức luống cuống tay chân.

Lăng Huệ Nhi giận tím mặt, tay nắm đoản kiếm, hướng roi ngựa chém tới.



- Né tránh a, cô nàng!

Thực lực người nọ hiển nhiên vượt xa Lăng Huệ Nhi, roi ngựa nhẹ nhàng cuốn, liền đập bay đoản kiếm của Lăng Huệ Nhi.

Lăng Huệ Nhi chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, sau đó toàn thân run lên, giống như bị chạm điện, đón lấy là không thể động đậy, thân thể mềm mại trực tiếp ngã xuống đất.

Mà roi ngựa của người nọ, lại còn có dư lực, hung hăng nện ở trên mặt Lăng Túc.

Ba!

Tiếng vang thanh thúy, quất vào trên mặt Lăng Túc, lập tức để lại một rãnh máu thật sâu ở trên mặt Lăng Túc, sâu thấy xương.

- Thiếu nợ không trả, còn muốn đánh người?

Người nọ dữ tợn cười một tiếng, cũng không thu tay, hung hăng nện xuống trên đầu Lăng Túc.

Roi này so với trước còn ác hơn, nếu rút trúng, đầu của Lăng Túc tuyệt đối sẽ bị quất bay.

Thân thể Lăng Túc vội vàng trốn tránh, bất quá tốc độ trốn tránh của hắn nhanh, roi của đối phương còn nhanh hơn, lập tức muốn nện trúng đầu hắn rồi.

Bỗng nhiên hư không có tiếng xé gió vang lên, xùy một tiếng, bắn trúng roi ngựa kia.

Roi ngựa bị đạo lực lượng đột nhiên xuất hiện này va chạm, hơi có chút chếch đi, lệch qua một bên. Mà tốc độ của Lăng Túc cũng nhanh, khó khăn lắm tránh qua, tránh né một chiêu trí mạng.

Trong tay kéo chiến đao, sắc mặt như lâm đại địch, vội vàng chạy tới phương hướng con gái, bảo hộ ở trước mặt.

Tên nam tử kia ra roi, vốn định trực tiếp đánh gục Lăng Túc, lại bị một đạo lực lượng bất thình lình phá hủy.

- Ai? Ai dám phá hư chuyện tốt của lão tử?

Hắn cầm lấy roi, hung dữ hướng hư không gầm rú.

Mấy đồng bạn của hắn, cũng nhao nhao lao tới, sóng vai mà đứng, bốn phía điều tra, cả đám giận không kiềm được.

Hiển nhiên, bọn hắn ở vùng này hoành hành đã quen, lại không nghĩ tới sẽ có người dám can đảm công khai phá hư chuyện tốt của bọn hắn.

Bên phố đối diện, một nam tử tóc đỏ, vẻ mặt hờ hững đi tới, đối với mấy người này ôm quyền:

- Chư vị, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Bọn hắn thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?

Nam tử tráng kiện kia hiển nhiên là thủ lãnh của nhóm người này, mắt nhìn chằm chằm vào nam tử tóc đỏ:



- Mới vừa rồi là ngươi ra tay?

Nam tử tóc đỏ tựa hồ trời sanh là mặt cương thi, mặt không biểu tình:

- Ân.

- Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?

Nam tử tráng kiện kia lạnh lùng hỏi.

- Biết rõ.

Tựa hồ nam tử tóc đỏ căn bản không có cảm giác được uy hiếp cùng đe dọa trong giọng nói của đối phương.

- Đã biết rõ, ở Hải Thanh quảng trường, còn thực không người nào dám phá hỏng chuyện tốt của Vạn Xà Bang chúng ta. Ta nhìn ngươi cũng không có mọc ba cái đầu, sáu cánh tay a?

Nam tử tráng kiện nhìn nam tử tóc đỏ từ trên xuống dưới, ngữ khí càng thêm âm trầm.

- Nói đi, bọn hắn thiếu bao nhiêu tiền.

Tựa hồ nam tử tóc đỏ không có ý định dây dưa với bọn họ.

- Các hạ là người nào của bọn hắn? Hẳn là định thay bọn hắn trả nợ? Ngươi có tài lực như vậy sao?

Nam tử tráng kiện kia cười lạnh. Được‎ copy‎ tại‎ [‎ tr‎ 𝘂mtr𝘂y𝔢n.Vn‎ ]

- Nói ra xem.

Nam tử tóc đỏ thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK