́t đầu đan đạo.
Hắn vẫn cho rằng Giang Trần sẽ để cho Lâm Yến Vũ xuất chiến, dù sao Lâm Yến Vũ cũng là đệ tử thân truyền được mọi người biết tới, được Giang Trần thu nhận công khai.
Thế nhưng mà người xuất chiến này có khí chất xuất chúng, lại là một thiếu nữ vô cùng lạ lẫm.
Cũng khó trách Tu La đại đế cảm thấy lạ lẫm, Hoàng Nhi ít xuất hiện ở nơi công cộng của Lưu Ly vương thành, cho dù có xuất hiện thì cũng mang mặt nạ, hoặc là dịch dung.
Hiện tại Hoàng Nhi dùng khuôn mặt chân thật gặp người khác, làm cho người ta ngoài cảm giác kinh diễm ra còn hết sức tò mò về lai lịch của nàng.
Giang Trần cười ha hả:
- Ta đã biết ngươi sẽ nói như vậy mà. Hoàng Nhi là đạo lữ của ta, người người trong Khổng Tước thánh sơn đều biết. Có gì mà dị nghị cơ chứ?
- Đạo lữ?
Tu La đại đế cười lạnh một tiếng:
- Coi như là đạo lữ, cũng không phải là đệ tử thân truyền, thử hỏi một câu, nàng ta có tư cách gì xuất chiến?
Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng, miệng nói:
- Trước kia khi ta và Chân thiếu chủ quen biết, là bởi vì hâm mộ thiên phú đan đạo của Chân thiếu chủ. Trên phương diện đan đạo có danh nghĩa sư đồ, vì sao không thể xuất chiến?
Dù sao đều là chuyện trong Khổng Tước thánh sơn, Hoàng Nhi muốn nói thế nào người khác cũng không có cách nào một mực theo không dứt.
Dù sao người ta thực sự là người Khổng Tước thánh sơn, ít nhất thân phận hoàn toàn không có vấn đề.
- Tu La đại đế, ngươi vẫn nên chứng minh thân phận của hai tùy tùng của ngươi trước thì hơn.
Giang Trần lãnh đạm nói, căn bản không có ý định nhượng bộ.
Sau người sau lưng Tu La đại đế, trong đó có một hán tử mặc áo bào màu bạc đi tới, thản nhiên nói:
- Chúng ta là tử sĩ do Tu La đại đế bồi dưỡng, hiệu trung với Tu La đại đế. Vô Song đại đế có thể gia nhập Khổng Tước thánh sơn ngươi, dường như chúng ta thuần phục Tu La đại đế cũng không có gì không ổn.
Ánh mắt Vô Song đại đế âm trầm, nheo mắt nhìn người này đột nhiên lạnh lùng mở miệng:
- Mạch mỗ gia nhập Khổng Tước thánh sơn đã từng phát lời thề độc. Đời này kiếp này không phản Khổng Tước thánh sơn, nhị vị các ngươi có dám thề độc hay không?
Bằng lịch duyệt của mình, Vô Song đại đế tự nhiên có thể nhìn ra được lai lịch của hia người này bất phàm.
Hai tên kia nhìn nhau, một lát sau đều nhao nhao gật đầu thề:
- Chúng ta thề, đời này kiếp này chỉ cần Tu La đạo tràng còn, sẽ vĩnh viễn thuần phục Tu La đạo tràng, không có dị tâm. Nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Hai người này rất quyết đoán, lập tức phát ra lời thề độc.
Trong lòng Tu La đại đế cũng cam thấy bất ngờ, thế nhưng sau khi thấy bọn họ thề, hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Chân thiếu chủ, ngươi còn có gì để nói hay không?
Giang Trần cười ha hả:
- Sớm nói như vậy chẳng phải mọi sự sẽ đại cát hay sao?
Giang Trần như cười như không nhìn qua Tu La đại đế:
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, lời thề của hai người này dấu diếm huyền cơ. Người ta nói Tu La đạo tràng chỉ cần còn, sẽ vĩnh viễn thuần phục không có dị tâm. Nếu như có một ngày người ta rời khỏi, nói không chừng chính là lúc Tu La đạo tràng ngươi diệt vọng.,.
Tuy rằng Giang Trần không biết hai người này thề thốt có kẽ hở hay không, thế nhưng xuất phát từ bản năng, hắn cảm thấy có lẽ lời thề này có vấn đề.
Đã như vậy Giang Trần cũng không cần để ý nói ra những lời buồn nôn với Tu La đại đế, thuận tiện châm ngòi quan hệ giữa Tu La đại đế và Đan Hỏa thành một chút.
Kỳ thực Giang Trần vẫn tin tưởng, hai người này nhất định không phải là người của ltdd.
Nhưng chuyện cho tới nước này, người ta thề cũng đã thề rồi, nếu như tiếp tục dây dưa, lại khiến cho người ta thấy thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như hắn không có phong độ.
Huống chi cho dù đối phương là người Đan Hỏa thành phái ra, Giang Trần cũng không sợ.
Đánh cuộc mười ba ván, Giang Trần cũng tính toán một chút, nhìn qua có lẽ là bên Tu La đại đế nắm chắc.
Thế nhưng mà theo Giang Trần thấy, hắn cũng có nắm chắc chiến thắng.
Các con át chủ bài, các thần thông, để xem ai mới là người có thể cười cuối cùng.
Niêm Hoa đại đế thấy bọn họ đã không dây dưa trên phương diện danh ngạch xuất chiến cho nên lập tức quyết định, nói:
- Tốt, danh ngạch xuất chiến của song phương đã không có vấn đề. Lão phu cuối cùng cũng nên nhắc lại quy tắc một chút. Danh ngạch đã được quyết định, không thể sửa đổi, ngoài ra, thi đấu võ đạo khó tránh khỏi sinh tử, thương vong, song phương nên ước định trước. Là tới điểm là dừng hay là sinh tử do mệnh?
Đây mới là trọng điểm.
Nếu như tới điểm là dừng vậy thì không thể quá phận, thắng là được, tuyệt đối không thể giết người. Nếu như sinh tử do ý trời, vậy thì thi đấu này hơn phân nửa sẽ xuất hiện cảnh sinh tử.
- Chân thiếu chủ, nếu như ngươi sợ bổn đế có thể cân nhắc tới điểm là ngừng. Bất quá võ giả chúng ta, nếu như sợ chết thì cũng không cần phải đánh cuộc làm gì.
Tu La đại đế nhìn như nhượng bộ, thế nhưng trên thực tế lại cố ý áp bách Giang Trần đồng ý sinh tử do ý trời.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Tu La, nhìn khẩu khs của ngươi dường như rất có nắm chắc ăn được chúng ta a? Nếu như đã vậy, Khổng Tước thánh sơn ta nhường Tu La đạo tràng ngươi một chút. Ngươi cứ quyết định là được. Cuối cùng Tu La đạo tràng ngươi chỉ là người khiêu chiến, một chút phong độ đó Khổng Tước thánh sơn ta vẫn có.
Cái gì?
Tu La đại đế nghe vậy sắc mặt trầm xuống, Chân thiếu chủ này sắp chết tới nơi rồi còn lớn miệng, để cho Tu La đạo tràng hắn quyết định sao?
Tu La đại đế nghe xong không khỏi cười lạnh:
- Tốt, tốt, ngươi đã nói như vậy, dứt khoát để cho mọi người xem đặc sắc một ít, luận võ, chúng ta sinh tử do ý trời vậy.
- Rất tốt, theo ý ngươi.
Giang Trần không chút để ý.
- Còn nữa, thi đấu võ đạo trong hai thời thần, nếu như không có phân ra thắng bại thì được coi như hòa. Hai bên các ngươi có dị nghị gì không?
Niêm Hoa đại đế lại nói tới việc này.
Đây là kế hoạch mà Tu La đại đế đã sớm định tốt. Tự nhiên hắn sẽ không phản đói:
- Cường giả luận bàn không cần hai thời thần mới có thể phân ra thắng bại a. Nếu như trong hai thời thần không phân ra được thắng bại, vậy coi như hòa đi.
Hai tùy tùng của hắn nếu nói phương diện võ đạo cuối cùng chỉ là Hoàng cảnh đỉnh phong, bán bộ đế cảnh, cũng không phải là Đại đế chính thức.
Hai người này sở dĩ thay Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng xuất chiến là bởi vì thực lực tổng hợp của bọn họ mạnh hơn, nhất là phương diện đan đạo thiên phú siêu quần.
Nói trắng ra, Tu La đại đế mang bọn hắn xuất chiến là vì muốn bọn họ thắng hai ván trên phương diện đan đạo.
Nhưng mà hiện tại bên Khổng Tước thánh sơn lại xuất hiện một Vô Song đại đế, khiến cho kế hoạch của Tu La đại đế bị cản trở.
Chỉ là trong lúc mấu chốt này hắn cũng biết không có cách nào sửa đổi. Chỉ có thể hy vọng hai người được Đan Cực đại đế giới thiệu này có thể phát huy ra ư thế mạnh hơn một chút.
Hắn vẫn cho rằng Giang Trần sẽ để cho Lâm Yến Vũ xuất chiến, dù sao Lâm Yến Vũ cũng là đệ tử thân truyền được mọi người biết tới, được Giang Trần thu nhận công khai.
Thế nhưng mà người xuất chiến này có khí chất xuất chúng, lại là một thiếu nữ vô cùng lạ lẫm.
Cũng khó trách Tu La đại đế cảm thấy lạ lẫm, Hoàng Nhi ít xuất hiện ở nơi công cộng của Lưu Ly vương thành, cho dù có xuất hiện thì cũng mang mặt nạ, hoặc là dịch dung.
Hiện tại Hoàng Nhi dùng khuôn mặt chân thật gặp người khác, làm cho người ta ngoài cảm giác kinh diễm ra còn hết sức tò mò về lai lịch của nàng.
Giang Trần cười ha hả:
- Ta đã biết ngươi sẽ nói như vậy mà. Hoàng Nhi là đạo lữ của ta, người người trong Khổng Tước thánh sơn đều biết. Có gì mà dị nghị cơ chứ?
- Đạo lữ?
Tu La đại đế cười lạnh một tiếng:
- Coi như là đạo lữ, cũng không phải là đệ tử thân truyền, thử hỏi một câu, nàng ta có tư cách gì xuất chiến?
Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng, miệng nói:
- Trước kia khi ta và Chân thiếu chủ quen biết, là bởi vì hâm mộ thiên phú đan đạo của Chân thiếu chủ. Trên phương diện đan đạo có danh nghĩa sư đồ, vì sao không thể xuất chiến?
Dù sao đều là chuyện trong Khổng Tước thánh sơn, Hoàng Nhi muốn nói thế nào người khác cũng không có cách nào một mực theo không dứt.
Dù sao người ta thực sự là người Khổng Tước thánh sơn, ít nhất thân phận hoàn toàn không có vấn đề.
- Tu La đại đế, ngươi vẫn nên chứng minh thân phận của hai tùy tùng của ngươi trước thì hơn.
Giang Trần lãnh đạm nói, căn bản không có ý định nhượng bộ.
Sau người sau lưng Tu La đại đế, trong đó có một hán tử mặc áo bào màu bạc đi tới, thản nhiên nói:
- Chúng ta là tử sĩ do Tu La đại đế bồi dưỡng, hiệu trung với Tu La đại đế. Vô Song đại đế có thể gia nhập Khổng Tước thánh sơn ngươi, dường như chúng ta thuần phục Tu La đại đế cũng không có gì không ổn.
Ánh mắt Vô Song đại đế âm trầm, nheo mắt nhìn người này đột nhiên lạnh lùng mở miệng:
- Mạch mỗ gia nhập Khổng Tước thánh sơn đã từng phát lời thề độc. Đời này kiếp này không phản Khổng Tước thánh sơn, nhị vị các ngươi có dám thề độc hay không?
Bằng lịch duyệt của mình, Vô Song đại đế tự nhiên có thể nhìn ra được lai lịch của hia người này bất phàm.
Hai tên kia nhìn nhau, một lát sau đều nhao nhao gật đầu thề:
- Chúng ta thề, đời này kiếp này chỉ cần Tu La đạo tràng còn, sẽ vĩnh viễn thuần phục Tu La đạo tràng, không có dị tâm. Nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Hai người này rất quyết đoán, lập tức phát ra lời thề độc.
Trong lòng Tu La đại đế cũng cam thấy bất ngờ, thế nhưng sau khi thấy bọn họ thề, hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nói:
- Chân thiếu chủ, ngươi còn có gì để nói hay không?
Giang Trần cười ha hả:
- Sớm nói như vậy chẳng phải mọi sự sẽ đại cát hay sao?
Giang Trần như cười như không nhìn qua Tu La đại đế:
- Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, lời thề của hai người này dấu diếm huyền cơ. Người ta nói Tu La đạo tràng chỉ cần còn, sẽ vĩnh viễn thuần phục không có dị tâm. Nếu như có một ngày người ta rời khỏi, nói không chừng chính là lúc Tu La đạo tràng ngươi diệt vọng.,.
Tuy rằng Giang Trần không biết hai người này thề thốt có kẽ hở hay không, thế nhưng xuất phát từ bản năng, hắn cảm thấy có lẽ lời thề này có vấn đề.
Đã như vậy Giang Trần cũng không cần để ý nói ra những lời buồn nôn với Tu La đại đế, thuận tiện châm ngòi quan hệ giữa Tu La đại đế và Đan Hỏa thành một chút.
Kỳ thực Giang Trần vẫn tin tưởng, hai người này nhất định không phải là người của ltdd.
Nhưng chuyện cho tới nước này, người ta thề cũng đã thề rồi, nếu như tiếp tục dây dưa, lại khiến cho người ta thấy thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn như hắn không có phong độ.
Huống chi cho dù đối phương là người Đan Hỏa thành phái ra, Giang Trần cũng không sợ.
Đánh cuộc mười ba ván, Giang Trần cũng tính toán một chút, nhìn qua có lẽ là bên Tu La đại đế nắm chắc.
Thế nhưng mà theo Giang Trần thấy, hắn cũng có nắm chắc chiến thắng.
Các con át chủ bài, các thần thông, để xem ai mới là người có thể cười cuối cùng.
Niêm Hoa đại đế thấy bọn họ đã không dây dưa trên phương diện danh ngạch xuất chiến cho nên lập tức quyết định, nói:
- Tốt, danh ngạch xuất chiến của song phương đã không có vấn đề. Lão phu cuối cùng cũng nên nhắc lại quy tắc một chút. Danh ngạch đã được quyết định, không thể sửa đổi, ngoài ra, thi đấu võ đạo khó tránh khỏi sinh tử, thương vong, song phương nên ước định trước. Là tới điểm là dừng hay là sinh tử do mệnh?
Đây mới là trọng điểm.
Nếu như tới điểm là dừng vậy thì không thể quá phận, thắng là được, tuyệt đối không thể giết người. Nếu như sinh tử do ý trời, vậy thì thi đấu này hơn phân nửa sẽ xuất hiện cảnh sinh tử.
- Chân thiếu chủ, nếu như ngươi sợ bổn đế có thể cân nhắc tới điểm là ngừng. Bất quá võ giả chúng ta, nếu như sợ chết thì cũng không cần phải đánh cuộc làm gì.
Tu La đại đế nhìn như nhượng bộ, thế nhưng trên thực tế lại cố ý áp bách Giang Trần đồng ý sinh tử do ý trời.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
- Tu La, nhìn khẩu khs của ngươi dường như rất có nắm chắc ăn được chúng ta a? Nếu như đã vậy, Khổng Tước thánh sơn ta nhường Tu La đạo tràng ngươi một chút. Ngươi cứ quyết định là được. Cuối cùng Tu La đạo tràng ngươi chỉ là người khiêu chiến, một chút phong độ đó Khổng Tước thánh sơn ta vẫn có.
Cái gì?
Tu La đại đế nghe vậy sắc mặt trầm xuống, Chân thiếu chủ này sắp chết tới nơi rồi còn lớn miệng, để cho Tu La đạo tràng hắn quyết định sao?
Tu La đại đế nghe xong không khỏi cười lạnh:
- Tốt, tốt, ngươi đã nói như vậy, dứt khoát để cho mọi người xem đặc sắc một ít, luận võ, chúng ta sinh tử do ý trời vậy.
- Rất tốt, theo ý ngươi.
Giang Trần không chút để ý.
- Còn nữa, thi đấu võ đạo trong hai thời thần, nếu như không có phân ra thắng bại thì được coi như hòa. Hai bên các ngươi có dị nghị gì không?
Niêm Hoa đại đế lại nói tới việc này.
Đây là kế hoạch mà Tu La đại đế đã sớm định tốt. Tự nhiên hắn sẽ không phản đói:
- Cường giả luận bàn không cần hai thời thần mới có thể phân ra thắng bại a. Nếu như trong hai thời thần không phân ra được thắng bại, vậy coi như hòa đi.
Hai tùy tùng của hắn nếu nói phương diện võ đạo cuối cùng chỉ là Hoàng cảnh đỉnh phong, bán bộ đế cảnh, cũng không phải là Đại đế chính thức.
Hai người này sở dĩ thay Nhật Nguyệt Tinh tam hoàng xuất chiến là bởi vì thực lực tổng hợp của bọn họ mạnh hơn, nhất là phương diện đan đạo thiên phú siêu quần.
Nói trắng ra, Tu La đại đế mang bọn hắn xuất chiến là vì muốn bọn họ thắng hai ván trên phương diện đan đạo.
Nhưng mà hiện tại bên Khổng Tước thánh sơn lại xuất hiện một Vô Song đại đế, khiến cho kế hoạch của Tu La đại đế bị cản trở.
Chỉ là trong lúc mấu chốt này hắn cũng biết không có cách nào sửa đổi. Chỉ có thể hy vọng hai người được Đan Cực đại đế giới thiệu này có thể phát huy ra ư thế mạnh hơn một chút.