Nhân tâm khó lường, không thể không đề phòng.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện Giang Trần lo lắng nhất. Thứ hắn cảm thấy không thoải mái nhất chính là hắn có cảm giác bị người ta theo dõi.
Dường như cho dù mình đi tới đâu thì loại cảm giác nguy cơ này khó có thể cắt đứt.
Cũng tương đương với việc nơi phát ra sự uy hiếp này chưa từng có rời xa hắn, không có bị hắn bỏ lại.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có khả năng hắn đã bị theo dõi.
Đến cùng đối phương dùng thủ đoạn nào theo dõi hắn?
Cẩm giác nghi hoặc này khiến cho Giang Trần vô cùng khó chịu, cho nên hắn quyết định không đi. So với việc đi tới đi lui còn không bằng ở nơi này dùng khỏe đối với mệt.
Ước chừng hai thời thần sau, những Phệ Kim thử giám thị ở vòng ngoài không ngừng thông qua các loại phương thức truyền đến báo động cho Giang Trần.
Giang Trần biết rõ đối thủ đã tìm tới tận cửa.
Hắn ngược lại cũng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai? Là ai chấp nhất truy tung hắn lâu như vậy. Tiến vào Huyễn Ba sơn này không ngắt linh dược khắp nơi mà hết lần này tới lần khác lại cảm thấy hứng thú với hắn.
Trong đầu nghĩ tới đó, một đạo thân ảnh tràn ngập khí phách đã đi tới.
Đinh Đồng.
Giang Trần nhìn thân ảnh người nọ, Thiên Mục thần đồng đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang.
Hiển nhiên thần thức của Đinh Đồng cũng cường đại dị thường, nhanh chóng tập trung vào vị trí của Giang Trần.
Bốn mắt chạm nhau.
Sưu.
Không ngờ điện mang bắn tứ phía trong hư không, đồng thuật của hai người đã giao chiến trên hư không.
Luận đồng thuật, Giang Trần không thua bởi Đinh Đồng một chút nào.
- Ồ?
Trong mắt Đinh Đồng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười rộ lên:
- Không thể tưởng tượng được tiểu súc sinh như ngươi cũng có đồng thuật mạnh như vậy.
Nhìn thấy Giang Trần chỉ cười lạnh không nói, trên mặt không ngờ lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Đinh Đồng có chút sững sờ, dường như nhớ tới cái gì đó, cười càng lớn hơn trước đó.
- Tiểu tử, ta nên bội phục dũng khí của ngươi hay là cảm thấy ngươi não tàn đây? Trên mặt ngươi dường như không có vẻ gì là sợ hãi a. Hẳn ngươi đã quên cảnh cáo của Đinh mỗ đối với ngươi lúc trước a.
Ngữ khí của Đinh Đồng rất không thoải mái, hắn đuổi theo Giang Trần, coi Giang Trần là con mồi. Con mồi khi đứng trước mặt thợ săn nên nơm nớp lo sợ, lạnh run mới phải.
Thế nhưng Giang Trần này thì ngược lại, còn cười lạnh, khiến cho Đinh Đồng cảm thấy không vừa mắt chút nào.
- Sợ hãi? Ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Ngươi có tư cách gì khiến cho ta sợ hãi cơ chứ?
Giang Trần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn qua Đinh Đồng rồi nói.
Đinh Đồng cũng không giận dữ mà chỉ cười lạnh nói:
- Mồm miệng khá lắm, chỉ là cũng không cứu được ngươi. Ra vẻ trấn định cũng không cứu được ngươi. Giang Trần, mặc kệ ngươi đang giả vờ tỉnh táo cũng được, hay là không quan tâm cũng được. Hiện tại ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, Huyễn Ba sơn này ngươi đừng mong rời khỏi đây.
Giang Trần biến sắc:
- Đinh Đồng, ngươi muốn thế nào?
Đinh Đồng nhìn thấy sắc mặt Giang Trần rốt cuộc cũng biến đổi, cảm giác thoải mái trong lòng tăng đột biến, cười lạnh nói:
- Sao nào? Hiện tại biết sợ rồi sao? Quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn? Rất phong quang đúng không? Đáng tiếc a, đó cũng là thời gian huy hoàng nhất trong sinh mạng của ngươi, cũng là thời gian cuối cùng.
Giang Trần đột nhiên biến sắc nói:
- Chỉ bởi vì ta cướp đoạt ngôi vị quán quân của ngươi?
Đinh Đồng nở nụ cười khinh thường nói:
- Quán quân? Chỉ là quán quân trong Vạn Tượng Cương Vực, ta còn không đặt vào mắt.
- Hừ, nếu không phải tranh giành quán quân, chúng ta không oán không cừu, ngươi có lý do gì động thủ với ta?
Giang Trần trầm giọng nói.
- Ha ha ha, không oán không cừu sao?
Đinh Đồng vỗ tay cười to, nói:
- Ta đã nói rồi, chúng ta quả thực không oán không cừu. Thế nhưng mà ta nhìn thấy ngươi không vừa mắt, cho nên muốn giết ngươi. Ngươi có thể làm gì được ta cơ chứ.
- Không vừa mắt? Đây đâu phải là lý do. Đinh Đồng sư huynh, có phải huynh vừa ý Nguyên linh thạch của ta hay không? Những thứ này ta cũng có thể đưa cho ngươi.
Đinh Đồng nhìn thấy Giang Trần cầu xin tha mạng, hắn đắc ý cười lớn:
- Ngươi quả thực rất gây thơ. Đúng vậy Nguyên linh thạch của ngươi, tất cả thứ tốt trong nhẫn trữ vật của ngươi ta đều lấy đi. Nhưng mà sau đó ta vẫn sẽ giết ngươi.
Sắc mặt Giang Trần trắng bệch, khàn giọng nói:
- Đinh Đồng sư huynh, có chuyện gì mà không thể thương lượng cơ chứ. Lúc trước ngươi bảo ta rời khỏi đan đấu Huyễn Ba sơn, ta đã cự tuyệt. Thế nhưng ngươi đã nói ngươi không quan tâm tới ngôi vị quán quân. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta đem linh thạch cho ngươi. Đúng rồi, ta còn một khỏa Vạn Thọ đan cũng có thể đưa cho ngươi. Thậm chí ngươi muốn đan phương Vạn Thọ đan ta cũng có thể đưa nó cho ngươi.
- Đan phương Vạn Thọ đan?
Ngữ khí của Đinh Đồng trầm xuống, thứ này cũng là đồ tốt a.
Linh thạch cái gì đó, bởi vì có hơn ngàn vạn cho nên Đinh Đồng mới có chút hứng thú. Nếu nói những vật khác, Đinh Đồng quả thực không có đặt vào trong mắt.
Nhưng mà đan phương Vạn Thọ đan thì lại khác.
Đinh Đồng biết rõ, nếu như hắn thu được đan phương nghịch thiên này, tuyệt đối là một kỳ ngộ lớn. Đừng nói là hắn, người cường đại hơn gấp mười hắn cũng không có cách nào cự tuyệt đan phương Vạn Thọ đan.
- Ngươi có đan phương Vạn Thọ đan.
Giang Trần vội nói:
- Không có đan phương thì làm sao ta có thể luyện chế ra Vạn Thọ đan? Đinh Đồng sư huynh, chỉ cần huynh tha cho ta một mạng ta nguyện ý dâng ra Vạn Thọ đan. Ngươi không biết luyện ta sẽ dạy ngươi. Ngươi muốn ta đầu nhập vào Tam Tinh tông, ta vừa đi ra ngoài sẽ lập tức tuyên bố gia nhập Tam Tinh tông. Dù sao ta cũng không nợ Đan Kiền Cung cái gì.
Đinh Đồng nhếch miệng lên nở nụ cười khinh thường, nói:
- Tam Tinh tông sao?
- Giang Trần, nể mặt ngươi có đan phương Vạn Thọ đan, Đinh mỗ có thể khiến cho ngươi chết không đau đớn. Sau khi đi ra ngoài ta cũng không làm khó dễ thủ hạ của ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi không thành thành thật thật giao ra đan phương Vạn Thọ đan. Một khi ta vận dụng thần hồn tìm kiếm, tư vị này cũng không dễ chịu nha.
- Thần hồn tìm kiếm?
Sắc mặt Giang Trần đại biến, nói:
- Tam Tinh tông lại có pháp môn ác độc này sao?
- Tam Tinh tông?
Đinh Đồng cười ha hả, đột nhiên thúc dục khí thế cường đại trên người ra, không ngờ lại là cường giả Địa Thánh Cảnh.
- Ngươi...
Sắc mặt Giang Trần xám ngoét, liền lùi lại một bước, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ:
- Ngươi là cường giả Thánh Cảnh?
Tu vi Đinh Đồng này không ngờ lại không thua Đan Trì cung chủ. Tuy rằng những biểu hiện trước đó của Giang Trần đều là giả dối, thế nhưng nhìn thấy thực lực chân chính của Đinh Đồng này, Giang Trần vẫn còn có chút giật mình.
Sở dĩ Giang Trần giả bộ như vậy, cố ý ra vẻ yếu thế là muốn moi ra lai lịch của Đinh Đồng. Hiện tại nhìn thấy Đinh Đồng có loại khí thế này, hắn hoàn toàn có thể xác nhận Đinh Đồng này không phải là đệ tử Tam Tinh tông.
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện Giang Trần lo lắng nhất. Thứ hắn cảm thấy không thoải mái nhất chính là hắn có cảm giác bị người ta theo dõi.
Dường như cho dù mình đi tới đâu thì loại cảm giác nguy cơ này khó có thể cắt đứt.
Cũng tương đương với việc nơi phát ra sự uy hiếp này chưa từng có rời xa hắn, không có bị hắn bỏ lại.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có khả năng hắn đã bị theo dõi.
Đến cùng đối phương dùng thủ đoạn nào theo dõi hắn?
Cẩm giác nghi hoặc này khiến cho Giang Trần vô cùng khó chịu, cho nên hắn quyết định không đi. So với việc đi tới đi lui còn không bằng ở nơi này dùng khỏe đối với mệt.
Ước chừng hai thời thần sau, những Phệ Kim thử giám thị ở vòng ngoài không ngừng thông qua các loại phương thức truyền đến báo động cho Giang Trần.
Giang Trần biết rõ đối thủ đã tìm tới tận cửa.
Hắn ngược lại cũng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là ai? Là ai chấp nhất truy tung hắn lâu như vậy. Tiến vào Huyễn Ba sơn này không ngắt linh dược khắp nơi mà hết lần này tới lần khác lại cảm thấy hứng thú với hắn.
Trong đầu nghĩ tới đó, một đạo thân ảnh tràn ngập khí phách đã đi tới.
Đinh Đồng.
Giang Trần nhìn thân ảnh người nọ, Thiên Mục thần đồng đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang.
Hiển nhiên thần thức của Đinh Đồng cũng cường đại dị thường, nhanh chóng tập trung vào vị trí của Giang Trần.
Bốn mắt chạm nhau.
Sưu.
Không ngờ điện mang bắn tứ phía trong hư không, đồng thuật của hai người đã giao chiến trên hư không.
Luận đồng thuật, Giang Trần không thua bởi Đinh Đồng một chút nào.
- Ồ?
Trong mắt Đinh Đồng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười rộ lên:
- Không thể tưởng tượng được tiểu súc sinh như ngươi cũng có đồng thuật mạnh như vậy.
Nhìn thấy Giang Trần chỉ cười lạnh không nói, trên mặt không ngờ lại không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Đinh Đồng có chút sững sờ, dường như nhớ tới cái gì đó, cười càng lớn hơn trước đó.
- Tiểu tử, ta nên bội phục dũng khí của ngươi hay là cảm thấy ngươi não tàn đây? Trên mặt ngươi dường như không có vẻ gì là sợ hãi a. Hẳn ngươi đã quên cảnh cáo của Đinh mỗ đối với ngươi lúc trước a.
Ngữ khí của Đinh Đồng rất không thoải mái, hắn đuổi theo Giang Trần, coi Giang Trần là con mồi. Con mồi khi đứng trước mặt thợ săn nên nơm nớp lo sợ, lạnh run mới phải.
Thế nhưng Giang Trần này thì ngược lại, còn cười lạnh, khiến cho Đinh Đồng cảm thấy không vừa mắt chút nào.
- Sợ hãi? Ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Ngươi có tư cách gì khiến cho ta sợ hãi cơ chứ?
Giang Trần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn qua Đinh Đồng rồi nói.
Đinh Đồng cũng không giận dữ mà chỉ cười lạnh nói:
- Mồm miệng khá lắm, chỉ là cũng không cứu được ngươi. Ra vẻ trấn định cũng không cứu được ngươi. Giang Trần, mặc kệ ngươi đang giả vờ tỉnh táo cũng được, hay là không quan tâm cũng được. Hiện tại ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, Huyễn Ba sơn này ngươi đừng mong rời khỏi đây.
Giang Trần biến sắc:
- Đinh Đồng, ngươi muốn thế nào?
Đinh Đồng nhìn thấy sắc mặt Giang Trần rốt cuộc cũng biến đổi, cảm giác thoải mái trong lòng tăng đột biến, cười lạnh nói:
- Sao nào? Hiện tại biết sợ rồi sao? Quán quân đan đấu Huyễn Ba sơn? Rất phong quang đúng không? Đáng tiếc a, đó cũng là thời gian huy hoàng nhất trong sinh mạng của ngươi, cũng là thời gian cuối cùng.
Giang Trần đột nhiên biến sắc nói:
- Chỉ bởi vì ta cướp đoạt ngôi vị quán quân của ngươi?
Đinh Đồng nở nụ cười khinh thường nói:
- Quán quân? Chỉ là quán quân trong Vạn Tượng Cương Vực, ta còn không đặt vào mắt.
- Hừ, nếu không phải tranh giành quán quân, chúng ta không oán không cừu, ngươi có lý do gì động thủ với ta?
Giang Trần trầm giọng nói.
- Ha ha ha, không oán không cừu sao?
Đinh Đồng vỗ tay cười to, nói:
- Ta đã nói rồi, chúng ta quả thực không oán không cừu. Thế nhưng mà ta nhìn thấy ngươi không vừa mắt, cho nên muốn giết ngươi. Ngươi có thể làm gì được ta cơ chứ.
- Không vừa mắt? Đây đâu phải là lý do. Đinh Đồng sư huynh, có phải huynh vừa ý Nguyên linh thạch của ta hay không? Những thứ này ta cũng có thể đưa cho ngươi.
Đinh Đồng nhìn thấy Giang Trần cầu xin tha mạng, hắn đắc ý cười lớn:
- Ngươi quả thực rất gây thơ. Đúng vậy Nguyên linh thạch của ngươi, tất cả thứ tốt trong nhẫn trữ vật của ngươi ta đều lấy đi. Nhưng mà sau đó ta vẫn sẽ giết ngươi.
Sắc mặt Giang Trần trắng bệch, khàn giọng nói:
- Đinh Đồng sư huynh, có chuyện gì mà không thể thương lượng cơ chứ. Lúc trước ngươi bảo ta rời khỏi đan đấu Huyễn Ba sơn, ta đã cự tuyệt. Thế nhưng ngươi đã nói ngươi không quan tâm tới ngôi vị quán quân. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta đem linh thạch cho ngươi. Đúng rồi, ta còn một khỏa Vạn Thọ đan cũng có thể đưa cho ngươi. Thậm chí ngươi muốn đan phương Vạn Thọ đan ta cũng có thể đưa nó cho ngươi.
- Đan phương Vạn Thọ đan?
Ngữ khí của Đinh Đồng trầm xuống, thứ này cũng là đồ tốt a.
Linh thạch cái gì đó, bởi vì có hơn ngàn vạn cho nên Đinh Đồng mới có chút hứng thú. Nếu nói những vật khác, Đinh Đồng quả thực không có đặt vào trong mắt.
Nhưng mà đan phương Vạn Thọ đan thì lại khác.
Đinh Đồng biết rõ, nếu như hắn thu được đan phương nghịch thiên này, tuyệt đối là một kỳ ngộ lớn. Đừng nói là hắn, người cường đại hơn gấp mười hắn cũng không có cách nào cự tuyệt đan phương Vạn Thọ đan.
- Ngươi có đan phương Vạn Thọ đan.
Giang Trần vội nói:
- Không có đan phương thì làm sao ta có thể luyện chế ra Vạn Thọ đan? Đinh Đồng sư huynh, chỉ cần huynh tha cho ta một mạng ta nguyện ý dâng ra Vạn Thọ đan. Ngươi không biết luyện ta sẽ dạy ngươi. Ngươi muốn ta đầu nhập vào Tam Tinh tông, ta vừa đi ra ngoài sẽ lập tức tuyên bố gia nhập Tam Tinh tông. Dù sao ta cũng không nợ Đan Kiền Cung cái gì.
Đinh Đồng nhếch miệng lên nở nụ cười khinh thường, nói:
- Tam Tinh tông sao?
- Giang Trần, nể mặt ngươi có đan phương Vạn Thọ đan, Đinh mỗ có thể khiến cho ngươi chết không đau đớn. Sau khi đi ra ngoài ta cũng không làm khó dễ thủ hạ của ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi không thành thành thật thật giao ra đan phương Vạn Thọ đan. Một khi ta vận dụng thần hồn tìm kiếm, tư vị này cũng không dễ chịu nha.
- Thần hồn tìm kiếm?
Sắc mặt Giang Trần đại biến, nói:
- Tam Tinh tông lại có pháp môn ác độc này sao?
- Tam Tinh tông?
Đinh Đồng cười ha hả, đột nhiên thúc dục khí thế cường đại trên người ra, không ngờ lại là cường giả Địa Thánh Cảnh.
- Ngươi...
Sắc mặt Giang Trần xám ngoét, liền lùi lại một bước, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ:
- Ngươi là cường giả Thánh Cảnh?
Tu vi Đinh Đồng này không ngờ lại không thua Đan Trì cung chủ. Tuy rằng những biểu hiện trước đó của Giang Trần đều là giả dối, thế nhưng nhìn thấy thực lực chân chính của Đinh Đồng này, Giang Trần vẫn còn có chút giật mình.
Sở dĩ Giang Trần giả bộ như vậy, cố ý ra vẻ yếu thế là muốn moi ra lai lịch của Đinh Đồng. Hiện tại nhìn thấy Đinh Đồng có loại khí thế này, hắn hoàn toàn có thể xác nhận Đinh Đồng này không phải là đệ tử Tam Tinh tông.