Bên ngoài công kích đối với Vĩnh Hằng thánh địa càng thêm hung mãnh.
Lần này khác với phản loạn lần trước, lần này đội ngũ công kích Vĩnh Hằng thánh địa cũng không nhiều. Nhưng mà tất cả đều là tinh anh. Đều là tu sĩ đỉnh cấp trốn ra khỏi Vô tận lao ngục. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sức chiến đấu cường hãn.
Dưới loại tình huống này, áp lực phòng ngự của Vĩnh Hằng thánh địa kỳ thực so với trước đó còn lớn hơn.
Quan trọng nhất chính là lần này ngay cả Đại thánh chủ cũng không ở lại thánh địa chứ đừng nói là Thánh Tổ đại nhân.
Già Diệp thần tôn dội một gáo nước lạnh xuống làm cho bầu không khí ở hiện trường càng thêm trầm thấp.
Yến Thanh Tang lẩm bẩm, dường như có chút không phục:
- Chủ lực thánh địa nhất định sẽ gấp rút trở về. Chỉ cần bọn họ gấp rút trở về, nguy cơ đương nhiên có thể giải trừ.
- Ha ha, gấp rút trở về? Đầu tiên, cái gọi là chủ lực tham dự thiên tài thi đấu so với hai gã cường giả thần đạo có ưu thế gì đáng nói? Ngoài ra lão thất phu Quang Độ kia tính trước sau khi làm, ngươi cho rằng hắn sẽ không có hậu chiêu kiềm chế đám ngươi đi tham dự thiên tài thi đấu sao?
- Không phải bổn tọa mỏ quạ đen, thập đại thánh địa lần này hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều. Ta không biết bọn họ đi tham dự thiên tài thi đấu ở chỗ nào, nhưng chỉ cần là nơi mà lão hổn đản Quang Độ kia biết rõ. Hắn có rất nhiều loại biện pháp có thể khống chế nơi đó. Thậm chí là khiến cho bọn họ không trở về được.
Nói tới thực lực, thực lực của lão thất phu Quang Độ kia rất mạnh. Điểm này ngay cả Già Diệp thần tôn cũng không thể không bội phục.
Cho nên, già diệp thần tôn là căn bản nhìn không ra thập đại thánh địa có cơ hội trở mình.
Yến Thanh Tang lại nói:
- Đừng nói thánh địa khác ta không biết, nhưng mà Giang Trần nhất định có thể trở về, hắn từ trước tới nay chưa làm cho người ta thất vọng.
Hoàng Nhi cũng nói.
- Trần ca nhất định có thể bình an trở về.
Già Diệp thần tôn lần này không có phản bác mà cười nhạt nói:
- Giang Trần sao? Kẻ này quả thực không đơn giản, nếu như cho hắn đầy đủ thời gian phát triển, cho dù là lão thất phu Quang Độ cũng phải nhượng bộ lui binh với hắn. Nhưng mà cũng bởi vì hắn quá xuất sắc, hy vọng hắn không nên bị lão thất phu Quang Độ nhìn chằm chằm vào quá sớm. Nếu không ta không xác định được lão hổn đản Quang Độ này có thể cho hắn đầy đủ thời gian thành tài hay không.
Ngụ ý của hắn cũng có chút cảm thấy lo lắng thay cho Giang Trần. Dù sao thái độ làm người của lão thất phu Quang Độ kia, Già Diệp thần tôn biết rõ.
Quang Độ là người có dã tâm rất nặng, hơn nữa là kẻ kiêu hùng cho nên không cho phép có một kiêu hùng ngủ say cạnh giường hắn.
Một núi không thể chứa hai hổ.
Tuy rằng Giang Trần là hổ con nhưng Quang Độ có để cho Giang Trần phát triển hay không, khó mà nói trước được.
Đương nhiên, từ phương diện tình cảm mà nói, Già Diệp thần tôn tự nhiên hy vọng Giang Trần có thể thuận lợi phát triển, dù sao Giang Trần là cháu rể mà hắn coi trọng.
- Được rồi, mặc kệ Giang Trần có thể trở về hay không, lúc nào có thể trở về. Hoàng Nhi, con phải đi theo ta. Yến Thiên Phàm, ngươi cũng phải đi theo ta. Ta cũng không muốn mất đi ngoại tôn nữ, cũng không muốn nữ nhi ta mất đi nam nhân mà nó yêu thương. Những người khác các ngươi có đi hay không?
Già Diệp thần tôn đối với Yến gia không có hảo cảm. Bằng không mà nói lần trước hắn cũng không trực tiếp diệt Yến gia.
Về phần Yến Vạn Quân, cuối cùng cũng là thông gia, là phụ thân của nữ tế nhà hắn, hắn vẫn hạ thủ lưu tình a.
Già Diệp thần tôn nói xong, thấy Hoàng Nhi bất động liền chuẩn bị dùng sức mạnh. Lúc này trong hư không truyền tới một tiếng thét dài như sấm sét.
Sau đó một đạo thanh âm như sấm sét vang vọng:
- An Già Diệp, nghe nói ngươi ở đây diễu võ giương oai, chủ nhân nhà ta phái huynh đệ chúng ta tới chiếu cố ngươi. Nếu như ngươi có gan thì đi ra đây.
Già Diệp thần tôn nghe vậy sắc mặt khẽ động, thấp giọng nói:
- Là hai hộ pháp của lão thất phu Quang Độ kia tới. Chuyện này bắt đầu khó giải quyết rồi.
- Hai hộ pháp? Rất mạnh sao?
Yến Thiên Phàm cả kinh hỏi.
- Nếu như đơn đả độc đấu, bất luận một kẻ nào đều không phải là đối thủ của ta. Hai đại hộ pháp cùng liên thủ, ta sẽ cố hết sức. Bọn họ hiện tại có bốn thần đạo. Vô luận thế nào một mình ta cũng không đối phó nổi. Ngay cả phá vòng vây, nhiều lắm cũng chỉ nắm chắc ba bốn thành mà thôi.
Già Diệp thần tôn ngưng trọng nói, hiển nhiên biến cố đã tới, khiến cho hắn cũng có cảm giác lực bất tòng tâm.
Hoàng Nhi thúc giục nói.
- Ngoại công, người mau mau rời khỏi đây đi. Chuyện Vĩnh Hằng thánh địa, cuối cùng không có quan hệ với người. Hiện tại người rời khỏi, bọn chúng nhất định sẽ không làm khó người.
Già Diệp thần tôn cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta muốn rời khỏi thì cũng không tới. Nha đầu ngốc, ngoại công con ở Vô tận lao ngục vô số thời đại, thứ duy nhất có thể khiến cho ta lo lắng chính là phần thân tình này. Đây cũng là điểm khác nhau lớn nhất giữa ta và lão thất phu Quang Độ.
- Hắn vì dã tâm, thê nhi có thể giết, phụ thân có thể vứt bỏ, bằng hữu có thể tru. Đạo nghĩa có thể vứt. Ta sống một đống lớn tuổi, cuối cùng không thể nào quên được mình là một con người.
Ngữ khí của Già Diệp thần tôn mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt. Nhưng mà trong ánh mắt của hắn lại mang theo một tia ngộ ra, lại thêm kiên quyết.
- Đã tới rồi thì cần gì phải sợ hãi. Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tứ đại hộ pháp ở đâu?
Cái gọi là hộ pháp kỳ thực chính là thần bộc.
Tứ đại thần bộc Phong Hoa Tuyết Nguyệt kia nhao nhao tiến lên:
- Nguyện vì chủ nhân tử chiến tới cùng.
Già Diệp thần tôn khoát khoát tay:
- Không cần, lần này cho dù là các ngươi chỉ sợ cũng không tham dự được vào chiến đấu cấp bậc này. Tới lúc đó ta sẽ trực kiếp công kích bọn chúng, lấy bất ngờ là chính, hy vọng ngay từ đầu có thể làm trọng thương một người. Như vậy trận chiến này còn có một điểm hy vọng. Nếu như ta bị bốn người bọn chúng vây kín, vậy thì chỉ có thể thuận theo ý trời. Nhớ kỹ một khi chiến đấu diễn ra, lực chú ý của bọn chúng tất sẽ đặt trên người ta. Đến lúc đó các ngươi mang theo Hoàng Nhi, lập tức rời khỏi, không nên có bất cứ do dự nào.
Tứ đại thần bộc đều giật mình, không có ai vui vẻ lĩnh mệnh. Cả đám đều cực kỳ do dự.
- Sao nào? Lời bổn tọa nói các ngươi đều không nghe lọt tai sao?
- Chuyện phá vòng vây có thể giao cho Hai thánh chủ của Vĩnh Hằng thánh địa, đám người thuộc hạ nguyện ý đồng sinh cộng tử với chủ nhân.
Bốn thần bộc Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều lên tiếng nói.
Làm càn. Lời bổn tọa nói chính là mệnh lệnh, bổn tọa cho các ngươi phá vòng vây thì phải phá vòng vây. Lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt?
Già Diệp thần tôn quá lớn.
- Chủ nhân.
- Không cần nhiều lời, cứ quyết định như vậy đi. Thần linh chiến đấu, các ngươi tham dự vào cũng chỉ là pháo hôi. Ta một thân một mình tham chiến có thể hành sự tùy hoàn cảnh. Vạn nhất không thể theo ý mình, có thể bỏ trốn mất dạng. Dùng một đánh bốn, ta cho dù có đào tẩu, người khác cũng không thể nói gì.
Già Diệp thần tôn thản nhiên nói.
Nhưng mà tứ đại thần bộc dù thế nào cũng không chịu đáp ứng. Bọn họ biết rõ chủ nhân vì thân nhân mới làm như vậy. Dùng một đánh bốn, cho dù muốn chjay trốn, xác suất thành công cũng không quá lớn. Nhiều lắm chỉ có ba bốn thành hy vọng.
Bọn họ là thần bộc, thời khắc mấu chốt vốn nên lo lắng thay cho vị chủ nhân mà mình thần phục, thậm chí là thay chủ nhân đi chịu chết.
Cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chủ nhân mình mà vụng trộm phá vòng vây.
Thế nhưng mà nhìn thái độ của Già Diệp thần tôn, rõ ràng vô cùng kiên quyết, có thể nhìn ra được, lúc này hắn đã quyết, không cho phép bất luận kẻ nào trái ý.
Lần này khác với phản loạn lần trước, lần này đội ngũ công kích Vĩnh Hằng thánh địa cũng không nhiều. Nhưng mà tất cả đều là tinh anh. Đều là tu sĩ đỉnh cấp trốn ra khỏi Vô tận lao ngục. Kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sức chiến đấu cường hãn.
Dưới loại tình huống này, áp lực phòng ngự của Vĩnh Hằng thánh địa kỳ thực so với trước đó còn lớn hơn.
Quan trọng nhất chính là lần này ngay cả Đại thánh chủ cũng không ở lại thánh địa chứ đừng nói là Thánh Tổ đại nhân.
Già Diệp thần tôn dội một gáo nước lạnh xuống làm cho bầu không khí ở hiện trường càng thêm trầm thấp.
Yến Thanh Tang lẩm bẩm, dường như có chút không phục:
- Chủ lực thánh địa nhất định sẽ gấp rút trở về. Chỉ cần bọn họ gấp rút trở về, nguy cơ đương nhiên có thể giải trừ.
- Ha ha, gấp rút trở về? Đầu tiên, cái gọi là chủ lực tham dự thiên tài thi đấu so với hai gã cường giả thần đạo có ưu thế gì đáng nói? Ngoài ra lão thất phu Quang Độ kia tính trước sau khi làm, ngươi cho rằng hắn sẽ không có hậu chiêu kiềm chế đám ngươi đi tham dự thiên tài thi đấu sao?
- Không phải bổn tọa mỏ quạ đen, thập đại thánh địa lần này hơn phân nửa là lành ít dữ nhiều. Ta không biết bọn họ đi tham dự thiên tài thi đấu ở chỗ nào, nhưng chỉ cần là nơi mà lão hổn đản Quang Độ kia biết rõ. Hắn có rất nhiều loại biện pháp có thể khống chế nơi đó. Thậm chí là khiến cho bọn họ không trở về được.
Nói tới thực lực, thực lực của lão thất phu Quang Độ kia rất mạnh. Điểm này ngay cả Già Diệp thần tôn cũng không thể không bội phục.
Cho nên, già diệp thần tôn là căn bản nhìn không ra thập đại thánh địa có cơ hội trở mình.
Yến Thanh Tang lại nói:
- Đừng nói thánh địa khác ta không biết, nhưng mà Giang Trần nhất định có thể trở về, hắn từ trước tới nay chưa làm cho người ta thất vọng.
Hoàng Nhi cũng nói.
- Trần ca nhất định có thể bình an trở về.
Già Diệp thần tôn lần này không có phản bác mà cười nhạt nói:
- Giang Trần sao? Kẻ này quả thực không đơn giản, nếu như cho hắn đầy đủ thời gian phát triển, cho dù là lão thất phu Quang Độ cũng phải nhượng bộ lui binh với hắn. Nhưng mà cũng bởi vì hắn quá xuất sắc, hy vọng hắn không nên bị lão thất phu Quang Độ nhìn chằm chằm vào quá sớm. Nếu không ta không xác định được lão hổn đản Quang Độ này có thể cho hắn đầy đủ thời gian thành tài hay không.
Ngụ ý của hắn cũng có chút cảm thấy lo lắng thay cho Giang Trần. Dù sao thái độ làm người của lão thất phu Quang Độ kia, Già Diệp thần tôn biết rõ.
Quang Độ là người có dã tâm rất nặng, hơn nữa là kẻ kiêu hùng cho nên không cho phép có một kiêu hùng ngủ say cạnh giường hắn.
Một núi không thể chứa hai hổ.
Tuy rằng Giang Trần là hổ con nhưng Quang Độ có để cho Giang Trần phát triển hay không, khó mà nói trước được.
Đương nhiên, từ phương diện tình cảm mà nói, Già Diệp thần tôn tự nhiên hy vọng Giang Trần có thể thuận lợi phát triển, dù sao Giang Trần là cháu rể mà hắn coi trọng.
- Được rồi, mặc kệ Giang Trần có thể trở về hay không, lúc nào có thể trở về. Hoàng Nhi, con phải đi theo ta. Yến Thiên Phàm, ngươi cũng phải đi theo ta. Ta cũng không muốn mất đi ngoại tôn nữ, cũng không muốn nữ nhi ta mất đi nam nhân mà nó yêu thương. Những người khác các ngươi có đi hay không?
Già Diệp thần tôn đối với Yến gia không có hảo cảm. Bằng không mà nói lần trước hắn cũng không trực tiếp diệt Yến gia.
Về phần Yến Vạn Quân, cuối cùng cũng là thông gia, là phụ thân của nữ tế nhà hắn, hắn vẫn hạ thủ lưu tình a.
Già Diệp thần tôn nói xong, thấy Hoàng Nhi bất động liền chuẩn bị dùng sức mạnh. Lúc này trong hư không truyền tới một tiếng thét dài như sấm sét.
Sau đó một đạo thanh âm như sấm sét vang vọng:
- An Già Diệp, nghe nói ngươi ở đây diễu võ giương oai, chủ nhân nhà ta phái huynh đệ chúng ta tới chiếu cố ngươi. Nếu như ngươi có gan thì đi ra đây.
Già Diệp thần tôn nghe vậy sắc mặt khẽ động, thấp giọng nói:
- Là hai hộ pháp của lão thất phu Quang Độ kia tới. Chuyện này bắt đầu khó giải quyết rồi.
- Hai hộ pháp? Rất mạnh sao?
Yến Thiên Phàm cả kinh hỏi.
- Nếu như đơn đả độc đấu, bất luận một kẻ nào đều không phải là đối thủ của ta. Hai đại hộ pháp cùng liên thủ, ta sẽ cố hết sức. Bọn họ hiện tại có bốn thần đạo. Vô luận thế nào một mình ta cũng không đối phó nổi. Ngay cả phá vòng vây, nhiều lắm cũng chỉ nắm chắc ba bốn thành mà thôi.
Già Diệp thần tôn ngưng trọng nói, hiển nhiên biến cố đã tới, khiến cho hắn cũng có cảm giác lực bất tòng tâm.
Hoàng Nhi thúc giục nói.
- Ngoại công, người mau mau rời khỏi đây đi. Chuyện Vĩnh Hằng thánh địa, cuối cùng không có quan hệ với người. Hiện tại người rời khỏi, bọn chúng nhất định sẽ không làm khó người.
Già Diệp thần tôn cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta muốn rời khỏi thì cũng không tới. Nha đầu ngốc, ngoại công con ở Vô tận lao ngục vô số thời đại, thứ duy nhất có thể khiến cho ta lo lắng chính là phần thân tình này. Đây cũng là điểm khác nhau lớn nhất giữa ta và lão thất phu Quang Độ.
- Hắn vì dã tâm, thê nhi có thể giết, phụ thân có thể vứt bỏ, bằng hữu có thể tru. Đạo nghĩa có thể vứt. Ta sống một đống lớn tuổi, cuối cùng không thể nào quên được mình là một con người.
Ngữ khí của Già Diệp thần tôn mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt. Nhưng mà trong ánh mắt của hắn lại mang theo một tia ngộ ra, lại thêm kiên quyết.
- Đã tới rồi thì cần gì phải sợ hãi. Phong Hoa Tuyết Nguyệt, tứ đại hộ pháp ở đâu?
Cái gọi là hộ pháp kỳ thực chính là thần bộc.
Tứ đại thần bộc Phong Hoa Tuyết Nguyệt kia nhao nhao tiến lên:
- Nguyện vì chủ nhân tử chiến tới cùng.
Già Diệp thần tôn khoát khoát tay:
- Không cần, lần này cho dù là các ngươi chỉ sợ cũng không tham dự được vào chiến đấu cấp bậc này. Tới lúc đó ta sẽ trực kiếp công kích bọn chúng, lấy bất ngờ là chính, hy vọng ngay từ đầu có thể làm trọng thương một người. Như vậy trận chiến này còn có một điểm hy vọng. Nếu như ta bị bốn người bọn chúng vây kín, vậy thì chỉ có thể thuận theo ý trời. Nhớ kỹ một khi chiến đấu diễn ra, lực chú ý của bọn chúng tất sẽ đặt trên người ta. Đến lúc đó các ngươi mang theo Hoàng Nhi, lập tức rời khỏi, không nên có bất cứ do dự nào.
Tứ đại thần bộc đều giật mình, không có ai vui vẻ lĩnh mệnh. Cả đám đều cực kỳ do dự.
- Sao nào? Lời bổn tọa nói các ngươi đều không nghe lọt tai sao?
- Chuyện phá vòng vây có thể giao cho Hai thánh chủ của Vĩnh Hằng thánh địa, đám người thuộc hạ nguyện ý đồng sinh cộng tử với chủ nhân.
Bốn thần bộc Phong Hoa Tuyết Nguyệt đều lên tiếng nói.
Làm càn. Lời bổn tọa nói chính là mệnh lệnh, bổn tọa cho các ngươi phá vòng vây thì phải phá vòng vây. Lưu lại núi xanh lo gì không có củi đốt?
Già Diệp thần tôn quá lớn.
- Chủ nhân.
- Không cần nhiều lời, cứ quyết định như vậy đi. Thần linh chiến đấu, các ngươi tham dự vào cũng chỉ là pháo hôi. Ta một thân một mình tham chiến có thể hành sự tùy hoàn cảnh. Vạn nhất không thể theo ý mình, có thể bỏ trốn mất dạng. Dùng một đánh bốn, ta cho dù có đào tẩu, người khác cũng không thể nói gì.
Già Diệp thần tôn thản nhiên nói.
Nhưng mà tứ đại thần bộc dù thế nào cũng không chịu đáp ứng. Bọn họ biết rõ chủ nhân vì thân nhân mới làm như vậy. Dùng một đánh bốn, cho dù muốn chjay trốn, xác suất thành công cũng không quá lớn. Nhiều lắm chỉ có ba bốn thành hy vọng.
Bọn họ là thần bộc, thời khắc mấu chốt vốn nên lo lắng thay cho vị chủ nhân mà mình thần phục, thậm chí là thay chủ nhân đi chịu chết.
Cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chủ nhân mình mà vụng trộm phá vòng vây.
Thế nhưng mà nhìn thái độ của Già Diệp thần tôn, rõ ràng vô cùng kiên quyết, có thể nhìn ra được, lúc này hắn đã quyết, không cho phép bất luận kẻ nào trái ý.