Vấn đề này cũng là vấn đề mà mọi người đều khát vọng nhận được đáp án nhất.
Giang Trần không chút do dự gật đầu:
- Vấn đề này các ngươi không cần phải hoài nghi, ta có thể nói cho các ngươi rõ, chỉ cần các ngươi thông qua khảo nghiệm của ta, khiến cho ta cảm thấy thỏa mãn. Thời gian này tuyệt đối không phải là một trăm năm, năm mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là hai mươi năm cũng có thể.
Đáp án này của Giang Trần cũng vô cùng nghiêm túc.
Lão giả râu ria xám trắng kia rất là thỏa mãn, gật gật đầu, lui trở về đằng sau, lại một nho sinh chừng năm mươi tuổi tiến lên hỏi vấn đề thứ hai.
- Thiếu chủ, tiểu nhân gọi là Đan Thanh Tử. Tiểu nhân có vấn đề muốn hỏi một chút, liệu sau khi chúng ta khôi phục tự do có thể rời khỏi Khổng Tước thánh sơn hay không?
Vấn đề này cũng có không ít người quan tâm, nếu như khôi phục tự do mà không thể rời khỏi, tự do cũng đã không còn là tự do hoàn chỉnh.
Giang Trần cười cười:
- Đã ban thưởng cho các ngươi tự do, đi hay là ở lại, tự nhiên do các ngươi quyết đinh. Nếu như Khổng Tước thánh sơn ta mạnh mẽ giữ người, chẳng phải sẽ khiến cho người ta chê cười sao?
Những nô lệ này nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt, trong mắt nhiều thêm mấy phần mừng rỡ. Hiển nhiên đối với đáp án này mọi người đều cảm thấy vô cùng hài lòng.
Cuối cùng một đại hán cường tráng đứng ra, lớn tiếng nói:
- Thiếu chủ, ta họ Đồ, người khác đều gọi ta là lão Đồ. Vấn đề ta muốn hỏi chính là, chúng ta ở nơi này hầu hạ thiếu chủ là việc kinh thiên địa nghĩa. Dù sao thiếu chủ cũng dùng tiền mua chúng ta về. Ta chỉ muốn hỏi, tùy tùng của thiếu chủ có thói quen ngược đãi, đánh đập nô lệ như chúng ta hay không mà thôi.
Tiểu tử này thấy hai vấn đề trước đó thiếu chủ đều trả lời vô cùng có thành ý, cho nên lá gan cũng lớn hơn một chút, vấn đề hỏi cũng sắc bén hơn một chút.
Giang Trần cười ha hả nói:
- Lưu Ly vương thành chẳng lẽ có lệ đánh đập nô lệ sao? Người khác ta không biết, trong phủ thiếu chủ của ta, các ngươi không cần phải lo lắng tới những vấn đề này. Các ngươi ở đây, làm nô lệ, trên thực tế cũng giống như tùy tùng bình thường. Chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực, tuyệt đối sẽ không có ai tới gây phiền phức cho các ngươi. Nhưng mà các ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ, ở phủ thiếu chủ, các ngươi chính là người ở đây. Nhất định phải tranh thủ lợi ích của thiếu chủ, đặt lợi ích của phủ thiếu chủ lên hàng đầu. Ta không cần các ngươi làm gì nhiều, chỉ cần trung thành, tận lực, tân tâm, không dùng mánh lưới, không tạo thị phi. Chỉ cần các ngươi có thể làm được những thứ này, các ngươi tuyệt đối sẽ có ngày nổi danh.
Không phải Giang Trần không có thủ đoạn cường thế uy áp bọn họ, nhưng mà hắn biết rõ, uy áp nô lệ tuy rằng có thể tạo ra hiệu quả trấn nhiếp rất tốt, nhưng mà sau này, uy áp quá mức nhất định sẽ tạo ra một ít tác dụng phụ.
Quan trọng nhất chính là những người khác trong phủ thiếu chủ, trừ Hoàng Nhi ra, thực lực đều không tính là đặc biệt mạnh. Nhiều khi cần những nô lệ Thánh Cảnh này xuất lực, uy áp có thể khiến cho bọn họ phục tùng, chưa hẳn có thể khiến cho bọn họ toàn tâm toàn ý xuất lực. Nhưng mà cổ vũ, cho bọn họ ngon ngọt, có thể khiến cho bọn họ có động lực. Vì muốn biểu hiện nổi bật, sớm thông qua khảo hạch của thiếu chủ, cho nên bọn họ nhất định sẽ không ẩn giấu thực lực, chắc chắn cũng sẽ không dám lười biếng.
Vẻ vui mừng hiện rõ lên mặt của đám nô lệ, bọn họ có một loại trực giác, Chân thiếu chủ này không dối lừa bọn họ, hứa hẹn của Chân thiếu chủ hắn là có thành ý.
- Ba người các ngươi đã nói ra vấn đề, thực lực và uy vọng chắc hẳn có thể phục chúng. Bổn thiếu chủ trước tiên lập ra ba đội ngũ, ba người các ngươi là đội trưởng ba đội. Mỗi người các ngươi khống chế đội ngũ năm mươi người. Đến lúc đó sẽ có người phân công các ngươi.
Giang Trần lại cho một ít ngon ngọt, chọn ra đội trưởng trong đám nô lệ, nhìn như chỉ là sắp xếp nho nhỏ, nhưng chẳng khác nào là cục đường lớn ban thưởng cho bọ nhọ.
Quả nhiên hơn trăm nô lệ này càng thêm vui mừng. Bổ nhiệm đội trưởng trong đám người bọn họ, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ thiếu chủ cho bọn họ quyền tự chủ.
Kế tiếp chỉ là nhìn vào biểu hiện của bọn họ thế nào.
Trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả nô lệ đều cung kính gấp trăm lần, bởi vì bọn họ nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy hy vọng của tân sinh.
Đường phía trước Giang Trần đã trải sẵn.
Kế tiếp, nhóm nô l ệ này, Giang Trần định giao cho Câu Ngọc và Tiết Đồng quản lý. Vấn đề phân công cũng hoàn toàn giao cho Câu Ngọc và Tiết Đồng phân phó.
Thậm chí, quyền quản lý những nô lệ này cũng toàn quyền trao cho Câu Ngọc và Tiết Đồng. Chuyện này khiến cho Tiết Đồng và Câu Ngọc được sủng ái mà lo sợ, đồng thời cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Chuyện nô lệ, Giang Trần cũng không có nhúng tay quá nhiều. Thậm chí cả quản lý sự vụ của thiếu chủ phủ, Giang Trần cũng không định nhúng tay quá nhiều. Tất cả đều giao cho Tiết Đồng và Câu Ngọc quản lý.
Thời gian ba ngày chuẩn bị đã qua hai ngày. Ngày cuối cùng, Giang Trần đã chuẩn bị tốt các hạng mục, thừa dịa thời gian còn nhiều, Giang Trần đi khắp nơi trong Khổng Tước thánh sơn một chút.
Đi vào Khổng Tước thánh sơn, dù sao hắn cũng là nhân vật mới.
Cho nên thừa dịp còn một ngày cuối cùng chuẩn bị cho tiến vào chủ tháp Lưu Ly vương tháp, Giang Trần quyết định đi thăm một ít nguyên lão của Khổng Tước thánh sơn một chút.
Ví dụ như Tứ đại hoàng giả, ví dụ như một ít nguyên lão thậm chí cùng thế hệ với Khổng Tước đại đế.
Ví như dụ một ít cao tầng của Khổng Tước vệ ...
Dùng thân phận của Giang Trần hiện tại, theo đạo lý mà nói những người này có lẽ nên tới bái phỏng hắn. Nhưng mà hiện tại thời gian của Giang Trần không có nhiều, những người này cũng không muốn tới quấy rầy Giang Trần.
Cho nên khi Giang Trần chủ động đi bái phỏng bọn họ, những lão gia hỏa này cảm thấy kinh ngạc, đồng thời ít nhiều cũng có chút sợ hãi.
Thiếu chủ chính là thiếu chủ, mà đây chính là thiếu chủ nối nghiệp tiếp theo của Khổng Tước thánh sơn. Trên danh nghĩa đã cao hơn bọn họ một cấp.
Bọn họ không đi bái phỏng thiếu chủ, còn để cho thiếu chủ tới bái phỏng bọn họ, chuyện này ít nhiều cũng có chút thất lễ.
Cho nên câu đầu tiên của cả đám đều là giải thích.
- Thiếu chủ, nghĩ tới việc ba ngày này người sẽ phải chuẩn bị, rất bận rộn cho nên không có tới thiếu chủ phủ bái phỏng người. Quả thực có chút thất lễ, lại để thiếu chủ tới bái phỏng thuộc hạ, khiến cho thuộc hạ cực kỳ sợ hãi.
Vân Trung Minh Hoàng là người rộng rãi, kiên nhẫn giải thích với Giang Trần.
Giang Trần cũng không quan tâm tới những vấn đề này, hắn cũng biết Vân Trung Minh Hoàng đang nói thật.
- Vân Trung Minh Hoàng, đại đế bệ hạ thường xuyên nói cho ta biết, ở Khổng Tước thánh sơn, nếu như có chuyện gì không rõ trước tiên có thể hỏi ngươi một chút.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK