- Phá cho ta.
Tào Tấn dang hai tay ra, khí lưu cuồng bạo ầm ầm tản ra, trực tiếp thôn phệ vô số băng trùy kia. Vô số băng trùy ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số vụn băng, thi nhau rơi xuống đất.
- Tào sư huynh, thủ đoạn không tồi.
Ngô mập mạp tán thưởng.
Tào Tấn khoát tay nói:
- Ngươi lại tiếp tục phá trận đi.
Trong chỗ tốt, Giang Trần âm thầm thao túng U Cổ Thất Sát trận, trong lòng cũng phiền muộn cực kỳ. Trận bàn U Cổ Thất Sát trận ở trong tay hắn, tuy rằng Giang Trần toàn lực thúc dục, thế nhưng cuối cùng vẫn vướng mắc thực lực của bản thân, chỉ có thể mô phỏng ra cấp bậc thấp nhất của U Cổ Thất Sát trận.
Mà cấp bậc này của U Cổ Thất Sát trận muốn vây khốn, giết mập mạp kia còn có vài phần cơ hội, nhưng mà muốn đối phó với thanh niên có hai hàng lông mày màu lam kia mà nói, hiển nhiên còn c hưa đủ.
- Thanh niên có hai hàng lông mày màu lam này chẳng lẽ chính là Ung Hành Vân trong miệng Đinh ĐồnG? Nếu không phải là đệ tử chân truyền tuyệt đối không có thủ đoạn như vậy được.
Tuy rằng Giang Trần phiền muộn, thế nhưng cũng không nản lòng. Lúc trước hắn dùng trận bàn của Tiểu Vô tương trận, thao túng Tiểu Vô tương trận, thành công giết một người trong đó.
HÔm nay lập lại chiêu cũ, lại dùng trận pháp, dưới tình huống đối phương có chuẩn bị, hiển nhiên rất khó có hiệu quả.
Tuy rằng không thể lần nữa giết địch, thế nhưng Giang Trần lại không nản lòng. Hắn dùng trận pháp này chỉ là để thăm dò thủ đoạn của đối phương, đạt tới mục tiêu biết người biết mình mà thôi.
- Trong hai người này thì thanh niên có hàng lông mày màu lam là người mạnh nhất, mập mạp kia là tông sư trận pháp. Chỉ cần tìm cơ hội tách rồi giết mập mạp kia thì thanh niên có hai hàng lông mày màu lam sẽ chỉ còn một mình. KHi đó sẽ dễ đối phó hơn một chút.
Giang Trần cũng biết, nếu như hai người này tách ra, tuyệt đối sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều. Thế nhưng hai người này lại ở cùng một chỗ, uy lực của trận pháp sẽ giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, U Cổ Thất Sát trận này mặc dù Giang Trần có trận pháp thế nhưng chỉ có thể thúc dục cấp bậc đơn giản nhất.
Mà Trận bàn của U Cổ Thất Sát trận này vốn có ba cấp độ. Dù sao Giang Trần cũng vừa mới đạt được trận bàn, thời gian thao luyện không dài, rất khó thúc dục ra trận pháp tầng thứ hai.
- Ài, nếu như có thể thúc dục U Cổ Thất Sát trận cấp bậc trung đẳng kia, đối phó với hai người này sẽ nắm chắc hơn rất nhiều. Nếu như có thể thúc dục cấp độ cao nhất, tuyệt đối có thể miểu sát hai người này.
U Cổ Thất Sát trận cấp bậc cao nhất, Giang Trần cũng biết hiện tại chỉ là nằm mơ mà thôi. Trước khi thực lực của hắn không đạt tới Thiên Thánh Cảnh thì đừng mong thúc dục được nó.
Hơn nữa, cấp bậc cao nhất của U Cổ Thất Sát trận, số linh thạch cần thiết cũng kinh người.
Theo Giang Trần không ngừng biến trận, mỗi một lần khi mập mạp kia sắp đọng thủ đều bị Giang Trần biến trận làm đảo loạn.
Chuyện này khiến cho Ngô mập mạp tức giận kêu to, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.
Nhưng mà Giang Trần cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy lại không phải là biện pháp. U Cố Thất Sát trận có bảy lần biến hóa, nếu như biến hóa tuần hoàn, đối phương sẽ dễ dàng bắt được hạch tâm trận pháp, đối thủ có được Liệt Trận thuật, muốn từ trận pháp cấp bậc này mở lấy một lối đi vẫn có hy vọng.
Cho nên phải vận dụng bước tiếp theo của kế hoạch.
Giang Trần là người kiên quyết, biết rõ U Cổ Thất Sát trận không trói được đối phương, cho nên lập tức quyết định vận dụng kế hoạch tiếp theo.
Vô luận là thế nào, trước tiên phải tiêu diệt một người trong hai kẻ đó.
Đây là mục tiêu tác chiến của Giang Trần.
Ngô mập mạp bỗng nhiên nhếch miệng cười:
- Tào sư huynh, đối phương biến trận đã tiến vào trạng thái tuần hoàn, chuyện này chứng minh trận pháp này đã không còn gì nguy hiểm nữa.
Tào Tấn nghe vậy vui vẻ nói:
- Vậy sao? Ngô sư đệ, bây giờ lúc đệ phát uy rồi.
Ngô mập mạp phấn chấn tinh thần, hắn kiêng kỵ trận pháp này là bởi vì trận pháp này biến hóa nhanh, biến hóa nhiều, hơn nữa mỗi một lần biến trận đều có sát cơ.
Chuyện này khiến cho Ngô mập mạp có cảm giác cố hết sức, nhưng mà trận pháp này tuy rằng mạnh, tuy rằng phức tạp, thế nhưng bản thân cấp bậc của trận pháp lại không cao.
Ngô mập mạp rất rõ ràng, thực lực của bản thân người bày trận này có lẽ không tính là mạnh mẽ. Nếu như thực lực người bày trận mạnh mẽ hơn, dùng trận pháp thần diệu như vậy, muốn vây khốn chết hai người bọn họ cũng không phải là không có hy vọng.
Ngay khi Ngô mập mạp dồn hết sức định dùng Liệt Trận thuật, trận pháp bỗng nhiên được thu lại.
Sưu...
Cảnh tượng trước mặt hai người lại khôi phục như lúc ban đầu.
Ảo giác của trận pháp biến mất không còn tung tích. Hai người vẫn như cũ đứng ở bên cạnh con đường. Bốn phía là một mảnh rừng rậm liên miên, chung quanh con đường là cỏ dại.
Sắc mặt Ngô mập mạp âm trầm bất định, nhìn bốn phía một lát rồi cau mày nói:
- Tào sư huynh, ta đang nghĩ tại sao tiểu tử này lại biến hóa trận pháp nhanh như vậy, xem ra cũng không phải là trận pháp tông sư gì nha.
- Tại sao lại nói như vậy?
Tào Tấn có chút khó hiểu nói.
- Chung quanh nơi này cũng không có tàn tích bày trận. Nếu như là một trận pháp cường đại thì bốn phía chắc chắc sẽ có một ít dấu vết về trận pháp. Còn có linh lực cường đại sót lại. Thế nhưng chung quanh nơi này căn bản không có gì.
- Ý ngươi là?
Tào Tấn dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt khẽ động.
- Tiểu tử này nhất định là vận khí cứt chó, nhặt được trận bàn cường đại, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không quá hiểu về nó. Cho nên cấp bậc trận pháp sau khi mô phỏng cũng không cao cho lắm.
Nói tới đây trong mắt Ngô mập mạp toát lên vẻ tham lam.
Đối với một trận pháp tông sư mà nói, trận bàn thậm chí so với linh dược Thiên cấp còn có lực hấp dẫn hơn nhiều.
Dùng kinh nghiệm về trận pháp của Ngô mập mạp, tại sao hắn lại không nhìn ra. Trận pháp này không phải là trận pháp được bố trí theo cách thủ công mà là dựa vào trận bàn để mô phỏng ra trận pháp.
Trận pháp bố trí theo cách thủ công cần có thời gian, cần trận kỳ, tuy rằng có dựng trận cơ, thế nhưng tuyệt đối bốn phía sẽ có dấu vết khi bày trận để lại.
Hơn nữa sau khi trận pháp bị nghiền nát, chắc chắc sẽ còn có một ít phù văn trập pháp còn sót lại đang tiêu tán trong hư không.
Thế nhưng mà tất cả chuyện này Ngô mập mạp đều không cảm nhận được.
Điều này nói rõ casci gì? Nói rõ người bày trận này cũng không phải dựa vào thủ đoạn trận pháp cường đại mà bố trí trận pháp vừa rồi mà hắn ta chỉ dùng trận bàn mô phỏng ra trận pháp vây khốn hai người bọn hắn mà thôi.
Trận pháp mô phỏng từ trận bàn có không ít ưu thế, nói thí dụ như đơn giản, mau chóng, thu phát tự nhiên.
Thế nhưng mà dùng trận bàn bày trận, bản thân người đó chưa hẳn là trận pháp tông sư.
Tào Tấn dang hai tay ra, khí lưu cuồng bạo ầm ầm tản ra, trực tiếp thôn phệ vô số băng trùy kia. Vô số băng trùy ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số vụn băng, thi nhau rơi xuống đất.
- Tào sư huynh, thủ đoạn không tồi.
Ngô mập mạp tán thưởng.
Tào Tấn khoát tay nói:
- Ngươi lại tiếp tục phá trận đi.
Trong chỗ tốt, Giang Trần âm thầm thao túng U Cổ Thất Sát trận, trong lòng cũng phiền muộn cực kỳ. Trận bàn U Cổ Thất Sát trận ở trong tay hắn, tuy rằng Giang Trần toàn lực thúc dục, thế nhưng cuối cùng vẫn vướng mắc thực lực của bản thân, chỉ có thể mô phỏng ra cấp bậc thấp nhất của U Cổ Thất Sát trận.
Mà cấp bậc này của U Cổ Thất Sát trận muốn vây khốn, giết mập mạp kia còn có vài phần cơ hội, nhưng mà muốn đối phó với thanh niên có hai hàng lông mày màu lam kia mà nói, hiển nhiên còn c hưa đủ.
- Thanh niên có hai hàng lông mày màu lam này chẳng lẽ chính là Ung Hành Vân trong miệng Đinh ĐồnG? Nếu không phải là đệ tử chân truyền tuyệt đối không có thủ đoạn như vậy được.
Tuy rằng Giang Trần phiền muộn, thế nhưng cũng không nản lòng. Lúc trước hắn dùng trận bàn của Tiểu Vô tương trận, thao túng Tiểu Vô tương trận, thành công giết một người trong đó.
HÔm nay lập lại chiêu cũ, lại dùng trận pháp, dưới tình huống đối phương có chuẩn bị, hiển nhiên rất khó có hiệu quả.
Tuy rằng không thể lần nữa giết địch, thế nhưng Giang Trần lại không nản lòng. Hắn dùng trận pháp này chỉ là để thăm dò thủ đoạn của đối phương, đạt tới mục tiêu biết người biết mình mà thôi.
- Trong hai người này thì thanh niên có hàng lông mày màu lam là người mạnh nhất, mập mạp kia là tông sư trận pháp. Chỉ cần tìm cơ hội tách rồi giết mập mạp kia thì thanh niên có hai hàng lông mày màu lam sẽ chỉ còn một mình. KHi đó sẽ dễ đối phó hơn một chút.
Giang Trần cũng biết, nếu như hai người này tách ra, tuyệt đối sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều. Thế nhưng hai người này lại ở cùng một chỗ, uy lực của trận pháp sẽ giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, U Cổ Thất Sát trận này mặc dù Giang Trần có trận pháp thế nhưng chỉ có thể thúc dục cấp bậc đơn giản nhất.
Mà Trận bàn của U Cổ Thất Sát trận này vốn có ba cấp độ. Dù sao Giang Trần cũng vừa mới đạt được trận bàn, thời gian thao luyện không dài, rất khó thúc dục ra trận pháp tầng thứ hai.
- Ài, nếu như có thể thúc dục U Cổ Thất Sát trận cấp bậc trung đẳng kia, đối phó với hai người này sẽ nắm chắc hơn rất nhiều. Nếu như có thể thúc dục cấp độ cao nhất, tuyệt đối có thể miểu sát hai người này.
U Cổ Thất Sát trận cấp bậc cao nhất, Giang Trần cũng biết hiện tại chỉ là nằm mơ mà thôi. Trước khi thực lực của hắn không đạt tới Thiên Thánh Cảnh thì đừng mong thúc dục được nó.
Hơn nữa, cấp bậc cao nhất của U Cổ Thất Sát trận, số linh thạch cần thiết cũng kinh người.
Theo Giang Trần không ngừng biến trận, mỗi một lần khi mập mạp kia sắp đọng thủ đều bị Giang Trần biến trận làm đảo loạn.
Chuyện này khiến cho Ngô mập mạp tức giận kêu to, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.
Nhưng mà Giang Trần cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy lại không phải là biện pháp. U Cố Thất Sát trận có bảy lần biến hóa, nếu như biến hóa tuần hoàn, đối phương sẽ dễ dàng bắt được hạch tâm trận pháp, đối thủ có được Liệt Trận thuật, muốn từ trận pháp cấp bậc này mở lấy một lối đi vẫn có hy vọng.
Cho nên phải vận dụng bước tiếp theo của kế hoạch.
Giang Trần là người kiên quyết, biết rõ U Cổ Thất Sát trận không trói được đối phương, cho nên lập tức quyết định vận dụng kế hoạch tiếp theo.
Vô luận là thế nào, trước tiên phải tiêu diệt một người trong hai kẻ đó.
Đây là mục tiêu tác chiến của Giang Trần.
Ngô mập mạp bỗng nhiên nhếch miệng cười:
- Tào sư huynh, đối phương biến trận đã tiến vào trạng thái tuần hoàn, chuyện này chứng minh trận pháp này đã không còn gì nguy hiểm nữa.
Tào Tấn nghe vậy vui vẻ nói:
- Vậy sao? Ngô sư đệ, bây giờ lúc đệ phát uy rồi.
Ngô mập mạp phấn chấn tinh thần, hắn kiêng kỵ trận pháp này là bởi vì trận pháp này biến hóa nhanh, biến hóa nhiều, hơn nữa mỗi một lần biến trận đều có sát cơ.
Chuyện này khiến cho Ngô mập mạp có cảm giác cố hết sức, nhưng mà trận pháp này tuy rằng mạnh, tuy rằng phức tạp, thế nhưng bản thân cấp bậc của trận pháp lại không cao.
Ngô mập mạp rất rõ ràng, thực lực của bản thân người bày trận này có lẽ không tính là mạnh mẽ. Nếu như thực lực người bày trận mạnh mẽ hơn, dùng trận pháp thần diệu như vậy, muốn vây khốn chết hai người bọn họ cũng không phải là không có hy vọng.
Ngay khi Ngô mập mạp dồn hết sức định dùng Liệt Trận thuật, trận pháp bỗng nhiên được thu lại.
Sưu...
Cảnh tượng trước mặt hai người lại khôi phục như lúc ban đầu.
Ảo giác của trận pháp biến mất không còn tung tích. Hai người vẫn như cũ đứng ở bên cạnh con đường. Bốn phía là một mảnh rừng rậm liên miên, chung quanh con đường là cỏ dại.
Sắc mặt Ngô mập mạp âm trầm bất định, nhìn bốn phía một lát rồi cau mày nói:
- Tào sư huynh, ta đang nghĩ tại sao tiểu tử này lại biến hóa trận pháp nhanh như vậy, xem ra cũng không phải là trận pháp tông sư gì nha.
- Tại sao lại nói như vậy?
Tào Tấn có chút khó hiểu nói.
- Chung quanh nơi này cũng không có tàn tích bày trận. Nếu như là một trận pháp cường đại thì bốn phía chắc chắc sẽ có một ít dấu vết về trận pháp. Còn có linh lực cường đại sót lại. Thế nhưng chung quanh nơi này căn bản không có gì.
- Ý ngươi là?
Tào Tấn dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt khẽ động.
- Tiểu tử này nhất định là vận khí cứt chó, nhặt được trận bàn cường đại, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không quá hiểu về nó. Cho nên cấp bậc trận pháp sau khi mô phỏng cũng không cao cho lắm.
Nói tới đây trong mắt Ngô mập mạp toát lên vẻ tham lam.
Đối với một trận pháp tông sư mà nói, trận bàn thậm chí so với linh dược Thiên cấp còn có lực hấp dẫn hơn nhiều.
Dùng kinh nghiệm về trận pháp của Ngô mập mạp, tại sao hắn lại không nhìn ra. Trận pháp này không phải là trận pháp được bố trí theo cách thủ công mà là dựa vào trận bàn để mô phỏng ra trận pháp.
Trận pháp bố trí theo cách thủ công cần có thời gian, cần trận kỳ, tuy rằng có dựng trận cơ, thế nhưng tuyệt đối bốn phía sẽ có dấu vết khi bày trận để lại.
Hơn nữa sau khi trận pháp bị nghiền nát, chắc chắc sẽ còn có một ít phù văn trập pháp còn sót lại đang tiêu tán trong hư không.
Thế nhưng mà tất cả chuyện này Ngô mập mạp đều không cảm nhận được.
Điều này nói rõ casci gì? Nói rõ người bày trận này cũng không phải dựa vào thủ đoạn trận pháp cường đại mà bố trí trận pháp vừa rồi mà hắn ta chỉ dùng trận bàn mô phỏng ra trận pháp vây khốn hai người bọn hắn mà thôi.
Trận pháp mô phỏng từ trận bàn có không ít ưu thế, nói thí dụ như đơn giản, mau chóng, thu phát tự nhiên.
Thế nhưng mà dùng trận bàn bày trận, bản thân người đó chưa hẳn là trận pháp tông sư.