Giang Trần cũng không phải áp đặt, cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt.
Rất nhiều người của Phong Vân Giáo, kỳ thật đều là bị Phong Vân Giáo bức hiếp gia nhập. Ví dụ như những người ở Trầm Hương cốc năm đó, kể cả Vô Song Đại Đế và Hòe Sơn Nhị Tiêu, đều là bị động gia nhập.
Bọn hắn thân ở Tào doanh lòng ở Hán. Đối với loại người này, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Ở dưới loại tình huống đó, không thuận thế mà làm, sẽ không có lựa chọn khác.
Lúc này, Vận phu nhân bỗng nhiên mắt đỏ hồng đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Trần:
- Giang Trần hiền đệ, chị dâu chưa từng cầu người, lần này chị dâu cầu ngươi, xin ngươi cứu Mạch ca!
Giang Trần sợ hãi, vội vàng đỡ lấy Vận phu nhân:
- Chị dâu, có việc gì từ từ nói, không nên kích động.
Vận phu nhân rơi lệ không thôi.
Một bên, Vô Song Đại Đế ngược lại là có chút ngượng ngùng:
- Giang Trần Thiếu chủ, làm cho ngươi chê cười rồi. Nữ nhân gia, luôn luôn như vậy.
Giang Trần vội hỏi:
- Mạch lão ca, cụ thể là chuyện gì xảy ra, ngươi nói mau. Nhìn chị dâu thương tâm như vậy, nhất định không phải việc nhỏ gì.
Bàn Long Đại Đế tiếp miệng nói:
- Phong Vân Giáo giáo chủ vì điều khiển thủ hạ giáo chúng, cho bọn hắn phục dụng Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, độc tính bá đạo, một khi độc phát, tuyệt đối không thể cứu.
Giang Trần nghe vậy, tâm thần rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Mạch Vô Song:
- Mạch lão ca, khuôn mặt của ngươi, là chuyện gì xảy ra?
Vô Song Đại Đế cười ha ha:
- Một chút việc nhỏ, không cần nói ra a.
Bàn Long Đại Đế vội nói:
- Thiếu chủ, Mạch huynh cao thượng, đối với Khổng Tước Thánh Sơn, đối với Nhân tộc, đều có thể nói trung thành và tận tâm. Khuôn mặt hắn như vậy, là vì nằm vùng ở Phong Vân Giáo, nên phải hủy dung. Vì chính là tránh né tai mắt người quen.
Vô Song Đại Đế cười khổ nói:
- Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, Phong Vân Giáo kia, cuồng thu rất nhiều cường giả. Ngay cả Tử U Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế cũng gia nhập Phong Vân Giáo. Bọn hắn đều nhận ra ta, cho nên, ta mới ra hạ sách nầy. Hơn nữa gần đây ta tu luyện huyết mạch thần thông đặc thù, cải biến võ đạo chi lộ của bản thân. Cho nên mới có thể thành công tránh đi tai mắt của bọn hắn.
Giang Trần nghe vậy, vừa cảm động lại vừa bội phục.
- Mạch lão ca, chị dâu, các ngươi yên tâm. Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn độc này, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cởi bỏ. Nếu nói cái khác, ta không dám cam đoan. Nhưng mà nói đến dụng độc, chỉ cần là độc có thể giải, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp hóa giải!
Người khác nói lời này, Vô Song Đại Đế chắc chắn sẽ không tin. Bởi vì hắn biết Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn này đáng sợ. Thế nhưng mà Giang Trần nói, lại không hiểu nhiều hơn rất nhiều sức thuyết phục.
- Chư vị, người kia, nghe khẩu khí tựa hồ là Thiên Vị cường giả của Nhân loại cương vực, các ngươi có ai từng nghe qua cường giả lánh đời của Nhân loại cương vực, có những người nào không?
Trong đầu Giang Trần, còn không quên sự tình trước kia.
Cường giả lánh đời này xuất hiện, lại để cho Giang Trần cảm thấy nôn nóng, cảm thấy thế cục của Nhân loại cương vực, là càng ngày càng khó bề phân biệt rồi.
Sau khi phá phương bắc đồng minh, tiêu diệt Đan Cực Đại Đế, Giang Trần cho rằng, mình đã khống chế thế cục của Nhân loại cương vực.
Hiện tại xem ra, lúc ấy mình nghĩ vẫn còn có chút đơn giản.
Phong Vân Giáo bốc lên, Thiên Vị cường giả lánh đời xuất thế, loại loại dấu hiệu cho thấy, Nhân loại cương vực thật giống như một nồi nước, đã dần dần đến thời khắc sôi trào.
Ánh mắt Giang Trần xẹt qua trước mặt mọi người.
Thế nhưng mà, từ trong ánh mắt của mọi người, Giang Trần lại không có đọc được bất luận tin tức hữu dụng gì. Hiển nhiên, đối với Nhân loại cương vực mà nói, cường giả lánh đời, vẫn là quá xa xôi, quá phiêu miểu...
Bước ngoặt của trận chiến này, hẳn là từ Vô Song Đại Đế truyền lại tin tức cho Phệ Kim Thử bắt đầu.
Có thể nói, trận chiến này từ khi chuyển hướng bắt đầu, hết thảy đều tiến triển thập phần hoàn mỹ. Chỉ tiếc, đến trước mắt cuối cùng, gia hỏa được xưng Nhân tộc Thiên Vị cường giả kia, lại hư mất đại sự, đem một cục diện hảo hảo, làm thành đầu voi đuôi chuột.
- Truyền hiệu lệnh của ta, tất cả võ giả Nhân tộc, phàm là theo Phong Vân Giáo phản nghịch, phải dừng cương trước bờ vực. Nếu có chấp mê bất ngộ, tiếp tục trợ Trụ vi ngược, đều là phản đồ của Nhân tộc!
- Ngoài ra, đem tin tức trận chiến này, truyền bá khắp Nhân loại cương vực. Nhất là tin tức Phong Vân Giáo giáo chủ chạy trối chết, tiếp cận toàn quân bị diệt, phải phóng đại nhiều lần, để cho người trong thiên hạ biết rõ, Phong Vân Giáo không ai bì nổi, kỳ thật bất quá là một con cọp giấy mà thôi!
Tuy Giang Trần không thể giết chết Hạ Hầu Kinh, nhưng trận chiến này không hề nghi ngờ Lưu Ly Vương Thành là người thắng.
Tuy Hạ Hầu Kinh kia thoát chết, nhưng cánh chim chính thức của hắn đã bị gạt bỏ. Hơn nữa Phong Vân Giáo thảm bại, hiện tại hắn muốn kéo một đám đội ngũ, muốn những võ giả Nhân tộc kia tiếp tục khăng khăng một mực với hắn, độ khó không thể nghi ngờ là lớn hơn nhiều.
Giang Trần chính là muốn đoạn tuyệt loại khả năng này, cho nên, phải thông cáo thiên hạ, cảnh cáo tu sĩ Nhân tộc thoáng một phát.
Nói thật ra, Giang Trần đối với những người này đích thật là rất xem thường. Nếu như Hạ Hầu Kinh kia thực là tu sĩ tiền bối của Nhân tộc, những người này thần phục với hắn, Giang Trần bao nhiêu còn có thể hiểu được.
Thế nhưng mà, đối với một gia hỏa không rõ lai lịch, giả thần giả quỷ, lại ngốc nghếch sùng bái như thế, Giang Trần không thể không hoài nghi, những người này đến cùng có đầu óc hay không.
Lần này Phong Vân Giáo thảm bại, đội ngũ dòng chính của Hạ Hầu Kinh toàn quân bị diệt, nhưng mà không ít chủ lực của Phong Vân Giáo, kỳ thật vẫn còn.
Trong Bát đại Pháp vương, ngoại trừ lần này Ma Vân Pháp Vương và Thôn Vân Pháp Vương cùng hắn đến ra, Lục Đại Pháp vương khác, đều bởi vì chấp hành nhiệm vụ, nên không có tham dự trận chiến này. Từ trên lý luận, những nòng cốt này của Phong Vân Giáo vẫn tồn tại, cũng không có thương gân động cốt.
Hơn nữa, những người này đều bị Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn kiềm chế, rất có thể sẽ tiếp tục lựa chọn sa đọa.
- Mạch lão ca, ngươi đi theo ta một chuyến.
Giang Trần gọi Vô Song Đại Đế, đi đến một gian mật thất.
- Mạch lão ca, mấy năm này, lại vất vả ngươi rồi. Dung mạo của ngươi, có rất nhiều biện pháp có thể phục hồi như cũ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có bất kỳ di chứng. Chỉ là, Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn kia, ta cần phải hảo hảo nghiên cứu thoáng một phát. Phải chắt lọc máu của ngươi...
Mạch Vô Song cười hắc hắc:
- Không cần phiền toái như vậy, Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn này, ta còn có.
Nói xong, Mạch Vô Song như làm ảo thuật, biến ra nửa viên Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, chính xác ra, chỉ có một phần tư viên.
Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn ước chừng lớn như quả vải. Vô Song Đại Đế cho ra một phần tư, thực sự không coi là nhỏ.
---------
Rất nhiều người của Phong Vân Giáo, kỳ thật đều là bị Phong Vân Giáo bức hiếp gia nhập. Ví dụ như những người ở Trầm Hương cốc năm đó, kể cả Vô Song Đại Đế và Hòe Sơn Nhị Tiêu, đều là bị động gia nhập.
Bọn hắn thân ở Tào doanh lòng ở Hán. Đối với loại người này, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.
Ở dưới loại tình huống đó, không thuận thế mà làm, sẽ không có lựa chọn khác.
Lúc này, Vận phu nhân bỗng nhiên mắt đỏ hồng đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Trần:
- Giang Trần hiền đệ, chị dâu chưa từng cầu người, lần này chị dâu cầu ngươi, xin ngươi cứu Mạch ca!
Giang Trần sợ hãi, vội vàng đỡ lấy Vận phu nhân:
- Chị dâu, có việc gì từ từ nói, không nên kích động.
Vận phu nhân rơi lệ không thôi.
Một bên, Vô Song Đại Đế ngược lại là có chút ngượng ngùng:
- Giang Trần Thiếu chủ, làm cho ngươi chê cười rồi. Nữ nhân gia, luôn luôn như vậy.
Giang Trần vội hỏi:
- Mạch lão ca, cụ thể là chuyện gì xảy ra, ngươi nói mau. Nhìn chị dâu thương tâm như vậy, nhất định không phải việc nhỏ gì.
Bàn Long Đại Đế tiếp miệng nói:
- Phong Vân Giáo giáo chủ vì điều khiển thủ hạ giáo chúng, cho bọn hắn phục dụng Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, độc tính bá đạo, một khi độc phát, tuyệt đối không thể cứu.
Giang Trần nghe vậy, tâm thần rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Mạch Vô Song:
- Mạch lão ca, khuôn mặt của ngươi, là chuyện gì xảy ra?
Vô Song Đại Đế cười ha ha:
- Một chút việc nhỏ, không cần nói ra a.
Bàn Long Đại Đế vội nói:
- Thiếu chủ, Mạch huynh cao thượng, đối với Khổng Tước Thánh Sơn, đối với Nhân tộc, đều có thể nói trung thành và tận tâm. Khuôn mặt hắn như vậy, là vì nằm vùng ở Phong Vân Giáo, nên phải hủy dung. Vì chính là tránh né tai mắt người quen.
Vô Song Đại Đế cười khổ nói:
- Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, Phong Vân Giáo kia, cuồng thu rất nhiều cường giả. Ngay cả Tử U Đại Đế cùng Mặc Triết Đại Đế cũng gia nhập Phong Vân Giáo. Bọn hắn đều nhận ra ta, cho nên, ta mới ra hạ sách nầy. Hơn nữa gần đây ta tu luyện huyết mạch thần thông đặc thù, cải biến võ đạo chi lộ của bản thân. Cho nên mới có thể thành công tránh đi tai mắt của bọn hắn.
Giang Trần nghe vậy, vừa cảm động lại vừa bội phục.
- Mạch lão ca, chị dâu, các ngươi yên tâm. Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn độc này, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cởi bỏ. Nếu nói cái khác, ta không dám cam đoan. Nhưng mà nói đến dụng độc, chỉ cần là độc có thể giải, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp hóa giải!
Người khác nói lời này, Vô Song Đại Đế chắc chắn sẽ không tin. Bởi vì hắn biết Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn này đáng sợ. Thế nhưng mà Giang Trần nói, lại không hiểu nhiều hơn rất nhiều sức thuyết phục.
- Chư vị, người kia, nghe khẩu khí tựa hồ là Thiên Vị cường giả của Nhân loại cương vực, các ngươi có ai từng nghe qua cường giả lánh đời của Nhân loại cương vực, có những người nào không?
Trong đầu Giang Trần, còn không quên sự tình trước kia.
Cường giả lánh đời này xuất hiện, lại để cho Giang Trần cảm thấy nôn nóng, cảm thấy thế cục của Nhân loại cương vực, là càng ngày càng khó bề phân biệt rồi.
Sau khi phá phương bắc đồng minh, tiêu diệt Đan Cực Đại Đế, Giang Trần cho rằng, mình đã khống chế thế cục của Nhân loại cương vực.
Hiện tại xem ra, lúc ấy mình nghĩ vẫn còn có chút đơn giản.
Phong Vân Giáo bốc lên, Thiên Vị cường giả lánh đời xuất thế, loại loại dấu hiệu cho thấy, Nhân loại cương vực thật giống như một nồi nước, đã dần dần đến thời khắc sôi trào.
Ánh mắt Giang Trần xẹt qua trước mặt mọi người.
Thế nhưng mà, từ trong ánh mắt của mọi người, Giang Trần lại không có đọc được bất luận tin tức hữu dụng gì. Hiển nhiên, đối với Nhân loại cương vực mà nói, cường giả lánh đời, vẫn là quá xa xôi, quá phiêu miểu...
Bước ngoặt của trận chiến này, hẳn là từ Vô Song Đại Đế truyền lại tin tức cho Phệ Kim Thử bắt đầu.
Có thể nói, trận chiến này từ khi chuyển hướng bắt đầu, hết thảy đều tiến triển thập phần hoàn mỹ. Chỉ tiếc, đến trước mắt cuối cùng, gia hỏa được xưng Nhân tộc Thiên Vị cường giả kia, lại hư mất đại sự, đem một cục diện hảo hảo, làm thành đầu voi đuôi chuột.
- Truyền hiệu lệnh của ta, tất cả võ giả Nhân tộc, phàm là theo Phong Vân Giáo phản nghịch, phải dừng cương trước bờ vực. Nếu có chấp mê bất ngộ, tiếp tục trợ Trụ vi ngược, đều là phản đồ của Nhân tộc!
- Ngoài ra, đem tin tức trận chiến này, truyền bá khắp Nhân loại cương vực. Nhất là tin tức Phong Vân Giáo giáo chủ chạy trối chết, tiếp cận toàn quân bị diệt, phải phóng đại nhiều lần, để cho người trong thiên hạ biết rõ, Phong Vân Giáo không ai bì nổi, kỳ thật bất quá là một con cọp giấy mà thôi!
Tuy Giang Trần không thể giết chết Hạ Hầu Kinh, nhưng trận chiến này không hề nghi ngờ Lưu Ly Vương Thành là người thắng.
Tuy Hạ Hầu Kinh kia thoát chết, nhưng cánh chim chính thức của hắn đã bị gạt bỏ. Hơn nữa Phong Vân Giáo thảm bại, hiện tại hắn muốn kéo một đám đội ngũ, muốn những võ giả Nhân tộc kia tiếp tục khăng khăng một mực với hắn, độ khó không thể nghi ngờ là lớn hơn nhiều.
Giang Trần chính là muốn đoạn tuyệt loại khả năng này, cho nên, phải thông cáo thiên hạ, cảnh cáo tu sĩ Nhân tộc thoáng một phát.
Nói thật ra, Giang Trần đối với những người này đích thật là rất xem thường. Nếu như Hạ Hầu Kinh kia thực là tu sĩ tiền bối của Nhân tộc, những người này thần phục với hắn, Giang Trần bao nhiêu còn có thể hiểu được.
Thế nhưng mà, đối với một gia hỏa không rõ lai lịch, giả thần giả quỷ, lại ngốc nghếch sùng bái như thế, Giang Trần không thể không hoài nghi, những người này đến cùng có đầu óc hay không.
Lần này Phong Vân Giáo thảm bại, đội ngũ dòng chính của Hạ Hầu Kinh toàn quân bị diệt, nhưng mà không ít chủ lực của Phong Vân Giáo, kỳ thật vẫn còn.
Trong Bát đại Pháp vương, ngoại trừ lần này Ma Vân Pháp Vương và Thôn Vân Pháp Vương cùng hắn đến ra, Lục Đại Pháp vương khác, đều bởi vì chấp hành nhiệm vụ, nên không có tham dự trận chiến này. Từ trên lý luận, những nòng cốt này của Phong Vân Giáo vẫn tồn tại, cũng không có thương gân động cốt.
Hơn nữa, những người này đều bị Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn kiềm chế, rất có thể sẽ tiếp tục lựa chọn sa đọa.
- Mạch lão ca, ngươi đi theo ta một chuyến.
Giang Trần gọi Vô Song Đại Đế, đi đến một gian mật thất.
- Mạch lão ca, mấy năm này, lại vất vả ngươi rồi. Dung mạo của ngươi, có rất nhiều biện pháp có thể phục hồi như cũ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không có bất kỳ di chứng. Chỉ là, Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn kia, ta cần phải hảo hảo nghiên cứu thoáng một phát. Phải chắt lọc máu của ngươi...
Mạch Vô Song cười hắc hắc:
- Không cần phiền toái như vậy, Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn này, ta còn có.
Nói xong, Mạch Vô Song như làm ảo thuật, biến ra nửa viên Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn, chính xác ra, chỉ có một phần tư viên.
Phong Vân Tiếu Tiếu Hoàn ước chừng lớn như quả vải. Vô Song Đại Đế cho ra một phần tư, thực sự không coi là nhỏ.
---------