Từ trên lý trí, những người đến xem cuộc chiến này, cũng cảm giác được Lưu Ly Vương Thành ở lĩnh vực đan đạo, có thực lực khiêu chiến Đan Hỏa Thành.
Từ tình cảm, ngược lại có người hi vọng Lưu Ly Vương Thành có thể khiêu chiến Đan Hỏa Thành thoáng một phát. Dù sao, Đan Hỏa Thành ở lĩnh vực đan đạo đã lũng đoạn quá sâu.
Loại địa vị thống trị này, đối với cách cục đan đạo của Nhân loại cương vực mà nói, là rất không hợp lý.
Đan Hỏa Thành từ đó lấy được lợi ích, cũng quá lớn.
Loại cách cục này, cần phải phá vỡ.
Chỉ là, Lưu Ly Vương Thành có thể làm được sao? Trong đầu mọi người đều có một dấu chấm hỏi.
Thực tế nghe nói, lần này Lưu Ly Vương Thành phái đại biểu, không phải những Đan Vương thành danh của Khổng Tước Thánh Sơn, mà là một tân tấn Đan Vương.
Cái này càng làm mọi người nghi vấn. Một Đan Vương tân tấn, nghe nói niên kỷ còn rất trẻ. Người còn trẻ như vậy, thật sự có thực lực khiêu chiến Đan Hỏa Thành sao?
Không thể không nói, cái này khiến trong lòng mọi người tràn ngập hoài nghi.
Lĩnh vực Đan đạo cũng tốt, lĩnh vực Võ đạo cũng tốt, tuổi trẻ ngoại trừ có nhuệ khí ra, kỳ thật căn bản không có ưu thế gì.
Nhất là lĩnh vực đan đạo, chú ý nội tình, chú ý tích lũy, chú ý lắng đọng, chú ý kinh nghiệm. Đan Vương lại thiên tài, không có mấy trăm năm tích lũy, đừng nói khiêu chiến cường giả đan đạo đỉnh cấp của Đan Hỏa Thành, dù khiêu chiến Đan Vương thâm niên bình thường, phần thắng cũng sẽ không lớn.
Trước quảng trường Khổng Tước, cự đầu đan đạo đến từ khắp nơi của Thượng Bát Vực đã nhập tọa.
Lần này cự đầu đan đạo được mời, cơ hồ từng cái đều là trụ cột tông môn, hoặc là Tông Sư đan đạo.
Bất kỳ một cái nào, đều là Cửu cấp Đan Vương tới nửa bước Đan Đế, những cường giả đan đạo này, bất kỳ ai dậm chân một cái, đều có thể ở Thượng Bát Vực nhấc lên một ít gợn sóng.
Là cường giả trong cường giả đan đạo của Nhân loại cương vực, là một trong mấy khỏa tinh linh sáng chói nhất kia.
Tại Nhân loại cương vực, lĩnh vực đan đạo có hơn ba mươi cuốn Đan Thanh sách.
Đan Thanh sách này, mỗi ngàn năm lập một cuốn, ở trong mỗi một cuốn chỉ ghi trăm người.
Hôm nay trình diện, đều là nhân vật truyền kỳ có tư cách ghi vào Đan Thanh sách trong một ngàn năm nay.
Tổng cộng ba mươi hai người, mỗi cái địa vị hiển hách, tên tuổi cực lớn.
Những người này tụ cùng một chỗ, một mặt là mặt mũi của Lưu Ly Vương Thành, một phương diện khác cũng là mặt mũi của Đan Hỏa Thành, đương nhiên nhân tố lớn nhất, vẫn là lực hấp dẫn của trận chiến này.
Giờ khắc này, tất cả người được mời, toàn bộ đã có mặt.
- Nghe nói, lần này Đan Hỏa Thành phái ra, là Đại Tân sinh đệ nhất Đan Vương Kê Lang Đan Vương.
- Kê Lang Đan Vương? Nghe nói đan đạo chi lộ của người này, đã được Đan Đế chân truyền a. Xem ra lần này, Đan Hỏa Thành là rất coi trọng.
- Kê Lang Đan Vương xuất chiến, lão phu không cảm thấy bất ngờ. Ngoài ý muốn chính là, nghe nói lần này Lưu Ly Vương Thành phái ra, lại là một Đan Vương vô danh. Giống như tên là Chân Đan Vương. Trước đây nghe cũng chưa nghe nói qua.
- Lần này Lưu Ly Vương Thành đến cùng trong hồ lô bán thuốc gì a?
- Không biết, quá thần bí rồi. Chỉ nghe nói, Chân Đan Vương này đến Lưu Ly Vương Thành cũng không bao lâu, nhưng lại làm ra rất nhiều trò. Nghe nói, người này là truyền nhân của Quỷ Đan lưu.
- Quỷ Đan lưu? Bàng môn tả đạo mà thôi.
- Lời nói không phải nói như vậy a. Tuy hiện tại Quỷ Đan lưu không có nhân vật truyền thừa hiển hách gì, nhưng mà Quỷ Đan lưu cũng không phải bàng môn tả đạo.
Chủ đề nói đến Quỷ Đan lưu, luôn tràn ngập tranh luận.
- Ta nói mấy người các ngươi đừng cãi nhau nữa, chủ đề hôm nay không phải Quỷ Đan lưu.
- Phải phải. Mặc kệ lưu phái gì, phái một Đan Vương tuổi còn trẻ xuất chiến, sao ta cảm thấy đây là tiết tấu cam chịu của Lưu Ly Vương Thành a?
- Có lẽ nghe nói Kê Lang Đan Vương xuất chiến, bên Lưu Ly Vương Thành cảm thấy không có bất kỳ phần thắng, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt? Phái Đan Vương tuổi trẻ để đối phó thoáng một phát?
- Cái này cũng quá nhàm chán đi à nha? Nếu thật có chuyện như vậy, thì tại sao Lưu Ly Vương Thành lại tuyên bố thanh minh, nói cái gì trong ba tháng, có thể đến Khổng Tước Thánh Sơn bọn hắn khiêu chiến. Loại khẩu khí này, không giống như là khẩu khí cam chịu a.
- Có lẽ lúc ấy bọn hắn căn bản không nghĩ tới Đan Hỏa Thành sẽ tham gia?
Khắp nơi nghị luận nhao nhao, trước khi đại chiến khai hỏa, cũng tràn đầy rất nhiều suy đoán.
- Đi ra, đi ra…
Không biết ai mắt tinh, kêu to một tiếng, phá vỡ nghị luận nhao nhao của hiện trường. Tiếng nghị luận lập tức ngừng lại, mỗi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn lại lối đi nhỏ.
Cuối hành lang, Tứ Hoàng dưới trướng Khổng Tước Đại Đế mở đường, phía sau bọn họ, là Khổng Tước Đại Đế cùng một Đan Vương trẻ tuổi.
Đằng sau người trẻ tuổi này, thì đi theo một đám Đan Vương, cả đám mặc bào phục Đan Vương, đều là Đan Vương nổi danh chí cường của Khổng Tước Thánh Sơn.
Một bên hành lang khác, đại biểu của Đan Hỏa Thành cũng đồng thời xuất hiện. Đan Cực Đại Đế đi đầu, mang theo một đám thân vệ tinh anh, vây quanh một trung niên nam tử nho nhã.
- Quả nhiên là Kê Lang Đan Vương, xem ra lần này, Đan Hỏa Thành là rất coi trọng a.
- Kê Lang Đan Vương, được xưng nửa bước Đan Đế, Cửu cấp Đan Vương, ngay cả tư cách bái ông ta làm thầy cũng không có. Chậc chậc, Đan Hỏa Thành đây là nguyện nhất định phải có a.
- Đồ vật Đan Hỏa Thành muốn, còn thật không có người có thể đoạt được. Ít nhất ở lĩnh vực đan đạo, là như thế.
- Nhìn bên Lưu Ly Vương Thành kia, người tuổi trẻ đi cùng Khổng Tước Đại Đế, chẳng lẽ là Chân Đan Vương?
- Có lẽ chính là hắn rồi, thoạt nhìn rất bình thản nha.
- Có cái gì phải thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ chính hắn cũng biết, là đi ra chơi thôi, dù sao cũng phải thua, nào có áp lực tâm lý gì?
- Điều này cũng đúng a, trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ Lưu Ly Vương Thành cũng không có trông cậy vào hắn có thể thắng. Đi ra chơi, lại có thể từng trải, hoàn toàn chính xác không có gì đáng khẩn trương.
- Lời nói không phải nói như vậy. Coi như là đi ra chơi, đối mặt loại tràng diện này, muốn không khẩn trương cũng khó. Chiếu ta xem, Chân Đan Vương của Lưu Ly Vương Thành này, chỉ sợ không kém cỏi như mọi người tưởng tượng.
- Lời này có chút đạo lý. Người này có thể trong thời gian ngắn ở Lưu Ly Vương Thành quật khởi, nhất định có chút bổn sự đặc thù, nhìn tâm lý tố chất của hắn, liền biết rõ Chân Đan Vương này, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Chúng thuyết phân vân, đều có cách nhìn riêng.
Theo hai phe đội ngũ đến gần, tất cả nghị luận lại lần nữa im bặt.
Khổng Tước Đại Đế cao giọng cười cười:
- Đan Cực huynh, ta và ngươi coi như là quan hệ giao đấu hơn ngàn năm. Cái này còn là lần đầu tiên, có thể hưởng phúc thanh nhàn, ngồi xem hậu bối quyết thắng thua.
Dù sao cũng là chủ nhân của Khổng Tước Thánh Sơn, khẩu khí của Khổng Tước Đại Đế, ngược lại cho thấy khí độ cùng lòng dạ của chủ nhân, cũng không có hùng hổ dọa người.
Từ tình cảm, ngược lại có người hi vọng Lưu Ly Vương Thành có thể khiêu chiến Đan Hỏa Thành thoáng một phát. Dù sao, Đan Hỏa Thành ở lĩnh vực đan đạo đã lũng đoạn quá sâu.
Loại địa vị thống trị này, đối với cách cục đan đạo của Nhân loại cương vực mà nói, là rất không hợp lý.
Đan Hỏa Thành từ đó lấy được lợi ích, cũng quá lớn.
Loại cách cục này, cần phải phá vỡ.
Chỉ là, Lưu Ly Vương Thành có thể làm được sao? Trong đầu mọi người đều có một dấu chấm hỏi.
Thực tế nghe nói, lần này Lưu Ly Vương Thành phái đại biểu, không phải những Đan Vương thành danh của Khổng Tước Thánh Sơn, mà là một tân tấn Đan Vương.
Cái này càng làm mọi người nghi vấn. Một Đan Vương tân tấn, nghe nói niên kỷ còn rất trẻ. Người còn trẻ như vậy, thật sự có thực lực khiêu chiến Đan Hỏa Thành sao?
Không thể không nói, cái này khiến trong lòng mọi người tràn ngập hoài nghi.
Lĩnh vực Đan đạo cũng tốt, lĩnh vực Võ đạo cũng tốt, tuổi trẻ ngoại trừ có nhuệ khí ra, kỳ thật căn bản không có ưu thế gì.
Nhất là lĩnh vực đan đạo, chú ý nội tình, chú ý tích lũy, chú ý lắng đọng, chú ý kinh nghiệm. Đan Vương lại thiên tài, không có mấy trăm năm tích lũy, đừng nói khiêu chiến cường giả đan đạo đỉnh cấp của Đan Hỏa Thành, dù khiêu chiến Đan Vương thâm niên bình thường, phần thắng cũng sẽ không lớn.
Trước quảng trường Khổng Tước, cự đầu đan đạo đến từ khắp nơi của Thượng Bát Vực đã nhập tọa.
Lần này cự đầu đan đạo được mời, cơ hồ từng cái đều là trụ cột tông môn, hoặc là Tông Sư đan đạo.
Bất kỳ một cái nào, đều là Cửu cấp Đan Vương tới nửa bước Đan Đế, những cường giả đan đạo này, bất kỳ ai dậm chân một cái, đều có thể ở Thượng Bát Vực nhấc lên một ít gợn sóng.
Là cường giả trong cường giả đan đạo của Nhân loại cương vực, là một trong mấy khỏa tinh linh sáng chói nhất kia.
Tại Nhân loại cương vực, lĩnh vực đan đạo có hơn ba mươi cuốn Đan Thanh sách.
Đan Thanh sách này, mỗi ngàn năm lập một cuốn, ở trong mỗi một cuốn chỉ ghi trăm người.
Hôm nay trình diện, đều là nhân vật truyền kỳ có tư cách ghi vào Đan Thanh sách trong một ngàn năm nay.
Tổng cộng ba mươi hai người, mỗi cái địa vị hiển hách, tên tuổi cực lớn.
Những người này tụ cùng một chỗ, một mặt là mặt mũi của Lưu Ly Vương Thành, một phương diện khác cũng là mặt mũi của Đan Hỏa Thành, đương nhiên nhân tố lớn nhất, vẫn là lực hấp dẫn của trận chiến này.
Giờ khắc này, tất cả người được mời, toàn bộ đã có mặt.
- Nghe nói, lần này Đan Hỏa Thành phái ra, là Đại Tân sinh đệ nhất Đan Vương Kê Lang Đan Vương.
- Kê Lang Đan Vương? Nghe nói đan đạo chi lộ của người này, đã được Đan Đế chân truyền a. Xem ra lần này, Đan Hỏa Thành là rất coi trọng.
- Kê Lang Đan Vương xuất chiến, lão phu không cảm thấy bất ngờ. Ngoài ý muốn chính là, nghe nói lần này Lưu Ly Vương Thành phái ra, lại là một Đan Vương vô danh. Giống như tên là Chân Đan Vương. Trước đây nghe cũng chưa nghe nói qua.
- Lần này Lưu Ly Vương Thành đến cùng trong hồ lô bán thuốc gì a?
- Không biết, quá thần bí rồi. Chỉ nghe nói, Chân Đan Vương này đến Lưu Ly Vương Thành cũng không bao lâu, nhưng lại làm ra rất nhiều trò. Nghe nói, người này là truyền nhân của Quỷ Đan lưu.
- Quỷ Đan lưu? Bàng môn tả đạo mà thôi.
- Lời nói không phải nói như vậy a. Tuy hiện tại Quỷ Đan lưu không có nhân vật truyền thừa hiển hách gì, nhưng mà Quỷ Đan lưu cũng không phải bàng môn tả đạo.
Chủ đề nói đến Quỷ Đan lưu, luôn tràn ngập tranh luận.
- Ta nói mấy người các ngươi đừng cãi nhau nữa, chủ đề hôm nay không phải Quỷ Đan lưu.
- Phải phải. Mặc kệ lưu phái gì, phái một Đan Vương tuổi còn trẻ xuất chiến, sao ta cảm thấy đây là tiết tấu cam chịu của Lưu Ly Vương Thành a?
- Có lẽ nghe nói Kê Lang Đan Vương xuất chiến, bên Lưu Ly Vương Thành cảm thấy không có bất kỳ phần thắng, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt? Phái Đan Vương tuổi trẻ để đối phó thoáng một phát?
- Cái này cũng quá nhàm chán đi à nha? Nếu thật có chuyện như vậy, thì tại sao Lưu Ly Vương Thành lại tuyên bố thanh minh, nói cái gì trong ba tháng, có thể đến Khổng Tước Thánh Sơn bọn hắn khiêu chiến. Loại khẩu khí này, không giống như là khẩu khí cam chịu a.
- Có lẽ lúc ấy bọn hắn căn bản không nghĩ tới Đan Hỏa Thành sẽ tham gia?
Khắp nơi nghị luận nhao nhao, trước khi đại chiến khai hỏa, cũng tràn đầy rất nhiều suy đoán.
- Đi ra, đi ra…
Không biết ai mắt tinh, kêu to một tiếng, phá vỡ nghị luận nhao nhao của hiện trường. Tiếng nghị luận lập tức ngừng lại, mỗi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn lại lối đi nhỏ.
Cuối hành lang, Tứ Hoàng dưới trướng Khổng Tước Đại Đế mở đường, phía sau bọn họ, là Khổng Tước Đại Đế cùng một Đan Vương trẻ tuổi.
Đằng sau người trẻ tuổi này, thì đi theo một đám Đan Vương, cả đám mặc bào phục Đan Vương, đều là Đan Vương nổi danh chí cường của Khổng Tước Thánh Sơn.
Một bên hành lang khác, đại biểu của Đan Hỏa Thành cũng đồng thời xuất hiện. Đan Cực Đại Đế đi đầu, mang theo một đám thân vệ tinh anh, vây quanh một trung niên nam tử nho nhã.
- Quả nhiên là Kê Lang Đan Vương, xem ra lần này, Đan Hỏa Thành là rất coi trọng a.
- Kê Lang Đan Vương, được xưng nửa bước Đan Đế, Cửu cấp Đan Vương, ngay cả tư cách bái ông ta làm thầy cũng không có. Chậc chậc, Đan Hỏa Thành đây là nguyện nhất định phải có a.
- Đồ vật Đan Hỏa Thành muốn, còn thật không có người có thể đoạt được. Ít nhất ở lĩnh vực đan đạo, là như thế.
- Nhìn bên Lưu Ly Vương Thành kia, người tuổi trẻ đi cùng Khổng Tước Đại Đế, chẳng lẽ là Chân Đan Vương?
- Có lẽ chính là hắn rồi, thoạt nhìn rất bình thản nha.
- Có cái gì phải thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ chính hắn cũng biết, là đi ra chơi thôi, dù sao cũng phải thua, nào có áp lực tâm lý gì?
- Điều này cũng đúng a, trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ Lưu Ly Vương Thành cũng không có trông cậy vào hắn có thể thắng. Đi ra chơi, lại có thể từng trải, hoàn toàn chính xác không có gì đáng khẩn trương.
- Lời nói không phải nói như vậy. Coi như là đi ra chơi, đối mặt loại tràng diện này, muốn không khẩn trương cũng khó. Chiếu ta xem, Chân Đan Vương của Lưu Ly Vương Thành này, chỉ sợ không kém cỏi như mọi người tưởng tượng.
- Lời này có chút đạo lý. Người này có thể trong thời gian ngắn ở Lưu Ly Vương Thành quật khởi, nhất định có chút bổn sự đặc thù, nhìn tâm lý tố chất của hắn, liền biết rõ Chân Đan Vương này, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Chúng thuyết phân vân, đều có cách nhìn riêng.
Theo hai phe đội ngũ đến gần, tất cả nghị luận lại lần nữa im bặt.
Khổng Tước Đại Đế cao giọng cười cười:
- Đan Cực huynh, ta và ngươi coi như là quan hệ giao đấu hơn ngàn năm. Cái này còn là lần đầu tiên, có thể hưởng phúc thanh nhàn, ngồi xem hậu bối quyết thắng thua.
Dù sao cũng là chủ nhân của Khổng Tước Thánh Sơn, khẩu khí của Khổng Tước Đại Đế, ngược lại cho thấy khí độ cùng lòng dạ của chủ nhân, cũng không có hùng hổ dọa người.