Bởi vì Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn là một trong những thứ đầu tiên đi cùng với hắn, thậm chí đi đến ngày hôm nay...trong khi rất nhiều pháp bảo khác đã bị đào thải.
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mặc dù xuất sứ từ Hệ Thống, nhưng nó dù sao cũng có nguồn gốc từ Bạch Nguyệt Tộc.
Với tính cách của mình, Lạc Nam trong lòng thậm chí có chút biết ơn Bạch Nguyệt Tộc, bởi vì nếu không có Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, hắn chưa chắc có được như ngày hôm nay.
Vì thế lúc này khi nghe Âu Dương Thương Lan nhắc đến Bạch Nguyệt Tộc với một thái độ không thân thiện, trong lòng Lạc Nam lập tức cảm giác được có đại sự phát sinh.
Quả nhiên chỉ nghe Đình Manh Manh giọng điệu tràn ngập tức giận nói:
“Đám Bạch Nguyệt Tộc này lòng lang dạ sói đã lâu, lúc này nhân lúc Hải Vực Tinh suy yếu nên muốn xâm chiếm, còn ngông cuồng muốn thu nạp toàn bộ Bồng Lai làm nữ nhân của chúng!”
Lạc Nam sắc mặt nhất thời trầm xuống, hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, hắn đưa mắt nhìn sang Ỷ Vân với Vô Ảnh, chờ một lời xác nhận từ phía hai nàng.
“Nhị Đảo Chủ nói không sai! Bạch Nguyệt Tộc hiện tại đã bố trí cường giả phong tỏa Hải Vực Tinh, biến nơi này thành một tòa ngục giam đúng nghĩa, những người muốn chạy trốn đều bị giết chết và cướp mất linh hồn!” Ỷ Vân lấp lóe đôi mắt đẹp gật đầu nói.
“Không biết bọn hắn muốn làm gì? cường giả đã tập trung nhưng chưa tiến đánh chúng ta!” Vô Ảnh mân mê đôi môi hồng đỏ, có chút nghi ngờ nói.
“Bọn hắn là đang chờ đợi...” Kiều Tố Tố nghiêm giọng nói.
“Chờ đợi?” Đạm Đài Uyển nghi hoặc hỏi.
“Tố Tố tỷ nói không sai!” Mộ Sắc Vy ở một bên gật đầu, lên tiếng phân tích:
“Bạch Nguyệt Tộc muốn để toàn bộ Hải Vực Tinh thấp thởm bất an trong thời gian dài, đến khi lòng tin ngày càng bị dao động, lo lắng lên đến đỉnh điểm...cũng là lúc Hải Vực Tinh suy yếu nhất, Bạch Nguyệt Tộc sẽ lập tức phát động tấn công!”
“Ra là thế...”
Mấy nữ bừng tĩnh hiểu ra, Bạch Nguyệt Tộc hiển nhiên cũng muốn giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất khi xâm chiếm Hải Vực Tinh, vì thế mới đem toàn bộ sinh linh Hải Vực Tinh giam cầm, dùng cảm giác bị đè nén để mài mòn ý chí của những người có ý định chống lại.
Lạc Nam nghe chúng nữ không ngừng lên tiếng, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi...
Hắn biết trước sẽ có Vương giới khác tiến đánh Hải Vực Tinh đang ở giai đoạn suy yếu, nhưng không ngờ rằng Vương giới đó sẽ là Bạch Nguyệt Giới của Bạch Nguyệt Tộc.
Lạc Nam mặc dù từng nghe nói qua Bạch Nguyệt Tộc cực kỳ hiếu chiến, thường xuyên đại chiến và quét ngang các Vương giới khác, nhưng lại không quá để chuyện này ở trong lòng.
Bởi vì đây là chuyện thường tình ở Tu Tiên Giới, Bạch Nguyệt Tộc mạnh được yếu thua không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng đó còn phải xem đối tượng bọn hắn muốn đánh là ai, hiện tại Bạch Nguyệt Tộc nhắm vào Hải Vực Tinh, còn muốn đem Bồng Lai Tiên Đảo thu nạp, trong lòng khó tránh khỏi xuất hiện cảm giác phức tạp, vừa khó xử cũng vừa tức giận.
“Ngươi có Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, nói đi! Cùng Bạch Nguyệt Tộc có quan hệ thế nào?” Âu Dương Thương Lan lên tiếng.
Lúc đầu, nàng có thể không để tâm đến Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của Lạc Nam, nhưng hiện tại Bạch Nguyệt Tộc đã là kẻ địch, cần phải hỏi một cách rõ ràng, để tránh ngày sau nghi kỵ lẫn nhau.
“Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của đệ tử là vô tình đạt được, tuy nhiên nguồn góc của nó chính là Bạch Nguyệt Tộc!” Lạc Nam có chút suy nghĩ lựa lời nói.
“Được rồi!” Âu Dương Thương Lan nhìn thẳng vào mắt hắn, cuối cùng phất tay nói:
“Cuộc chiến này ngươi không cần xen vào, toàn bộ để chúng ta và Bạch Nguyệt Tộc tự xử!”
Hiển nhiên nàng đã nhận ra khó xử trong lòng Lạc Nam, hắn có tình cảm rất lớn với Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, vì thế muốn cùng Bạch Nguyệt Tộc phát sinh xung đột cũng không nên.
“Không!” Lạc Nam quyết ý cắn răng, trầm giọng nói ra:
“Đệ tử hiện tại là người của Bồng Lai Tiên Đảo, bất kỳ ai dám có ý xấu với nơi này đều là kẻ thù của ta...”
Hắn nhìn sang Độc Cô Ngạo Tuyết, giọng điệu nhu hòa:
“Như tam đảo chủ đã nói, chúng ta là người một nhà, sao có thể để chút yếu tố cá nhân của mình làm ảnh hưởng đến đại sự chung?”
Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn lại hắn, khóe môi hồng nhuận lạnh nhạt nhẹ nhàng cong lên, mỹ không sao tả siết.
Lạc Nam hoàn toàn có đủ tỉnh táo để kiểm soát lý trí của mình.
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của hắn là vật mà Hệ Thống cung cấp, không phải thứ tự tay Bạch Nguyệt Tộc ban cho, hơn nữa một khi để Bạch Nguyệt Tộc phát hiện hắn có Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, nói không chừng còn bị toàn tộc bọn chúng truy sát.
Cũng giống như việc các Chủng Tộc ở Đại Tiên Giới phát hiện chúng nữ Hậu Cung sở hữu Huyết Mạch của bọn hắn vậy.
Lạc Nam chẳng nợ nần gì Bạch Nguyệt Tộc, từ đầu đến cuối cũng chẳng có chút tiếp xúc nào với chủng tộc này.
Một tu sĩ đạt được Pháp Bảo sau đó sử dụng, sẽ còn quan tâm chủ nhân trước của Pháp Bảo là ai sao?
Vì một chút cái gọi là tình nghĩa mờ mịt không đáng có của cá nhân mà đứng ngoài cuộc để chúng nữ tự đấu với Bạch Nguyệt Tộc, Lạc Nam sao có thể làm được?
Nói đi cũng phải nói lại, trong tình huống Bạch Nguyệt Tộc lòng lang dạ sói, hắn lại có con mắt đặc trưng của chủng tộc này, chúng nữ Bồng Lai Tiên Đảo không nghi ngờ hắn là nội gián do Bạch Nguyệt Tộc cài vào đã là cực kỳ tôn trọng và tin tưởng Lạc Nam hắn rồi.
“Đã suy nghĩ kỹ? ta không muốn nhìn thấy cảnh ngươi nương tay với kẻ thù trên chiến trường, sau đó chịu thiệt vào thân!” Âu Dương Thương Lan nhấn mạnh nói.
“Đại Đảo Chủ đừng lo!” Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc: “Bất kỳ kẻ nào hướng về chúng ta bộc phát sát ý, toàn bộ đều phải chết!”
Dám có ý đồ với nữ nhân của hắn, dù là Long Tộc hay Thiên Đình cũng phải chiến, đừng nói một cái Bạch Nguyệt Tộc.
Âu Dương Thương Lan nhẹ gật đầu, nàng tin tưởng Lạc Yên sẽ tự mình biết cân nhắc.
“Sắp xếp thời gian đi! Ta mang ngươi đến Thiên Địa Hội thu mua nguyên liệu Luyện Đan và Luyện Khí như đã hứa!”
Chúng nữ Bồng Lai Tiên Đảo còn chưa biết Lạc Nam giao dịch mấy loại Huyết Mạch với Mộng gia, vì thế Âu Dương Thương Lan lên tiếng đề nghị.
“Không cần, tất cả nằm ở trong này!” Thục Phi nhoẻn miệng cười quyến rũ, ném một Không Gian Pháp Bảo vào tay Lạc Nam.
Thấy mấy nữ ánh mắt khó hiểu, Lạc Nam nhanh trí giải thích:
“Đệ tử đã thông qua Phú gia để giao dịch với Mộng gia, nhờ Thục Phi tỷ tỷ mang vật phẩm cần thiết trở về! tạm thời không cần mua thêm nguyên liệu...”
“Thì ra là thế!”
Mấy nữ đều nhìn thấy Mộng gia hàng lâm Hải Vực Tinh, không ngờ là cùng Lạc Nam làm giao dịch.
“Thân phận của ta không bại lộ cho Mộng gia, phiền mọi người tạm thời giữ bí mật!” Lạc Nam cười nói.
“Yên tâm!” Chúng nữ gật đầu, các nàng biết Lạc Nam có suy tính của riêng mình, cũng không thắc mắc việc làm của hắn.
“Được rồi, đã có Linh Căn Đan, toàn thể tập trung bế quan gia tăng thực lực, sẳn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào!” Âu Dương Thương Lan trầm giọng phân phó.
“Tuân mệnh!”
Chúng nữ nghiêm túc gật đầu, nhao nhao giải tán, các nàng đã không kịp chờ đợi đem chiến lực của mình gia tăng.
“Ta sẽ đến tìm nàng!” Lạc Nam thấy Vân Tu Hoa cũng sắp rời đi, bí mật truyền âm một tiếng.
Vân Tu Hoa ngoài mặt không biểu hiện thả người bay mất, thực chất gò má trắng như phấn đã trở nên hồng hào, trong mắt có một tia vui sướng.
...
Trở về Tân Hoa Viện...
Lạc Nam mang theo tam nữ tiến vào đại môn.
“Ta đi bế quan!” Địa Ngọc Huyền cất giọng nói một tiếng, nhanh chân chạy về phòng, đóng kín cửa lại.
“Nàng ấy đang tránh mặt ta sao?” Lạc Nam nhìn theo bóng lưng Địa Ngọc Huyền có chút trầm tư.
Hắn và nàng đều cần có thời gian để xác định tình cảm của nhau, vồn vập quá cũng không tốt.
“Thiếp cũng đi bế quan!”
Khiến Lạc Nam kỳ quái chính là, Thiên Vô Ảnh cũng nhanh nhẹn lanh lợi hôn lên má của hắn một cái, sau đó chạy tót về phòng.
Nhất thời bên cạnh chỉ còn lại Ỷ Vân...
Lạc Nam như có điều suy nghĩ, nắm lấy bàn tay Ỷ Vân tiến vào trong phòng của hắn, lúc này mới lấy ra hai cái Dị Thuộc Tính mà Thục Phi vừa giao tiến hành quan sát.
“Một Dị Mộc và một dị Hắc Ám sao?”
Lạc Nam nhìn chằm chằm Cự Lâm Nhân Mộc và Xích Nha Hắc Ám, bên trong mắt có một tia hài lòng.
“Hừ, Dị Thủy ở đây không chịu ăn, còn khắp nơi sưu tầm Dị Thuộc Tính?” Ỷ Vân ngồi ở bên cạnh, diện mạo xinh đẹp có chút u sầu, u oán nói ra.
Nhìn nàng như một thiếu phụ chốn thâm cung, Lạc Nam trong lòng chột dạ thu hồi hai cái Dị Thuộc Tính, vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại không xương của Ỷ Vân, hôn nhẹ lên gò má trắng như phấn của nàng cười hỏi:
“Nàng muốn rồi?”
Trong lúc này, bàn tay đã tìm đến bầu sữa trước ngực Ỷ Vân, nhẹ nhàng xoa nắn dù cách một lớp áo mỏng.
“Ưm...”
Ỷ Vân yêu kiều thở gấp, cũng không đẩy tay hắn ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lạc Nam một cái, sau đó tựa đầu lên vai, thủ thỉ nói ra:
“Không phải thiếp tranh giành sủng ái, chỉ là Bạch Nguyệt Tộc ngày một đến gần, chàng cần gia tăng thực lực càng sớm càng tốt, Dị Thủy của thiếp có thể giúp chàng phần nào!”
Lạc Nam nghe vậy động tác trên tay có chút dừng lại, hắn nâng mặt Ỷ Vân lên, ngắm nhìn dung nhan chín mộng như mật đào của nàng, nghiêm túc nói:
“Ta muốn nàng hiểu một điều, ta đến với nàng chưa từng vì Dị Thủy của nàng!”
Ỷ Vân ánh mắt mê ly, môi đỏ mang theo từng cổ đàn hương thơm ngát: “Thiếp đương nhiên hiểu, những gì chàng làm cho thiếp đã vượt qua một Dị Thủy rồi, bằng không thiếp vì sao yêu chàng chết đi sống lại như vậy?”
Lạc Nam nghe giai nhân thâm tình tâm sự, làm sao có thể nhẫn nhịn?
Hắn ôm lấy Ỷ Vân, ý niệm vừa động...
...
Bên trong Linh Giới Châu.
Khôi phục diện mạo của một nam nhân, Lạc Nam bá đạo xé toang y phục mỏng manh trên người của mỹ nhân trong lòng ngực.
Thân thể trắng như tuyết bạch lộ ra, chỉ còn lại cái yếm mỏng manh và tiểu nội khố màu tím che chắn hai bộ phận mẫn cảm của nữ nhân.
Nhìn thấy đôi môi đỏ thẳm của Ỷ Vân hé mở không ngừng lan tỏa hương thơm, Lạc Nam lập tức tham lam chiếm hữu lấy nó.
“Ưm...”
Ỷ Vân rên lên một tiếng trong cổ họng, trước nụ hôn sâu của nam nhân, nàng ánh mắt khép hờ, chủ động tách nhẹ khuôn miệng nhỏ xinh, chủ động vươn cái lưỡi ướt át như tiểu xà của mình cho hắn quấn lấy.
Chất mật trong miệng đôi nam nữ hòa quyện vào nhau, Lạc Nam cùng Ỷ Vân tham lam khám phá, luồng lách trong miệng đối phương, hưởng thụ dư vị ngọt ngào của nụ hôn cháy bỏng.
Bàn tay Lạc Nam tham lam chen chút vào bên dưới áo yếm, cảm giác sự đè ép và đàn hồi tuyệt diệu mà đôi bầu sữa mang lại, hắn yêu thích không buông tay đem chúng nó nghịch ngợm, biến ảo thất thường.
Trước đây, toàn thân của Ỷ Vân đều bị hắn khám phá qua rồi, chỉ có bước cuối cùng là chưa thực hiện...
Bây giờ, khi xiềng xích đã được giải phóng, Lạc Nam cũng chẳng e ngại gì nữa.
Trước bàn tay của Ỷ Vân, y phục của hắn rốt cuộc cũng bị lột sạch, hình thể cân đối tràn đầy năng lượng bạo lộ, từng khối cơ bắp chắc nịch khiến Ỷ Vân mê say...
Ỷ Vân thành thạo vô cùng, bàn tay tinh tế thon dài đã trượt xuống hạ thân nam nhân, nắm lấy tiểu huynh đệ cứng rắn kiên đỉnh của hắn, nhẹ nhàng mân mê vuốt ve như bảo vật.
Chụt...
Hai người lưu luyến quấn chặt lưỡi nhau một cái thật chặt, mới tách môi...
Lạc Nam đánh một đường lưỡi từ qua cằm xuống đến cổ nàng, mùi hương nồng đậm của con cái khiến hắn thật sảng khoái.
“Nàng động tình rồi...”
Lạc Nam cười tà, hắn cảm giác đầu nhũ nhỏ tròn của nàng đã săn cứng trong hai ngón tay, cái tiểu nội khố ở bên dưới cũng đã ướt đẩm, vài sợi cỏ thơm thoát ẩn thoát hiện lún phún mà ra.
“Để thiếp hầu hạ chàng!”
Ỷ Vân rên rỉ một tiếng, chủ động đè lên thân thể Lạc Nam, áp hắn sát xuống bãi biển.
Hai người đang ở bờ Hoan Lạc Hải, bờ cát trắng tinh khôi trở thành giường chiếu của đôi phu thê...
Mái tóc nàng búi cao để lộ cái gáy ngọc ngà cao quý, Ỷ Vân thành thạo vươn ra đầu lưỡi đỏ hồng liếm láp đầu ti của Lạc Nam, sau đó cực kỳ yêu chiều vừa hôn vừa mân mê qua vùng bụng đầy múi săn chắc, cuối cùng môi nàng tìm đến kiện hung khí bằng thịt khủng bố nổi đầy gân xanh.
Hai mép môi căng mộng nhẹ nhàng tách rời, ngậm lấy đầu nấm to tròn vào trong, lưỡi thơm nhẹ nhàng quấn quanh, thấm đẫm chất mật...
“Hít...”
Lạc Nam sung sướng rên lên một tiếng, ở cùng Tú Quyên ba năm trong Gia Tốc Trận, hắn nhiều lần muốn nàng hầu hạ kiểu này nhưng đều bị nữ nhân kia ngại ngùng từ chối.
Mà hắn cũng không có thói quen ép buộc nữ nhân của mình.
Lúc này Ỷ Vân lại một lần giúp hắn cảm giác dư vị côn thịt được đôi môi thơm tho chăm sóc, nhất thời trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
“Mấy người các nàng đã sớm thông đồng rồi đúng không?”
Lạc Nam ngắm nhìn Ỷ Vân đang phun ra nuốt vào thân côn thịt khổng lồ, có chút buồn cười hỏi.
Chẳng trách Địa Ngọc Huyền và Vô Ảnh chạy trốn như bay, thì ra là nhường cơ hội để Ỷ Vân ăn sạch hắn.
Ỷ Vân nghe vậy đành phải nhả ra côn thịt, bàn tay nhanh chóng nắm lấy nó an ủi, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Nam, đôi môi ướt át trơn bóng hé mở:
“Muốn nhất long chiến tam phụng không? gọi hai nàng ấy vào cùng thiếp hầu hạ chàng!”
“Không cần! hôm nay ta là của riêng nàng!” Lạc Nam cười, cúi người đem Ỷ Vân bế dậy, quay đầu nàng lại với mình theo thế 69.
Ỷ Vân nhu tình liếc hắn một cái, lại tiếp tục vùi đầu vào giữa chân nam nhân, để côn thịt khủng bố kia đâm vào trong miệng.
Lạc Nam ngắm nhìn chốn thần tiên ướt át, mùi vị đặc trưng của Ỷ Vân không ngừng từ nơi này tỏa ra.
Hắn xé tan tiểu khố, cái nơi thầm kín ấy rốt cuộc xuất hiện.
Hồng hào khít chặt, hai mép múp míp ép sát vào nhau, hạt trân châu thịt tô điểm, từng sợi cỏ thơm đen tuyền như ẩn như hiện che phủ.
Lạc Nam áp vào khuôn miệng, đầu lưỡi luồn lách qua thảm cỏ thơm, ung dung tiến vào.
“Hứ...chết thiếp!”
Ỷ Vân thân thể run lên, nước nôi tuôn ra như suối.
Lạc Nam toàn bộ nuốt sạch, ra sức chăm sóc cô bé của nàng.
Hai người chăm chú chiều chuộng lấy nhau, mãi đến khi Ỷ Vân cảm giác tiểu huynh đệ của nam nhân như sắp bùng nổ muốn xé rách miệng nàng, mà bên dưới của nàng cũng đang co thắt dữ dội muốn nghiền nát đầu lưỡi hắn.
Vô thanh thắng hữu thanh...
Hai người đều hiểu đối phương muốn gì...
Lạc Nam rút tiểu huynh đệ ra khỏi môi thơm phía trên, hắn lại lật người Ỷ Vân áp sát xuống bãi cát.
Bốn mắt đắm đuối nhìn nhau...
Hạ thân tìm đến hạ thân, tiểu huynh đệ tìm đến tiểu cô nương màu mỡ lầy lội, hung hăng đâm vào...
“BẠCH...”
“Ưm...thiếp hạnh phúc!”
Theo một tiếng rên rỉ thỏa mãn pha lẫn một chút đau đớn của Ỷ Vân, máu đào chảy dài trên nền cát trắng...
Đôi nam nữ đắm chìm vào cảm xúc thăng hoa...
...
sáng cuối tuần vui vẻ nha mọi người