Càn Nguyên đang giằng co cùng Quân Tư Tình bất chợt gầm lên một tiếng, hai mắt như điện nhìn khắp xung quanh.
Hắn quay người đưa bóng lưng về phía Quân Tư Tình như muốn bảo vệ nàng, cực kỳ đề phòng nhìn bốn phương tám hướng.
“Haha, nghe nói Càn Quân Thái Tử làm người phong lưu, hôm nay quả nhiên truyền lưu không giả, sắp chết đến nơi còn muốn bảo vệ mỹ nhân?”
Một tiếng cười gằn mang theo khinh miệt vọng đến, bóng đen tầng tầng lớp lớp hiện ra là hàng trăm sát thủ khoác áo choàng đen không nhìn rõ dung mạo.
Quân Tư Tình nhìn thấy cảnh tượng này liền hướng về phía nhà sàn của Tửu Tiên hô lên thành tiếng:
“Tửu Tiên tiền bối có địch nhân đột kích!”
Đáng tiếc Tửu Tiên đã bị Càn Nguyên chuốc say, nào nghe được thanh âm kêu cứu của nàng.
Mà dường như chứng kiến Tửu Tiên không hề phản ứng, đám người sát thủ càng thêm hưng phấn.
Như muốn đánh nhanh rút gọn, mười người bọn hắn đột nhiên kết ấn, sau đó Thánh Lực đen kịch từ trong cơ thể phá không bay ra, liên kết với nhau tạo thành một tấm lưới lớn khổng lồ hướng Quân Tư Tình chụp đến.
“Dám động vào một sợi tóc của nàng, các ngươi sẽ phải trả giá!” Càn Nguyên nghĩa khí lăng nhiên trầm giọng nói.
Theo sau đó, tu vi Thánh Tôn của hắn bùng phát, mây đen hội tụ, bầu trời giáng xuống lôi đình.
Tóc dài của Càn Nguyên bay múa với vô vàn tia sét lấp lóe, hắn vươn tay bắt lấy một cột sấm lớn ngưng kết thành lưỡi đao, hướng về tấm lưới hắc ám trảm xuống.
“Lôi Thiên Trảm!”
ĐÙNG!
Lôi đình xé tan hắc ám, tấm lưới đen kịch bị Lôi Đao trong tay Càn Nguyên nghiền thành cặn bã.
Càn Nguyên được đà ngự không mà lên, Đao Vực và Chiến Vực cuồn cuộn quét ngang bốn phía, Lôi Đao hung hăng quét ngang bầu trời.
PHỐC!
Mười sát thủ thổ huyết bay ngược giữa biển lôi đình, Càn Nguyên nhìn qua cực kỳ oai dũng.
“Thực lực của Càn Nguyên Thái Tử thật sự danh bất hư truyền, bất quá ngươi có thể lấy một địch mười, chẳng lẽ địch được cả trăm không thành?”
Một tên sát thủ cao giọng cười lớn, hợp sức với tất cả đồng bọn cùng nhau quát lên:
“Đoàn Sát Ám Trảo!”
Thông qua một môn Công Pháp tu luyện có sự gắn kết, hàng trăm sát thủ niệm khẩu quyết giống nhau.
Thoáng chốc tất cả Thánh Lực của bọn hắn như hòa làm một thể, sức mạnh gia tăng theo cấp số nhân, một cái Ám Trảo khổng lồ khiến không gian rạn nứt hiện lên giữa thiên không.
Lần này không nhắm vào Càn Nguyên, ngược lại hướng về Quân Tư Tình trấn xuống.
Quân Tư Tình hoảng hốt, lại thấy bóng lưng Càn Nguyên xuất hiện trước mắt mình.
“Đã nói các ngươi không được động đến nàng!”
Càn Nguyên bá đạo tuyên bố, ánh mắt tràn ngập uy nghiêm, bờ môi chậm rãi nói:
“Để các ngươi vinh hạnh chứng kiến thủ đoạn nhà Đế Quân!”
“Thiên Quân Vạn Mã Chưởng!”
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lôi đình điên cuồng giáng xuống thắp sáng cả một vùng trời, phía sau lưng Càn Nguyên xuất hiện dị tượng trong biển lôi đình, dường như có hàng vạn thiên quân vạn mã đang chuẩn bị xuất chiến.
“Nát cho ta!”
Càn Nguyên một chưởng tung ra, Thánh Tôn Lôi Lực cuồng nộ, thiên quân vạn mã sau lưng hắn toàn diện tàn sát bừa bãi theo một chưởng kinh thiên động địa.
ĐÙNG!
Va chạm chính diện, Thiên Quân Vạn Mã Chưởng đánh cho Đoàn Sát Âm Trảo nổ tung.
PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Hàng trăm tên phun máu văng khắp ba thước, cả đám như diều đứt dây bay ngược trên bầu trời.
Càn Nguyên lúc này như một vị chiến thần nhất chưởng đầy lùi vạn quân, hắn quay về phía sau nhìn Quân Tư Tình bằng ánh mắt đắc ý, thầm nghĩ giai nhân mau ngưỡng mộ ta đi.
Chỉ là ánh mắt đắc ý của Càn Nguyên thoáng cái liền biến mất, bởi vì lúc này Quân Tư Tình đang nhìn về phương hướng khác.
Theo ánh mắt của nàng, Càn Nguyên cũng quay mặt nhìn theo, nhìn thấy cảnh tượng xém chút làm hắn thổ huyết.
Chỉ gặp Lạc Nam đang chạy lon ton giữa chiến trường, đến gần đám sát thủ vừa bị Càn Nguyên đánh trọng thương hưng phấn lột Nhẫn Trữ Vật của bọn hắn.
“Haha, tốt tốt tốt…thu hoạch tốt…” Lạc Nam hưng phấn cười lớn.
“Ngươi làm gì thế?” Càn Nguyên phẫn nộ rống to, cảm giác như sân khấu của mình bị chiếm mất bởi tên vô liêm sĩ.
“Thái Tử đừng giận, đều là người một nhà, ngươi đánh địch nhân, ta thu chiến lợi phẩm, vẹn cả đôi đường!” Lạc Nam cười hì hì.
“Không được!” Càn Nguyên cắn răng như muốn gϊếŧ người.
“Tại sao?” Lạc Nam không quan tâm, tiếp tục thu thập Nhẫn Trữ Vật.
Càn Nguyên hít sâu một hơi nháy mắt.
Một tên sát thủ bỗng nhiên gượng dậy nổi, lưỡi đao sắt lẹm hiện ra trong tay hung hăng đâm đến Lạc Nam.
“Cẩn thận!” Quân Tư Tình vô thức thốt lên nhắc nhở khiến Càn Nguyên trong lòng xém chút bạo tẩu.
Hắn vì nàng chiến đấu muốn chết không thấy nàng nói câu nào, Lạc Nam khốn kiếp chạy ra ăn hôi lại được nàng quan tâm lo lắng.
Chỉ là tưởng như tên sát thủ kia thành công, nào ngờ Vòng Tay mà Lạc Nam đang đeo lóe lên, từ trong đó có vô số Nguyên Lực bay ra kết thành một bức tranh trên bầu trời.
Trong tranh vẽ một con Hùng Sư tu vi Yêu Tôn, nó lao ra hung hăng há miệng gậm nát đầu tên sát thủ.
“Ngươi…” Càn Nguyên vô thức nổi giận.
“Ta làm sao?” Lạc Nam chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi:
“Ta vừa gϊếŧ sát thủ mà, lập đại công rồi…vì sao Thái Tử lo lắng như vậy hả?”
“Nói bậy, bổn Thái Tử vì sao lại lo lắng?” Càn Nguyên cười lạnh, trong lòng có chút chột dạ.
Quân Tư Tình cực kỳ thông minh, nhìn thấy tình cảnh này liền cực độ căm ghét nhìn Càn Nguyên cười lạnh:
“Không ngờ vì để cho ta chú ý, Thái Tử ngươi phí thật nhiều công sức nha.”
Hiển nhiên nàng đã nhận ra đám Sát Thủ này là thuộc hạ của Càn Nguyên, bọn chúng xuất hiện cố tình nhắm vào nàng để Càn Nguyên ra tay đại triển thần uy.
Không thể không nói màn phối hợp vừa rồi cực kỳ xuất sắc, cảnh tượng Càn Nguyên một thân một mình độc chiến trăm vị cường giả để bảo vệ nàng thật sự ấn tượng.
Đổi lại là nữ nhân bình thường chắc đã sớm phương tâm ám hướng rồi.
“Các ngươi vừa ăn nói ngu xuẩn cái gì?” Đám Sát Thủ chật vật đứng lên, cao giọng quát lớn đánh lạc hướng sự chú ý:
“Đã đánh giá thấp thực lực của Càn Nguyên Thái Tử là do chúng ta chủ quan, nhưng phần thắng cuối cùng vẫn nghiêng về chúng ta mà thôi!”
Hắn vừa dứt lời, hai luồng uy áp Thánh Hoàng bất chợt từ thiên không phủ xuống, nở nụ cười dữ tợn:
“Càn Nguyên, ngươi lợi hại đến đâu liệu có thể chiến được Thánh Hoàng không?”
“Thái Tử đầu tư thật lớn a, ngay cả Thánh Hoàng cũng xuất hiện rồi!” Quân Tư Tình khinh bỉ nhìn Càn Nguyên.
“Hiện tại giải thích cũng vô dụng, rồi nàng sẽ hiểu ta không như nàng nghĩ!” Càn Nguyên chân thành nói, liền trầm giọng quát:
“Càn Liệt đi ra!”
“Có thuộc hạ.”
Thanh âm ầm vang như sấm, Càn Liệt ngạo nghễ xuất hiện sau lưng Càn Nguyên, cùng hắn mặt đối mặt với hai vị Thánh Hoàng sát thủ.
“Hiện tại hai đấu hai, các ngươi dựa vào cái gì muốn thắng bổn Thái Tử?” Càn Nguyên tự tin nói:
“Để bảo vệ nàng, ngay cả Thánh Hoàng cũng phải bước qua xác của ta!”
“Chiến rồi mới biết được!” Hai tên Thánh Hoàng sát thủ hừ lạnh.
Nào ngờ lúc này Quân Tư Tình chẳng thèm nói lời nào, nàng đột nhiên bước lên phía trước, truyền lực lượng vào ngọc bội trong tay hung hăng ném ra.
Một luồng khí thế chí cao vô thượng bao phủ khắp Tửu Sơn.
RĂNG RẮC…
Không gian như thủy tinh vỡ vụn, vô cùng vô tận lực lượng tụ hội thành một thanh Hoàng Kim Kiếm vắt ngang thương khung, trảm thẳng xuống đầu hai tên Thánh Hoàng Sát Thủ.
“Thánh Đế công kích?” Hai tên Thánh Hoàng Sát Thủ xém chút vãi cả ra quần.
Mà ngay cả Càn Liệt sắc mặt cũng đại biến.
Trong tình huống nguy cấp đến cực điểm, hai tên Thánh Hoàng Sát Thủ tưởng chừng là địch nhân bất chợt hô vang:
“Thái Tử mau cứu chúng ta!”
Lạc Nam xém chút ôm bụng cười lật ngửa, con mẹ nó tấu hài à?
Càn Nguyên hai mắt long lên sòng sọc, đến bước này rồi hắn cũng không thể để tổn thất hai tên Thánh Hoàng thuộc hạ được.
Ngọc bội trong tay Càn Nguyên cũng được hắn ném ra, giống y đúc của Quân Tư Tình xuất hiện Hoàng Kim Kiếm ngăn cản lại thế công của nàng.
ĐOÀNG!
Hai công kích cấp Thánh Đế tưởng chừng mang tính hủy diệt va chạm, vậy mà triệt tiêu nhau giữa không trung, sóng yên biển lặng.
Quân Tư Tình thấy cảnh này nở nụ cười khinh miệt nhìn Càn Nguyên:
“Khanh khách, vừa rồi ngươi còn luôn mồm kêu oan, hiện tại ngươi tốt bụng đến mức đứng ra cứu viện sát thủ luôn à?”
“Khốn kiếp!” Càn Nguyên ngửa đầu lên trời gầm rú, hai mắt như dã thú hận không thể ăn tươi nuốt sống Lạc Nam:
“Tất cả là tại ngươi, tên súc sinh!”
Lạc Nam nhún nhún vai, ngươi diễn kịch vụng về như vậy sao trách ta được?
Không sai, từ đầu đến cuối đều là Càn Nguyên và đám thuộc hạ của hắn tự biên dự diễn.
Ngay cả sau đó hai tên Thánh Hoàng Sát Thủ hiện ra cũng là thuộc hạ của Càn Nguyên.
Bọn hắn muốn diễn cảnh đại chiến kịch liệt, Càn Nguyên vì muốn bảo vệ mỹ nhân là Quân Tư Tình mà cùng đối thủ lưỡng bại câu thương để chiếm thiện cảm của nàng, sau đó dùng đến Thánh Đế công kích uy hϊếp cả đám rút lui.
Kết quả Lạc Nam xuất hiện cướp Nhẫn Trữ Vật, gϊếŧ thuộc hạ của hắn ngay trước mặt hắn, Càn Nguyên không nhịn được lên cơn tức giận để Quân Tư Tình nhìn ra sơ hở.
“Ta nói lần sau nếu ngươi muốn diễn thì đầu tư một chút, trang bị Thánh Đế công kích cho các thuộc hạ của ngươi, như vậy vừa rồi ngươi đã không cần ra tay cứu bọn hắn, sao bại lộ dễ dàng như vậy được?” Lạc Nam dùng ánh mắt nhìn thằng ngu xem lấy Càn Nguyên.
“Câm miệng!” Càn Nguyên hận ý phun trào.
Ngươi xem Thánh Đế công kích là rau cải trắng sao? muốn cho là cho à?
Vì không muốn Càn Nguyên quá mức ỷ lại, Càn Quân Thánh Đế chỉ cho hắn một khối Ngọc Bội như vừa rồi mà thôi.
Hắn nào ngờ Quân Tư Tình quyết đoán đến thế, vậy mà bất chấp sử dụng đến thủ đoạn giữ mạng của mình chỉ để vạch trần hắn.
“Ngươi còn không mau cút đi?” Quân Tư Tình không muốn thấy kẻ tiểu nhân như Càn Nguyên thêm một phút giây nào nữa.
“Cút?” Càn Nguyên điên cuồng nở nụ cười:
“Làm đến mức độ này ta sao có thể cút?”
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất tay.
Hàng trăm Sát Thủ và hai Thánh Hoàng Sát Thủ liền ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Tính thêm cả Càn Liệt là có đến ba Thánh Hoàng.
Càn Nguyên đã vận dụng đến hầu hết lực lượng trong tay mình nắm giữ chỉ để chiếm hữu Quân Tư Tình, đủ thấy mức độ hấp dẫn của nàng đối với hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Quân Tư Tình run giọng hỏi, nàng có dự cảm không lành.
Quả nhiên chỉ nghe Càn Nguyên cười nhạt: “Mặc dù vừa rồi bị tên phế vật làm hỏng kế hoạch, nhưng ai nói ta thua?”
“Động đến ta, Càn Quân Thánh Đế sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Quân Tư Tình uy hϊếp.
“Không hề, ta không hề động đến nàng…ngược lại ta và Càn Liệt còn nỗ lực đến hơi thở cuối cùng để chiến đấu bảo vệ nàng nhưng lại thất bại, nàng bị một đám Sát Thủ bí ẩn bắt cóc, từ nay về sau không rõ tung tích, phụ hoàng làm sao sẽ trách ta?” Càn Nguyên càng nói càng hưng phấn.
“Vẫn còn hắn!” Quân Tư Tình tìm một tia hy vọng chỉ vào Lạc Nam: “Ngươi muốn bí mật bắt cóc ta sau đó đổi trắng thay đen, ngươi không sợ hắn vạch trần ngươi sao? hắn là hậu nhân của Lạc Gia, chẳng lẽ ngươi dám gϊếŧ hắn diệt khẩu?”
“Không hề, hắn sẽ ở lại làm chứng cho ta…” Càn Nguyên liếʍ liếʍ môi nhìn Lạc Nam cười quỷ dị:
“Với một tên phế vật như hắn, cưỡng ép thay đổi trí nhớ của hắn là được rồi, có Lạc Gia Thiếu Chủ làm nhân chứng…ai sẽ hoài nghi bổn Thái Tử đây?”
“Ngươi…” Quân Tư Tình toàn thân lạnh lẽo: “Ngươi là một tên ác ma!”
Nàng thầm hận Tửu Tiên vô dụng, ngươi vì sao rơi vào mưu kế của Càn Nguyên dễ dàng như vậy?
Bất quá nghĩ đến mục tiêu lần này của Càn Nguyên là bản thân nàng mà không phải là Tửu Tiên, lão ta không có lý do gì để hoài nghi và đề phòng cũng là dễ hiểu.
Chưa kể Càn Nguyên thật sự đánh trúng tâm lý của Tửu Tiên, kẻ này quá mức xảo quyệt.
“Nè, nè, nè…” Lạc Nam bất mãn lên tiếng tìm kiếm sự tồn tại:
“Bổn Thiếu Chủ còn Thánh Đế công kích mà mẫu thân cho đấy, các ngươi tốt nhất đừng chọc đến ta và nhà của ta!”
“Nhà của ngươi?” Đám người ngơ ngác không hiểu nổi ý của hắn.
Quân Tư Tình âm thầm phi một miệng, lúc nào rồi ngươi còn tâm tình nói nhãm?
“Haha, bổn Thái Tử đã quyết tâm hành động, làm sao không có đề phòng?” Càn Nguyên chẳng thèm để tâm cất tiếng cười lớn.
Từ trong tay lấy ra một kiện Pháp Bảo hình tấm khiên, cao cao tại thượng nói:
“Đây là Vạn Sơn Thuẫn, có thể ngăn cản công kích của Thánh Đế Trung Kỳ trở xuống…”
“Phụ hoàng của ta là nhân vật gần đột phá Chí Tôn, công kích Hoàng Kim Kiếm của hắn ta không dám đón đỡ, nhưng mẫu thân Ninh Vô Song của ngươi chỉ là Thánh Đế Trung Kỳ, bổn Thái Tử sao phải e sợ công kích của nàng?”
Sắc mặt Quân Tư Tình ảm đạm, chẳng lẽ hy vọng cuối cùng cũng không thể thay đổi tình thế?
Lạc Nam giả vờ hoảng sợ, lòng thầm nghĩ đợi các ngươi bắt cóc Quân Tư Tình mang đi, lão tử sẽ lấy thân phận Tam Nhãn đến bắt nàng trở lại, đến lúc đó chẳng phải phụ tử các ngươi đều sẽ mất cả chì lẫn chài?
Vừa thoát khỏi Tửu Sơn, vừa bắt cóc được Quân Tư Tình, thật sự quá hoàn hảo.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Đột ngột hàng loạt cột máu bắn lên tận trời, đám thuộc hạ của Càn Nguyên đầu một nơi thân một nẻo.
“Ngươi lại muốn giở trò gì?” Quân Tư Tình buồn nôn đến cực điểm nhìn Càn Nguyên, cho rằng lại là tên này chơi âm mưu quỷ kế.
Bất quá chẳng biết từ bao giờ Lạc Nam đã lặng lẽ đến bên cạnh nàng, sắc mặt tràn đầy ngưng trọng, hạ thấp giọng nói:
“Lần này là thật, nàng đừng rời xa ta!”
Quân Tư Tình tròng mắt co rút lại, cảm giác bất an nồng đậm vô cùng.
“Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào?”
Càn Liệt và hai tên Thánh Hoàng vội vàng bảo vệ xung quanh Càn Nguyên.
Đáng tiếc chẳng có thanh âm hồi đáp, chỉ có cảnh tượng hàng trăm thủ hạ của Càn Nguyên đầu vẫn không ngừng bay lên khỏi cổ, mùi máu tanh lan tràn trong bóng đêm huyền ảo.
“Sát Thế!” Càn Liệt cùng hai Thánh Hoàng gầm lên phẫn nộ, cuồn cuộn Sát Thế bao phủ cả Tửu Sơn.
Ở bên trong Sát Thế do mình phóng thích ra, bọn hắn rốt cuộc cảm nhận được sự tồn tại của một nhóm cường giả mặc áo đen, đeo mặt nạ đen, như u linh lúc ẩn lúc hiện không ngừng thu gặt sinh mạng của đám thuộc hạ cấp thấp.
Nhận thấy trang phục và thân pháp mà bọn chúng thi triển, Càn Liệt sắc mặt vạn phần khó coi gằn từng chữ:
“Vĩnh Dạ Thung Lũng - Dạ Linh Tộc!?”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon