Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch bạch bạch bạch bạch…

Ngoài thanh âm rên rỉ thỏa mãn đến cực điểm của nữ nhân, Ngô Dụng còn nghe thấy tiếng da thịt cọ sát vào nhau một cách đầy mãnh liệt, chính cái loại tiếng động này là thứ mà hắn chỉ có thể tạo ra trong vài phút thì lúc này đây bên trong lại kéo dài một cách liên miên bất tuyệt.

Trong khoảnh khắc cái trán Ngô Dụng nổi gân xanh cuồn cuộn, cảm giác phẫn nộ, ức chế không thể nào diễn tả xông thẳng lên đầu, hô hấp ồ ồ, hai mắt đỏ ngầu như muốn phát điên.

Bất quá thân là một quốc sư, lại là kẻ tham mưu chính cho đại đa số kế hoạch của Càn Quân Thánh Đế, Ngô Dụng dù sao cũng là nhân vật cực kỳ có bản lĩnh.

Hắn biết hiện tại dù mình có phẫn nộ thì chuyện cũng đã rồi, cần phải xem xét cẩn thận kẻ giả mạo mình bên trong là ai, động cơ và mục đích của đối phương khi phải làm như vậy.

Thậm chí, vì lo ngại sẽ bất dây động rừng khiến kẻ địch lẫn trốn, Ngô Dụng còn lấy ra một cái mai rùa, bắt đầu tung đồng xu bói toán, xem thử bên trong rốt cuộc là kẻ nào, thực lực và sở trường ra sao.

“Á, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi không phải lão gia!”

Đột ngột một tiếng hét đầy hãi hùng và kinh sợ đến cực điểm vang lên, thì ra kẻ bên trong đã lột xuống mặt nạ để tam phu nhân của mình nhận ra diện mục thật sự.

“Khặc khặc khặc, tuy ta không phải phu quân của nàng, nhưng chắc chắn ta làm nàng sướng hơn hắn đúng chứ?” Nói xong bất chấp tất cả, dùng lực thúc mạnh.

Bạch bạch bạch bạch…liên hồi.

“Ư, ư…đừng xin đừn...sướng…”

Theo vài tiếng chống cự yếu ớt, tam phu nhân lúc này bị dục hỏa lấn át lý trí, dù đã biết đối tượng không phải chồng minh nhưng vẫn hưởng ứng rên rỉ lên.

“Ta dừng lại nhé? Khặc khặc…” Tiếng cười khiêu khích của nam nhân vang lên.

“Đừng, hãy tiếp tục đi, đang sướng…” Âm giọng nữ nhân hồi đáp.

Ngô Dụng chính thức phát cuồng, lực lượng vô thức tỏa ra bóp nát cả mai rùa trong tay, tu vi Thánh Đế bùng nổ.

Nam nhân rơi vào hoàn cảnh như vậy khó ai có thể giữ được lý trí, vị phu nhân mà hắn sủng ái nhất lúc này đã cắm sừng lên đầu hắn.

Vừa rồi nàng là bị lừa gạt nhưng hiện tại nàng là hoàn toàn chấp nhận một kẻ không phải nam nhân của mình.

Hai tính chất hoàn toàn khác nhau và điều này khiến Ngô Dụng không giữ nổi bình tĩnh.

ĐÙNG!

Cửa phòng nổ tung trước sức ép của một vị Thánh Đế, tình cảnh bên trong đập thẳng vào trong mắt Ngô Dụng.

Một nữ nhân trần trụi uyển chuyển bị kẻ sở hữu thể hình lực lưỡng đầy sức mạnh khoác lên vai, hai bộ phận sinh dục liên tục kết hợp một cách thô bạo.

Ngô Dụng chỉ cảm thấy máu huyết bóc cháy, Sát Cơ khóa chặt lấy tên gian phu.

Đối tượng tuy bại lộ cơ thể cường trán nhưng lại đeo mặt nạ che kín, chỉ là lúc này đang dùng ánh mắt trêu tức xem lấy Ngô Dụng.

“Chết!”

Ngô Dụng không nói thêm lời nào, Thánh Đế Lực cuồn cuộn ngưng tụ trong lòng bàn tay, một chưởng bá đạo đẩy ra như muốn nghiền chết gian phu thành cặn bả.

Tên gian phu cất tiếng cười dài, bất chợt nắm lấy cơ thể của tam phu nhân ngăn cản trước mặt.

Ngô Dụng bất chấp tất cả, hai mắt chỉ còn lại lửa giận và hận thù, một chưởng vẫn tung ra.

Trong sự tuyệt vọng và sợ hãi của tam phu nhân, chưởng ấn của Ngô Dụng đem nàng nghiền thành cặn bả, máu tươi cuồng phún.

Mà tên gian phu cũng nương theo lực đẩy của một chưởng này, thân thể điên cuồng bắn về phía sau, từ trong phòng bị chưởng ra tận hoa viên, cơ thể đột nhiên hòa vào bóng cây, hóa thành hắc ám tan biến.

“Dạ Linh Tộc súc sinh!”

Ngô Dụng ngửa đầu gầm thét, rốt cuộc hiểu vì sao mình dễ dàng bị người khác giả dạng như vậy.

Dạ Linh Tộc là chủng tộc sát thủ với sở trường thay đổi diện mạo, ngụy trang đóng giả người khác cực kỳ lão luyện, nếu như không có tu vi cao hơn, cẩn thận đề phòng dò xét rất khó sẽ phát hiện.

Dạ Linh Tộc trước đây không ít lần trà trộn vào bên trong Càn Quân Đế Quốc, ngay cả ám sát Càn Quân Thánh Đế cũng có thực hiện vài lần nhưng đều thất bại.

Bất quá bởi vì Ngô Dụng có khả năng dò xét phần nào thiên cơ, Dạ Linh Tộc chưa bao giờ dám trêu vào Ngô Gia của hắn, sợ bị phát hiện thân phận, đến lúc đó làm sao thoát khỏi phạm vi Quân Đô?

Ngô Dụng cũng có chút tự tin và chủ quan, cho rằng Dạ Linh Tộc động ai thì động, chắc chắn không dám nhắm vào mình.

Vậy nên hiện tại khi đột ngột bị Dạ Linh Tộc lẻn vào, còn hiên ngang cưỡng ép nữ nhân của mình, Ngô Dụng cảm thấy bị khiêu khích triệt để.

“Kích hoạt Trận Pháp, phong tỏa toàn bộ Ngô Gia!”

Ngô Dụng ngửa đầu gào thét: “Tin chắc hắn chưa thể rời khỏi phạm vi gia tộc!”

“Gia chủ, gia chủ…” Ngô Gia Trưởng Lão thở hổn hển chạy đến, giọng điệu hãi hùng:

“Các vị Trận Sư của Ngô Gia chẳng biết từ bao giờ bị ám sát rồi, chết cực kỳ thê thảm.”

“Súc vật!” Ngô Dụng nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt đến nhuốm máu.

“Lão gia, không nhìn thấy nhi tử đâu cả.” Đại phu nhân của hắn từ trong sương phòng chạy ra, mặt mày không còn huyết sắc trắng bệch nói.

“Lập tức truy tìm tung tích của hắn.” Ngô Dụng xém chút thổ huyết.

Hắn đâu biết rằng lần này hầu hết lực lượng của Dạ Linh Tộc đều nhắm vào Ngô Gia theo kế hoạch của Lạc Nam.

Tuy không thể đối kháng trực diện, nhưng nói về ném đá giấu tay, âm thầm hãm hại và quấy rối cục diện lại là sở trường của Dạ Linh Tộc.



Có thể trở thành những trợ thủ đắc lực dưới trướng Dạ Thánh Nữ của Tu La Giáo, lại có thể tồn tại ở Vĩnh Dạ Thung Lũng nhiều năm mà không bị hai Đế Quốc tiêu diệt, Dạ Linh Tộc đương nhiên có thủ đoạn hơn người.

Giờ khắc này, Ngô Gia chính thức rối loạn tưng bừng.



Trong lúc này, Lạc Sương đã chính thức dẫn theo 10 vạn đại quân rời khỏi Quân Đô.

Nàng lấy tư cách đại tướng quân, bên cạnh có hai tên phó tướng là chó săn của Càn Quân Thánh Đế theo sát giám thị nhất cử nhất động.

Nói là phó tướng, tu vi của bọn hắn còn cao hơn Lạc Sương, đều là Thánh Hoàng cấp cường giả.

“Đại tướng, tốc độ hành quân quá chậm…chúng ta đã chuẩn bị sẳn sàng thứ này.”

Hai vị phó tướng nhếch miệng, từ trong ngực lấy ra hai khối Lệnh Bài.

Lạc Sương nhìn lệnh bài, phát hiện xung quanh chúng nó có lực lượng của các Trận Văn, bên trong phong ấn Trận Pháp đã được bố trí, chỉ cần đem hai lệnh bài kết hợp là có thể lập tức kích hoạt trận pháp.

“Đây là Truyền Tống Trận quy mô lớn, có thể lập tức truyền tống chúng ta đến ranh giới Thiên Phong Đế Quốc.” Một tên phó tướng nói:

“Như vậy có thể đẩy nhanh tốc độ đoạt lại thành trì, không cần hành quân tiêu tốn thời gian.”

“Các ngươi nóng lòng đi chết đến vậy sao?” Lạc Sương thăm thẳm thở dài.

Hai tên phó tướng toàn thân cứng đờ, sắc mặt biến ảo cắn răng đáp: “Có thể chết vì vinh quang của Đế Quốc là vinh hạnh của chúng ta.”

“Haha, vinh quang cái rắm.” Lạc Sương trêu tức cười.

“Mặc kệ thế nào, bệ hạ đã hạ lệnh phải dùng Truyền Tống Trận đẩy nhanh tốc độ tiến công, tuyệt không thể sơ suất, trái lệnh chính là kháng chỉ.” Bọn hắn nghiêm mặt mang theo uy hiếp, lấy ra một Thánh Chỉ cầm trong tay.

“Tùy các ngươi, bố trận đi!” Lạc Sương thản nhiên nhún vai.

“Tốt!”

Hai người bọn hắn lập tức nhảy xuống lưng ngựa, tìm một bãi đất trống, kích hoạt hai khối lệnh bài.

ẦM ẦM.

Vô số Trận Văn từ hai lệnh bài cùng lúc được kích hoạt, không gian chấn động, một cái Truyền Tống Trận cự đại đã được hình thành.

“Toàn quân tiến vào!” Lạc Sương hạ lệnh.

“Tốt lắm…” Hai tên phó tướng âm thầm vui mừng.

Chỉ cần Truyền Tống Trận thành công, 10 vạn quân cùng Lạc Sương sẽ lập tức phải tham chiến cùng Thiên Phong Đế Quốc.

Với hận thù gần đây Văn Lang gây ra cho Thiên Phong Đế Quốc, tin chắc quân đội bên kia sẽ hận không thể ăn tươi uống máu Lạc Sương, nàng khó tránh khỏi cái chết.

Ánh mắt của Lạc Sương cũng lóe lên một tia lo lắng, nàng thừa hiểu ý định của đối phương nhưng lại không thể kháng chỉ vào lúc này, trong lòng quyết tâm đến chiến trường sẽ cố gắng kéo dài thời gian, chống cự càng lâu càng tốt, đến khi không còn đủ sức lực nữa sẽ sử dụng lệnh bài truyền tống về Cung Đình Thụ.

XOẸT!

Vô cùng đột ngột, một lưỡi đao xé rách thương khung mang theo Thánh Đế Chi Uy lăng lệ bổ thẳng mà xuống.

RĂNG RẮC.

Truyền Tống Trận cự đại vừa mới kịp hình thành liền bị phá hoại thành hai nửa, một đám quân sĩ đang bước vào bị nghiền thành máu thịt bắn loạn xạ.

“Kẻ nào?” Hai tên phó tướng trợn mắt như phát rồ hỏi.

Giữa không trung xuất hiện một tên nam tử diện mạo dữ tợn, tay cầm Đại Đao, một con mắt còn sót lại của hắn khóa chặt lấy Lạc Sương.

Bất chấp xung quanh là thiên quân vạn mã, hắn điên cuồng lao xuống phía nàng, đồng thời truyền âm:

“Lạc Sương tiểu thư, ta là Hận, thiếu chủ Lạc Nam hạ lệnh cho ta đến bắt cóc ngươi!”

Không sai, nam tử trung niên này chính là Hận vừa từ Mê Linh Sâm Lâm đi ra.

Sau khi đạt được hàng loạt tài nguyên của Lạc Nam, hắn vừa thành công vượt qua Đế Kiếp và đột phá Thánh Đế.

Lạc Nam liền giao nhiệm vụ cho hắn đi làm, đó là chặn đường quân đội, giả vờ bắt cóc Lạc Sương.

Làm như vậy Lạc Sương sẽ giống như bị kẻ thù của Càn Nguyên Thái Tử ghi hận Càn Quân Đế Quốc mà bắt cóc, nàng có thể danh chính ngôn thuận trong vai nạn nhân thoát khỏi chiến trường mà không cần trải qua bất cứ nguy hiểm nào.

Vì vậy mà lúc này Hận sắc mặt cực kỳ hung ác, lao thẳng xuống Lạc Sương đang ở bên dưới.

Lạc Sương vẫn còn chưa tin tưởng lời nói của Hận, đáy mắt nàng xuất hiện vẻ ngờ vực, dù sao thì Hận xuất hiện quá mức đột nhiên.

Bất quá lúc này trong bóng tối có một con quạ lặng lẽ bay về phía nàng.

Lạc Sương từ miệng con quạ nghe được thanh âm của Lạc Nam: “Hận là người của đệ, cứ làm theo kế hoạch của hắn.”

Vừa nói xong thì Xích Nha Hắc Ám đã tan biến.

Lạc Sương lập tức nhập vai, nàng ra vẻ hoảng sợ vì tu vi của Hận mà mất khả năng phản kháng, sắp bị đối phương bắt cóc.

“Tặc tử phương nào? cho lão phu cút!”



Bất quá mọi chuyện không dễ dàng như tưởng tượng, trong không gian vẫn ẩn nấp một tên lão tướng cấp bậc Thánh Đế.

Chứng kiến Hận sắp đắc thủ, lão tướng gầm thét mà ra, với kinh nghiệm thân chinh bách chiến, điều động 40 tầng Chiến Vực, 40 tầng Sát Vực và trường mâu trong tay công về phía Hận.

“Chết!” Hận hai mắt long lên sòng sọc như máu, căm hận ngút trời và sát cơ đỉnh điểm tích tụ vô số năm qua khiến hắn vậy mà ngưng tụ ra được 80 tầng Sát Vực.

Hắn nhớ đến lời căn dặn của thiếu chủ, nếu như không thể thuận lợi bắt cóc Lạc Sương, vậy phải cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, không để quân đội của nàng tiếp cận Thiên Phong Đế Quốc.

Thanh đại đao đạt đến Cửu Tinh Thánh Khí trong tay ngân vang, có ưu thế về mặt vũ khí, Hận dù mới đột phá Thánh Đế vẫn không ngần ngại lão tướng quân, điên cuồng lao vào.

Lạc Sương thấy cảnh này mà nhíu chặt chân mày, không ngờ còn có một lão tướng quân Thánh Đế ẩn nấp bên cạnh mình.

Cũng may có Hận xuất hiện, bằng không một khi nàng lấy ra lệnh bài truyền tống, e rằng còn chưa kịp kích hoạt đã bị lão tướng quân tập kích, hậu quả thật sự khó thể tưởng tượng.



Thánh Vệ Quân là lực lượng tinh nhuệ nhất bên trong Thánh Cung, chỉ có Càn Quân Thánh Đế điểu khả năng điều động bọn hắn để chấp hành các loại nhiệm vụ.

Số lượng Thánh Vệ Quân không nhiều, chỉ ước chừng có khoảng 100 người, nhưng tất cả đều là Thánh Hoàng cấp cường giả được thống lĩnh bởi một vị Thánh Đế.

Vì không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào thêm một lần nữa, Thánh Vệ Quân đã được phái ra trở thành đoàn đón dâu Ninh Huyền Tâm, hỗ trợ Càn Nguyên Thái Tử rướt mỹ nhân về cung.

Quả đúng như dự đoán của Càn Nguyên, Thánh Vệ Quân toàn thân khoác chiến giáp cấp cao linh hoạt, được huấn luyện bài bản, lúc nào cũng có Chiến Thế bao trùm, uy nghiêm lăng lệ, đám Cổ Trùng quỷ dị khó lường không thể xâm nhập bọn hắn một cách đơn giản, một đường thuận lợi đến thẳng đại môn của Lạc Gia.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xung quanh, Càn Nguyên không chút do dự ra lệnh cho Lão Tổng Quản đẩy cửa đại môn.

KẼO KẸT…

Rất nhanh cửa đã được đẩy ra, Càn Nguyên trong y phục tân lang cất tiếng cười lớn, cùng Lão Tổng Quản và Thánh Vệ Quân hiên ngang xâm nhập Lạc Gia.

Bất quá rất nhanh nụ cười trên miệng hắn đã cứng ngắt lại.

Chỉ thấy bên trong Lạc Gia tràn ngập một bầu không khí tiêu điều, quạnh quẻ…

Khắp nơi đều treo vải trắng, thanh âm tụng kinh như có người chết.

“Lại sắp giở trò?” Càn Nguyên nhướn mày, cùng một đám người hùng hùng hổ hổ đi vào.

Ở trước từ đường, hắn nhìn thấy bài vị của Lạc Chiến Quốc, Lạc Chiến Chinh và các vị đại tướng Lạc Gia nhiều thế hệ.

Đáng nói ở chỗ là Ninh Huyền Tâm đang mặc áo tang, quỳ gối trước bài vị của Lạc Chiến Chinh.

“Chuyện gì xảy ra? chết biết bao năm rồi còn mặc tang phục?” Càn Nguyên lửa giận dâng trào, hận không thể lập tức đại náo một trận.

Hắn mặc áo tân lang, nữ nhân sắp lấy vào cửa lại mặc tang phục quỳ lạy chồng trước, thật sự không thể nhẫn nhịn.

Đám người lão tổng quản và Thánh Vệ Quân cũng là hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm cái gì cho phải trong tình huống này.

“Thái Tử kiên nhẫn một chút!” Đại trưởng lão Lạc Hà thong dong bước ra, điềm nhiên nói:

“Huyền Tâm sắp gả cho thái tử rồi, trước lúc đó nàng muốn hiếu kính lễ bái vong linh trượng phu trên trời, để nàng được phép xuất giá, không thể đời đời tiếp tục cô độc, điều này hoàn toàn hợp với phong tục lễ nghi của Đế Quốc chúng ta.”

Cái trán Càn Nguyên nổi gân xanh nhưng lại không thể phản bác.

Lạc Chiến Quốc, Lạc Chiến Chinh đám người đều là có công với Đế Quốc, nếu ngay cả việc lễ bái cũng không được hắn cho phép, Lạc Gia chắc chắn sẽ trắng trợn tuyên bố việc này, thậm chí dựa vào đó có cớ thoái thác hôn sự.

“Phải mất bao lâu thời gian?” Lão tổng quản trầm giọng hỏi.

“Không biết nha, còn tùy vào mức độ linh thiêng của Đại Thiếu Chủ.” Lạc Hà thuận miệng đáp.

“Hoang đường.” Thống lĩnh Thánh Vệ Quân hừ một tiếng:

“Tối đa ba ngày, bằng không chúng ta sẽ tố cáo Lạc Gia cố ý kéo dài thời gian trì hoãn hôn sự, có ý đồ kháng chỉ.”



“Hừ, cái trận này thật cùi bắp!”

Bên dưới lòng đất Lạc Gia, Dạ Thanh Thu bất mãn hừ một tiếng: “Tốc độ hội tụ Quốc Vận của nó quá lâu, từng ấy thời gian rồi chỉ mới cướp đoạt được một nửa Quốc Vận của Càn Quân lão cẩu.”

“Không phải tốc độ của nó lâu, mà chúng ta không phải Thánh Trận Đế, kết ra trận pháp còn chưa thể tối ưu được khả năng của nó.” Ninh Vô Song giải thích:

“Nếu là Thánh Trận Đế Viên Mãn đích thân xuất thủ, e rằng đã sớm cướp đoạt xong rồi.”

“Có cách nào đẩy nhanh tốc độ không?” Hoa Ngọc Phượng mấy nữ khẽ hỏi.

“Biện pháp là có, nhưng cũng không dễ làm…” Ninh Vô Song giải thích:

“Bởi vì Quốc Vận vẫn còn muốn bám trụ ở hoàng thất nên chúng ta cướp đoạt chúng nó sẽ mất nhiều sức hơn, nhưng nếu có thể khiến Quốc Vận chủ động rời bỏ hoàng thất, như vậy tốc độ thu nạp trận pháp sẽ nhanh hơn rất nhiều.”

“Để Quốc Vận rời bỏ hoàng thất, cách duy nhất lúc này là khiến thanh danh Càn Quân lão cẩu mất sạch.” Dạ Thanh Thu nói.

“Haha, tưởng gì…chuyện này đơn giản.” Lạc Nam cất tiếng cười tà.

Ý niệm vừa động, hắn liền câu thông với Thiên Cơ Lâu.



Chúc cả nhà tối vui vẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK