“Ồ…”
Lạc Nam trong lòng hơi động, Rương Đặc Biệt lần này xuất hiện khá nhanh, cách lần trước hắn lấy được cái rương trong phòng ngủ của Dạ Thanh Thu hình như vừa tròn một năm thì phải.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, Rương Đặc Biệt cứ 3 năm sẽ xuất hiện một lần.
Thời điểm hắn ở Bách Thú Vũ Trụ mất đến tận năm năm mới trở về Nguyên Giới, trong lúc đó thì Rương Đặc Biệt trong phòng Dạ Thanh Thu đã xuất hiện trước hai năm rồi, vậy nên cái rương lần này xem như xuất hiện đúng thời điểm.
Vội vàng xem vị trí của nó, Lạc Nam hơi có chút sững sờ:
“Nằm trong quan tài trên lưng thiếu nữ trong Thi Địa?”
Không sai, vị trí của Rương Đặc Biệt mà lần này Hệ Thống cung cấp chính là nằm trên lưng thiếu nữ bên trong Thi Địa.
Thiếu nữ nào? vì sao Thi Địa lại có thiếu nữ? quan tài nằm trên lưng nàng là sao?
Lạc Nam không hiểu ra sao cả.
Cốc…cốc…cốc…cốc…
Chợt loáng thoáng phía xa có thanh âm gõ mõ dần dần đến gần, Lạc Nam cũng không quá để tâm, cho rằng đó cũng là tiếng mõ của những người tiến vào Thi Địa để làm giao dịch như mình.
Trong Thi Địa cũng không lo lắng sẽ có chiến đấu phát sinh hay có kẻ thù nhắm vào, đơn giản vì chẳng ai dám chiến đấu ở hoàn cảnh như thế này cả, chẳng may thế công của ngươi lỡ va vào quan tài của một vị Chí Tôn nào đó đang an nghỉ thì to chuyện.
Cốc…Cốc…Cốc…
Tiếng mõ ngày càng đến gần, Lạc Nam mấy người âm thầm suy nghĩ:
“Người kia đang tiến về phía mình à?”
Quả nhiên không lâu sau, từ trong màn đêm hơi u ám, một thân ảnh chậm rãi đến gần, tiếng mõ ngày một lớn hơn.
Bầu không khí liền trở nên quỷ dị, Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ xém chút đã phát động tấn công, cũng may Lạc Nam bình tĩnh đứng ở phía trước khiến hai người bình tỉnh lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ tuổi chừng 16, 17 nhưng đã có tóc dài bạc trắng ngang lưng, làn da tái nhợt không còn chút huyết sắc, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi suy yếu, hai mắt thấm đẫm khổ đau ảm đạm, nhìn qua thảm thương vô cùng.
Nàng cũng giống ba người Lạc Nam, toàn thân khoác tang phục, cổ đeo vòng tỏi, ngực dán lá bùa, đôi tay yếu ớt đang không ngừng gõ mõ.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Điểm khiến người ta chú ý chính là một cái quan tài lạnh như băng nằm trên lưng nàng.
Đó là một cái quan tài bằng băng, dày cộm và lạnh lẽo, kích thước của nó còn to lớn hơn thân thể thiếu nữ.
Nhưng nàng lưng đeo quan tài, bước từng bước đều đặn chậm rãi trong Thi Địa, dáng vẻ tiêu điều, cực kỳ cô độc.
“Quan tài trên lưng thiếu nữ? chẳng lẽ là đây?” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng.
Mà lúc này, thiếu nữ rốt cuộc đã đến trước mặt mấy người.
Ở khoảng cách gần, không khó nhìn ra những đường nét tinh tế tỉ mỉ trên khuôn mặt xinh xắn tuổi thanh xuân, chẳng qua cách ăn mặc, sự lạnh lẽo âm u của quan tài và suy nhược đến cực điểm của thiếu nữ khiến nàng nhìn qua không thể liên tưởng đến mỹ sắc.
Giống một cương thi di động làm người khác rợn cả gai óc thì đúng hơn.
Cốc…cốc…cốc…
Thiếu nữ vẫn phải gõ mõ, bờ môi hướng Lạc Nam mấp máy:
“Làm ơn, làm ơn cứu mẫu thân của Niếp Niếp, kính…xin các tiền bối…”
Bởi vì bờ môi và cổ họng khô khốc, lại thêm suy nhược nên giọng nói của nàng khàn khàn, nghe qua giống như u hồn lệ quỷ đang thì thào vậy.
Bất quá Lạc Nam cũng nhận ra nguyên nhân, thiếu nữ này chỉ là một Thánh Tướng mà thôi, lâu ngày mang theo quan tài ở trong một nơi âm u đầy tử khí như Thi Địa nên đã bị tử khí lây nhiễm, lại thêm quanh năm không tiếp xúc ánh mặt trời, Nguyên Khí càng là lỏng lẻo đến cực điểm, vì vậy toàn thân suy yếu, da dẻ trắng bệch, gần như sức cùng lực kiệt.
Nghĩ đến Rương Đặc Biệt rất có thể nằm trong quan tài trên lưng nàng, Lạc Nam ôn nhu mở miệng:
“Tiểu muội muội, ngươi gọi Niếp Niếp sao? vì sao vác theo quan tài ở nơi này?”
Thấy Niếp Niếp mấp máy bờ môi khô khốc, dáng vẻ như muốn bật khóc vì nói không ra hơi, ngay cả Truyền Âm cũng làm không nổi, Lạc Nam liền động ý niệm, một viên Liệu Thương Đan bay đến bên miệng nàng.
Niếp Niếp hai mắt lóe lên chút tia sáng, cứ tưởng nàng sẽ dùng Liệu Thương Đan cho mình, nào ngờ cẩn thận từng li từng tí nhét nó vào khe hở quan tài, như muốn cho người bên trong sử dụng.
Lạc Nam thấy cảnh này trong lòng hơi mềm xuống, bất đắc dĩ lấy ra một viên Liệu Thương Đan khác cưỡng chế tiến vào miệng nàng.
Niếp Niếp được đan dược cung cấp năng lượng, có chút khỏe lên, khom người bái tạ:
“Đội ơn tiền bối, đội ơn tiền bối…”
“Người trong quan tài là mẫu thân của muội sao?” Lạc Nam hỏi thêm lần nữa.
“Vâng.” Niếp Niếp cắn môi, mặc dù rất muốn khóc nhưng vẫn kiên cường đáp:
“Mẫu thân hấp hối không thể tỉnh lại, Niếp Niếp từng nghe nói Thi Địa có thể bảo tồn người không chết, vì vậy mang theo mẫu thân đi vào nơi này, cố gắng kéo dài thời gian sống…”
“Vậy sao muội không tìm chỗ cho mẫu thân an nghỉ như những cường giả xung quanh?” Lạc Nam nghi hoặc.
“Niếp Niếp không đủ thực lực, mẫu thân cũng yếu đến mức không thể tranh giành được chỗ nào trong Thi Địa này, an nghỉ ở đâu cũng bị xua đuổi, cũng may có một vị tiền bối thành công sống lại động lòng từ bi, cho Niếp Niếp cái quan tài này…” Niếp Niếp sắc mặt biết ơn kể lại:
“Từ đó Niếp Niếp liền mang theo mẫu thân đi trong Thi Địa…”
Lạc Nam bừng tỉnh, nhịn không được thốt lên một tiếng cảm thán: “Muội thật đáng thương…”
Thi Địa có thể nói là nơi đất ít thi thể đông, muốn có chỗ an nghỉ cũng cần phải có thực lực.
Mà Niếp Niếp và mẫu thân của nàng đương nhiên không đủ tư cách tranh đoạt, chỉ còn cách lưng cõng quan tài đi khắp Thi Địa, mượn hoàn cảnh bên trong này kéo dài sự sống, không cần phải ở một chỗ cố định để bị đánh đuổi nữa.
“Không ai giúp muội sao?” Lạc Nam thở dài hỏi.
“Niếp Niếp không có thứ gì quý giá để trao đổi với những người vào nơi này Viếng Thi, bọn họ không chịu cứu mẫu thân của Niếp Niếp…” Thiếu nữ nói đến đây xém chút khóc lên, hiển nhiên đã trải qua những tháng ngày tuyệt vọng khi liên tục bị từ chối.
Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng cảm thấy thương cảm hoàn cảnh của tiểu nha đầu này.
Những người đã mạo hiểm đi vào Thi Địa, ai cũng mong muốn cùng những cường giả sắp chết làm giao dịch, từ đó đạt được đại cơ duyên.
Trong khi đó Niếp Niếp và mẫu thân của nàng e rằng nghèo rớt mồng tơi, trên thân chẳng có thứ gì giá trị, không người nào thèm cứu cũng là lẽ đương nhiên.
Nếu rời khỏi Thi Địa, mẫu thân của Niếp Niếp chắc chắn sẽ chết, mà nàng cũng không dám để mẫu thân một mình ở lại để ra ngoài tìm kiếm giúp đỡ.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở trong Thi Địa cõng theo quan tài, đi cầu xin các nhóm người Viếng Thi mà thôi.
“Niếp Niếp biết mình không có gì quý báo, nhưng chỉ cần các tiền bối cứu mẫu thân, kêu Niếp Niếp làm gì cũng được…” Niếp Niếp vừa gõ mõ, vừa hướng mấy người quỳ gối.
“Muội lang thang như vậy bao lâu rồi?” Lạc Nam phất tay ngăn cản nàng quỳ, nhịn không được hỏi.
Một thiếu nữ chỉ vì giữ mạng cho mẫu thân của mình mà cõng theo quan tài đi khắp địa phương quỷ quái như Thi Địa, chỉ cần là người có nhân tâm chắc chắn sẽ cảm thấy không đành…
“Niếp Niếp không biết nha, chỉ biết đã rất lâu, rất lâu rồi…Niếp Niếp sắp chịu không nổi nữa, cũng may có tiền bối hỗ trợ ban phát đan dược.” Nàng ảm đạm nói.
Lạc Nam gật đầu, ở một nơi như Thi Địa bị mất khái niệm thời gian là dễ hiểu, hắn ôn nhu nói ra: “Muội mở quan tài ra đi!”
Nếu Rương Đặc Biệt nằm trong quan tài của mẫu thân Niếp Niếp, chứng tỏ hắn và nàng hữu duyên, không ngại ra tay giúp đỡ thiếu nữ đáng thương, hiểu chuyện này.
“Tiền bối nói thật sao?” Niếp Niếp ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Không biết bao nhiêu lần bị từ chối phủ phàng, lần này lại đột ngột được đồng ý quá mức dễ dàng, Niếp Niếp hoài nghi mình nghe lầm.
Bất quá khuôn mặt tuấn lãng và chân thành của Lạc Nam hướng nàng ôn nhu mỉm cười, Niếp Niếp liền lấy hết can đảm hít sâu một hơi, đặt quan tài xuống.
Bất quá đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng lúc này không đủ sức mở nắp quan tài, sự lạnh lẽo của nó làm nàng run cầm cập.
“Để cho ta đi!” Lạc Nam mỉm cười, liền đưa mõ cho Lạc Hà gõ, còn mình thì cúi người xuống đặt tay lên nắp quan tài.
Niếp Niếp khẩn trương siết chặt nắm tay nhỏ nhắn ngồi ở một bên.
KẼO KẸT…
Hắn khẽ dùng lực, nắp quan tài liền trượt ra.
Cảnh tượng bên trong khiến Lạc Nam nhíu mày.
Ngoài cái Rương Đặc Biệt cấp bạch ngân đang nằm ở một gốc quan tài, còn lại bên trong chính là một mỹ nữ và viên Liệu Thương Đan mà Niếp Niếp vừa mới bỏ vào cách đó không lâu.
Không sai, chính là một mỹ nữ với thân thể quyến rũ mặc cung trang màu đen, có làn da trắng bệch như bị bệnh bạch tạng, bờ môi đẫy đà không có chút màu sắc nào, cũng không thấy khí tức hay hơi thở của sự sống.
Nhưng điều khiến Lạc Nam nhíu mày, Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng âm thầm nghi hoặc là bởi vì dáng vẻ lúc này của nàng quá mức an tường.
Hai tay nhẹ chắp trên cái bụng bằng phẳng, đôi mắt nhắm nhẹ, khuôn mặt cũng thanh thản vô cùng, hoàn toàn không có dáng vẻ thống khổ.
“A.” Niếp Niếp kinh hô một tiếng:
“Vết thương trên bụng của mẫu thân đâu mất rồi?”
Lạc Nam nghe vậy đưa mắt nhìn, quả nhiên phát hiện lớp vảy cung trang ngay chỗ bụng của nữ nhân rách nát giống như bị vũ khí đâm xuyên vào, nhưng kỳ quặc ở chỗ là phần bụng không hề có chút vết thương nào.
Để cẩn thận, hắn trước tiên thu hồi Rương Đặc Biệt, rồi mới nhìn Niếp Niếp hỏi:
“Muội nói mẫu thân mình có vết thương ở bụng sao?”
“Đúng vậy nha…” Niếp Niếp khoa tay múa chân kể lại: “Lúc Niếp Niếp chạy vào phòng đã thấy mẫu thân cả người đầy máu, vùng bụng như bị xé toạc ra, rất suy yếu rồi.”
“Kỳ quái.” Lạc Nam vuốt cằm, chưa từng nghe nói trong Thi Địa có thể trị thương.
“Chẳng lẽ là do quan tài?” Lạc Hà truyền âm.
Lạc Nam nghe vậy mới kiểm tra cái quan tài bằng băng kia, rất nhanh liền lắc đầu.
Quan tài này chỉ là pháp bảo Ngũ Tinh có tác dụng bảo quản thi thể không bị thối rửa, nào có tác dụng làm lành vết thương?
Vô cùng đột ngột, hai mắt nữ nhân bất chợt mở ra.
“Á.” Niếp Niếp hãi hùng thất thanh ngã nhào ra đất.
Lạc Nam cũng là giật mình, Nhàn Văn Đạo Sĩ và Lạc Hà đã siết chặt kiếm trong tay.
Theo sau đó, nữ nhân tưởng chừng đã chết trong quan tài thản nhiên ngồi dậy, vươn người đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt sắc sảo của nàng đảo quanh bốn phía nhìn một vòng như đang đánh giá hoàn cảnh, chợt khóa chặt lấy Niếp Niếp đang ngồi ngơ ngác.
“Tiểu Niếp…” Nữ nhân dịu dàng gọi một tiếng, thoát cái đã đến bên cạnh nữ nhi ôm lấy nàng vào lòng.
“Mẫu thân…thật…thật là ngươi sao?” Niếp Niếp không dám tin, da thịt của mẫu thân vẫn lạnh quá, không có cảm giác ấm áp như mọi lần.
“Những năm nay khổ cho con rồi…” Nữ nhân muốn khóc nhưng lại không có nước mắt chảy ra, chỉ ôm Niếp Niếp thật chặt.
Lạc Nam híp mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Là cương thi sao?”
Hắn đã nhận ra trạng thái hiện tại của mẫu thân Niếp Niếp cực kỳ khác thường.
Không có khí tức của sự sống, cũng không có Linh Hồn, nhưng lại có tu vi và cơ thể vô cùng rõ ràng.
Đã từng tiếp xúc với dân chơi hệ cương thi như Tiểu Đậu Bỉ, cũng từng đấu với những kẻ thù luyện chế cương thi như Huyết Linh Tộc, Lạc Nam dám chắc chắn trạng thái hiện tại của mẫu thân Niếp Niếp là ở dạng cương thi.
Nhưng vì sao cương thi này lại có tình cảm, có lý trí một cách bình thường như vậy?
Niếp Niếp vẫn còn ngơ ngác, nữ nhân ôm lấy nàng hướng về phía Lạc Nam cúi đầu:
“Đa tạ các vị giúp đỡ.”
“Ta đã kịp làm gì đâu?” Lạc Nam khóe miệng giật giật.
Nữ nhân khẽ nhếch môi cười, mặc dù trắng nhợt nhưng nhan sắc vẫn tỏa nắng, không thể phủ nhận nàng cũng là tuyệt đại giai nhân.
“Chắc các vị thắc mắc vì sao thiếp thân chết đi sống lại?” Nữ nhân hỏi.
Niếp Niếp gật mạnh đầu, nàng cũng thắc mắc nha.
“Nếu không ảnh hưởng gì đến vấn đề cá nhân, chúng ta đương nhiên tò mò.” Lạc Nam thành thật đáp.
“Quả thật thiếp thân đã bị kẻ gian hại chết, những gì Niếp Niếp từng chứng kiến thảm trạng của thiếp thân đều là thật.” Nữ nhân thản nhiên vuốt mái tóc dài trắng bạc như tuyết của mình, ung dung giải thích:
“Đáng tiếc kẻ đó không hề biết rằng thiếp vẫn luôn tu luyện một môn Công Pháp – Tử Hóa Thi Quyết.”
“Tử Hóa Thi Quyết là môn công pháp cực kỳ đặc biệt, khi người còn sống tu luyện sẽ chẳng thể phát huy bất cứ công dụng nào của nó, Tử Hóa Thi Quyết giống như không hề tồn tại.”
“Nhưng một khi người tu luyện Tử Hóa Thi Quyết chết đi, Linh Hồn biến mất, môn công pháp này sẽ được kích hoạt.”
“Tử Hóa Thi Quyết biến đổi toàn bộ cơ thể của thiếp thân, giúp thiếp thân sống lại ở trạng thái như một Cương Thi, chẳng những thực lực đại tăng, còn có được những khả năng đặc biệt mà chỉ người từng chết đi sống lại mới lĩnh ngộ.”
“Ví dụ như sở hữu Tử Vong Lực, có được khả năng phục hồi, tự làm lành vết thương siêu việt, kháng Độc, không e ngại Hồn Tu, thể phách cường đại hơn Thể Tu đồng cấp.”
Niếp Niếp trợn tròn mắt, Lạc Nam mấy người cũng là hai mặt nhìn nhau.
“Thì ra là Thi Đạo, loại hình thức tu luyện này cực kỳ ít ỏi và hy hữu, lão phu lăn lộn hơn nửa đời ngươi lần đầu tiên được diện kiến.” Nhàn Văn Đạo Sĩ trong lòng thầm nghĩ.
Đem người khác luyện thành Cương Thi để thay mình chiến đấu thì gặp nhiều, nhưng tự biến bản thân thành cương thi thì lần đầu tiên diện kiến, nhưng nghe nói đó mới là tầng thứ cao cấp nhất thuộc về Thi Đạo.
“Chỉ là quá trình biến đổi của Tử Hóa Thi Quyết diễn ra quá lâu, trong thời gian đó ta lại không thể thông báo cho Niếp Niếp, để nha đầu này chịu khổ cực và vất vả quá nhiều…” Nữ nhân áy náy hôn lên trán Niếp Niếp.
“Vị tỷ tỷ này…” Lạc Nam nghi hoặc mở miệng:
“Vì sao ngươi đem tất cả bí mật nói cho chúng ta như vậy? quan hệ còn chưa thân thiết đến mức đó.”
“Bởi vì thiếp thân có chuyện cần nhờ các vị nên mới biểu đạt thành ý!” Nữ nhân thành tâm nói:
“Hoàn cảnh ở Thi Địa này chính là chỗ lý tưởng để Cương Thi như thiếp thân tu luyện, mong muốn thực lực tăng mạnh sau đó báo được hận thù.”
“Nhưng Niếp Niếp thì không thể ở Thi Địa thêm được nữa, Tử Khí và sự âm u lạnh lẽo nơi này không thích hợp cho nàng ở lâu.”
Nói đến đây, nữ nhân một lần nữa khom lưng cúi đầu:
“Nhờ các vị thay mặt thiếp thân chiếu cố Niếp Niếp, mang theo nàng rời khỏi nơi này!”
“Tương lai chắc chắn sẽ hồi báo công ơn!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon
Lạc Nam trong lòng hơi động, Rương Đặc Biệt lần này xuất hiện khá nhanh, cách lần trước hắn lấy được cái rương trong phòng ngủ của Dạ Thanh Thu hình như vừa tròn một năm thì phải.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, Rương Đặc Biệt cứ 3 năm sẽ xuất hiện một lần.
Thời điểm hắn ở Bách Thú Vũ Trụ mất đến tận năm năm mới trở về Nguyên Giới, trong lúc đó thì Rương Đặc Biệt trong phòng Dạ Thanh Thu đã xuất hiện trước hai năm rồi, vậy nên cái rương lần này xem như xuất hiện đúng thời điểm.
Vội vàng xem vị trí của nó, Lạc Nam hơi có chút sững sờ:
“Nằm trong quan tài trên lưng thiếu nữ trong Thi Địa?”
Không sai, vị trí của Rương Đặc Biệt mà lần này Hệ Thống cung cấp chính là nằm trên lưng thiếu nữ bên trong Thi Địa.
Thiếu nữ nào? vì sao Thi Địa lại có thiếu nữ? quan tài nằm trên lưng nàng là sao?
Lạc Nam không hiểu ra sao cả.
Cốc…cốc…cốc…cốc…
Chợt loáng thoáng phía xa có thanh âm gõ mõ dần dần đến gần, Lạc Nam cũng không quá để tâm, cho rằng đó cũng là tiếng mõ của những người tiến vào Thi Địa để làm giao dịch như mình.
Trong Thi Địa cũng không lo lắng sẽ có chiến đấu phát sinh hay có kẻ thù nhắm vào, đơn giản vì chẳng ai dám chiến đấu ở hoàn cảnh như thế này cả, chẳng may thế công của ngươi lỡ va vào quan tài của một vị Chí Tôn nào đó đang an nghỉ thì to chuyện.
Cốc…Cốc…Cốc…
Tiếng mõ ngày càng đến gần, Lạc Nam mấy người âm thầm suy nghĩ:
“Người kia đang tiến về phía mình à?”
Quả nhiên không lâu sau, từ trong màn đêm hơi u ám, một thân ảnh chậm rãi đến gần, tiếng mõ ngày một lớn hơn.
Bầu không khí liền trở nên quỷ dị, Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ xém chút đã phát động tấn công, cũng may Lạc Nam bình tĩnh đứng ở phía trước khiến hai người bình tỉnh lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ tuổi chừng 16, 17 nhưng đã có tóc dài bạc trắng ngang lưng, làn da tái nhợt không còn chút huyết sắc, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi suy yếu, hai mắt thấm đẫm khổ đau ảm đạm, nhìn qua thảm thương vô cùng.
Nàng cũng giống ba người Lạc Nam, toàn thân khoác tang phục, cổ đeo vòng tỏi, ngực dán lá bùa, đôi tay yếu ớt đang không ngừng gõ mõ.
Nhưng đó chưa phải tất cả.
Điểm khiến người ta chú ý chính là một cái quan tài lạnh như băng nằm trên lưng nàng.
Đó là một cái quan tài bằng băng, dày cộm và lạnh lẽo, kích thước của nó còn to lớn hơn thân thể thiếu nữ.
Nhưng nàng lưng đeo quan tài, bước từng bước đều đặn chậm rãi trong Thi Địa, dáng vẻ tiêu điều, cực kỳ cô độc.
“Quan tài trên lưng thiếu nữ? chẳng lẽ là đây?” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng.
Mà lúc này, thiếu nữ rốt cuộc đã đến trước mặt mấy người.
Ở khoảng cách gần, không khó nhìn ra những đường nét tinh tế tỉ mỉ trên khuôn mặt xinh xắn tuổi thanh xuân, chẳng qua cách ăn mặc, sự lạnh lẽo âm u của quan tài và suy nhược đến cực điểm của thiếu nữ khiến nàng nhìn qua không thể liên tưởng đến mỹ sắc.
Giống một cương thi di động làm người khác rợn cả gai óc thì đúng hơn.
Cốc…cốc…cốc…
Thiếu nữ vẫn phải gõ mõ, bờ môi hướng Lạc Nam mấp máy:
“Làm ơn, làm ơn cứu mẫu thân của Niếp Niếp, kính…xin các tiền bối…”
Bởi vì bờ môi và cổ họng khô khốc, lại thêm suy nhược nên giọng nói của nàng khàn khàn, nghe qua giống như u hồn lệ quỷ đang thì thào vậy.
Bất quá Lạc Nam cũng nhận ra nguyên nhân, thiếu nữ này chỉ là một Thánh Tướng mà thôi, lâu ngày mang theo quan tài ở trong một nơi âm u đầy tử khí như Thi Địa nên đã bị tử khí lây nhiễm, lại thêm quanh năm không tiếp xúc ánh mặt trời, Nguyên Khí càng là lỏng lẻo đến cực điểm, vì vậy toàn thân suy yếu, da dẻ trắng bệch, gần như sức cùng lực kiệt.
Nghĩ đến Rương Đặc Biệt rất có thể nằm trong quan tài trên lưng nàng, Lạc Nam ôn nhu mở miệng:
“Tiểu muội muội, ngươi gọi Niếp Niếp sao? vì sao vác theo quan tài ở nơi này?”
Thấy Niếp Niếp mấp máy bờ môi khô khốc, dáng vẻ như muốn bật khóc vì nói không ra hơi, ngay cả Truyền Âm cũng làm không nổi, Lạc Nam liền động ý niệm, một viên Liệu Thương Đan bay đến bên miệng nàng.
Niếp Niếp hai mắt lóe lên chút tia sáng, cứ tưởng nàng sẽ dùng Liệu Thương Đan cho mình, nào ngờ cẩn thận từng li từng tí nhét nó vào khe hở quan tài, như muốn cho người bên trong sử dụng.
Lạc Nam thấy cảnh này trong lòng hơi mềm xuống, bất đắc dĩ lấy ra một viên Liệu Thương Đan khác cưỡng chế tiến vào miệng nàng.
Niếp Niếp được đan dược cung cấp năng lượng, có chút khỏe lên, khom người bái tạ:
“Đội ơn tiền bối, đội ơn tiền bối…”
“Người trong quan tài là mẫu thân của muội sao?” Lạc Nam hỏi thêm lần nữa.
“Vâng.” Niếp Niếp cắn môi, mặc dù rất muốn khóc nhưng vẫn kiên cường đáp:
“Mẫu thân hấp hối không thể tỉnh lại, Niếp Niếp từng nghe nói Thi Địa có thể bảo tồn người không chết, vì vậy mang theo mẫu thân đi vào nơi này, cố gắng kéo dài thời gian sống…”
“Vậy sao muội không tìm chỗ cho mẫu thân an nghỉ như những cường giả xung quanh?” Lạc Nam nghi hoặc.
“Niếp Niếp không đủ thực lực, mẫu thân cũng yếu đến mức không thể tranh giành được chỗ nào trong Thi Địa này, an nghỉ ở đâu cũng bị xua đuổi, cũng may có một vị tiền bối thành công sống lại động lòng từ bi, cho Niếp Niếp cái quan tài này…” Niếp Niếp sắc mặt biết ơn kể lại:
“Từ đó Niếp Niếp liền mang theo mẫu thân đi trong Thi Địa…”
Lạc Nam bừng tỉnh, nhịn không được thốt lên một tiếng cảm thán: “Muội thật đáng thương…”
Thi Địa có thể nói là nơi đất ít thi thể đông, muốn có chỗ an nghỉ cũng cần phải có thực lực.
Mà Niếp Niếp và mẫu thân của nàng đương nhiên không đủ tư cách tranh đoạt, chỉ còn cách lưng cõng quan tài đi khắp Thi Địa, mượn hoàn cảnh bên trong này kéo dài sự sống, không cần phải ở một chỗ cố định để bị đánh đuổi nữa.
“Không ai giúp muội sao?” Lạc Nam thở dài hỏi.
“Niếp Niếp không có thứ gì quý giá để trao đổi với những người vào nơi này Viếng Thi, bọn họ không chịu cứu mẫu thân của Niếp Niếp…” Thiếu nữ nói đến đây xém chút khóc lên, hiển nhiên đã trải qua những tháng ngày tuyệt vọng khi liên tục bị từ chối.
Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng cảm thấy thương cảm hoàn cảnh của tiểu nha đầu này.
Những người đã mạo hiểm đi vào Thi Địa, ai cũng mong muốn cùng những cường giả sắp chết làm giao dịch, từ đó đạt được đại cơ duyên.
Trong khi đó Niếp Niếp và mẫu thân của nàng e rằng nghèo rớt mồng tơi, trên thân chẳng có thứ gì giá trị, không người nào thèm cứu cũng là lẽ đương nhiên.
Nếu rời khỏi Thi Địa, mẫu thân của Niếp Niếp chắc chắn sẽ chết, mà nàng cũng không dám để mẫu thân một mình ở lại để ra ngoài tìm kiếm giúp đỡ.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở trong Thi Địa cõng theo quan tài, đi cầu xin các nhóm người Viếng Thi mà thôi.
“Niếp Niếp biết mình không có gì quý báo, nhưng chỉ cần các tiền bối cứu mẫu thân, kêu Niếp Niếp làm gì cũng được…” Niếp Niếp vừa gõ mõ, vừa hướng mấy người quỳ gối.
“Muội lang thang như vậy bao lâu rồi?” Lạc Nam phất tay ngăn cản nàng quỳ, nhịn không được hỏi.
Một thiếu nữ chỉ vì giữ mạng cho mẫu thân của mình mà cõng theo quan tài đi khắp địa phương quỷ quái như Thi Địa, chỉ cần là người có nhân tâm chắc chắn sẽ cảm thấy không đành…
“Niếp Niếp không biết nha, chỉ biết đã rất lâu, rất lâu rồi…Niếp Niếp sắp chịu không nổi nữa, cũng may có tiền bối hỗ trợ ban phát đan dược.” Nàng ảm đạm nói.
Lạc Nam gật đầu, ở một nơi như Thi Địa bị mất khái niệm thời gian là dễ hiểu, hắn ôn nhu nói ra: “Muội mở quan tài ra đi!”
Nếu Rương Đặc Biệt nằm trong quan tài của mẫu thân Niếp Niếp, chứng tỏ hắn và nàng hữu duyên, không ngại ra tay giúp đỡ thiếu nữ đáng thương, hiểu chuyện này.
“Tiền bối nói thật sao?” Niếp Niếp ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
Không biết bao nhiêu lần bị từ chối phủ phàng, lần này lại đột ngột được đồng ý quá mức dễ dàng, Niếp Niếp hoài nghi mình nghe lầm.
Bất quá khuôn mặt tuấn lãng và chân thành của Lạc Nam hướng nàng ôn nhu mỉm cười, Niếp Niếp liền lấy hết can đảm hít sâu một hơi, đặt quan tài xuống.
Bất quá đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng lúc này không đủ sức mở nắp quan tài, sự lạnh lẽo của nó làm nàng run cầm cập.
“Để cho ta đi!” Lạc Nam mỉm cười, liền đưa mõ cho Lạc Hà gõ, còn mình thì cúi người xuống đặt tay lên nắp quan tài.
Niếp Niếp khẩn trương siết chặt nắm tay nhỏ nhắn ngồi ở một bên.
KẼO KẸT…
Hắn khẽ dùng lực, nắp quan tài liền trượt ra.
Cảnh tượng bên trong khiến Lạc Nam nhíu mày.
Ngoài cái Rương Đặc Biệt cấp bạch ngân đang nằm ở một gốc quan tài, còn lại bên trong chính là một mỹ nữ và viên Liệu Thương Đan mà Niếp Niếp vừa mới bỏ vào cách đó không lâu.
Không sai, chính là một mỹ nữ với thân thể quyến rũ mặc cung trang màu đen, có làn da trắng bệch như bị bệnh bạch tạng, bờ môi đẫy đà không có chút màu sắc nào, cũng không thấy khí tức hay hơi thở của sự sống.
Nhưng điều khiến Lạc Nam nhíu mày, Lạc Hà và Nhàn Văn Đạo Sĩ cũng âm thầm nghi hoặc là bởi vì dáng vẻ lúc này của nàng quá mức an tường.
Hai tay nhẹ chắp trên cái bụng bằng phẳng, đôi mắt nhắm nhẹ, khuôn mặt cũng thanh thản vô cùng, hoàn toàn không có dáng vẻ thống khổ.
“A.” Niếp Niếp kinh hô một tiếng:
“Vết thương trên bụng của mẫu thân đâu mất rồi?”
Lạc Nam nghe vậy đưa mắt nhìn, quả nhiên phát hiện lớp vảy cung trang ngay chỗ bụng của nữ nhân rách nát giống như bị vũ khí đâm xuyên vào, nhưng kỳ quặc ở chỗ là phần bụng không hề có chút vết thương nào.
Để cẩn thận, hắn trước tiên thu hồi Rương Đặc Biệt, rồi mới nhìn Niếp Niếp hỏi:
“Muội nói mẫu thân mình có vết thương ở bụng sao?”
“Đúng vậy nha…” Niếp Niếp khoa tay múa chân kể lại: “Lúc Niếp Niếp chạy vào phòng đã thấy mẫu thân cả người đầy máu, vùng bụng như bị xé toạc ra, rất suy yếu rồi.”
“Kỳ quái.” Lạc Nam vuốt cằm, chưa từng nghe nói trong Thi Địa có thể trị thương.
“Chẳng lẽ là do quan tài?” Lạc Hà truyền âm.
Lạc Nam nghe vậy mới kiểm tra cái quan tài bằng băng kia, rất nhanh liền lắc đầu.
Quan tài này chỉ là pháp bảo Ngũ Tinh có tác dụng bảo quản thi thể không bị thối rửa, nào có tác dụng làm lành vết thương?
Vô cùng đột ngột, hai mắt nữ nhân bất chợt mở ra.
“Á.” Niếp Niếp hãi hùng thất thanh ngã nhào ra đất.
Lạc Nam cũng là giật mình, Nhàn Văn Đạo Sĩ và Lạc Hà đã siết chặt kiếm trong tay.
Theo sau đó, nữ nhân tưởng chừng đã chết trong quan tài thản nhiên ngồi dậy, vươn người đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt sắc sảo của nàng đảo quanh bốn phía nhìn một vòng như đang đánh giá hoàn cảnh, chợt khóa chặt lấy Niếp Niếp đang ngồi ngơ ngác.
“Tiểu Niếp…” Nữ nhân dịu dàng gọi một tiếng, thoát cái đã đến bên cạnh nữ nhi ôm lấy nàng vào lòng.
“Mẫu thân…thật…thật là ngươi sao?” Niếp Niếp không dám tin, da thịt của mẫu thân vẫn lạnh quá, không có cảm giác ấm áp như mọi lần.
“Những năm nay khổ cho con rồi…” Nữ nhân muốn khóc nhưng lại không có nước mắt chảy ra, chỉ ôm Niếp Niếp thật chặt.
Lạc Nam híp mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Là cương thi sao?”
Hắn đã nhận ra trạng thái hiện tại của mẫu thân Niếp Niếp cực kỳ khác thường.
Không có khí tức của sự sống, cũng không có Linh Hồn, nhưng lại có tu vi và cơ thể vô cùng rõ ràng.
Đã từng tiếp xúc với dân chơi hệ cương thi như Tiểu Đậu Bỉ, cũng từng đấu với những kẻ thù luyện chế cương thi như Huyết Linh Tộc, Lạc Nam dám chắc chắn trạng thái hiện tại của mẫu thân Niếp Niếp là ở dạng cương thi.
Nhưng vì sao cương thi này lại có tình cảm, có lý trí một cách bình thường như vậy?
Niếp Niếp vẫn còn ngơ ngác, nữ nhân ôm lấy nàng hướng về phía Lạc Nam cúi đầu:
“Đa tạ các vị giúp đỡ.”
“Ta đã kịp làm gì đâu?” Lạc Nam khóe miệng giật giật.
Nữ nhân khẽ nhếch môi cười, mặc dù trắng nhợt nhưng nhan sắc vẫn tỏa nắng, không thể phủ nhận nàng cũng là tuyệt đại giai nhân.
“Chắc các vị thắc mắc vì sao thiếp thân chết đi sống lại?” Nữ nhân hỏi.
Niếp Niếp gật mạnh đầu, nàng cũng thắc mắc nha.
“Nếu không ảnh hưởng gì đến vấn đề cá nhân, chúng ta đương nhiên tò mò.” Lạc Nam thành thật đáp.
“Quả thật thiếp thân đã bị kẻ gian hại chết, những gì Niếp Niếp từng chứng kiến thảm trạng của thiếp thân đều là thật.” Nữ nhân thản nhiên vuốt mái tóc dài trắng bạc như tuyết của mình, ung dung giải thích:
“Đáng tiếc kẻ đó không hề biết rằng thiếp vẫn luôn tu luyện một môn Công Pháp – Tử Hóa Thi Quyết.”
“Tử Hóa Thi Quyết là môn công pháp cực kỳ đặc biệt, khi người còn sống tu luyện sẽ chẳng thể phát huy bất cứ công dụng nào của nó, Tử Hóa Thi Quyết giống như không hề tồn tại.”
“Nhưng một khi người tu luyện Tử Hóa Thi Quyết chết đi, Linh Hồn biến mất, môn công pháp này sẽ được kích hoạt.”
“Tử Hóa Thi Quyết biến đổi toàn bộ cơ thể của thiếp thân, giúp thiếp thân sống lại ở trạng thái như một Cương Thi, chẳng những thực lực đại tăng, còn có được những khả năng đặc biệt mà chỉ người từng chết đi sống lại mới lĩnh ngộ.”
“Ví dụ như sở hữu Tử Vong Lực, có được khả năng phục hồi, tự làm lành vết thương siêu việt, kháng Độc, không e ngại Hồn Tu, thể phách cường đại hơn Thể Tu đồng cấp.”
Niếp Niếp trợn tròn mắt, Lạc Nam mấy người cũng là hai mặt nhìn nhau.
“Thì ra là Thi Đạo, loại hình thức tu luyện này cực kỳ ít ỏi và hy hữu, lão phu lăn lộn hơn nửa đời ngươi lần đầu tiên được diện kiến.” Nhàn Văn Đạo Sĩ trong lòng thầm nghĩ.
Đem người khác luyện thành Cương Thi để thay mình chiến đấu thì gặp nhiều, nhưng tự biến bản thân thành cương thi thì lần đầu tiên diện kiến, nhưng nghe nói đó mới là tầng thứ cao cấp nhất thuộc về Thi Đạo.
“Chỉ là quá trình biến đổi của Tử Hóa Thi Quyết diễn ra quá lâu, trong thời gian đó ta lại không thể thông báo cho Niếp Niếp, để nha đầu này chịu khổ cực và vất vả quá nhiều…” Nữ nhân áy náy hôn lên trán Niếp Niếp.
“Vị tỷ tỷ này…” Lạc Nam nghi hoặc mở miệng:
“Vì sao ngươi đem tất cả bí mật nói cho chúng ta như vậy? quan hệ còn chưa thân thiết đến mức đó.”
“Bởi vì thiếp thân có chuyện cần nhờ các vị nên mới biểu đạt thành ý!” Nữ nhân thành tâm nói:
“Hoàn cảnh ở Thi Địa này chính là chỗ lý tưởng để Cương Thi như thiếp thân tu luyện, mong muốn thực lực tăng mạnh sau đó báo được hận thù.”
“Nhưng Niếp Niếp thì không thể ở Thi Địa thêm được nữa, Tử Khí và sự âm u lạnh lẽo nơi này không thích hợp cho nàng ở lâu.”
Nói đến đây, nữ nhân một lần nữa khom lưng cúi đầu:
“Nhờ các vị thay mặt thiếp thân chiếu cố Niếp Niếp, mang theo nàng rời khỏi nơi này!”
“Tương lai chắc chắn sẽ hồi báo công ơn!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon