“Hử? Dị Ám à?”
Chứng kiến cơ thể Lạc Nam hóa thành một luồng hắc ám như con hình nhân tiêu tán, Kiếm Uyên Nhi hơi nhướn mày.
Bất quá Chí Tôn chi uy đã khóa chặt, nhất cử nhất động trong không gian này tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Thân thể Lạc Nam còn chưa kịp hiện ra ở một nơi khác, nàng đã thản nhiên vung tay, Không Gian Chi Lực bá đạo vận chuyển, trực tiếp khóa chặt tại một góc căn phòng.
Vừa lúc Lạc Nam hiện ra ở nơi đó, hắn đã bị chế trụ.
Để đảm bảo Lạc Nam không còn thủ đoạn giữ mạng nào khác, Chí Tôn Chi Uy quét thẳng vào cơ thể hắn, trực tiếp đem vài con Trùng Thế Mạng nghiền chết tại chỗ, ngay cả một đám Ong Sát Thủ được Liễu Tú Quyên đưa cho gần đây cũng tan thành tro bụi.
Lạc Nam trong lòng đắng chát, không thể ngờ tới Kiếm Uyên Nhi lại là Kiếm Tây Thành Chủ, người cố chấp muốn luyện thành Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp chính là vị nữ Chí Tôn cao cao tại thượng này, bởi vì môn kiếm pháp này là do mẫu thân và phụ thân của nàng để lại.
Từ lúc mới vào phòng, chứng kiến cái Rương Đặc Biệt màu hoàng kim nằm ở nơi đầu giường, Lạc Nam đã đoán được phần nào thân phận của nàng nhưng chưa từng nghĩ đến nàng sẽ quyết tâm giết hắn để tu luyện thành công tầng cuối cùng là Uyên Ương Tỉnh Mộng.
Nàng đã yêu hắn, thật sự yêu hắn không hề giả dối chút nào, bởi vì chỉ có hai người thật sự yêu nhau mới luyện được đến Lưỡng Cực Thức và luyện được cả Long Tiên Thánh Điển đến mức độ Đồng Tâm Đồng Ý.
Hắn vẫn còn cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và nữ Chí Tôn trước mắt thông qua Đồng Tâm Đồng Ý.
Nhưng lý trí của một vị Nữ Chí Tôn thật sự đáng sợ, nàng chấp nhận hy sinh cả tình yêu để đạt thành mục đích, chấp nhận vô tận thống khổ để tiêu diệt hắn, tiêu diệt nam nhân mà nàng yêu.
Trước khi hắn chết, nàng cũng đã hiến dâng tất cả cho hắn xem như một ân huệ cuối cùng, đồng thời hứa rằng hắn sẽ là nam nhân duy nhất trong cuộc đời nàng.
Hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn khác với lần Lạc Nam đụng độ Bích Tiêu Nương Nương.
Bởi vì Bích Tiêu Nương Nương không có ác ý với hắn nên hắn mới có thể nhảy nhót làm ra hành động kháng cự.
Còn Kiếm Uyên Nhi hiện tại thì khác, Chí Tôn muốn giết ngươi, ngươi ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Nhưng vẫn còn Đồng Tâm Đồng Ý, Lạc Nam thông qua mối liên kết giữa hai người mà truyền đạt ý niệm:
“Uyên Nhi, nàng thật sự muốn giết ta sao?”
“Tên của ta là Kiếm Vô Uyên!” Nàng lạnh lùng hồi đáp một câu, động tác trên tay không chậm lại chút nào, ngọc thủ mang theo Chí Tôn Lực vồ thẳng vào lồng ngực hắn, muốn bóp nát trái tim hắn.
Lạc Nam đã có câu trả lời, nàng thật sự kiên quyết như vậy.
Nếu đã thế, hắn cũng không muốn chết.
Vì Kim Nhi, vì mẫu thân, vì mấy tiểu nữ nhi, vì các thê tử và hồng nhan tri kỷ, hắn phải sống.
Chí Tôn Chi Uy có thể giam cầm hắn toàn diện, nhưng đừng mơ tưởng trấn áp được Cấm Kỵ.
Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển, Nhân Đạo mở ra, Lạc Nam đã phần nào thoát khỏi trói buộc.
Ngay khi đầu ngón tay của Kiếm Vô Uyên đã chạm vào da thịt nơi lồng ngực hắn, trong con mắt Lạc Nam đã hiện ra một cổ tự xưa cũ, thần bí, cổ lão và uy nghiêm.
Cổ Ngữ - Định!
Cơ thể, linh hồn Kiếm Uyên Nhi lặng yên bất động ngay tại chỗ trong một giây, Cổ Ngữ là thứ mà ngay cả Chí Tôn cũng sẽ bị tác động.
Một giây đối với người bình thường cũng chỉ là nháy mắt, nhưng đối với yêu nghiệt như Lạc Nam có thể làm được rất nhiều thứ.
Bàn tay hắn hiện ra Cổ Ngữ - Đoạt, chạm vào gò má Kiếm Vô Uyên.
Ngay lập tức, Long Tiên Thánh Điển mà hắn truyền thụ cho nàng đã hoàn toàn bị cướp đoạt trở lại, xóa sạch những khẩu quyết về công pháp song tu này ra khỏi đầu Kiếm Vô Uyên.
Cũng không phải vì hắn ích kỷ hay keo kiệt muốn đòi lại công pháp, mà bởi lẽ nếu vẫn còn giữ lại mối liên kết của Long Tiên Thánh Điển, Kiếm Vô Uyên có thể thông qua đó cảm ứng được vị trí của hắn sau khi hắn chạy trốn.
Bị nữ chí tôn truy sát đến chân trời góc biển, Lạc Nam không hề mong muốn một chút nào.
Vậy nên hắn buộc phải đoạt mất Long Tiên Thánh Điển thay vì bất kỳ thủ đoạn nào khác của nàng.
Nàng trở thành nữ nhân đầu tiên bị Lạc Nam lấy lại Long Tiên Thánh Điển, và có lẽ cũng là nữ nhân duy nhất.
Làm xong tất cả cũng là thời điểm trên tay Lạc Nam xuất hiện một tấm Chí Tôn Dịch Không Phù mà lần trước đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng.
“Hy vọng vẫn còn trong lãnh thổ Kiếm Châu!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, quyết đoán đem Chí Tôn Dịch Không Phù bóp nát.
Thân thể của hắn đã biến mất tại chỗ, vừa lúc Kiếm Vô Uyên lấy lại quyền khống chế cơ thể.
Ánh mắt nàng lóe lên, miệng nở nụ cười lạnh lùng:
“Không hổ là phu quân của bổn tọa, chàng thật khiến ta ngoài ý muốn, nhưng thiếp vẫn không thể để chàng sống được.”
“Tuyệt Thế Thần Thông – Kiếm Thị Hư Không!”
KENG!
Từ thể nội của nàng vang lên một tiếng kiếm ngân kinh khủng oanh tạc vào không gian.
Tiếng kiếm ngân này như cuồn cuộn sóng âm càn quét bừa bãi khắp bốn phương tám hướng trong không gian vô tận, xuyên qua tầng tầng lớp lớp các vòng xoáy không gian để dò tìm con mồi.
Kiếm ngân vang vọng đến đâu, Kiếm Vô Uyên có thể quét thần thức đến đó, rốt cuộc phát hiện ra thân ảnh Lạc Nam đang được Phù Văn điên cuồng truyền tống giữa mênh mông không gian, khoảng cách với vị trí của nàng đã lên đến hàng chục vạn dặm.
KENG KENG!
Cả Nương Tử Kiếm và Phu Quân Kiếm đã bị nàng nắm vào trong tay, cầm một đôi song kiếm.
Hàng nghìn tầng Kiếm Vực được nàng điều động dung nhập vào thân hai thanh kiếm một cách nội liễm, sát cơ ngập trời khiến cả Kiếm Tây Thành phải run rẩy.
“Kiếm Trảm Tinh Không!”
Thì ra Kiếm Vô Uyên là một nữ kiếm tu tinh thông Không Gian Chi Lực.
Bất chấp khoảng cách không gian xa xôi như vậy, nàng vẫn muốn chém chết Lạc Nam.
KENG KENG KENG!
Phu Quân Kiếm điên cuồng gầm lên đầy bất mãn, nó không muốn chủ nhân của bị phải chết.
Đáng tiếc trước sức mạnh của Nữ Chí Tôn, Phu Quân Kiếm đã bị Kiếm Vô Uyên cường thế cưỡng ép.
Nàng lạnh lùng và vô tình trảm ra hai kiếm.
XOẸT XOẸT.
Không gian trước mặt lập tức rẻ đôi, hai luồng kiếm khí bá đạo chém ra rồi dung hợp thành một, chỉ nháy mắt đã đuổi kịp Lạc Nam trong vô tận không gian, một kiếm trảm thẳng vào đầu, một kiếm trảm thẳng vào thân hắn.
Lạc Nam đang được Phù Văn bao phủ truyền tống ngẫu nhiên lập tức rùng mình, một cảm giác tử vong nồng đậm bao phủ nội tâm.
“Không xong, Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”
Mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trực giác vẫn khiến Lạc Nam vô thức điều động Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân.
PHỐC!
Bất Hủ Kinh Văn rạn vỡ trước Chí Tôn Kiếm Khí, Lạc Nam đau đến tê tâm liệt phế như rơi vào cửa tử, linh hồn và cơ thể như bị xé tan thành từng mảnh, máu đỏ bao trùm toàn thân, vô số Phù Văn của Chí Tôn Dịch Không Phù bị chém nát làm hắn hoàn toàn mất đi phương hướng.
Một cái vòng xoáy hư không loạn lưu gần đó đã đem Lạc Nam hút vào, triệt để biến mất dạng.
Một Đại Thánh đã bị trọng thương đến mức bất tỉnh, thật tình không biết loại thủ đoạn nào mới có thể giúp hắn sống sót bên trong hư không loạn lưu đầy rẫy nguy hiểm, nơi mà ngay cả các Thánh Đế Viên Mãn cũng chẳng dám tùy tiện tiến vào.
“Chết chắc rồi…” Kiếm Vô Uyên thất thần nhìn lấy cảnh tượng này, thần thông Kiếm Thị Hư Không cũng đạt đến giới hạn.
Nàng thở ra một hơi ngồi bệch xuống đất, chân tay bủn rủn như bị rút cạn lực lượng, trái tim đau như bị ai đó hung hăng xé tan, đôi mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ…
Ở khoảnh khắc này, Kiếm Vô Uyên đã hiểu cảm giác mà mẫu thân nàng từng gánh chịu, cảm giác mất đi người nam nhân mà nàng yêu bằng cả tấm lòng.
Nhưng khác với mẫu thân, đây là nàng tự tay đánh mất.
Kiếm Vô Uyên cảm nhận được mối liên hệ thân mật vô hình giữa nàng và hắn đã bị chặt đứt, thì ra hắn đã đoạt lại nó từ phía nàng, đoạt lại Long Tiên Thánh Điển.
Có lẽ ở trong lòng hắn vào thời khắc đó, nàng đã không đủ tư cách liên kết cùng hắn nữa rồi…
Từng màn từng màn cùng hắn gặp nhau, luyện kiếm, ngắm trăng, trêu đùa, đàn hát ngâm thơ, tình yêu nảy mầm, ân ái như một thước phim quay chậm tua ngược trong tâm trí.
Tất cả những ký ức này chỉ khiến Kiếm Vô Uyên càng đau hơn, linh hồn run lên lẩy bẩy, toàn bộ thiên địa xung quanh nàng như sụp xuống.
Trong vô thức, khẩu quyết cuối cùng của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp bên trong đầu nàng chuyển động.
Huyết lệ thống khổ rơi vào Phu Quân Kiếm cùng Nương Tử Kiếm trong tay.
Uyên Ương Tỉnh Mộng!
Hai thanh kiếm sáng rực lên hóa thành một đôi uyên ương chậm rãi dung hợp.
Chỉ là nếu nhìn vào, chắc chắn sẽ nhìn thấy màu sắc của đôi uyên ương cũng dần dần thay đổi…
Không còn là tươi sáng, rực rỡ và lộng lẫy như ban đầu, thay vào đó là thuần một màu đen kịch, u ám.
Mà Kiếm Ý, Kiếm Vực, Kiếm Thế của Kiếm Vô Uyên lại mãnh liệt tăng lên như nước thủy triều, ngay cả khí tức tu vi cũng chậm rãi có dấu hiệu thăng tiến…
Bỏ qua tất cả những thứ đó, Kiếm Vô Uyên hai mắt thất thần, trần truồng ngồi co lại ở một góc phòng…
Trước bảo khố hình tháp của Kiếm Tây Thành, lão đầu lùn đụt hai mắt chậm rãi co rúm lại, cuối cùng nặng nề thở ra một hơi:
“Thành chủ, liệu một ngày nào đó…ngươi sẽ hối hận?”
…
Trong hư không vô tận…
Thật sự là một phép màu để Lạc Nam tiếp tục sống sót…
Lục Đạo Luân Hồi Tâm hoạt động mãnh liệt, tự mở ra Yêu Đạo giúp Lạc Nam tận dụng được những thủ đoạn của Tinh Không Chi Long học được từ Âu Dương Thương Lan.
Đến khi Tinh Không Chi Long đạt đến giới hạn, Lục Đạo Luân Hồi Tâm lại tiếp tục mở ra Nhân Đạo kích hoạt khả năng của Thời Không Hoàng Tộc học được từ Tuế Nguyệt.
Cứ như vậy, cơ thể gần như nát bấy của Lạc Nam vẫn thích ứng được trước sức nghiền ép dữ dội từ không gian, thành công thoát khỏi hư không loạn lưu mà vẫn chưa bị ép thành cặn bả.
Ở nơi có cường độ không gian nghiền ép như thế này, ngay cả Bất Diệt Viêm cũng vô pháp cháy lên để làm lành thương tổn cho hắn.
Thấm thoát, hơn một năm trôi đi…
“Nguy rồi, nếu cứ tiếp tục thì ngay cả Thời Không Hoàng Tộc cũng lâm vào giới hạn mất…” Kim Nhi ngồi trên cơ thể Lạc Nam nhíu chặt chân mày:
“Công tử trụ không thể lâu hơn được nữa, phải có người cứu hắn mới hy vọng sống sót…”
Mà như cầu được ước thấy…
VÈO…
Trong tinh không vô tận, một chiếc tinh không cổ thuyền thong thả lướt qua.
Nhìn thì tốc độ của cổ thuyền không quá nhanh, nhưng có thể lướt đi đều đặn trong hư không vô tận, e rằng chỉ mất chưa đến chục năm là có thể đi khắp một châu lục.
Mà có thể lướt đi ổn định như vậy trong tinh không, chẳng thể nghi ngờ chiếc cổ thuyền này chính là một kiện Chí Bảo.
Bên trên cổ thuyền lúc này cũng chẳng có quá nhiều người, nhưng mỗi người đều là đại năng đủ khiến thế nhân phải run sợ, không ai là không phải Chí Tôn.
Khi lướt ngang vị trí Lạc Nam trôi nổi lơ lửng, một vị nam tử tuấn lãng như trích tiên nhẹ nhàng phất tay, cơ thể của Lạc Nam đã bị một cổ lực lượng thu lấy, ném lên trên thuyền, rơi xuống trước mặt các vị Chí Tôn.
“Ồ, thì ra là người của Thời Không Tộc, nhìn thương thế này của hắn chắc là do một vị Chí Tôn Kiếm Tu gây ra, vậy mà còn sống được quả là kỳ tích.” Một ông lão lưng đeo hồ lô lớn vuốt râu cười nói:
“Chắc là có Chí Bảo hộ thân, nhưng Chí Bảo vẫn bị nghiền nát rồi.”
“Ta thấy không giống Thời Không Tộc bình thường.” Một lão phụ nhân chậm rãi tiến lại gần, trong mắt như có Không Gian chuyển động, xem xét kỹ lưỡng khí tức không gian trên thân thể Lạc Nam, hứng thú đề nghị:
“Tiểu tử này là Thời Không Hoàng Tộc, một chủng cực hiếm trong Thời Không Tộc, hy vọng các vị nhường hắn cho lão bà.”
Hiển nhiên bởi vì khí tức của Thời Không Hoàng Tộc mà Nhân Đạo vừa thi triển vẫn còn, người ở đây đã hiểu lầm Lạc Nam là Thời Không Hoàng Tộc.
Bởi dù bọn hắn là Chí Tôn cường đại, cũng không thể phát hiện Cấm Kỵ đã che giấu như Lục Đạo Luân Hồi Tâm hay Cấm Kỵ Chi Nhãn được.
“Haha, Đạp Không Chí Tôn, hắn là do bổn tọa nhặt được, sao phải tặng cho bà?” Tên nam tử tuấn lãng vừa đem Lạc Nam lên thuyền cười nhạt.
“Phải đó, đừng tưởng mấy người chúng ta không biết bà có hứng thú với huyết mạch của hắn.” Một tráng hán thân thể cường tráng, lưng đeo búa lớn cười haha:
“Muốn đạt được huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc, phải bỏ ra cái giá lớn nha.”
“Như vậy đi…” Có ông lão diện mạo hiền từ, râu tóc lại là màu tím cực kỳ tà dị mở miệng:
“Mấy người chúng ta tụ tập đấu giá, trao đổi vật phẩm…vậy thì tiểu tử Thời Không Hoàng Tộc này ai ra giá cao hơn sẽ được, giá bán được sẽ chia đều cho tất cả người ở đây, các vị thấy sao?”
Cả đám hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cảm thấy đề nghị này hợp lý, dù sao thì ai cũng có phần khi vô tình nhặt được đồ tốt.
“Lão bà ta ra giá 1000 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Đạp Không Chí Tôn nghiến răng lên tiếng.
“Quá ít so với sự quý hiếm của Thời Không Hoàng Tộc, bổn tọa ra giá 2000 mỏ.” Ông lão lưng đeo hồ lô lớn vuốt cằm.
“Ta không đem theo nhiều Nguyên Thạch, dùng một kiện vũ khí tiệm cận Chí Bảo trao đổi.” Nam tử anh tuấn kéo Lạc Nam lên thuyền ung dung nói.
“Tài nguyên cấp Chí Tôn, một giọt Tẩy Kiếm Thủy trao đổi.” Một lão đầu trong tay cầm Kiếm nhếch môi.
Đám người không ai chịu thua ai, huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc quá mức quý hiếm, dù là Chí Tôn cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.
Nếu đem huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc rút ra luyện hóa, chắc chắn sẽ có thêm thủ đoạn chiến đấu, tinh thông không gian.
Hoặc nếu đem kẻ này trực tiếp giao cho Thời Không Tộc, tin chắc cũng đổi được không ít đồ tốt.
Lạc Nam có nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày nào đó mình bị người khác xem như vật phẩm mang ra đấu giá.
Đáng tiếc hiện tại hắn đã mất nhận thức, số phận sau đó chỉ có thể dựa vào hai từ vận khí.
Mà rốt cuộc sau một phen tranh giành, một vị Chí Tôn thần bí toàn thân giấu trong áo choàng màu đen, bên trên áo choàng có vô số ngôi sao đang lấp lóe tinh quang lạnh lùng thốt lên:
“Bổn tôn dùng một kiện Chí Bảo đổi lấy hắn!”
…
Chúc cả nhà chiều vui vẻ
Chứng kiến cơ thể Lạc Nam hóa thành một luồng hắc ám như con hình nhân tiêu tán, Kiếm Uyên Nhi hơi nhướn mày.
Bất quá Chí Tôn chi uy đã khóa chặt, nhất cử nhất động trong không gian này tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Thân thể Lạc Nam còn chưa kịp hiện ra ở một nơi khác, nàng đã thản nhiên vung tay, Không Gian Chi Lực bá đạo vận chuyển, trực tiếp khóa chặt tại một góc căn phòng.
Vừa lúc Lạc Nam hiện ra ở nơi đó, hắn đã bị chế trụ.
Để đảm bảo Lạc Nam không còn thủ đoạn giữ mạng nào khác, Chí Tôn Chi Uy quét thẳng vào cơ thể hắn, trực tiếp đem vài con Trùng Thế Mạng nghiền chết tại chỗ, ngay cả một đám Ong Sát Thủ được Liễu Tú Quyên đưa cho gần đây cũng tan thành tro bụi.
Lạc Nam trong lòng đắng chát, không thể ngờ tới Kiếm Uyên Nhi lại là Kiếm Tây Thành Chủ, người cố chấp muốn luyện thành Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp chính là vị nữ Chí Tôn cao cao tại thượng này, bởi vì môn kiếm pháp này là do mẫu thân và phụ thân của nàng để lại.
Từ lúc mới vào phòng, chứng kiến cái Rương Đặc Biệt màu hoàng kim nằm ở nơi đầu giường, Lạc Nam đã đoán được phần nào thân phận của nàng nhưng chưa từng nghĩ đến nàng sẽ quyết tâm giết hắn để tu luyện thành công tầng cuối cùng là Uyên Ương Tỉnh Mộng.
Nàng đã yêu hắn, thật sự yêu hắn không hề giả dối chút nào, bởi vì chỉ có hai người thật sự yêu nhau mới luyện được đến Lưỡng Cực Thức và luyện được cả Long Tiên Thánh Điển đến mức độ Đồng Tâm Đồng Ý.
Hắn vẫn còn cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và nữ Chí Tôn trước mắt thông qua Đồng Tâm Đồng Ý.
Nhưng lý trí của một vị Nữ Chí Tôn thật sự đáng sợ, nàng chấp nhận hy sinh cả tình yêu để đạt thành mục đích, chấp nhận vô tận thống khổ để tiêu diệt hắn, tiêu diệt nam nhân mà nàng yêu.
Trước khi hắn chết, nàng cũng đã hiến dâng tất cả cho hắn xem như một ân huệ cuối cùng, đồng thời hứa rằng hắn sẽ là nam nhân duy nhất trong cuộc đời nàng.
Hoàn cảnh hiện tại hoàn toàn khác với lần Lạc Nam đụng độ Bích Tiêu Nương Nương.
Bởi vì Bích Tiêu Nương Nương không có ác ý với hắn nên hắn mới có thể nhảy nhót làm ra hành động kháng cự.
Còn Kiếm Uyên Nhi hiện tại thì khác, Chí Tôn muốn giết ngươi, ngươi ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Nhưng vẫn còn Đồng Tâm Đồng Ý, Lạc Nam thông qua mối liên kết giữa hai người mà truyền đạt ý niệm:
“Uyên Nhi, nàng thật sự muốn giết ta sao?”
“Tên của ta là Kiếm Vô Uyên!” Nàng lạnh lùng hồi đáp một câu, động tác trên tay không chậm lại chút nào, ngọc thủ mang theo Chí Tôn Lực vồ thẳng vào lồng ngực hắn, muốn bóp nát trái tim hắn.
Lạc Nam đã có câu trả lời, nàng thật sự kiên quyết như vậy.
Nếu đã thế, hắn cũng không muốn chết.
Vì Kim Nhi, vì mẫu thân, vì mấy tiểu nữ nhi, vì các thê tử và hồng nhan tri kỷ, hắn phải sống.
Chí Tôn Chi Uy có thể giam cầm hắn toàn diện, nhưng đừng mơ tưởng trấn áp được Cấm Kỵ.
Lục Đạo Luân Hồi Tâm vận chuyển, Nhân Đạo mở ra, Lạc Nam đã phần nào thoát khỏi trói buộc.
Ngay khi đầu ngón tay của Kiếm Vô Uyên đã chạm vào da thịt nơi lồng ngực hắn, trong con mắt Lạc Nam đã hiện ra một cổ tự xưa cũ, thần bí, cổ lão và uy nghiêm.
Cổ Ngữ - Định!
Cơ thể, linh hồn Kiếm Uyên Nhi lặng yên bất động ngay tại chỗ trong một giây, Cổ Ngữ là thứ mà ngay cả Chí Tôn cũng sẽ bị tác động.
Một giây đối với người bình thường cũng chỉ là nháy mắt, nhưng đối với yêu nghiệt như Lạc Nam có thể làm được rất nhiều thứ.
Bàn tay hắn hiện ra Cổ Ngữ - Đoạt, chạm vào gò má Kiếm Vô Uyên.
Ngay lập tức, Long Tiên Thánh Điển mà hắn truyền thụ cho nàng đã hoàn toàn bị cướp đoạt trở lại, xóa sạch những khẩu quyết về công pháp song tu này ra khỏi đầu Kiếm Vô Uyên.
Cũng không phải vì hắn ích kỷ hay keo kiệt muốn đòi lại công pháp, mà bởi lẽ nếu vẫn còn giữ lại mối liên kết của Long Tiên Thánh Điển, Kiếm Vô Uyên có thể thông qua đó cảm ứng được vị trí của hắn sau khi hắn chạy trốn.
Bị nữ chí tôn truy sát đến chân trời góc biển, Lạc Nam không hề mong muốn một chút nào.
Vậy nên hắn buộc phải đoạt mất Long Tiên Thánh Điển thay vì bất kỳ thủ đoạn nào khác của nàng.
Nàng trở thành nữ nhân đầu tiên bị Lạc Nam lấy lại Long Tiên Thánh Điển, và có lẽ cũng là nữ nhân duy nhất.
Làm xong tất cả cũng là thời điểm trên tay Lạc Nam xuất hiện một tấm Chí Tôn Dịch Không Phù mà lần trước đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng.
“Hy vọng vẫn còn trong lãnh thổ Kiếm Châu!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, quyết đoán đem Chí Tôn Dịch Không Phù bóp nát.
Thân thể của hắn đã biến mất tại chỗ, vừa lúc Kiếm Vô Uyên lấy lại quyền khống chế cơ thể.
Ánh mắt nàng lóe lên, miệng nở nụ cười lạnh lùng:
“Không hổ là phu quân của bổn tọa, chàng thật khiến ta ngoài ý muốn, nhưng thiếp vẫn không thể để chàng sống được.”
“Tuyệt Thế Thần Thông – Kiếm Thị Hư Không!”
KENG!
Từ thể nội của nàng vang lên một tiếng kiếm ngân kinh khủng oanh tạc vào không gian.
Tiếng kiếm ngân này như cuồn cuộn sóng âm càn quét bừa bãi khắp bốn phương tám hướng trong không gian vô tận, xuyên qua tầng tầng lớp lớp các vòng xoáy không gian để dò tìm con mồi.
Kiếm ngân vang vọng đến đâu, Kiếm Vô Uyên có thể quét thần thức đến đó, rốt cuộc phát hiện ra thân ảnh Lạc Nam đang được Phù Văn điên cuồng truyền tống giữa mênh mông không gian, khoảng cách với vị trí của nàng đã lên đến hàng chục vạn dặm.
KENG KENG!
Cả Nương Tử Kiếm và Phu Quân Kiếm đã bị nàng nắm vào trong tay, cầm một đôi song kiếm.
Hàng nghìn tầng Kiếm Vực được nàng điều động dung nhập vào thân hai thanh kiếm một cách nội liễm, sát cơ ngập trời khiến cả Kiếm Tây Thành phải run rẩy.
“Kiếm Trảm Tinh Không!”
Thì ra Kiếm Vô Uyên là một nữ kiếm tu tinh thông Không Gian Chi Lực.
Bất chấp khoảng cách không gian xa xôi như vậy, nàng vẫn muốn chém chết Lạc Nam.
KENG KENG KENG!
Phu Quân Kiếm điên cuồng gầm lên đầy bất mãn, nó không muốn chủ nhân của bị phải chết.
Đáng tiếc trước sức mạnh của Nữ Chí Tôn, Phu Quân Kiếm đã bị Kiếm Vô Uyên cường thế cưỡng ép.
Nàng lạnh lùng và vô tình trảm ra hai kiếm.
XOẸT XOẸT.
Không gian trước mặt lập tức rẻ đôi, hai luồng kiếm khí bá đạo chém ra rồi dung hợp thành một, chỉ nháy mắt đã đuổi kịp Lạc Nam trong vô tận không gian, một kiếm trảm thẳng vào đầu, một kiếm trảm thẳng vào thân hắn.
Lạc Nam đang được Phù Văn bao phủ truyền tống ngẫu nhiên lập tức rùng mình, một cảm giác tử vong nồng đậm bao phủ nội tâm.
“Không xong, Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”
Mặc dù còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng trực giác vẫn khiến Lạc Nam vô thức điều động Bất Hủ Kinh Văn bao trùm toàn thân.
PHỐC!
Bất Hủ Kinh Văn rạn vỡ trước Chí Tôn Kiếm Khí, Lạc Nam đau đến tê tâm liệt phế như rơi vào cửa tử, linh hồn và cơ thể như bị xé tan thành từng mảnh, máu đỏ bao trùm toàn thân, vô số Phù Văn của Chí Tôn Dịch Không Phù bị chém nát làm hắn hoàn toàn mất đi phương hướng.
Một cái vòng xoáy hư không loạn lưu gần đó đã đem Lạc Nam hút vào, triệt để biến mất dạng.
Một Đại Thánh đã bị trọng thương đến mức bất tỉnh, thật tình không biết loại thủ đoạn nào mới có thể giúp hắn sống sót bên trong hư không loạn lưu đầy rẫy nguy hiểm, nơi mà ngay cả các Thánh Đế Viên Mãn cũng chẳng dám tùy tiện tiến vào.
“Chết chắc rồi…” Kiếm Vô Uyên thất thần nhìn lấy cảnh tượng này, thần thông Kiếm Thị Hư Không cũng đạt đến giới hạn.
Nàng thở ra một hơi ngồi bệch xuống đất, chân tay bủn rủn như bị rút cạn lực lượng, trái tim đau như bị ai đó hung hăng xé tan, đôi mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ…
Ở khoảnh khắc này, Kiếm Vô Uyên đã hiểu cảm giác mà mẫu thân nàng từng gánh chịu, cảm giác mất đi người nam nhân mà nàng yêu bằng cả tấm lòng.
Nhưng khác với mẫu thân, đây là nàng tự tay đánh mất.
Kiếm Vô Uyên cảm nhận được mối liên hệ thân mật vô hình giữa nàng và hắn đã bị chặt đứt, thì ra hắn đã đoạt lại nó từ phía nàng, đoạt lại Long Tiên Thánh Điển.
Có lẽ ở trong lòng hắn vào thời khắc đó, nàng đã không đủ tư cách liên kết cùng hắn nữa rồi…
Từng màn từng màn cùng hắn gặp nhau, luyện kiếm, ngắm trăng, trêu đùa, đàn hát ngâm thơ, tình yêu nảy mầm, ân ái như một thước phim quay chậm tua ngược trong tâm trí.
Tất cả những ký ức này chỉ khiến Kiếm Vô Uyên càng đau hơn, linh hồn run lên lẩy bẩy, toàn bộ thiên địa xung quanh nàng như sụp xuống.
Trong vô thức, khẩu quyết cuối cùng của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp bên trong đầu nàng chuyển động.
Huyết lệ thống khổ rơi vào Phu Quân Kiếm cùng Nương Tử Kiếm trong tay.
Uyên Ương Tỉnh Mộng!
Hai thanh kiếm sáng rực lên hóa thành một đôi uyên ương chậm rãi dung hợp.
Chỉ là nếu nhìn vào, chắc chắn sẽ nhìn thấy màu sắc của đôi uyên ương cũng dần dần thay đổi…
Không còn là tươi sáng, rực rỡ và lộng lẫy như ban đầu, thay vào đó là thuần một màu đen kịch, u ám.
Mà Kiếm Ý, Kiếm Vực, Kiếm Thế của Kiếm Vô Uyên lại mãnh liệt tăng lên như nước thủy triều, ngay cả khí tức tu vi cũng chậm rãi có dấu hiệu thăng tiến…
Bỏ qua tất cả những thứ đó, Kiếm Vô Uyên hai mắt thất thần, trần truồng ngồi co lại ở một góc phòng…
Trước bảo khố hình tháp của Kiếm Tây Thành, lão đầu lùn đụt hai mắt chậm rãi co rúm lại, cuối cùng nặng nề thở ra một hơi:
“Thành chủ, liệu một ngày nào đó…ngươi sẽ hối hận?”
…
Trong hư không vô tận…
Thật sự là một phép màu để Lạc Nam tiếp tục sống sót…
Lục Đạo Luân Hồi Tâm hoạt động mãnh liệt, tự mở ra Yêu Đạo giúp Lạc Nam tận dụng được những thủ đoạn của Tinh Không Chi Long học được từ Âu Dương Thương Lan.
Đến khi Tinh Không Chi Long đạt đến giới hạn, Lục Đạo Luân Hồi Tâm lại tiếp tục mở ra Nhân Đạo kích hoạt khả năng của Thời Không Hoàng Tộc học được từ Tuế Nguyệt.
Cứ như vậy, cơ thể gần như nát bấy của Lạc Nam vẫn thích ứng được trước sức nghiền ép dữ dội từ không gian, thành công thoát khỏi hư không loạn lưu mà vẫn chưa bị ép thành cặn bả.
Ở nơi có cường độ không gian nghiền ép như thế này, ngay cả Bất Diệt Viêm cũng vô pháp cháy lên để làm lành thương tổn cho hắn.
Thấm thoát, hơn một năm trôi đi…
“Nguy rồi, nếu cứ tiếp tục thì ngay cả Thời Không Hoàng Tộc cũng lâm vào giới hạn mất…” Kim Nhi ngồi trên cơ thể Lạc Nam nhíu chặt chân mày:
“Công tử trụ không thể lâu hơn được nữa, phải có người cứu hắn mới hy vọng sống sót…”
Mà như cầu được ước thấy…
VÈO…
Trong tinh không vô tận, một chiếc tinh không cổ thuyền thong thả lướt qua.
Nhìn thì tốc độ của cổ thuyền không quá nhanh, nhưng có thể lướt đi đều đặn trong hư không vô tận, e rằng chỉ mất chưa đến chục năm là có thể đi khắp một châu lục.
Mà có thể lướt đi ổn định như vậy trong tinh không, chẳng thể nghi ngờ chiếc cổ thuyền này chính là một kiện Chí Bảo.
Bên trên cổ thuyền lúc này cũng chẳng có quá nhiều người, nhưng mỗi người đều là đại năng đủ khiến thế nhân phải run sợ, không ai là không phải Chí Tôn.
Khi lướt ngang vị trí Lạc Nam trôi nổi lơ lửng, một vị nam tử tuấn lãng như trích tiên nhẹ nhàng phất tay, cơ thể của Lạc Nam đã bị một cổ lực lượng thu lấy, ném lên trên thuyền, rơi xuống trước mặt các vị Chí Tôn.
“Ồ, thì ra là người của Thời Không Tộc, nhìn thương thế này của hắn chắc là do một vị Chí Tôn Kiếm Tu gây ra, vậy mà còn sống được quả là kỳ tích.” Một ông lão lưng đeo hồ lô lớn vuốt râu cười nói:
“Chắc là có Chí Bảo hộ thân, nhưng Chí Bảo vẫn bị nghiền nát rồi.”
“Ta thấy không giống Thời Không Tộc bình thường.” Một lão phụ nhân chậm rãi tiến lại gần, trong mắt như có Không Gian chuyển động, xem xét kỹ lưỡng khí tức không gian trên thân thể Lạc Nam, hứng thú đề nghị:
“Tiểu tử này là Thời Không Hoàng Tộc, một chủng cực hiếm trong Thời Không Tộc, hy vọng các vị nhường hắn cho lão bà.”
Hiển nhiên bởi vì khí tức của Thời Không Hoàng Tộc mà Nhân Đạo vừa thi triển vẫn còn, người ở đây đã hiểu lầm Lạc Nam là Thời Không Hoàng Tộc.
Bởi dù bọn hắn là Chí Tôn cường đại, cũng không thể phát hiện Cấm Kỵ đã che giấu như Lục Đạo Luân Hồi Tâm hay Cấm Kỵ Chi Nhãn được.
“Haha, Đạp Không Chí Tôn, hắn là do bổn tọa nhặt được, sao phải tặng cho bà?” Tên nam tử tuấn lãng vừa đem Lạc Nam lên thuyền cười nhạt.
“Phải đó, đừng tưởng mấy người chúng ta không biết bà có hứng thú với huyết mạch của hắn.” Một tráng hán thân thể cường tráng, lưng đeo búa lớn cười haha:
“Muốn đạt được huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc, phải bỏ ra cái giá lớn nha.”
“Như vậy đi…” Có ông lão diện mạo hiền từ, râu tóc lại là màu tím cực kỳ tà dị mở miệng:
“Mấy người chúng ta tụ tập đấu giá, trao đổi vật phẩm…vậy thì tiểu tử Thời Không Hoàng Tộc này ai ra giá cao hơn sẽ được, giá bán được sẽ chia đều cho tất cả người ở đây, các vị thấy sao?”
Cả đám hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cảm thấy đề nghị này hợp lý, dù sao thì ai cũng có phần khi vô tình nhặt được đồ tốt.
“Lão bà ta ra giá 1000 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Đạp Không Chí Tôn nghiến răng lên tiếng.
“Quá ít so với sự quý hiếm của Thời Không Hoàng Tộc, bổn tọa ra giá 2000 mỏ.” Ông lão lưng đeo hồ lô lớn vuốt cằm.
“Ta không đem theo nhiều Nguyên Thạch, dùng một kiện vũ khí tiệm cận Chí Bảo trao đổi.” Nam tử anh tuấn kéo Lạc Nam lên thuyền ung dung nói.
“Tài nguyên cấp Chí Tôn, một giọt Tẩy Kiếm Thủy trao đổi.” Một lão đầu trong tay cầm Kiếm nhếch môi.
Đám người không ai chịu thua ai, huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc quá mức quý hiếm, dù là Chí Tôn cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.
Nếu đem huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc rút ra luyện hóa, chắc chắn sẽ có thêm thủ đoạn chiến đấu, tinh thông không gian.
Hoặc nếu đem kẻ này trực tiếp giao cho Thời Không Tộc, tin chắc cũng đổi được không ít đồ tốt.
Lạc Nam có nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày nào đó mình bị người khác xem như vật phẩm mang ra đấu giá.
Đáng tiếc hiện tại hắn đã mất nhận thức, số phận sau đó chỉ có thể dựa vào hai từ vận khí.
Mà rốt cuộc sau một phen tranh giành, một vị Chí Tôn thần bí toàn thân giấu trong áo choàng màu đen, bên trên áo choàng có vô số ngôi sao đang lấp lóe tinh quang lạnh lùng thốt lên:
“Bổn tôn dùng một kiện Chí Bảo đổi lấy hắn!”
…
Chúc cả nhà chiều vui vẻ