Lạc Nam đảo mắt nhìn sơ qua tổng thể, liền biết chắc chắn mẫu thân phải tốn rất nhiều chi phí để xây dựng nên nơi này, tạo nên một môi trường đa dạng hỗ trợ cho các nữ nhân còn đầy đủ hơn tổng bộ của các Thánh Đế Viên Mãn Thế Lực mà hắn từng thấy.
Tụ Nguyên Trận, Gia Tốc Trận là hai trận pháp không thể thiếu bao trùm cả không gian.
Vừa mới đi sâu vào, truyền thẳng vào trong tai của hắn là tiếng đàn và tiếng ca du dương, thánh thót của Nhân Ngư Tộc vang vọng bốn phương tám hướng, hiển nhiên là Hải Linh Lung và Hải U Quỳnh đang triển lộ tài năng, hỗ trợ tất cả tỷ muội tu luyện.
Lạc Nam nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh, quả nhiên chứng kiến hai vị mỹ nhân ngư đang ngồi trên một tảng đá lớn giữa hồ nước thanh tịnh vừa đàn vừa hát.
Cái hồ nước này tất cả đều là Tẩy Hồn Thủy, hiển nhiên được tạo thành từ lượng lớn Hồn Thạch Nhũ mà hắn gửi về.
Ngồi giữa hồ Tẩy Hồn Thủy hấp thụ và tu luyện, mức độ xa xỉ không thua gì các Thánh Nữ của những đại thế lực ở Nguyên Giới.
Hải U Quỳnh thành thục quyến rũ, Hải Linh Lung ôn nhu cao quý.
Ngồi cùng hai mỹ nhân ngư còn có Trì Du Điệp và Mộ Sắc Vy đang tu luyện Linh Hồn, trong lòng Trì Du Điệp có ôm một con thú nhỏ như cục bông gòn, vừa tròn vừa béo cực kỳ đáng yêu.
Nhưng đừng vì dáng vẻ của nó mà xem thường, chỉ thấy con thú nhỏ vậy mà đang phồng to hai má như bong bóng, điên cuồng thôn nạp Hồn Lực tinh thuần sau đó truyền thẳng vào cơ thể của cả bốn vị nữ chủ nhân.
Có con thú nhỏ này hỗ trợ, tốc độ tu luyện Linh Hồn của các nàng gấp mấy lần so với bình thường.
Bởi vì nó chính là Hồn Thánh Thú được Trì Du Điệp ấp nở từ quả trứng mua từ Cửa Hàng May Mắn, là sủng vật phụ trợ được rất nhiều cường giả tu hồn săn lùng.
Lạc Nam vuốt cằm, Trì Du Điệp và Mộ Sắc Vy đã là Đại Hồn Thánh Hậu Kỳ, hai mỹ nhân ngư cũng là Đại Hồn Thánh Trung Kỳ rồi.
Xem xét từng hoàn cảnh, hắn gặp Kiều Tố Tố đang ngồi xếp bằng trong một biển lôi đình cuồn cuộn, những tia Lôi Đình đều do tài nguyên Lôi Hệ cao cấp và tinh khiết kết tụ mà thành, chẳng những tu vi tiến bộ mà số lượng Kinh Lôi thuộc Hóa Mạch Vi Lôi Thể của nàng đang không ngừng tăng lên, con số đã đạt đến 500 đường.
Hắn phát hiện dì nhỏ Liễu Thi Cầm, Hoa Thanh Trúc, Vương Y Vận, Cơ Nhã, Cơ Băng, Thường Nga, Lăng Ba…những nữ nhân sở hữu Băng Hệ thuộc tính đang trần trụi ngâm mình trong một dòng sông băng, nhắm mắt vận chuyển công pháp, hấp thụ từng tia lực lượng lạnh giá.
Mà dòng sông băng này lại do Băng Hệ Bản Nguyên hóa thành.
Lạc Nam hài lòng gật gù, mặc dù một loại bản nguyên chỉ đủ để tu vi của hắn tăng tiến chút ít, nhưng các nữ nhân thì khác.
Công pháp các nàng tu luyện không đòi hỏi nguồn năng lượng cực đại như Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, một loại thuộc tính bản nguyên đủ để nhiều người cùng nhau hấp thụ.
Đó cũng là lý do vì sao Lạc Nam có thể tự động hấp thu nguyên khí mọi lúc mọi nơi nhờ Bá Đỉnh nhưng tốc độ tăng trưởng tu vi lại thường kém hơn các thê tử.
Đơn giản vì số lượng tài nguyên để hắn đột phá cảnh giới có khi nhiều gấp vài chục lần so với bất kỳ ai trong số các nàng.
Nhìn trộm ngọc thể tuyệt mỹ không chút tỳ vết của Lăng Ba và Thường Nga mấy nữ dưới làn nước trong, Lạc Nam liếm liếm môi, phải rất khó khăn mới có thể dời ánh mắt.
Đến một nơi khác hắn chứng kiến Phiêu Tử Hàm, Tử Yên hai sư đồ đang ngồi đối diện với nhau, ở giữa các nàng là một khối tài nguyên hình tròn màu đen, đạt đến Bát Tinh Thánh Cấp – Tử Vong Ngọc, từ trong Tử Vong Ngọc có vô số tia Tử Vong Lực liên tục rót vào cơ thể hai nàng, gia tăng tu vi, rèn luyện Tử Vong thuộc tính.
Đỉnh đầu của Phiêu Tử Hàm hiện lên bóng dáng Cửu U Minh Tước, đỉnh đầu của Tử Yên thì hiện ra hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng.
Mà bao vây ở xung quanh hai nàng còn có một đội quân Khô Lâu hùng hậu chỉnh tề, chúng nó đều là những chiến binh không biết sợ chết, cũng đang hấp thụ sức mạnh tử vong để tăng cường đẳng cấp.
Trên một ngọn núi nhỏ hừng hực ma khí âm trầm, Lãnh Nguyệt Tâm và Lãnh Vận Du khoanh chân ngồi xếp bằng, khép hờ hai đôi mắt đẹp chăm chú tu luyện.
Lạc Nam từng từ Nguyên Đan Bí Điển thấy qua thông tin của ngọn núi này, nó là một loại thạch khoáng có kích thước lớn, chuyên dùng để phụ trợ Ma Tu, hiệu quả hơn cả Nguyên Thạch Cực Phẩm.
Sau lưng Lãnh Nguyệt Tâm là hư ảnh một tôn Thủy Tổ Ma Tộc uy nghiêm lãnh khốc, còn sau lưng Lãnh Vận Du là một tôn hư ảnh nửa phật, nửa ma.
Cả hư ảnh Thủy Tổ Ma Tộc và hư ảnh Ma Phật đều đang như rồng hút nước, đem năng lượng khổng lồ của khoáng thạch to lớn nuốt vào.
Trong một đại điện riêng biệt nóng hừng hực như núi lửa, mùi vị đan dược dễ chịu, sảng khoái nồng đậm tỏa ra.
Chỉ thấy Bắc Cung Hàm Ngọc, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Mộng Cơ, Đan Diễm Cơ chúng nữ chăm chú luyện đan, cho ra đời những lô đan dược phẩm chất tiệm cận hoàn mỹ.
Mà người hướng dẫn trực tiếp cho bốn người các nàng là nhị trưởng lão Lạc Khả của Lạc Gia, thì ra Lạc Khả là một vị Luyện Đan Sư cấp bậc Thánh Hoàng.
Ngoài ra tam trưởng lão của Lạc Gia là Lạc Duệ thì là một vị Chiến Trận Sư, chỉ giáo Châu Miên Mạn, Hoa Ngọc Phượng, Họa Mộng nghiên cứu các loại Trận Pháp.
Ở một bãi đất trống trãi, Thành Bích chăm chú luyện chế từng con Khôi Lỗi xếp ngay ngắn thành hàng, diện mạo của chúng giống y như đúc người bình thường, hoàn toàn không nhìn ra đó là khôi lỗi, số lượng lên đến 30 con, hơn nữa tất cả đều là Thánh Tướng cấp.
Mặc dù tu vi của Thành Bích rõ ràng chỉ là Đại Thánh, nhưng bởi vì sở hữu Nhân Khôi Liên Huyền Thể, chỉ cần có đủ nguyên liệu nàng sẽ luyện chế ra được lượng lớn Khôi Lỗi có đẳng cấp cao hơn cả mình.
Lạc Nam âm thầm thú vị, hắn phát hiện tất cả Khôi Lỗi mà Thành Bích tạo ra đều có diện mạo nữ nhân xinh đẹp, rõ ràng nàng cũng không ưa có nam nhân xa lạ ở gần dù chúng nó chỉ là khôi lỗi.
Bảo Kiều cởi sạch y phục ở bên trong một gian mật thất, lộ ra cơ thể ngọc ngà mềm mại, nàng vươn ra đầu ngón tay, Thánh Lực ngưng tụ, bắt đầu khắc lên da thịt trắng trong hơn tuyết những Phù Văn hoàn toàn mới.
Quá trình này đau đớn khiến nàng nhẹ chau đôi mày liễu, Lạc Nam thấy mà thương tiếc không thôi, xém chút nhịn không được nhảy ra ôm nàng an ủi.
Hắn lại âm thầm tìm đến nơi đang có chiến ý bùng phát mãnh liệt nhất.
Tại các đấu trường kiên cố đang diễn ra những trận chiến lớn…
Lý Trúc Loan, Diễm Điệp Tình liên thủ cùng Diễm Hồng Liên đại chiến Thủy Tích Quân, Băng Phỉ Phỉ và Băng Linh Nhi, cực kỳ kịch liệt.
Tứ nữ Kiếp Tâm, Kiếp Thiền, Kiếp Linh, Kiếp Nhược đối đầu với Kính Hoa, Thủy Nguyệt, Thanh Mịch, Lạc Ly, Lạc Huyên.
Ở một bên khác, Đạm Đài Uyển, Địa Ngọc Huyền, Vân Tu Hoa, Thiên Vô Ảnh, Hoàng Y Thiền, Tô Mị, Tô Nhan cùng Nam Cung Uyển Dung đang hỗn chiến, đủ loại vũ kỹ, thần thông được đánh ra nhìn đến hoa cả mắt.
Còn có Luyện Mộng Tình và Viêm Miên Châu cũng đang giao tranh dữ dội với Thục Phi, Thục Thục và Phi Phi.
Mộng Chi Tiên, Duyên Duyên, Vương Thiên Ảnh đang liên thủ chống lại nhị tỷ Lạc Sương.
Đơn chiến cũng có Á Liên Nga đang đấu Thủy Nương Khanh.
Thiên Diệp Dao tỷ thí Tần Mộng Ảnh.
Các nàng vừa chiến đấu vừa lĩnh ngộ các loại Vực trong Ngộ Vực Trận bố trí xung quanh đấu trường, Lạc Nam phát hiện kinh nghiệm trong trận chiến của chúng nữ tiến bộ rất lớn, tu vi của từng người ở đây kém nhất cũng là Đại Thánh Trung Kỳ.
Ở một đấu trường cách âm khác, Bạch Liên Hoa lại đang cùng Ngọc La Yên tỷ thí, hai nữ chỉ vận dụng Thiện Âm và Tà Âm để phân định thắng bại, nhìn giống như hai nữ nhân đang đấu võ mồm nhưng lại mang đến hiệu quả cực kỳ kinh người, mỗi một lời các nàng nói ra đều có thể tác động đến tâm thần của đối thủ.
Lạc Nam kiên nhẫn quan sát, hắn nhận ra chúng nữ đối chiến và tu luyện đều có quy luật cực kỳ rõ ràng và hợp lý.
Sau một phen chiến đấu, những nữ nhân mệt mỏi sẽ trở về thư giãn, tu luyện…ngược lại những nàng vừa kết thúc tu luyện sẽ lập tức đi vào đấu trường tìm kiếm đối thủ luyện tập.
Bởi vì số lượng tỷ muội đông đảo, các nàng thay đổi đối thủ và hình thức chiến đấu một cách liên tục để thích ứng với từng hoàn cảnh, từng biến số bên trong trận đấu, đồng thời nhờ vậy tìm ra những ưu điểm và khuyết điểm của mình.
Nhìn các thê tử nỗ lực đến như vậy Lạc Nam cũng âm thầm cảm thấy đau lòng.
Bất quá trên môi các nàng luôn treo nụ cười cho thấy các nàng đang rất tận hưởng quá trình cố gắng, hắn cũng tạm thời an tâm.
Tìm kiếm khắp đấu trường không thấy bóng dáng của Băng Lam Tịch và Độc Cô Ngạo Tuyết, Lạc Nam chợt nghe thấy tiếng kiếm ngân phía sau sườn núi nằm ở cuối không gian, hắn liền tìm đến nơi đó.
Chỉ thấy ba bóng hình xinh đẹp đang hiên ngang mà đứng, Băng Lam Tịch tay cầm Tịch Lạc Kiếm, Độc Cô Ngạo Tuyết nắm nhẹ Trúc Kiếm.
Hai nàng đứng bên cạnh nhau, ở phía đối diện chính là một mỹ phụ lãnh diễm vô song, lại có nét uy nghiêm khiến hai nữ phải nể trọng.
Còn ai khác ngoài mẫu thân Ninh Vô Song của Lạc Nam?
Hắn cảm thấy tò mò, không hiểu Ninh Vô Song gặp riêng hai vị thê tử kiếm tu của mình làm gì.
“Các ngươi có thể làm được gì với thanh kiếm trong tay?” Ninh Vô Song ôn tồn hỏi hai nàng dâu.
Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Băng Lam Tịch liếc nhau.
Độc Cô Ngạo Tuyết trước tiên mở lời, trong trẻo nói: “Kiếm của ta có thể vì phu quân đoạt mạng tất cả cường địch và chướng ngại vật ngăn trở đường đi của hắn.”
Băng Lam Tịch cũng không thua kém, nàng tự tin đáp: “Kiếm của ta có thể phòng ngự, bảo vệ thân nhân đồng sinh cộng tử với mình.”
“Nói không tệ, nhưng như thế là chưa đủ…” Ninh Vô Song mỉm cười tán thưởng, lại khẽ lắc đầu:
“Một kiếm trong tay còn có thể làm được rất nhiều thứ, không chỉ riêng giết địch và phòng thủ.”
Băng Lam Tịch cùng Độc Cô Ngạo Tuyết đưa mắt nhìn nhau, chắp tay nói:
“Nguyện nghe mẫu thân chỉ giáo.”
“Gọi mẫu thân cũng thật ngọt.” Lạc Nam trong lòng vui vẻ, hứng thú xem tiếp cảnh tượng sắp diễn ra.
Hắn gặp mẫu thân Ninh Vô Song vậy mà lấy ra một thanh kiếm màu trắng, thân kiếm như bạch ngọc kết thành, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, chuôi kiếm có một đóa tuyết liên là tiêu ký.
“Mẫu thân còn sử dụng kiếm sao?” Lạc Nam tấm tắt kêu kỳ lạ, hắn chưa từng thấy nàng dùng kiếm lần nào.
Ninh Vô Song cất tiếng: “Thời gian qua ta quan sát hai ngươi, cũng lý giải đôi chút con đường hai ngươi đang đi…”
“Lam Tịch chú trọng phát triển Kiếm Tâm và Kiếm Thể, một kiếm vừa ra có thể thanh trừng vạn pháp trong thiên hạ, đơn giản và tối ưu nhất, đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, không thể tiến thêm được nữa, mức độ mạnh yếu chênh lệch chỉ còn phụ thuộc vào tu vi mà thôi.”
“So với đó, thủ đoạn của Ngạo Tuyết đa dạng hơn, tu luyện khá nhiều kiếm pháp, muốn cải tiến nâng cấp Độc Cô Cửu Kiếm, còn luyện thêm cả Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật và Hải Lộ Nhất Kiếm mà tiểu tử thúi kia gửi về…”
Hai nữ đồng tình gật đầu, lại nghe Ninh Vô Song nói tiếp:
“Lam Tịch thủ đoạn chiến đấu quá ít, tuy Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp lợi hại nhưng trong một số hoàn cảnh chưa chắc nó có thể phát huy tác dụng, chẳng hạn như gặp số lượng lớn địch nhân vây công, Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp làm sao có thể một lần chống lại tất cả?”
“Mẫu thân, ngoài Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp ta cũng còn tu luyện vài môn công kích như Kiếm Tâm Khí.” Băng Lam Tịch hé môi nói.
“Đó chỉ là tiểu đạo…” Ninh Vô Song chậm rãi lắc đầu: “Đại đạo của kiếm tu phải dựa vào kiếm trong tay, một kiếm nơi tay có thể bình định tất cả tình huống dù là bất lợi nhất.”
Băng Lam Tịch có chút ngộ ra gật gật gù.
“Về phần Ngạo Tuyết nha…” Ninh Vô Song mỉm cười:
“Một vị Kiếm Chí Tôn từng nói kẻ tu luyện vạn loại Kiếm Thức không đáng sợ, chỉ sợ kẻ tu luyện một Thức duy nhất hàng vạn lần.”
“Bởi vì có được Độc Cô Cửu Kiếm, Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật, Hải Lộ Nhất Kiếm…quá nhiều thủ đoạn nên dễ dàng bị phân tâm, không đầu nhập toàn bộ tinh thần vào tu luyện thành thạo trước khi chuyển sang tu luyện thủ đoạn khác.”
“Ta dám chắc bất kỳ đợt công kích nào của ngươi cũng khó lòng đánh bại Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp của Lam Tịch.”
Độc Cô Ngạo Tuyết hơi cắn môi, quả thật là như thế, dù nàng sử dụng đến Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật trạng thái toàn phần cũng không phá được Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp của Băng Lam Tịch.
“Hai người các ngươi, ưu điểm của người này chính là khuyết điểm của người kia.” Ninh Vô Song dạy dỗ nói:
“Chỉ cần có thể bổ khuyết cho nhau, cải thiện toàn diện, tiền đồ bất khả hạn lượng.”
Lạc Nam nghe mà chép miệng không thôi, không hổ là tầm mắt của Thánh Đế, vậy mà nhìn ra được chỗ cần cải thiện của hai nữ.
Băng Lam Tịch thì mãi mê luyện Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp đến mức cao nhất vẫn chưa chịu luyện thêm kiếm thuật nào khác, dù rằng có Hải Lộ Nhất Kiếm mà hắn gửi về.
Trong khi đó Độc Cô Ngạo Tuyết luyện nhiều loại nhưng chưa loại nào đạt đến cực hạn.
“Được rồi, Lam Tịch thử hướng ta xuất kiếm đi!” Ninh Vô Song yêu cầu.
“Mẫu thân, Lam Tịch đắc tội!” Băng Lam Tịch trịnh trọng chắp tay.
KENG.
Kiếm tâm ngân vang, Kiếm Vực của nàng bạo phát ngưng tụ thành Thế.
Tịch Lạc Kiếm lóe lên, một kiếm mang theo uy năng của Phá Vạn Kiếm Tâm Thể có thể phá nát tất cả hướng Ninh Vô Song xuất ra.
Ninh Vô Song ánh mắt khẽ mở, nâng Bạch Kiếm trong tay, ngọc thủ bay múa nhẹ nhàng như nước, lưỡi kiếm dẻo dai như nhánh liễu chém ra.
Lúc này nàng cũng đem tu vi áp chế ở mức Đại Thánh mà thôi.
Nhưng dù là như vậy, khi Bạch Kiếm đơn giản chém ra, kiếm khí do nó xuất hiện lại nhẹ nhàng như phong, không hề đối kháng chính diện với công kích của Băng Lam Tịch, thay vào đó là ôn nhuận bao bọc lấy Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, đem nó thay đổi phương hướng, bắn ngược trở về.
“Làm sao có thể?” Đồng tử trong mắt Băng Lam Tịch co lại, tận mắt thấy Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp chuyển sang công kích chính mình.
Lúc này Ninh Vô Song mới khôi phục tu vi, Đế Uy quét ngang liền đem kiếm khí hóa giải toàn bộ trước khi đả thương con dâu.
“Thấy rõ chưa?” Ninh Vô Song nhếch môi:
“Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp quả thật có thể phá hủy tất cả chướng ngại vật, nhưng giả sử kẻ địch không hề muốn cậy mạnh đối kháng với nó, ngược lại chỉ thay đổi phương hướng đem nó phản kích trở về thì sao?”
Băng Lam Tịch hít sâu một hơi: “Đa tạ mẫu thân khai sáng.”
“Một thức vừa rồi ta chém ra có tên Lưu Phong Hồi Tuyết, công dụng của nó không phải giết địch, cũng không phải phòng ngự, mà là đảo khách thành chủ, gậy ông đập lưng ông…” Ninh Vô Song ung dung nói:
“Kiếm ngoài công và thủ còn có rất nhiều công dụng khác, điển hình như khống chế địch nhân, hỗ trợ đồng đội…”
Chỉ giáo Băng Lam Tịch đã xong, Ninh Vô Song lại nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết hỏi:
“Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật đã luyện đến mức rút được tất cả lưỡi kiếm ra khỏi vỏ rồi, mười phần mười rồi đúng chứ?”
“Vâng.” Độc Cô Ngạo Tuyết gật đầu: “Ta cảm thấy nó đã là cực hạn của môn kiếm kỹ này.”
Ninh Vô Song cười tủm tỉm hỏi: “Vậy tốc độ rút kiếm thì sao đây?”
Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân chấn động, vẫn là đáp: “Tốn gần ba hơi thở để triển khai rút kiếm toàn phần.”
“Vậy sao lại nói là cực hạn?” Ninh Vô Song thản nhiên nói:
“Vì sao không luyện đến mức chỉ tốn hai hơi thở, một hơi thở…thậm chí là diễn ra trong một ý niệm khiến kẻ địch vô pháp trở tay?”
Độc Cô Ngạo Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, kính cẩn hướng Ninh Vô Song hành lễ.
BỐP BỐP BỐP…
Thanh âm vỗ tan vang lên, Lạc Nam không nhịn được tán thưởng thò đầu ra, đầy tự hào nói:
“Mẫu thân của ta vậy mà còn là một nữ kiếm tu kiệt xuất, đúng là chân nhân bất lộ tướng mà…”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon