“Bà già này bị sao thế? Đến tháng à?”
Nhìn lấy bà lão Ải Nhân xoay lưng đi vào mật thất, Đình Manh Manh căm tức phồng má, độc mồm nói.
“Dị Ưng chấp sự, các vị đưa ra giá trên trời ta cũng đồng ý rồi, hiện tại còn trở mặt không sửa Chí Bảo cho ta là sao?” Lạc Nam cũng bất mãn hỏi.
Không những không sửa thì cũng thôi, còn nói Chí Bảo của hắn dâm loằn thô bỉ, điều này chọc giận Lạc Nam.
Phải biết rằng Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ có ý nghĩa rất lớn đối với hắn a.
Dị Ưng sắc mặt bất đắc dĩ, vừa dẫn đường cho mấy người Lạc Nam rời khỏi thuyền luyện khí, vừa nhìn chúng nữ thở dài nói:
“Các vị thứ lỗi, nam nhân của Ải Liên Khí Tôn bỏ bà ấy theo một đám nữ nhân trẻ đẹp, thế cho nên bà ta có không có thiện chí với những kẻ phong lưu như công tử…”
“Ra là vậy.” Lạc Nam và chúng nữ đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng trách lúc đầu bà lão kia đã vốn không mấy thân thiện khi nhìn thấy bên cạnh Lạc Nam có bách mỹ vờn quanh nên mới đưa ra cái giá trên trời để làm khó dễ, sau đó lại chứng kiến Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ với 69 vị tuyệt sắc hồn cơ đang hôn mê bất tỉnh càng nổi trận lôi đình, triệt để trở mặt.
“Hừ, nhưng bà ấy cũng không thể giận cá chém thớt lên chúng ta được, đúng là bực cả mình.” Chúng nữ một mặt không vui.
“Được rồi, vì đã làm mất thời gian của các vị, tại hạ thay mặt Dị Nguyên Hội bồi thường.” Dị Ưng từ trong lồng ngực lấy ra một khối Ngọc Bội đưa đến.
“Đồ chơi này có tác dụng gì?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, lật qua lật lại Ngọc Bội oánh nhuận trên tay, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt.
Dị Ưng đưa tay chỉ vào con thuyền lớn nhất ở giữa Dị Nguyên Hội trên biển, chậm rãi nói:
“Một năm sau ở nơi đó có tổ chức một buổi giao lưu, nhân vật được mời tham dự đa phần đều là khách quý bậc cao của Dị Nguyên Hội chúng ta, mà ngọc bội trong tay công tử chính là tín vật để tham gia.”
“Giao lưu này chủ yếu gồm có giao dịch vật phẩm, trao đổi tin tức.”
Lạc Nam hai mắt lấp lóe ánh sáng.
Những nhân vật có thể trở thành khách quý bậc cao của Dị Nguyên Hội chắc chắn đều thuộc dạng giàu chảy mỡ và thực lực cường đại, cuộc giao lưu mà bọn họ tham gia sẽ tầm thường sao?
Có thể trộn lẫn vào đám người này, tin chắc không ít thì nhiều sẽ thu được đồ tốt a, bởi lẽ đẳng cấp của bọn họ hoàn toàn khác biệt so với đám thiên kiêu tại thiên kiêu yến hội do vị Trương tiểu thư kia tổ chức.
Chỉ là không biết lần này có gặp lại con bọ kia hay không…
“Thành ý của chấp sự ta nhận vậy.” Lạc Nam nở nụ cười.
Dị Ưng lại nói: “Trong cuộc giao lưu có rất nhiều cường giả đến từ khắp nơi trong thiên hạ, nói không chừng sẽ có cả Khí Chí Tôn, lúc đó công tử có thể nhờ đến bọn hắn.”
“Đa tạ.” Lạc Nam gật gù.
“Các vị cứ tự nhiên, nơi này có đủ dịch vụ cần thiết…cần gì cứ gọi tại hạ.” Dị Ưng chắp tay rời đi.
“Phải ở nơi này đợi đến một năm nữa sao?” Chúng nữ nhìn hắn hỏi.
“Đương nhiên, một năm này xem như trăng mật của chúng ta.” Lạc Nam cười hề hề.
“Trăng mật cái đầu ngươi.” Chúng nữ liếc xéo, gò má phím hồng.
“Đi! Chúng ta đi thuê khách sạn.” Lạc Nam khoái chí nói.
…
Có chút lười biếng nằm trên giường lớn, bách mỹ vờn quanh, Lạc Nam sực nhớ ra một chuyện:
“Hình như ta còn một gói quà chưa sử dụng?”
“Đúng vậy, chính là gói quà tiểu vũ trụ.” Kim Nhi liếc xéo: “Cứ tưởng công tử mãi chìm đắm trong ôn nhu hương mà quên mất rồi chứ.”
Lạc Nam cười hắc hắc, gói quà tiểu vũ trụ là phần thưởng của nhiệm vụ mà chúng nữ hoàn thành khi lịch luyện trong Vạn Vũ Môn, khi đó các nàng vừa trở về, hắn quá vui sướng chìm đắm vào bể tình nên cũng không thèm để ý đến phần thưởng.
“Được rồi, mở ra luôn đi.” Hắn hạ lệnh.
“KENG, thành công mở ra gói quà tiểu vũ trụ.”
“KENG, ký chủ nhận được 50 hành tinh vô chủ.”
“KENG, ký chủ nhận được Tuyệt Thế Thần Thông – Tiểu Vũ Kết Giới!”
Âm thanh im bặt mà dừng.
Lạc Nam nhíu mày: “Hết rồi? chỉ có hai thứ?”
“Hết!” Kim Nhi nói.
“Móa, vậy cũng bày đặt gói quà.” Lạc Nam mắng.
“50 hành tinh và một môn Tuyệt Thế Thần Thông còn ít lắm sao?” Kim Nhi hừ một tiếng.
“Không ít.” Lạc Nam trưng ra bộ mặt làm lành.
50 hành tinh vô chủ, đây đích xác không phải con số nhỏ a.
Nếu khai mở theo cách thông thường, vậy hắn phải thu thập đủ 50 bộ Ngũ Hành Hỗn Độn Khí, không biết phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian.
Luyện hóa ngay khi còn nóng, Lạc Nam trực tiếp điều động 50 cái hành tinh từ trong Không Gian Hệ Thống tiến vào đan điền mình, bắt đầu thông qua Hóa Vũ Bá Thần Thể luyện hóa nhận chủ.
Chúng nữ thấy Lạc Nam chìm vào tu luyện cũng không quấy rầy hắn, các nàng tỷ muội kéo nhau ra ngoài tham quan Dị Nguyên Hội, tiến hành mua sắm.
Nửa năm sau, thể nội Lạc Nam chính thức chứa đựng 50 hành tinh mới, tổng cộng là 200 hành tinh tất cả, một cổ sức mạnh khổng lồ.
Lúc này hắn mới chuyển lực chú ý đến môn Tuyệt Thế Thần Thông kia.
“Tiểu Vũ Kết Giới? nghe tên cùi bắp quá…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
“Haha.” Kim Nhi bĩu môi: “Xem thử coi có cùi không.”
Tiểu Vũ Kết Giới: Môn Tuyệt Thế Thần Thông giúp người tu luyện tạo ra một kết giới nhỏ bị ảnh hưởng bởi quy tắc của Cửu Tinh Tiểu Vũ Trụ, đem tu vi của mọi sinh linh từ Chí Tôn bên trong kết giới áp chế xuống Thánh Đế tối đỉnh.
“Ô mai gót.” Lạc Nam từ trên giường nhảy dựng lên, nhịp tim đập kịch liệt, ngửa đầu gào rống:
“Có Tiểu Vũ Kết Giới, ta sợ Chí Tôn cái rắm nữa à?”
“Đừng vội mừng.” Kim Nhi cười tủm tỉm: “Xem hạn chế đi.”
Lạc Nam giật mình, vội vàng xem tiếp.
Lưu ý: thời gian tồn tại của Tiểu Vũ Kết Giới phụ thuộc vào cấp độ Hồn Tu của người thi triển, Hồn Tu càng lợi hại kéo dài được Tiểu Vũ Kết Giới càng lâu, Hồn Tu càng yếu thậm chí không đủ khả năng tạo ra Tiểu Vũ Kết Giới.
Hơn nữa địch nhân có quyền dịch chuyển hoặc sử dụng những thủ đoạn thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của kết giới.
Lạc Nam lập tức như bong bóng xì hơi, hiện tại hắn mới là Hồn Thánh Vương Hậu Kỳ, e rằng không thể duy trì Tiểu Vũ Kết Giới được lâu a.
“Đó chính là vấn đề.” Kim Nhi nói:
“Tiểu Vũ Kết Giới hữu dụng hay vô dụng còn phải xem khả năng tận dụng nó của công tử rồi.”
Lạc Nam hiểu rõ gật đầu, Tiểu Vũ Kết Giới sẽ đem tu vi của Chí Tôn rơi vào đó áp chế xuống Thánh Đế tối đỉnh, trong thời gian đó hắn phải làm gì đó để lật ngược thế trận.
Nói tóm lại tuy rằng không nghịch thiên như dự kiến nhưng Tiểu Vũ Kết Giới vẫn là Tuyệt Thế Thần Thông khiến hắn thèm thuồng.
Không chần chờ nữa, Lạc Nam khoanh chân bắt đầu tu luyện Tiểu Vũ Kết Giới.
…
Tu luyện không ngày tháng, thời gian chớp mắt đã gần kề giao lưu của các cường giả.
Dị Nguyên Hội vắng vẻ đã bắt đầu xuất hiện không ít Pháp Bảo Phi Hành, tọa kỵ cường đại…thậm chí có những khí tức từ trong không gian ngang nhiên giáng lâm, rõ ràng đều là nhân vật Chí Tôn cấp bậc.
Lạc Nam cùng chúng nữ đứng nơi đầu thuyền quan sát chư cường hàng lâm, âm thầm cảm thán thiên hạ to lớn, cường giả quả nhiên không hề ít.
Đan điền rung động, vài tôn Đại Đỉnh rung lên thèm thuồng, ngay cả trang giấy hoàng kim lặng im thời gian qua hơi cũng lắc lư, hiển nhiên đã cảm ứng được một số Vĩnh Hằng Thuộc Tính có mặt.
Lạc Nam lại âm thầm cười khổ, hắn cũng cảm giác được Vĩnh Hằng Thuộc Tính…nhưng chủ nhân của chúng nó đều là nhân vật Chí Tôn, muốn thu lấy sợ rằng không hề dễ dàng.
Đột nhiên hắn biến sắc mặt, hai mắt nhìn chằm chằm một thân ảnh vừa lướt qua.
Chúng nữ cũng chú ý đến biểu hiện khác thường của Lạc Nam, vội vàng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy kẻ mà Lạc Nam đang nhìn là một tên nam tử có bề ngoài béo ú, thần thái lại cực kỳ nghiêm nghị, hai mắt lấp lánh hữu thần.
Trong lúc Lạc Nam nhìn hắn, kẻ đó cũng đã nhìn chằm chằm Lạc Nam, nhếch môi nở nụ cười lãnh khốc.
Lạc Nam siết thật chặt nắm đấm, một cảm giác phẫn nộ đến tột đỉnh dâng lên trong đầu.
“Phu quân, hắn là ai?” Chúng nữ nhịn không được truyền âm hỏi.
“Tam Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc.” Lạc Nam hai mắt nồng nặc sát cơ:
“Hay có thể nói là Càn Quân Thánh Đế!”
“Cái gì?” Chúng nữ hoa dung thất sắc, không dám tin xem lấy tên nam tử béo mập kia.
Càn Quân Đế Quốc đã bị diệt, Càn Quân Thánh Đế đã bị giết…vì sao Lạc Nam nói tên nam tử béo mập kia là Càn Quân Thánh Đế?
Không sai, ở ngay khoảnh khắc chứng kiến tên nam tử béo mập này, Lạc Nam đã có được đáp án.
Lần đó sau khi tiêu diệt Càn Quân Đế Quốc, hắn thật sự quên mất sự tồn tại của vị Tam Thánh Tử mập ú có đầu óc khù khờ, trí não chậm phát triển kia.
Bởi vì vai trò của kẻ đó quá nhạt, từ đầu đến cuối đều chỉ là con tốt thí bị Càn Quân Thánh Đế lợi dụng trong việc dùng Lạc Tư Tình thi triển mỹ nhân kế ở Tửu Sơn với hắn mà thôi.
Vậy nên Lạc Nam vô thức cho rằng Tam Thánh Tử đã chết trong cuộc chiến hỗn loạn hoặc lưu lạc ở một nơi nào đó, không đáng để hắn lưu tâm.
Nhưng hiện tại gặp mặt, tuy rằng vẫn là vẻ bề ngoài béo mập của tên Tam Thánh Tử…nhưng nhìn từ thần thái, khí độ cùng đôi mắt lạnh lùng nồng nặc hận ý kia, Lạc Nam dám khẳng định kẻ trước mặt mình là Càn Quân Thánh Đế.
Đối với ánh mắt của Càn Quân Thánh Đế, Lạc Nam không thể quen thuộc hơn được.
Đó là chưa kể tu vi của tên nam tử béo mập lúc này đã là Thánh Đế Sơ Kỳ.
Một tên Tam Thánh Tử phế vật ngu độn bẩm sinh nay đã là Thánh Đế Sơ Kỳ, ngoài việc hắn đã bị Càn Quân Thánh Đế đoạt xác trọng tu, làm sao còn cách giải thích nào phù hợp hơn được chứ?
“Phi Nhi, có chuyện gì thế?” Thanh âm sau lưng tên béo vang lên.
Đồng tử Lạc Nam co rút lại, chỉ thấy một vị thần bí nhân thân khoác áo choàng che đậy toàn thân cất giọng hỏi tên béo.
“Bẩm sư phụ, đồ đệ gặp phải kẻ thù.” Nam tử béo mập vội vàng cung kính xoay người hành lễ với nhân vật mặc áo choàng kia.
“Ồ, chính là kẻ đã diệt đi Đế Quốc của ngươi, biến ngươi thành kẻ lang bạt không có nhà?” Thần bí nhân nghiêm nghị hỏi.
“Dạ đúng!” Nam tử béo chỉ thẳng mặt Lạc Nam, giọng điệu đầy căm hận:
“Chính là hắn, Lạc Gia của hắn lòng lang dạ thú, nhận ân huệ của Càn Quân Đế Quốc ta nhưng vẫn luôn muốn bức vua thoái vị, hại phụ hoàng và vô số văn võ bá quan chết thảm.”
“Càn Quân!” Lạc Nam cười lạnh lùng: “Ta biết rõ là ngươi, không ngờ nhi tử của mình mà ngươi cũng dám đoạt xác.”
“Ngươi nói gì ta không hiểu.” Nam tử béo mập căm phẫn nói: “Ta chính là Càn Phi, Tam Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc, phụ hoàng chết rồi ngươi vẫn muốn đổ tội lỗi lên đầu người hay sao?”
“Diễn kịch giỏi lắm, một phế vật có tu vi Thánh Đế Sơ Kỳ, nếu ngươi không phải Càn Quân, tốc độ tu luyện đạt đến mức nghịch thiên như thế?” Lạc Nam khinh bỉ nói.
Cũng không biết tên khốn này giậm phải vận khí cứt chó gì, chẳng những thành công sống lại trong hình thù của tên mập, còn nhân họa đắc phúc được một vị Chí Tôn cấp cường giả thu làm đồ đệ, thân phận thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lạc Nam suy đoán sở dĩ Càn Quân có mặt được ở đây, chắc chắn là nhờ vị sư phụ Chí Tôn này dẫn theo, bằng không ngay cả người đứng đầu Càn Quân Đế Quốc cũng không đủ tư cách xuất hiện ở Dị Nguyên Hội này.
“Đủ rồi!” Thần bí nhân lạnh lùng mở miệng, Chí Tôn uy áp nặng nề tiến ra, quét thẳng về phía Lạc Nam, uy nghiêm nói:
“Phi Nhi tuy thần trí ban đầu có vấn đề nhưng thiên phú siêu quần nên mới được bổn tôn thu làm đệ tử, nếu hắn đã từng bị đoạt xác, bổn tôn không có lý do không cảm ứng được.”
Đối mặt với Chí Tôn uy áp, Lạc Nam lập tức bước lên che chắn trước mặt chúng nữ, đang muốn thi triển Vạn Cổ Bất Hủ Thân chống lại nhưng thần sắc đột nhiên hơi thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện uy áp của vị Chí Tôn này thật sự là quá yếu, yếu hơn uy áp của sư phụ Dạ Thanh Thu rất nhiều lần.
Mà hắn đã từng bất khuất chống lại uy áp của sư phụ Dạ Thanh Thu, vì vậy gần như tập thành thói quen, tuy có hơi khó chịu nhưng không hề bị uy áp của vị Chí Tôn trước mặt trấn áp triệt để, vẫn có thể dùng sự kiên cường và bản lĩnh tự thân chống lại.
“Hả?” Vị Chí Tôn hơi kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tên tiểu tử tu vi thấp kém trước mặt lại có thể chống lại uy áp của mình.
Đang muốn ra tay, thân ảnh của Dị Ưng chấp sự đã lăng không mà đến, cao giọng hô:
“Dị Nguyên Hội không cho phép động thủ, nếu các vị xung đột, mời rời khỏi nơi đây!”
“Xem như ngươi may mắn.” Chí Tôn phất óng tay áo, xoay người tiến thẳng vào con thuyền lớn nhất.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Càn Quân nhìn Lạc Nam cười gằn, đưa tay lên làm ra động tác khứa cổ, sau đó cũng chạy theo sư phụ của hắn.
“Đa tạ Dị Ưng chấp sự giải vây.” Lạc Nam chắp tay nói.
“Tại hạ chỉ làm đúng phận sự của mình.” Dị Ưng thản nhiên rời đi.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, vừa rồi xém chút nữa hắn đã thử uy lực của Tiểu Vũ Kết Giới.
Tuy rằng mình còn chưa đánh thắng được Thánh Đế tối đỉnh, nhưng ít ra cũng có thể phản kháng thay vì đụng độ Chí Tôn.
“Phu quân, chúng ta có nên rời đi hay không?” Lăng Ba lo lắng cân nhắc:
“Sau cuộc giao lưu chắc chắn Càn Quân và sư phụ hắn sẽ chặn đường chúng ta.”
“Không, đây là cơ hội để gia tăng sức mạnh, không thể rời khỏi.” Lạc Nam hít sâu một hơi:
“Sau đó đánh không lại thì nghĩ cách chuồn mất cũng không muộn.”
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, đã hắn không e ngại…các nàng cũng không cảm thấy sợ.
Chí Tôn mà thôi, không phải chưa từng đối mặt.
Tạm gác lại lo lắng, Lạc Nam cùng các nàng cũng bước đến con thuyền lớn nhất, sau khi đưa ra ngọc bội tín vật cho vị chấp sự canh giữ ngoài cửa, liền ung dung tiến vào.
Bên trong này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một cái bàn tròn to lớn như phòng nghị sự, để những khách nhân có thể ngồi thành một vòng với nhau.
Hắn và chúng nữ tìm chỗ ngồi an tọa, lặng lẽ chờ đợi giao lưu hội bắt đầu…
Nhìn lấy bà lão Ải Nhân xoay lưng đi vào mật thất, Đình Manh Manh căm tức phồng má, độc mồm nói.
“Dị Ưng chấp sự, các vị đưa ra giá trên trời ta cũng đồng ý rồi, hiện tại còn trở mặt không sửa Chí Bảo cho ta là sao?” Lạc Nam cũng bất mãn hỏi.
Không những không sửa thì cũng thôi, còn nói Chí Bảo của hắn dâm loằn thô bỉ, điều này chọc giận Lạc Nam.
Phải biết rằng Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ có ý nghĩa rất lớn đối với hắn a.
Dị Ưng sắc mặt bất đắc dĩ, vừa dẫn đường cho mấy người Lạc Nam rời khỏi thuyền luyện khí, vừa nhìn chúng nữ thở dài nói:
“Các vị thứ lỗi, nam nhân của Ải Liên Khí Tôn bỏ bà ấy theo một đám nữ nhân trẻ đẹp, thế cho nên bà ta có không có thiện chí với những kẻ phong lưu như công tử…”
“Ra là vậy.” Lạc Nam và chúng nữ đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng trách lúc đầu bà lão kia đã vốn không mấy thân thiện khi nhìn thấy bên cạnh Lạc Nam có bách mỹ vờn quanh nên mới đưa ra cái giá trên trời để làm khó dễ, sau đó lại chứng kiến Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ với 69 vị tuyệt sắc hồn cơ đang hôn mê bất tỉnh càng nổi trận lôi đình, triệt để trở mặt.
“Hừ, nhưng bà ấy cũng không thể giận cá chém thớt lên chúng ta được, đúng là bực cả mình.” Chúng nữ một mặt không vui.
“Được rồi, vì đã làm mất thời gian của các vị, tại hạ thay mặt Dị Nguyên Hội bồi thường.” Dị Ưng từ trong lồng ngực lấy ra một khối Ngọc Bội đưa đến.
“Đồ chơi này có tác dụng gì?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, lật qua lật lại Ngọc Bội oánh nhuận trên tay, nhìn qua chẳng có gì đặc biệt.
Dị Ưng đưa tay chỉ vào con thuyền lớn nhất ở giữa Dị Nguyên Hội trên biển, chậm rãi nói:
“Một năm sau ở nơi đó có tổ chức một buổi giao lưu, nhân vật được mời tham dự đa phần đều là khách quý bậc cao của Dị Nguyên Hội chúng ta, mà ngọc bội trong tay công tử chính là tín vật để tham gia.”
“Giao lưu này chủ yếu gồm có giao dịch vật phẩm, trao đổi tin tức.”
Lạc Nam hai mắt lấp lóe ánh sáng.
Những nhân vật có thể trở thành khách quý bậc cao của Dị Nguyên Hội chắc chắn đều thuộc dạng giàu chảy mỡ và thực lực cường đại, cuộc giao lưu mà bọn họ tham gia sẽ tầm thường sao?
Có thể trộn lẫn vào đám người này, tin chắc không ít thì nhiều sẽ thu được đồ tốt a, bởi lẽ đẳng cấp của bọn họ hoàn toàn khác biệt so với đám thiên kiêu tại thiên kiêu yến hội do vị Trương tiểu thư kia tổ chức.
Chỉ là không biết lần này có gặp lại con bọ kia hay không…
“Thành ý của chấp sự ta nhận vậy.” Lạc Nam nở nụ cười.
Dị Ưng lại nói: “Trong cuộc giao lưu có rất nhiều cường giả đến từ khắp nơi trong thiên hạ, nói không chừng sẽ có cả Khí Chí Tôn, lúc đó công tử có thể nhờ đến bọn hắn.”
“Đa tạ.” Lạc Nam gật gù.
“Các vị cứ tự nhiên, nơi này có đủ dịch vụ cần thiết…cần gì cứ gọi tại hạ.” Dị Ưng chắp tay rời đi.
“Phải ở nơi này đợi đến một năm nữa sao?” Chúng nữ nhìn hắn hỏi.
“Đương nhiên, một năm này xem như trăng mật của chúng ta.” Lạc Nam cười hề hề.
“Trăng mật cái đầu ngươi.” Chúng nữ liếc xéo, gò má phím hồng.
“Đi! Chúng ta đi thuê khách sạn.” Lạc Nam khoái chí nói.
…
Có chút lười biếng nằm trên giường lớn, bách mỹ vờn quanh, Lạc Nam sực nhớ ra một chuyện:
“Hình như ta còn một gói quà chưa sử dụng?”
“Đúng vậy, chính là gói quà tiểu vũ trụ.” Kim Nhi liếc xéo: “Cứ tưởng công tử mãi chìm đắm trong ôn nhu hương mà quên mất rồi chứ.”
Lạc Nam cười hắc hắc, gói quà tiểu vũ trụ là phần thưởng của nhiệm vụ mà chúng nữ hoàn thành khi lịch luyện trong Vạn Vũ Môn, khi đó các nàng vừa trở về, hắn quá vui sướng chìm đắm vào bể tình nên cũng không thèm để ý đến phần thưởng.
“Được rồi, mở ra luôn đi.” Hắn hạ lệnh.
“KENG, thành công mở ra gói quà tiểu vũ trụ.”
“KENG, ký chủ nhận được 50 hành tinh vô chủ.”
“KENG, ký chủ nhận được Tuyệt Thế Thần Thông – Tiểu Vũ Kết Giới!”
Âm thanh im bặt mà dừng.
Lạc Nam nhíu mày: “Hết rồi? chỉ có hai thứ?”
“Hết!” Kim Nhi nói.
“Móa, vậy cũng bày đặt gói quà.” Lạc Nam mắng.
“50 hành tinh và một môn Tuyệt Thế Thần Thông còn ít lắm sao?” Kim Nhi hừ một tiếng.
“Không ít.” Lạc Nam trưng ra bộ mặt làm lành.
50 hành tinh vô chủ, đây đích xác không phải con số nhỏ a.
Nếu khai mở theo cách thông thường, vậy hắn phải thu thập đủ 50 bộ Ngũ Hành Hỗn Độn Khí, không biết phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian.
Luyện hóa ngay khi còn nóng, Lạc Nam trực tiếp điều động 50 cái hành tinh từ trong Không Gian Hệ Thống tiến vào đan điền mình, bắt đầu thông qua Hóa Vũ Bá Thần Thể luyện hóa nhận chủ.
Chúng nữ thấy Lạc Nam chìm vào tu luyện cũng không quấy rầy hắn, các nàng tỷ muội kéo nhau ra ngoài tham quan Dị Nguyên Hội, tiến hành mua sắm.
Nửa năm sau, thể nội Lạc Nam chính thức chứa đựng 50 hành tinh mới, tổng cộng là 200 hành tinh tất cả, một cổ sức mạnh khổng lồ.
Lúc này hắn mới chuyển lực chú ý đến môn Tuyệt Thế Thần Thông kia.
“Tiểu Vũ Kết Giới? nghe tên cùi bắp quá…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
“Haha.” Kim Nhi bĩu môi: “Xem thử coi có cùi không.”
Tiểu Vũ Kết Giới: Môn Tuyệt Thế Thần Thông giúp người tu luyện tạo ra một kết giới nhỏ bị ảnh hưởng bởi quy tắc của Cửu Tinh Tiểu Vũ Trụ, đem tu vi của mọi sinh linh từ Chí Tôn bên trong kết giới áp chế xuống Thánh Đế tối đỉnh.
“Ô mai gót.” Lạc Nam từ trên giường nhảy dựng lên, nhịp tim đập kịch liệt, ngửa đầu gào rống:
“Có Tiểu Vũ Kết Giới, ta sợ Chí Tôn cái rắm nữa à?”
“Đừng vội mừng.” Kim Nhi cười tủm tỉm: “Xem hạn chế đi.”
Lạc Nam giật mình, vội vàng xem tiếp.
Lưu ý: thời gian tồn tại của Tiểu Vũ Kết Giới phụ thuộc vào cấp độ Hồn Tu của người thi triển, Hồn Tu càng lợi hại kéo dài được Tiểu Vũ Kết Giới càng lâu, Hồn Tu càng yếu thậm chí không đủ khả năng tạo ra Tiểu Vũ Kết Giới.
Hơn nữa địch nhân có quyền dịch chuyển hoặc sử dụng những thủ đoạn thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của kết giới.
Lạc Nam lập tức như bong bóng xì hơi, hiện tại hắn mới là Hồn Thánh Vương Hậu Kỳ, e rằng không thể duy trì Tiểu Vũ Kết Giới được lâu a.
“Đó chính là vấn đề.” Kim Nhi nói:
“Tiểu Vũ Kết Giới hữu dụng hay vô dụng còn phải xem khả năng tận dụng nó của công tử rồi.”
Lạc Nam hiểu rõ gật đầu, Tiểu Vũ Kết Giới sẽ đem tu vi của Chí Tôn rơi vào đó áp chế xuống Thánh Đế tối đỉnh, trong thời gian đó hắn phải làm gì đó để lật ngược thế trận.
Nói tóm lại tuy rằng không nghịch thiên như dự kiến nhưng Tiểu Vũ Kết Giới vẫn là Tuyệt Thế Thần Thông khiến hắn thèm thuồng.
Không chần chờ nữa, Lạc Nam khoanh chân bắt đầu tu luyện Tiểu Vũ Kết Giới.
…
Tu luyện không ngày tháng, thời gian chớp mắt đã gần kề giao lưu của các cường giả.
Dị Nguyên Hội vắng vẻ đã bắt đầu xuất hiện không ít Pháp Bảo Phi Hành, tọa kỵ cường đại…thậm chí có những khí tức từ trong không gian ngang nhiên giáng lâm, rõ ràng đều là nhân vật Chí Tôn cấp bậc.
Lạc Nam cùng chúng nữ đứng nơi đầu thuyền quan sát chư cường hàng lâm, âm thầm cảm thán thiên hạ to lớn, cường giả quả nhiên không hề ít.
Đan điền rung động, vài tôn Đại Đỉnh rung lên thèm thuồng, ngay cả trang giấy hoàng kim lặng im thời gian qua hơi cũng lắc lư, hiển nhiên đã cảm ứng được một số Vĩnh Hằng Thuộc Tính có mặt.
Lạc Nam lại âm thầm cười khổ, hắn cũng cảm giác được Vĩnh Hằng Thuộc Tính…nhưng chủ nhân của chúng nó đều là nhân vật Chí Tôn, muốn thu lấy sợ rằng không hề dễ dàng.
Đột nhiên hắn biến sắc mặt, hai mắt nhìn chằm chằm một thân ảnh vừa lướt qua.
Chúng nữ cũng chú ý đến biểu hiện khác thường của Lạc Nam, vội vàng đưa mắt nhìn theo.
Chỉ thấy kẻ mà Lạc Nam đang nhìn là một tên nam tử có bề ngoài béo ú, thần thái lại cực kỳ nghiêm nghị, hai mắt lấp lánh hữu thần.
Trong lúc Lạc Nam nhìn hắn, kẻ đó cũng đã nhìn chằm chằm Lạc Nam, nhếch môi nở nụ cười lãnh khốc.
Lạc Nam siết thật chặt nắm đấm, một cảm giác phẫn nộ đến tột đỉnh dâng lên trong đầu.
“Phu quân, hắn là ai?” Chúng nữ nhịn không được truyền âm hỏi.
“Tam Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc.” Lạc Nam hai mắt nồng nặc sát cơ:
“Hay có thể nói là Càn Quân Thánh Đế!”
“Cái gì?” Chúng nữ hoa dung thất sắc, không dám tin xem lấy tên nam tử béo mập kia.
Càn Quân Đế Quốc đã bị diệt, Càn Quân Thánh Đế đã bị giết…vì sao Lạc Nam nói tên nam tử béo mập kia là Càn Quân Thánh Đế?
Không sai, ở ngay khoảnh khắc chứng kiến tên nam tử béo mập này, Lạc Nam đã có được đáp án.
Lần đó sau khi tiêu diệt Càn Quân Đế Quốc, hắn thật sự quên mất sự tồn tại của vị Tam Thánh Tử mập ú có đầu óc khù khờ, trí não chậm phát triển kia.
Bởi vì vai trò của kẻ đó quá nhạt, từ đầu đến cuối đều chỉ là con tốt thí bị Càn Quân Thánh Đế lợi dụng trong việc dùng Lạc Tư Tình thi triển mỹ nhân kế ở Tửu Sơn với hắn mà thôi.
Vậy nên Lạc Nam vô thức cho rằng Tam Thánh Tử đã chết trong cuộc chiến hỗn loạn hoặc lưu lạc ở một nơi nào đó, không đáng để hắn lưu tâm.
Nhưng hiện tại gặp mặt, tuy rằng vẫn là vẻ bề ngoài béo mập của tên Tam Thánh Tử…nhưng nhìn từ thần thái, khí độ cùng đôi mắt lạnh lùng nồng nặc hận ý kia, Lạc Nam dám khẳng định kẻ trước mặt mình là Càn Quân Thánh Đế.
Đối với ánh mắt của Càn Quân Thánh Đế, Lạc Nam không thể quen thuộc hơn được.
Đó là chưa kể tu vi của tên nam tử béo mập lúc này đã là Thánh Đế Sơ Kỳ.
Một tên Tam Thánh Tử phế vật ngu độn bẩm sinh nay đã là Thánh Đế Sơ Kỳ, ngoài việc hắn đã bị Càn Quân Thánh Đế đoạt xác trọng tu, làm sao còn cách giải thích nào phù hợp hơn được chứ?
“Phi Nhi, có chuyện gì thế?” Thanh âm sau lưng tên béo vang lên.
Đồng tử Lạc Nam co rút lại, chỉ thấy một vị thần bí nhân thân khoác áo choàng che đậy toàn thân cất giọng hỏi tên béo.
“Bẩm sư phụ, đồ đệ gặp phải kẻ thù.” Nam tử béo mập vội vàng cung kính xoay người hành lễ với nhân vật mặc áo choàng kia.
“Ồ, chính là kẻ đã diệt đi Đế Quốc của ngươi, biến ngươi thành kẻ lang bạt không có nhà?” Thần bí nhân nghiêm nghị hỏi.
“Dạ đúng!” Nam tử béo chỉ thẳng mặt Lạc Nam, giọng điệu đầy căm hận:
“Chính là hắn, Lạc Gia của hắn lòng lang dạ thú, nhận ân huệ của Càn Quân Đế Quốc ta nhưng vẫn luôn muốn bức vua thoái vị, hại phụ hoàng và vô số văn võ bá quan chết thảm.”
“Càn Quân!” Lạc Nam cười lạnh lùng: “Ta biết rõ là ngươi, không ngờ nhi tử của mình mà ngươi cũng dám đoạt xác.”
“Ngươi nói gì ta không hiểu.” Nam tử béo mập căm phẫn nói: “Ta chính là Càn Phi, Tam Thánh Tử của Càn Quân Đế Quốc, phụ hoàng chết rồi ngươi vẫn muốn đổ tội lỗi lên đầu người hay sao?”
“Diễn kịch giỏi lắm, một phế vật có tu vi Thánh Đế Sơ Kỳ, nếu ngươi không phải Càn Quân, tốc độ tu luyện đạt đến mức nghịch thiên như thế?” Lạc Nam khinh bỉ nói.
Cũng không biết tên khốn này giậm phải vận khí cứt chó gì, chẳng những thành công sống lại trong hình thù của tên mập, còn nhân họa đắc phúc được một vị Chí Tôn cấp cường giả thu làm đồ đệ, thân phận thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lạc Nam suy đoán sở dĩ Càn Quân có mặt được ở đây, chắc chắn là nhờ vị sư phụ Chí Tôn này dẫn theo, bằng không ngay cả người đứng đầu Càn Quân Đế Quốc cũng không đủ tư cách xuất hiện ở Dị Nguyên Hội này.
“Đủ rồi!” Thần bí nhân lạnh lùng mở miệng, Chí Tôn uy áp nặng nề tiến ra, quét thẳng về phía Lạc Nam, uy nghiêm nói:
“Phi Nhi tuy thần trí ban đầu có vấn đề nhưng thiên phú siêu quần nên mới được bổn tôn thu làm đệ tử, nếu hắn đã từng bị đoạt xác, bổn tôn không có lý do không cảm ứng được.”
Đối mặt với Chí Tôn uy áp, Lạc Nam lập tức bước lên che chắn trước mặt chúng nữ, đang muốn thi triển Vạn Cổ Bất Hủ Thân chống lại nhưng thần sắc đột nhiên hơi thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện uy áp của vị Chí Tôn này thật sự là quá yếu, yếu hơn uy áp của sư phụ Dạ Thanh Thu rất nhiều lần.
Mà hắn đã từng bất khuất chống lại uy áp của sư phụ Dạ Thanh Thu, vì vậy gần như tập thành thói quen, tuy có hơi khó chịu nhưng không hề bị uy áp của vị Chí Tôn trước mặt trấn áp triệt để, vẫn có thể dùng sự kiên cường và bản lĩnh tự thân chống lại.
“Hả?” Vị Chí Tôn hơi kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tên tiểu tử tu vi thấp kém trước mặt lại có thể chống lại uy áp của mình.
Đang muốn ra tay, thân ảnh của Dị Ưng chấp sự đã lăng không mà đến, cao giọng hô:
“Dị Nguyên Hội không cho phép động thủ, nếu các vị xung đột, mời rời khỏi nơi đây!”
“Xem như ngươi may mắn.” Chí Tôn phất óng tay áo, xoay người tiến thẳng vào con thuyền lớn nhất.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Càn Quân nhìn Lạc Nam cười gằn, đưa tay lên làm ra động tác khứa cổ, sau đó cũng chạy theo sư phụ của hắn.
“Đa tạ Dị Ưng chấp sự giải vây.” Lạc Nam chắp tay nói.
“Tại hạ chỉ làm đúng phận sự của mình.” Dị Ưng thản nhiên rời đi.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, vừa rồi xém chút nữa hắn đã thử uy lực của Tiểu Vũ Kết Giới.
Tuy rằng mình còn chưa đánh thắng được Thánh Đế tối đỉnh, nhưng ít ra cũng có thể phản kháng thay vì đụng độ Chí Tôn.
“Phu quân, chúng ta có nên rời đi hay không?” Lăng Ba lo lắng cân nhắc:
“Sau cuộc giao lưu chắc chắn Càn Quân và sư phụ hắn sẽ chặn đường chúng ta.”
“Không, đây là cơ hội để gia tăng sức mạnh, không thể rời khỏi.” Lạc Nam hít sâu một hơi:
“Sau đó đánh không lại thì nghĩ cách chuồn mất cũng không muộn.”
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, đã hắn không e ngại…các nàng cũng không cảm thấy sợ.
Chí Tôn mà thôi, không phải chưa từng đối mặt.
Tạm gác lại lo lắng, Lạc Nam cùng các nàng cũng bước đến con thuyền lớn nhất, sau khi đưa ra ngọc bội tín vật cho vị chấp sự canh giữ ngoài cửa, liền ung dung tiến vào.
Bên trong này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một cái bàn tròn to lớn như phòng nghị sự, để những khách nhân có thể ngồi thành một vòng với nhau.
Hắn và chúng nữ tìm chỗ ngồi an tọa, lặng lẽ chờ đợi giao lưu hội bắt đầu…