Phải nói là đám Kim Cương Hắc Thiên Long cực kỳ khôn ngoan.
Ngày thường chúng nó khí phách vô song, bá đạo uy mãnh không gì tả nổi, lao đến đâu là gầm rống vang trời, gây nên kinh động đến đó.
Nhưng hiện tại khi nhận ra chủ nhân của mình đang hấp hối, chúng nó lại biết điều điệu thấp vô cùng, hành tẩu tuy nhanh nhưng vô cùng nhỏ nhẹ, lướt đi như gió thổi trong không gian, tuy cồng kềnh và to lớn nhưng lại không phát ra một chút tiếng động nào, thậm chí còn chủ động kích hoạt Trận Pháp bảo hộ Bá Vũ Điện, che giấu toàn bộ khí tức.
Châu Nhi có được ý thức, điều động Linh Giới Châu đem chúng nữ phóng thích ra ngoài.
“Tiểu Nam!”
Nhất thời các nàng hét lên đầy kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.
Lạc Nam lúc này đã nhìn không ra hình thù của một con người hoàn chỉnh.
Toàn thân nát bấy chỉ còn sót lại từng miếng thịt vụn dính trên khung Phật Cốt, đan điền có một lớp Bất Hủ Kinh Văn bảo vệ trôi nổi giữa bụng.
Nhìn vào bên trong, Bá Đỉnh cạn kiệt lực lượng, Hồn Nguyệt Ánh hấp hối, mấy nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi cũng đều trọng thương, mà trang giấy hoàng kim đã ảm đạm không chút ánh sáng.
Nếu không nhờ vào Phật Cốt là loại xương cốt chí cao của Phật Tu làm khung, sợ rằng đã sớm chẳng còn cơ thể.
Cũng may vẫn có một tia Bất Diệt Viêm đang cháy yếu ớt ngay tại vị trí trái tim, chính ngọn lửa sinh mạng này bảo trì sự sống của Lạc Nam còn lại cho đến thời điểm này.
Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu thật sự có thể mang đến sự bất diệt.
Để Lạc Nam tiếp tục như vậy cũng sẽ không chết, nhưng mà với hoàn cảnh chẳng có chút Nguyên Khí nào ở Tử Hải này, ngay cả Bất Diệt Viêm cũng không thể bùng cháy nữa, nếu không ra tay cứu trị thì hắn sẽ vĩnh viễn bảo trì ở trạng thái như đèn dầu loe lói như thế này.
“Hắn đối chiến với Hồn Tu, Linh Hồn ảm đạm thì cũng thôi, vì sao cơ thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến như vậy?” Thủy Triều Tịch lòng đau như cắt.
Nàng biết được Lạc Nam đụng phải Vạn Ứng Thiên của Vạn Linh Tộc, nhưng Vạn Ứng Thiên rõ ràng là Hồn Chí Tôn, đánh cho Linh Hồn của Lạc Nam gần như tan vỡ không phải điều khó hiểu, nhưng cơ thể lẽ ra phải còn lành lặn mới đúng.
Chúng nữ có cùng thắc mắc như Thủy Triều Tịch nhưng cũng không lý giải được.
Các nàng đâu biết rằng đúng là những tổn thương mà Vạn Ứng Thiên gây ra cho Lạc Nam đều ảnh hưởng đến linh hồn, còn thảm trạng trên cơ thể của hắn hoàn toàn là do phản phệ của chính hắn tạo ra.
Phản phệ khi Bất Hủ Kinh Văn hai lần kích hoạt vượt quá giới hạn, phản phệ khi cưỡng ép thi triển quá nhiều Pháp Tướng Thần Thông dù tu vi còn chưa đủ, phản phệ khi cùng lúc điều động cả Long Thần Biến và Thiên Văn Quy Hoa Quyết…
Và bị lực phản chấn cực mạnh của những lần thi triển Chí Tôn Nhất Kích.
Đỉnh điểm nhất chính là luân bàn Vĩnh Hằng Thuộc Tính do trang giấy hoàng kim thi triển.
Với từng ấy uy lực khủng bố như vậy, Lạc Nam sống sót không phải là kỳ tích, mà là nhờ Phật Cốt và Bất Diệt Viêm hộ thân.
Đổi lại là tu sĩ khác, cho dù mang cả Cấm Kỵ cũng đã sớm tan xương nát thịt rồi.
Bởi lẽ ngay cả Lục Đạo Luân Hồi Tâm và Cấm Kỵ Chi Nhãn cũng chẳng có tác dụng duy trì sự sống…
Nhưng dù là như thế, Phật Cốt lúc này cũng đã xuất hiện vô số vết rạn nứt dường như tùy lúc có thể sụp đổ, còn Bất Diệt Viêm đã yếu ớt đến cực điểm.
“Mau cứu hắn!”
Không chút do dự, Đình Manh Manh đã vội vàng lấy ra một cái bồn tắm lớn.
Chúng nữ nhìn liền hiểu ý đồ, cấp tốc lấy ra tất cả Bất Tử Dịch Thủy và Hồn Thạch Nhũ mang theo bên mình đổ vào trong bồn, tạo thành một bồn nước tràn ngập hồn lực và sinh mệnh lực.
Cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại nhỏ thêm vào một giọt Dịch Thần Kỳ, gia tăng hiệu quả lên đến trăm lần.
Lách cách…kẽo kẹt…
Phật Cốt run rẩy lẩy bẩy như một đống sắt vụn khi chúng nữ cẩn thận bế Lạc Nam lên, máu tươi nhuộm đỏ y phục của các nàng nhưng cũng chẳng có tâm tình để ý.
Cẩn thận từng li từng tí đem Lạc Nam thả vào trong bồn, hay nói đúng hơn là đem khung xương sắp nát và từng mảnh thịt vụn ngâm vào Bất Tử Dịch Thủy.
“Còn chưa được, cung cấp thêm cả Nguyên Khí để hắn hồi phục lực lượng…” Phượng Tịch Y ngưng giọng nói.
Lại lượng lớn Nguyên Dịch được lấy ra đổ vào trong bồn.
Với những tài nguyên hàng đầu như thế, thật sự có thể cải tử hoàn sinh.
Nhưng lần này mọi chuyện lại không diễn ra theo ý muốn…
“Chuyện gì thế này? Vì sao các loại tài nguyên không thể thẩm thấu vào cơ thể hắn?” Chúng nữ ngơ ngác.
Thủy Triều Tịch là Thánh Hồn Đế nên kiến thức cao nhất, nàng bắt đầu cẩn thận quan sát, nàng phát hiện thì ra bên ngoài Phật Cốt và các thương tổn của Lạc Nam còn quanh quẩn những luồng khí tức cực kỳ hỗn loạn và bá đạo.
“Đó là Chí Tôn Lực còn sót lại…” Thủy Triều Tịch hít sâu một hơi:
“Có quá nhiều loại Chí Tôn Lực còn chưa tiêu tán, chính chúng nó đã ngăn cản lực lượng từ Bất Tử Dịch Thủy các loại tài nguyên xâm nhập để trị liệu.”
Thì ra lúc Lạc Nam kích hoạt các Ngọc Bội, bản thân hắn cũng bị Chí Tôn Lực khi bạo phát ảnh hưởng.
“Vậy thì mau lập tức đánh tan đám Chí Tôn Lực đó…” Phượng Tịch Y nóng lòng nói.
Nàng vận chuyển Tịch Diệt Thánh Viêm, cố gắng thiêu đốt những luồng Chí Tôn Lực còn sót lại quanh thân Lạc Nam.
Xèo xèo xèo…
Ngay khi vừa va chạm, Tịch Diệt Thánh Viêm liền bị đám Chí Tôn Lực này phá giải sạch sẽ, thậm chí chúng nó càng trở nên táo bạo hơn.
“PHỐC!”
Từ cái đầu lâu không nguyên vẹn của Lạc Nam lại phun ra một ngụm máu…
“Mau dừng tay!” Chúng nữ biến sắc.
Phượng Tịch Y cũng là sắc mặt trắng bệch thu hồi ngọn lửa, không tưởng tượng nổi Tịch Diệt Thánh Viêm rất mạnh của mình chẳng thể làm gì được những tia Chí Tôn Lực tưởng chừng yếu ớt đó.
“Đây là sự chênh lệch cực điểm về mặt đẳng cấp, ngay cả Thánh Đế Lực cũng đừng mong xâm phạm Chí Tôn Lực.” Thủy Triều Tịch trịnh trọng nói:
“Dù chỉ là một tia Chí Tôn Lực, e rằng Thánh Đế toàn lực công kích cũng không thể phá hủy nó đâu.”
“Vậy phải tính sao đây?” Chúng nữ cắn chặt môi đến rướm máu, ngay cả tính tình lạnh lùng như Lăng Ba cũng là vành mắt đỏ lên.
“Để ta thử xem!” Tiểu Tiểu nhu thanh nói, đem Sinh Mệnh Lực phát động muốn truyền vào trong người Lạc Nam.
Nào ngờ Sinh Mệnh Lực của nàng cũng bị lớp Chí Tôn Lực bên ngoài chấn cho tiêu tán.
“Không được.” Tiểu Tiểu biểu lộ nhăn nhó.
Lần đầu tiên các nàng nhận ra chênh lệch giữa bản thân và Chí Tôn cấp cường giả lại lớn đến mức như thế.
Thủy Triều Tịch ánh mắt lóe lên, nàng cẩn thận nhìn xuống bên dưới hạ bộ của Lạc Nam, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Cũng không biết là may mắn hay cố tình, hắn vẫn biết cách bảo quản a...”
Trong lúc mấy nữ nhân khác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Thủy Triều Tịch đã cắn nhẹ bờ môi, cởi xuống ào bào của nhân ngư nữ hoàng trên thân mình.
Thân thể uyển chuyển mê đắm lòng người của người mỹ phụ hiện ra, nàng nhẹ nhàng bước vào bồn nước.
Nhất thời mấy nữ nhân khác gò má ửng đỏ, các nàng hiểu Thủy Triều Tịch sắp làm gì.
Chỉ thấy Thủy Triều Tịch lặn xuống dưới dòng nước trong suốt, đôi tay thon dài bắt lấy thứ hiếm hoi còn nguyên vẹn trên cơ thể Lạc Nam lúc này.
Tuy rằng nó đang mềm nhũn nhưng kích thước vẫn khiến nhịp tim mấy nữ đập lên thình thịch.
Thủy Triều Tịch hé mở bờ môi thơm cao quý ngậm lấy nhục côn, cánh môi và đầu lưỡi uyển chuyển hàm xúc liếm láp mơn trớn.
Theo bản năng, thứ đó lấy lại phong độ, phấn chấn hùng phong, nhanh chóng biến lớn và căng cứng, lắp đầy khoang miệng nhỏ nhắn của Thủy Triều Tịch.
Chỉ chờ có thế, nàng đem Lạc Nam nằm xuống giữa bồn, nắm lấy thân côn kê vào khe hẹp chật chội của bản thân, từng bước ngồi xuống…
“Ưm…”
Thủy Triều Tịch nhịn không được rên nhẹ một tiếng, tuy rằng hơi rát nhưng nàng vẫn cố gắng tiến vào.
Mà khi cùng hắn kết hợp, nàng rất nhanh đã động tình, suối nguồn tươi mát chảy ra trơn trượt, bắt đầu thuận lợi kết hợp.
Không có thời gian tận hưởng sự đê mê, Thủy Triều Tịch vận chuyển Linh Hồn cường đại của mình cấp tốc thông qua vị trí kết giao, bắt đầu tẩm bổ Linh Hồn của Lạc Nam.
Nàng tự mình luyện hóa Hồn Thạch Nhũ, sau đó thông qua phương thức song tu như vậy cố gắng chữa trị Linh Hồn của hắn.
Đây là cách duy nhất để trị thương cho Lạc Nam trong tình cảnh này khi mà miệng và cổ họng của hắn đều nát bấy, làm sao có thể nuốt tài nguyên vào cơ thể được.
Chúng nữ tuy rằng có chút thẹn thùng khi chứng kiến khung cảnh hương diễm như vậy, nhưng lo lắng cho thương thế của nam nhân vì vậy chẳng có ai rời đi, ngược lại đứng ở bên bồn quan sát.
“Các tỷ muội cũng hỗ trợ đi!” Thủy Triều Tịch thẳng thừng nói:
“Ta chỉ có thể giúp phu quân trị thương Linh Hồn, còn khôi phục lực lượng và thân thể phải nhờ đến các ngươi.”
“Để thiếp!” Tiểu Sư nghiêm túc nói, nàng liền hóa hình thành dáng vẻ nhân loại, làn da bánh mật và cơ thể dẻo dai màu mỡ đã hiện ra.
Tiểu Sư đã sớm cùng Lạc Nam thể xác và linh hồn kết hợp từ lâu nên cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả, bắt đầu cùng Thủy Triều Tịch luân phiên kết hợp, từng người ngồi lên trợ giúp nam nhân của mình hồi phục.
Nhưng đáng tiếc là tu vi của Tiểu Sư chỉ là Yêu Thánh Hoàng, hiệu quả khi song tu của nàng mang lại quá thấp, không sánh bằng được một Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ như Thủy Triều Tịch.
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, biết rằng chuyện gì đến cũng nên đến…
Điều khiến không ai nghĩ đến là lúc này Lăng Ba lại chủ động bước lên, trong trẻo nói:
“Để ta lên, các tỷ muội khác chờ cơ hội sau đi, tin rằng phu quân cũng không muốn lấy đi lần đầu của các ngươi trong hoàn cảnh éo le như thế này.”
“Một mình tỷ làm sao đủ?” Thải Quỳnh Dao lo lắng nói:
“Tỷ cũng là Thánh Hoàng mà thôi, hay là để tất cả chúng ta cùng lên?”
“Không cần.” Trong mắt Lăng Ba lóe lên một tia mị ý hiếm thấy:
“Thật ra ta sở hữu thể chất đặc biệt, một mình có thể giúp được hắn rồi!”
“Còn có chuyện như vậy?” Chúng nữ giật mình, ở chung lâu như thế rồi, chưa từng nghe Lăng Ba có được Thể Chất.
“Ngay cả Thường Nga cũng không biết, làm sao các ngươi biết được?” Lăng Ba nhỏ giọng thì thầm:
“Thể chất này chỉ phát huy tác dụng khi đã phá thân mà thôi.”
Chúng nữ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là song tu rồi.
“Các tỷ muội tránh mặt một chút được không?” Lăng Ba cắn cắn môi đề nghị.
Da mặt của nàng mỏng, lần đầu quyết định trao thân, không dám để tỷ muội ở bên cạnh xem lấy.
“Hiểu mà…” Chúng nữ nhìn nhau nở nụ cười, vội vàng kéo nhau vào bên trong.
Ngay cả Tiểu Sư cùng Thủy Triều Tịch cũng hiểu ý đứng lên rời khỏi bồn, Thủy Triều Tịch nói rằng:
“Linh Hồn của hắn đã phục hồi tám phần mười, chỉ là cơ thể còn tan nát và tinh thần còn đang mê mang, tin rằng một khi có lực lượng tiến vào, hắn sẽ thức giấc.”
“Đa tạ…” Lăng Ba nhu hòa nói.
“Ngốc, đều là tỷ muội một nhà.” Thủy Triều Tịch dùng ánh mắt động viên nhìn nàng, sau đó mới cùng Tiểu Sư tạm thời rời khỏi.
Lăng Ba hít sâu một hơi để bản thân tỉnh táo, nàng nhỏ giọng thầm thì như muốn trấn an bản thân mình: “Đây là trị thương, không có gì để ngại ngùng…”
Nhớ lại lần trước nam nhân tắm cho mình bên dưới hồ băng, nàng nhất thời quên đi xấu hổ, bàn tay như ngọc kéo xuống thắt lưng.
Áo xanh tung bay, mỹ nhân như ngọc…
Búi tóc cao phía sau đầu, Lăng Ba thả người vào trong bồn.
“Tiện nghi ngươi…”
Nàng ôm đầu lâu của Lạc Nam hôn nhẹ lên vị trí môi hắn, hay nói đúng hơn là hôn lên xương cốt.
Theo sau đó, một tay run rẩy duỗi xuống nắm lấy nhục côn vuốt ve nhè nhẹ, một tay khác cũng mơn trớn lên đầu nhũ hoa, mơn trớn xuống nơi tư mật thần bí giữa hai chân mình để tìm kiếm cảm giác.
Trong lúc nam nhân lặng yên bất động, nữ nhân chỉ còn cách tự thân vận động.
“Ừmmm…”
Cảm nhận được bên dưới của mình đã ướt át, Lăng Ba học theo Thủy Triều Tịch tách ra đôi chân dài, lấy can đảm từ từ ngồi xuống.
Trượt…
Bởi vì vẫn còn trinh nguyên, Lăng Ba hoàn toàn không có kinh nghiệm, thật chẳng hiểu nỗi làm sao để thứ to lớn ấy có thể tiến vào nơi nhỏ bé của mình, nhất là khi nàng còn phải tự thân chủ động.
Lại trượt thêm vài lần…
Đè nén nội tâm xấu hổ, Lăng Ba cố gắng mở rộng hai chân nhất có thể…dùng cả Băng Lực để cố định khúc côn của hắn dựng thẳng một chỗ.
“A…”
Rốt cuộc theo một tiếng rên rỉ đau đớn, chân mày Lăng Ba hơi nhíu lại, thứ vừa cứng vừa nóng như một thanh sắt nung đó đã từng chút chen vào.
“Thật sự to quá…Thường Nga các nàng vậy mà có thể gánh nổi…” Lăng Ba than thở, chỉ mới tiến vào một phần đã khiến nàng cảm giác như toàn thân rách ra.
Lại dùng lực ngồi xuống…
“Ư, vào hết rồi!”
Máu đào lan tràn, Lăng Ba rên rỉ cao vút, chưa bao giờ cơ thể đầy ắp đến như vậy, cảm giác thật kỳ lạ.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc hai người kết hợp đó, xương cốt bên trong cơ thể của Lăng Ba như được giải phóng gông cùm xiềng xích.
Toàn bộ xương cốt bên trong hóa thành một màu xanh biếc lại trong suốt như lam sắc thủy tinh.
Một cổ băng hàn tinh khiết phô thiên cái địa từ cơ thể Lăng Ba thẩm thấu mà ra, nhanh chóng đem toàn bộ nàng và Lạc Nam đóng băng vào bên trong, duy trì ở tư thế nữ trên nam dưới như một pho tượng âm dương giao thoa tuyệt hảo.
Nếu có người ở đây nhìn vào, chắc chắn sẽ phát hiện điều dị thường.
Bởi vì bên trong lớp băng giá bao phủ đó lại ẩn chứa một nguồn lực lượng cực kỳ khổng lồ.
Lực lượng đó là tài nguyên Băng Hệ cao cấp bậc nhất, nó giúp cho người ở bên trong rèn luyện thân thể, khôi phục vết thương, thậm chí là đẩy nhanh tốc độ tu luyện Băng Nguyên Lực.
Ẩn bên trong lớp băng, có thể nhìn thấy máu thịt của Lạc Nam đang sinh sôi một cách điên cuồng, cường độ cơ thể sau trận đại chiến bắt đầu gia tăng…
“Tốt rồi…”
Lăng Ba cũng bị đóng băng cùng Lạc Nam nhưng ý thức của nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn thấy biến hóa của hắn, nàng thỏa mãn nở một nụ cười:
“Nguyên Băng Cốt Thể không làm ta thất vọng…”
Ngày thường chúng nó khí phách vô song, bá đạo uy mãnh không gì tả nổi, lao đến đâu là gầm rống vang trời, gây nên kinh động đến đó.
Nhưng hiện tại khi nhận ra chủ nhân của mình đang hấp hối, chúng nó lại biết điều điệu thấp vô cùng, hành tẩu tuy nhanh nhưng vô cùng nhỏ nhẹ, lướt đi như gió thổi trong không gian, tuy cồng kềnh và to lớn nhưng lại không phát ra một chút tiếng động nào, thậm chí còn chủ động kích hoạt Trận Pháp bảo hộ Bá Vũ Điện, che giấu toàn bộ khí tức.
Châu Nhi có được ý thức, điều động Linh Giới Châu đem chúng nữ phóng thích ra ngoài.
“Tiểu Nam!”
Nhất thời các nàng hét lên đầy kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.
Lạc Nam lúc này đã nhìn không ra hình thù của một con người hoàn chỉnh.
Toàn thân nát bấy chỉ còn sót lại từng miếng thịt vụn dính trên khung Phật Cốt, đan điền có một lớp Bất Hủ Kinh Văn bảo vệ trôi nổi giữa bụng.
Nhìn vào bên trong, Bá Đỉnh cạn kiệt lực lượng, Hồn Nguyệt Ánh hấp hối, mấy nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi cũng đều trọng thương, mà trang giấy hoàng kim đã ảm đạm không chút ánh sáng.
Nếu không nhờ vào Phật Cốt là loại xương cốt chí cao của Phật Tu làm khung, sợ rằng đã sớm chẳng còn cơ thể.
Cũng may vẫn có một tia Bất Diệt Viêm đang cháy yếu ớt ngay tại vị trí trái tim, chính ngọn lửa sinh mạng này bảo trì sự sống của Lạc Nam còn lại cho đến thời điểm này.
Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu thật sự có thể mang đến sự bất diệt.
Để Lạc Nam tiếp tục như vậy cũng sẽ không chết, nhưng mà với hoàn cảnh chẳng có chút Nguyên Khí nào ở Tử Hải này, ngay cả Bất Diệt Viêm cũng không thể bùng cháy nữa, nếu không ra tay cứu trị thì hắn sẽ vĩnh viễn bảo trì ở trạng thái như đèn dầu loe lói như thế này.
“Hắn đối chiến với Hồn Tu, Linh Hồn ảm đạm thì cũng thôi, vì sao cơ thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến như vậy?” Thủy Triều Tịch lòng đau như cắt.
Nàng biết được Lạc Nam đụng phải Vạn Ứng Thiên của Vạn Linh Tộc, nhưng Vạn Ứng Thiên rõ ràng là Hồn Chí Tôn, đánh cho Linh Hồn của Lạc Nam gần như tan vỡ không phải điều khó hiểu, nhưng cơ thể lẽ ra phải còn lành lặn mới đúng.
Chúng nữ có cùng thắc mắc như Thủy Triều Tịch nhưng cũng không lý giải được.
Các nàng đâu biết rằng đúng là những tổn thương mà Vạn Ứng Thiên gây ra cho Lạc Nam đều ảnh hưởng đến linh hồn, còn thảm trạng trên cơ thể của hắn hoàn toàn là do phản phệ của chính hắn tạo ra.
Phản phệ khi Bất Hủ Kinh Văn hai lần kích hoạt vượt quá giới hạn, phản phệ khi cưỡng ép thi triển quá nhiều Pháp Tướng Thần Thông dù tu vi còn chưa đủ, phản phệ khi cùng lúc điều động cả Long Thần Biến và Thiên Văn Quy Hoa Quyết…
Và bị lực phản chấn cực mạnh của những lần thi triển Chí Tôn Nhất Kích.
Đỉnh điểm nhất chính là luân bàn Vĩnh Hằng Thuộc Tính do trang giấy hoàng kim thi triển.
Với từng ấy uy lực khủng bố như vậy, Lạc Nam sống sót không phải là kỳ tích, mà là nhờ Phật Cốt và Bất Diệt Viêm hộ thân.
Đổi lại là tu sĩ khác, cho dù mang cả Cấm Kỵ cũng đã sớm tan xương nát thịt rồi.
Bởi lẽ ngay cả Lục Đạo Luân Hồi Tâm và Cấm Kỵ Chi Nhãn cũng chẳng có tác dụng duy trì sự sống…
Nhưng dù là như thế, Phật Cốt lúc này cũng đã xuất hiện vô số vết rạn nứt dường như tùy lúc có thể sụp đổ, còn Bất Diệt Viêm đã yếu ớt đến cực điểm.
“Mau cứu hắn!”
Không chút do dự, Đình Manh Manh đã vội vàng lấy ra một cái bồn tắm lớn.
Chúng nữ nhìn liền hiểu ý đồ, cấp tốc lấy ra tất cả Bất Tử Dịch Thủy và Hồn Thạch Nhũ mang theo bên mình đổ vào trong bồn, tạo thành một bồn nước tràn ngập hồn lực và sinh mệnh lực.
Cảm thấy vẫn còn chưa đủ, lại nhỏ thêm vào một giọt Dịch Thần Kỳ, gia tăng hiệu quả lên đến trăm lần.
Lách cách…kẽo kẹt…
Phật Cốt run rẩy lẩy bẩy như một đống sắt vụn khi chúng nữ cẩn thận bế Lạc Nam lên, máu tươi nhuộm đỏ y phục của các nàng nhưng cũng chẳng có tâm tình để ý.
Cẩn thận từng li từng tí đem Lạc Nam thả vào trong bồn, hay nói đúng hơn là đem khung xương sắp nát và từng mảnh thịt vụn ngâm vào Bất Tử Dịch Thủy.
“Còn chưa được, cung cấp thêm cả Nguyên Khí để hắn hồi phục lực lượng…” Phượng Tịch Y ngưng giọng nói.
Lại lượng lớn Nguyên Dịch được lấy ra đổ vào trong bồn.
Với những tài nguyên hàng đầu như thế, thật sự có thể cải tử hoàn sinh.
Nhưng lần này mọi chuyện lại không diễn ra theo ý muốn…
“Chuyện gì thế này? Vì sao các loại tài nguyên không thể thẩm thấu vào cơ thể hắn?” Chúng nữ ngơ ngác.
Thủy Triều Tịch là Thánh Hồn Đế nên kiến thức cao nhất, nàng bắt đầu cẩn thận quan sát, nàng phát hiện thì ra bên ngoài Phật Cốt và các thương tổn của Lạc Nam còn quanh quẩn những luồng khí tức cực kỳ hỗn loạn và bá đạo.
“Đó là Chí Tôn Lực còn sót lại…” Thủy Triều Tịch hít sâu một hơi:
“Có quá nhiều loại Chí Tôn Lực còn chưa tiêu tán, chính chúng nó đã ngăn cản lực lượng từ Bất Tử Dịch Thủy các loại tài nguyên xâm nhập để trị liệu.”
Thì ra lúc Lạc Nam kích hoạt các Ngọc Bội, bản thân hắn cũng bị Chí Tôn Lực khi bạo phát ảnh hưởng.
“Vậy thì mau lập tức đánh tan đám Chí Tôn Lực đó…” Phượng Tịch Y nóng lòng nói.
Nàng vận chuyển Tịch Diệt Thánh Viêm, cố gắng thiêu đốt những luồng Chí Tôn Lực còn sót lại quanh thân Lạc Nam.
Xèo xèo xèo…
Ngay khi vừa va chạm, Tịch Diệt Thánh Viêm liền bị đám Chí Tôn Lực này phá giải sạch sẽ, thậm chí chúng nó càng trở nên táo bạo hơn.
“PHỐC!”
Từ cái đầu lâu không nguyên vẹn của Lạc Nam lại phun ra một ngụm máu…
“Mau dừng tay!” Chúng nữ biến sắc.
Phượng Tịch Y cũng là sắc mặt trắng bệch thu hồi ngọn lửa, không tưởng tượng nổi Tịch Diệt Thánh Viêm rất mạnh của mình chẳng thể làm gì được những tia Chí Tôn Lực tưởng chừng yếu ớt đó.
“Đây là sự chênh lệch cực điểm về mặt đẳng cấp, ngay cả Thánh Đế Lực cũng đừng mong xâm phạm Chí Tôn Lực.” Thủy Triều Tịch trịnh trọng nói:
“Dù chỉ là một tia Chí Tôn Lực, e rằng Thánh Đế toàn lực công kích cũng không thể phá hủy nó đâu.”
“Vậy phải tính sao đây?” Chúng nữ cắn chặt môi đến rướm máu, ngay cả tính tình lạnh lùng như Lăng Ba cũng là vành mắt đỏ lên.
“Để ta thử xem!” Tiểu Tiểu nhu thanh nói, đem Sinh Mệnh Lực phát động muốn truyền vào trong người Lạc Nam.
Nào ngờ Sinh Mệnh Lực của nàng cũng bị lớp Chí Tôn Lực bên ngoài chấn cho tiêu tán.
“Không được.” Tiểu Tiểu biểu lộ nhăn nhó.
Lần đầu tiên các nàng nhận ra chênh lệch giữa bản thân và Chí Tôn cấp cường giả lại lớn đến mức như thế.
Thủy Triều Tịch ánh mắt lóe lên, nàng cẩn thận nhìn xuống bên dưới hạ bộ của Lạc Nam, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Cũng không biết là may mắn hay cố tình, hắn vẫn biết cách bảo quản a...”
Trong lúc mấy nữ nhân khác còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Thủy Triều Tịch đã cắn nhẹ bờ môi, cởi xuống ào bào của nhân ngư nữ hoàng trên thân mình.
Thân thể uyển chuyển mê đắm lòng người của người mỹ phụ hiện ra, nàng nhẹ nhàng bước vào bồn nước.
Nhất thời mấy nữ nhân khác gò má ửng đỏ, các nàng hiểu Thủy Triều Tịch sắp làm gì.
Chỉ thấy Thủy Triều Tịch lặn xuống dưới dòng nước trong suốt, đôi tay thon dài bắt lấy thứ hiếm hoi còn nguyên vẹn trên cơ thể Lạc Nam lúc này.
Tuy rằng nó đang mềm nhũn nhưng kích thước vẫn khiến nhịp tim mấy nữ đập lên thình thịch.
Thủy Triều Tịch hé mở bờ môi thơm cao quý ngậm lấy nhục côn, cánh môi và đầu lưỡi uyển chuyển hàm xúc liếm láp mơn trớn.
Theo bản năng, thứ đó lấy lại phong độ, phấn chấn hùng phong, nhanh chóng biến lớn và căng cứng, lắp đầy khoang miệng nhỏ nhắn của Thủy Triều Tịch.
Chỉ chờ có thế, nàng đem Lạc Nam nằm xuống giữa bồn, nắm lấy thân côn kê vào khe hẹp chật chội của bản thân, từng bước ngồi xuống…
“Ưm…”
Thủy Triều Tịch nhịn không được rên nhẹ một tiếng, tuy rằng hơi rát nhưng nàng vẫn cố gắng tiến vào.
Mà khi cùng hắn kết hợp, nàng rất nhanh đã động tình, suối nguồn tươi mát chảy ra trơn trượt, bắt đầu thuận lợi kết hợp.
Không có thời gian tận hưởng sự đê mê, Thủy Triều Tịch vận chuyển Linh Hồn cường đại của mình cấp tốc thông qua vị trí kết giao, bắt đầu tẩm bổ Linh Hồn của Lạc Nam.
Nàng tự mình luyện hóa Hồn Thạch Nhũ, sau đó thông qua phương thức song tu như vậy cố gắng chữa trị Linh Hồn của hắn.
Đây là cách duy nhất để trị thương cho Lạc Nam trong tình cảnh này khi mà miệng và cổ họng của hắn đều nát bấy, làm sao có thể nuốt tài nguyên vào cơ thể được.
Chúng nữ tuy rằng có chút thẹn thùng khi chứng kiến khung cảnh hương diễm như vậy, nhưng lo lắng cho thương thế của nam nhân vì vậy chẳng có ai rời đi, ngược lại đứng ở bên bồn quan sát.
“Các tỷ muội cũng hỗ trợ đi!” Thủy Triều Tịch thẳng thừng nói:
“Ta chỉ có thể giúp phu quân trị thương Linh Hồn, còn khôi phục lực lượng và thân thể phải nhờ đến các ngươi.”
“Để thiếp!” Tiểu Sư nghiêm túc nói, nàng liền hóa hình thành dáng vẻ nhân loại, làn da bánh mật và cơ thể dẻo dai màu mỡ đã hiện ra.
Tiểu Sư đã sớm cùng Lạc Nam thể xác và linh hồn kết hợp từ lâu nên cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả, bắt đầu cùng Thủy Triều Tịch luân phiên kết hợp, từng người ngồi lên trợ giúp nam nhân của mình hồi phục.
Nhưng đáng tiếc là tu vi của Tiểu Sư chỉ là Yêu Thánh Hoàng, hiệu quả khi song tu của nàng mang lại quá thấp, không sánh bằng được một Hồn Thánh Đế Hậu Kỳ như Thủy Triều Tịch.
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, biết rằng chuyện gì đến cũng nên đến…
Điều khiến không ai nghĩ đến là lúc này Lăng Ba lại chủ động bước lên, trong trẻo nói:
“Để ta lên, các tỷ muội khác chờ cơ hội sau đi, tin rằng phu quân cũng không muốn lấy đi lần đầu của các ngươi trong hoàn cảnh éo le như thế này.”
“Một mình tỷ làm sao đủ?” Thải Quỳnh Dao lo lắng nói:
“Tỷ cũng là Thánh Hoàng mà thôi, hay là để tất cả chúng ta cùng lên?”
“Không cần.” Trong mắt Lăng Ba lóe lên một tia mị ý hiếm thấy:
“Thật ra ta sở hữu thể chất đặc biệt, một mình có thể giúp được hắn rồi!”
“Còn có chuyện như vậy?” Chúng nữ giật mình, ở chung lâu như thế rồi, chưa từng nghe Lăng Ba có được Thể Chất.
“Ngay cả Thường Nga cũng không biết, làm sao các ngươi biết được?” Lăng Ba nhỏ giọng thì thầm:
“Thể chất này chỉ phát huy tác dụng khi đã phá thân mà thôi.”
Chúng nữ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là song tu rồi.
“Các tỷ muội tránh mặt một chút được không?” Lăng Ba cắn cắn môi đề nghị.
Da mặt của nàng mỏng, lần đầu quyết định trao thân, không dám để tỷ muội ở bên cạnh xem lấy.
“Hiểu mà…” Chúng nữ nhìn nhau nở nụ cười, vội vàng kéo nhau vào bên trong.
Ngay cả Tiểu Sư cùng Thủy Triều Tịch cũng hiểu ý đứng lên rời khỏi bồn, Thủy Triều Tịch nói rằng:
“Linh Hồn của hắn đã phục hồi tám phần mười, chỉ là cơ thể còn tan nát và tinh thần còn đang mê mang, tin rằng một khi có lực lượng tiến vào, hắn sẽ thức giấc.”
“Đa tạ…” Lăng Ba nhu hòa nói.
“Ngốc, đều là tỷ muội một nhà.” Thủy Triều Tịch dùng ánh mắt động viên nhìn nàng, sau đó mới cùng Tiểu Sư tạm thời rời khỏi.
Lăng Ba hít sâu một hơi để bản thân tỉnh táo, nàng nhỏ giọng thầm thì như muốn trấn an bản thân mình: “Đây là trị thương, không có gì để ngại ngùng…”
Nhớ lại lần trước nam nhân tắm cho mình bên dưới hồ băng, nàng nhất thời quên đi xấu hổ, bàn tay như ngọc kéo xuống thắt lưng.
Áo xanh tung bay, mỹ nhân như ngọc…
Búi tóc cao phía sau đầu, Lăng Ba thả người vào trong bồn.
“Tiện nghi ngươi…”
Nàng ôm đầu lâu của Lạc Nam hôn nhẹ lên vị trí môi hắn, hay nói đúng hơn là hôn lên xương cốt.
Theo sau đó, một tay run rẩy duỗi xuống nắm lấy nhục côn vuốt ve nhè nhẹ, một tay khác cũng mơn trớn lên đầu nhũ hoa, mơn trớn xuống nơi tư mật thần bí giữa hai chân mình để tìm kiếm cảm giác.
Trong lúc nam nhân lặng yên bất động, nữ nhân chỉ còn cách tự thân vận động.
“Ừmmm…”
Cảm nhận được bên dưới của mình đã ướt át, Lăng Ba học theo Thủy Triều Tịch tách ra đôi chân dài, lấy can đảm từ từ ngồi xuống.
Trượt…
Bởi vì vẫn còn trinh nguyên, Lăng Ba hoàn toàn không có kinh nghiệm, thật chẳng hiểu nỗi làm sao để thứ to lớn ấy có thể tiến vào nơi nhỏ bé của mình, nhất là khi nàng còn phải tự thân chủ động.
Lại trượt thêm vài lần…
Đè nén nội tâm xấu hổ, Lăng Ba cố gắng mở rộng hai chân nhất có thể…dùng cả Băng Lực để cố định khúc côn của hắn dựng thẳng một chỗ.
“A…”
Rốt cuộc theo một tiếng rên rỉ đau đớn, chân mày Lăng Ba hơi nhíu lại, thứ vừa cứng vừa nóng như một thanh sắt nung đó đã từng chút chen vào.
“Thật sự to quá…Thường Nga các nàng vậy mà có thể gánh nổi…” Lăng Ba than thở, chỉ mới tiến vào một phần đã khiến nàng cảm giác như toàn thân rách ra.
Lại dùng lực ngồi xuống…
“Ư, vào hết rồi!”
Máu đào lan tràn, Lăng Ba rên rỉ cao vút, chưa bao giờ cơ thể đầy ắp đến như vậy, cảm giác thật kỳ lạ.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc hai người kết hợp đó, xương cốt bên trong cơ thể của Lăng Ba như được giải phóng gông cùm xiềng xích.
Toàn bộ xương cốt bên trong hóa thành một màu xanh biếc lại trong suốt như lam sắc thủy tinh.
Một cổ băng hàn tinh khiết phô thiên cái địa từ cơ thể Lăng Ba thẩm thấu mà ra, nhanh chóng đem toàn bộ nàng và Lạc Nam đóng băng vào bên trong, duy trì ở tư thế nữ trên nam dưới như một pho tượng âm dương giao thoa tuyệt hảo.
Nếu có người ở đây nhìn vào, chắc chắn sẽ phát hiện điều dị thường.
Bởi vì bên trong lớp băng giá bao phủ đó lại ẩn chứa một nguồn lực lượng cực kỳ khổng lồ.
Lực lượng đó là tài nguyên Băng Hệ cao cấp bậc nhất, nó giúp cho người ở bên trong rèn luyện thân thể, khôi phục vết thương, thậm chí là đẩy nhanh tốc độ tu luyện Băng Nguyên Lực.
Ẩn bên trong lớp băng, có thể nhìn thấy máu thịt của Lạc Nam đang sinh sôi một cách điên cuồng, cường độ cơ thể sau trận đại chiến bắt đầu gia tăng…
“Tốt rồi…”
Lăng Ba cũng bị đóng băng cùng Lạc Nam nhưng ý thức của nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn thấy biến hóa của hắn, nàng thỏa mãn nở một nụ cười:
“Nguyên Băng Cốt Thể không làm ta thất vọng…”