“Ồ, lại là Khôi Lỗi à?”
Lạc Nam nghe lời của Dạ Thanh Thu mà cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện nguyên nhân ba tên trưởng lão của Vạn Linh Tộc có diện mạo giống nhau như đúc không phải vì bọn chúng là huynh đệ sinh ba, mà cả ba tên sử dụng cùng chung một loại khôi lỗi cao cấp, cơ thể đã có sức mạnh và độ chống chịu sánh ngang với Cửu Tinh Thánh Bảo.
Cách làm này cực kỳ đáng gờm, bởi vì Vạn Linh Tộc là chủng loại Hồn Tu mà không phải Thể Tu nên có nhục thân vô cùng yếu ớt, việc sử dụng Khôi Lỗi thay thế nhục thân thật sự khiến bọn chúng vừa gia tăng chiến lực, vừa khắc phục được điểm yếu đáng ngại.
“Hừ, đám người này thủ đoạn thật nhiều, sợ rằng thân xác và linh hồn thật sự của bọn chúng giấu ở Vạn Linh Tộc, dù hiện tại có đánh tan đám khôi lỗi và tất cả Linh Hồn có mặt ở đây cũng không thể thật sự giết chúng.’’ Thủy Triều Tịch yêu kiều hừ một tiếng.
“Đánh nhanh rút gọn!” Dạ Thanh Thu sắc mặt trở nên kiên quyết, hướng Lạc Nam truyền âm:
“Giao cho ngươi cướp Vĩnh Hằng Thủy, chúng ta cầm chân ba tên trưởng lão.”
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, không tiếp tục đứng bên ngoài quan sát náo nhiệt nữa, ngược lại lập tức thi triển Dịch Chuyển Tức Thời hướng về phía Vạn Ứng Khang lao đến.
“Có bổn trưởng lão ở đây, ngươi đừng hòng đọng vào sợi tóc thiếu chủ.” Vạn Căn gầm lên một tiếng.
Số lượng Linh Hồn mà hắn điều động lên đến con số 500, vượt xa Vạn Dương và Vạn Vật, Sát Thế và Chiến Thế cũng kinh hồn hơn, toàn bộ đều nhắm về phía Lạc Nam.
“Ngươi xem lão nương là người vô hình sao?” Dạ Thanh Thu nở một nụ cười lãnh khốc:
“Phệ Quang Luyện Ám – Vĩnh Dạ Hàng Lâm!”
Theo tiếng cười của nàng vừa dứt, toàn bộ ánh sáng trong phạm vi vạn dặm toàn bộ biến mất, bóng tối bao phủ đất trời, màn đêm thăm thẳm kỳ dị khiến ngay cả những cường giả đồng cấp cũng không thể quan sát toàn cảnh xung quanh, ngay cả thần thức cũng không thể quan sát.
Tất cả người đang tham chiến như rơi vào lĩnh vực bóng đêm, nơi mà chỉ có chủ nhân duy nhất là Dạ Thanh Thu quan sát được toàn cục.
“Đáng giận, nàng ngay cả người nhà cũng tác động sao?” Thủy Triều Tịch bất đắc dĩ, ở trong bóng tối nàng không tìm thấy mục tiêu công kích, mọi thứ đều quá mơ hồ.
“Chỉ có thể chiến đấu bằng trực giác.” Tử Toàn Cơ không mấy quan trọng, tuy rằng nàng lúc này không còn nhìn thấy thứ gì nhưng nàng vẫn cảm nhận được địch nhân vẫn còn bị nhốt trong Thiên La Địa Võng của mình là được.
“Khốn kiếp, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?” Ba tên trưởng lão Vạn Linh Tộc âm thầm cảm thấy bất an.
Lạc Nam cười khổ lắc đầu, ngay cả Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của hắn lúc này cũng không thể quan sát được một tia ánh sáng.
Dạ Thanh Thu đã thi triển môn công pháp cấp bậc Chí Tôn mà hắn đưa cho nàng, đó chính là Phệ Quang Luyện Ám Công.
Ánh sáng trong phạm vi này không phải biến mất, mà toàn bộ đã bị Dạ Thanh Thu nuốt chửng, đổi lại bóng tối hùng mạnh sẽ giáng lâm, làm tất cả đối thủ lạc mất phương hướng, ngay cả dù ở trong phạm vi Thế của mình, đối thủ cũng không thể cảm ứng được khí tức của Dạ Thanh Thu.
Chí Tôn cấp Công Pháp thể hiện uy năng vượt trội của nó, trong lúc nhất thời chỉ có một mình Dạ Thanh Thu là tự do hành động, Thủy Triều Tịch, Tử Toàn Cơ đều bị ảnh hưởng.
Nhưng điều đó không làm Lạc Nam bỏ cuộc, hắn mở ra con mắt thứ ba giữa trán mình.
Thần thánh uy nghi, vô hỉ vô bi, ánh sáng nhàn nhạt chìm trong đêm tối nhưng lại như có thể soi sáng tất cả mọi thiện ác trong đất trời.
Chính là Phật Nhãn.
Phật Nhãn được kích hoạt không giúp Lạc Nam quan sát được trong lĩnh vực bóng tối của Dạ Thanh Thu, nhưng nó lại khiến Lạc Nam cảm nhận được thiện và ác trong lòng mỗi người.
Từ đó, Lạc Nam đã xác định được vị trí của Vạn Ứng Khang, bởi vì ở tại nơi đó ác ý và hận ý đối với hắn đang bùng phát mãnh liệt nhất.
“Chết!”
Bá Lực Chưởng ngưng tụ trong tay, một chưởng phô thiên cái địa nhắm về nơi đó hung hăng xuyên phá mà ra.
KENG! KENG! KENG! KENG!...
Trong bóng đêm vô tận, ánh sáng loe lói thỉnh thoảng quét ngang của Hắc Nguyệt Đao không ngừng lóe lên.
Dạ Thanh Thu như một sát thủ săn mồi trong đêm đúng nghĩa, những nơi có đao khí chém ra, lại vang lên một thanh âm gào thét thảm thiết.
Hiển nhiên cứ mỗi lần Dạ Thanh Thu xuất đao, liền có một Linh Hồn của Vạn Căn bị chém chết.
Chỉ mới ngắn ngũi vài giây đồng hồ, số lượng Linh Hồn mà Vạn Căn tổn thất đã gần năm chục, Hắc Nguyệt Đao là Binh Nhân Tộc, Linh Hồn với độ phòng ngự không cao gặp phải nó chẳng khác nào gặp phải thiên địch, ngay cả trì hoãn một chút cũng không có.
“Khanh khách, đây chính là sự chênh lệch giữa Chí Tôn Công Pháp và Cửu Tinh Thánh Công.”
Dạ Thanh Thu lại một đao chém ra, ba luồng linh hồn biến thành nhiều mảnh, Hắc Nguyệt Đao còn hấp thụ sạch sẽ xem như chất dinh dưỡng.
Lạc Nam tu vi còn thấp, mặc dù sở hữu nhiều loại thủ đoạn cấp Chí Tôn nhưng không thể phát huy toàn bộ uy năng của chúng, nhưng dù vậy cũng đã có thể vượt đại cảnh giới để chiến đấu.
Còn Dạ Thanh Thu thì khác, nàng là Thánh Đế Viên Mãn, đối thủ cũng là Thánh Đế Viên Mãn.
Bản thân nàng tu luyện Chí Tôn Công Pháp nhưng đối thủ thì không, sự chênh lệch liền thể hiện cực kỳ rõ ràng.
Có thể nói là nhất phương nghiền ép.
“Khốn nạn, không thể cứ tiếp tục như vậy, phải tìm cách xua tan bóng đêm chết tiệt này.” Cảm nhận được mình không ngừng tổn thất Linh Hồn, Vạn Căn ngửa đầu gầm thét.
Hắn cũng là thủ đoạn đầy mình, liền lấy ra một tấm Phổ Quang Phù bóp nát.
Phổ Quang Phù này là loại phù chú dùng để soi sáng phạm vi lớn không gian khi hành tẩu trong hư không đen kịch hoặc thám hiểm những di tích dưới lòng đất.
Quả nhiên Phổ Quang Phù có hiệu nghiệm, vừa mới bóp nát đã chiếu sáng ngập trời, khung cảnh nhất thời hiện ra trong tầm mắt.
Chỉ thấy Thủy Triều Tịch và Vạn Dương đang chiến đấu dựa theo bản năng và trực giác, Tử Toàn Cơ vẫn thành công vây khốn Vạn Vật trong Thiên La Địa Võng.
Còn ở phương còn lại, Vạn Ứng Khang đã trốn vào bên trong Chiến Xa, Lạc Nam đứng bên ngoài đang điên cuồng công phá.
Mặc dù tám con U Linh Biên Bức đã chết, nhưng Chiến Xa vẫn là một kiện Cửu Tinh Thánh Bảo, Vạn Ứng Khang khôn ngoan trốn vào trong đó để kéo dài thời gian.
“Hừ…” Dạ Thanh Thu yêu kiều hừ một tiếng, dùng ánh mắt ngu xuẩn xem lấy Vạn Căn:
“Ngươi cung cấp ánh sáng, có biết chỉ càng khiến ta mạnh mẽ?”
Phệ Quang Luyện Ám Công hoạt động, toàn bộ ánh sáng mà Phổ Quang Phù phát ra liền hóa thành chất dinh dưỡng bị Dạ Thanh Thu thôn phệ vào cơ thể.
Theo đó, khí tức của nàng bắt đầu tăng lên, từ Thánh Đế Viên Mãn đã ẩn ẩn tiếp cận cường giả tiệm cận Chí Tôn.
Mà khi ánh sáng từ Phổ Quang Phù bị cắn nuốt, không gian vừa mới sáng lên đôi chút một lần nữa trở về trạng thái âm u, tăm tối.
“Đáng giận!”
Ba tên Vạn Linh Trưởng Lão ngửa đầu rống to, thật sự bất lực trước độ nguy hiểm của Dạ Thanh Thu.
Mà ở phía bên kia, Lạc Nam cũng mất kiên nhẫn.
Nhân lúc bầu trời tối đen không ai nhìn thấy, hắn trực tiếp thi triển Cổ Ngữ - Đoạt.
Trong khoảnh khắc, Vĩnh Hằng Thuộc Tính mà Vạn Ứng Khang mang theo bên người đã rơi vào óng tay áo của Lạc Nam, bất chấp việc đối phương đang trốn bên trong pháp bảo.
Đó là sự khủng bố dị thường của Cổ Ngữ, cướp đoạt tất cả vật phẩm dưới cấp độ Chí Tôn mặc kệ chủ nhân của chúng có đồng ý hay không, đây là điều mà Hiểm Thâu Bí Thủ không tài nào so được.
“AAAAAAAAAA, Vĩnh Hằng Thuộc Tính của bổn thiếu đâu mất rồi?” Vạn Ứng Khang như lệ quỷ gào thét vì phẫn nộ.
Hắn đã cảm nhận được Vĩnh Hằng Thuộc Tính mình cẩn thận cất giữ trong Không Gian Pháp Bảo mang theo bên người không cánh mà bay.
Lời của Vạn Ứng Khang càng khiến ba tên trưởng lão kinh sợ đến ngây người, Vĩnh Hằng Thuộc Tính vì sao lại mất?
“Lạc Nam làm tốt lắm, chúng ta rút lui!” Dạ Thanh Thu cũng nghe vậy mà hưng phấn quát to một tiếng.
“Chúng ta đang chiếm thế thượng phong, sao phải rút lui?” Lạc Nam không cam lòng nhíu chặt chân mày.
Đứng trước kẻ thù như Vạn Ứng Khang, chỉ cần có cơ hội là hắn phải để đối phương trả giá.
Dù không thể giết được, nhưng tiêu diệt sạch sẽ hàng trăm Linh Hồn cũng là đại thu hoạch mà?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam sắc mặt dữ tợn, lấy ra năm kiện Cửu Tinh Thánh Bảo mua từ Cửa Hàng May Mắn đặt bên cạnh Chiến Xa của Vạn Ứng Khang, ra hiệu chúng nó tự bạo.
“Lạc Nam nghe ta, phải lùi!” Dạ Thanh Thu giận dữ quát to một tiếng:
“Ta là chỉ huy!”
Bất quá mọi chuyện đã muộn…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Theo năm kiện Cửu Tinh Thánh Bảo của Lạc Nam kích nổ, vụ nổ long trời lỡ đất đã tàn phá thương khung.
Kiện Chiến Xa của Vạn Ứng Khang chìm trong biển lửa, hắn núp ở bên trong đó chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Lạc Nam hưng phấn trong lòng, đang muốn tiếp tục bỏ đá xuống giếng, đây là cơ hội tốt để trả thù cho mẫu thân, hắn không nỡ bỏ qua.
Dạ Thanh Thu bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, nàng từ bỏ việc công kích Vạn Linh Trưởng Lão, điên cuồng lao về phía Lạc Nam.
“Tiểu bối, là ngươi khiến luồng Linh Hồn này của bổn tọa thức tỉnh sao?”
Một thanh âm uy nghiêm, không giận tự uy bất chợt từ trong biển lửa hàng lâm giữa toàn trường.
Theo thanh âm này xuất hiện, ba tên trưởng lão nhất thời mừng rỡ như điên, ngửa đầu cười như phát rồ:
“Hahaha, không ngờ tộc trưởng cao tay như vậy, để một luồng Linh Hồn bảo vệ trong cơ thể thiếu chủ.”
Lời vừa nói ra, Thủy Triều Tịch và Tử Toàn Cơ biến sắc, Linh Hồn của Chí Tôn?
Đám người sắc mặt trắng bệch, Vạn Ứng Thiên quả nhiên không hề hộ tống con trai như dự kiến, nhưng hắn lại dùng một luồng Linh Hồn của mình để đi theo bảo vệ.
Đừng quên đây là Vạn Linh Tộc, có thể thống ngự Linh Hồn làm bất cứ việc gì…
Lạc Nam lúc này cảm thấy một cổ Chí Tôn Chi Uy bá đạo tuyệt đối trấn áp lên cơ thể mình, loại cảm giác nguy hiểm khiến tính mạng cảm giác được báo động.
Ở trước Chí Tôn, dù chỉ là một Linh Hồn cũng khiến hắn trở nên nhỏ bé.
“Chết!”
Một linh hồn của Vạn Linh Tộc Trưởng – Vạn Ứng Thiên nở nụ cười, vô tận Chí Tôn Hồn Lực bắn thẳng vào đầu Lạc Nam.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Thanh Thu xuất hiện trước mặt Lạc Nam, nàng dùng cơ thể mình để đón đỡ một kích trí mạng.
“Thanh Thu!”
Lạc Nam phẫn nộ gầm lên, Bất Hủ Kinh Văn toàn bộ điều động, Vạn Cổ Bất Hủ Thân bao trùm toàn bộ cơ thể nàng để bảo vệ.
Chí Tôn xuất thủ, cộng thêm tốc độ của Dạ Thanh Thu quá nhanh, Lạc Nam chỉ kịp thời làm được từng ấy việc.
Nhưng đừng quên một luồng Linh Hồn của Vạn Linh Tộc chính là Linh Hồn hoàn chỉnh, không phải một tia yếu ớt bị phân tách.
Điều đó chẳng khác nào công kích này do một vị Hồn Chí Tôn đích thân ra tay.
PHỐC!
Dạ Thanh Thu thất khiếu chảy máu, lệ đỏ bắn ra như hàng vạn mũi tên hung hăng đâm vào cõi lòng Lạc Nam, trái tim bị bóp nghẹn, hắn ngơ ngác nhìn lấy Vạn Cổ Bất Hủ Thân bị Chí Tôn Hồn Lực xuyên thấu mà qua.
“Thanh Thu!” Lạc Nam như dã thú điên cuồng lao đến ôm lấy cơ thể suy nhược bật ngược trở về của nàng, bờ môi run rẩy:
“Nàng sao lại…sao lại thay ta…”
Dạ Thanh Thu đã yếu ớt không còn khả năng trả lời, khí tức cực kỳ suy nhược như nỏ mạnh hết đà, nàng như ngọn đèn dầu trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tàn lụi, lĩnh vực bóng tối biến mất, ánh sáng bao trùm chiến trường nhưng lại cực kỳ thê mỹ.
Công kích Linh Hồn luôn là loại công kích nguy hiểm nhất, trí mạng nhất.
Huống hồ người ra tay là nhân vật đứng đầu Vạn Linh Tộc, đây là thiên địa sủng nhi, là cường giả cấp Chí Tôn, mạnh hơn những Hồn Tu bình thường.
Cũng may người đón đỡ công kích là Dạ Thanh Thu, nàng là Thánh Đế Viên Mãn nên cũng không lập tức tiêu tùng, đổi lại là Lạc Nam đã sớm chết rồi.
Không hề do dự, Lạc Nam đem Dạ Thu Thu thu vào trong Linh Giới Châu, ném thêm lọ Dịch Thần Kỳ đi vào, yêu cầu chúng nữ bằng mọi giá cũng phải đem nàng cứu, thậm chí nếu phải đánh đổi toàn bộ Dịch Thần Kỳ.
“Ngươi sẽ trả giá, toàn bộ Vạn Linh Tộc phải trả giá cho khoảnh khắc vừa rồi, một giọt máu của nàng sẽ đổi lấy một vạn tính mạng sinh linh Vạn Linh Tộc các ngươi…” Lạc Nam sắc mặt không chút cảm xúc, hai mắt đỏ thẳm xem lấy luồng Linh Hồn của Vạn Ứng Thiên.
Ở phía sau lưng, Vạn Ứng Khang sắc mặt dương dương tự đắc: “Thằng con hoang, mặc cho ngươi có nhiều thủ đoạn đến đâu, ở trước mặt Vạn Linh Tộc chỉ là con kiến hôi yếu nhược.”
“Có thể ép nhi tử bổn tọa đến đường cùng, không thể lưu ngươi sống được.” Vạn Ứng Thiên ánh mắt lóe lên, Chí Tôn Hồn Lực đã ngưng tụ thành một cái Đại Hồn Thủ.
Nhìn thì đơn giản, cái Đại Hồn Thủ này lại ngưng tụ từ Chí Tôn Hồn Lực, sức mạnh không cần nói cũng biết, Sát Thế dữ dội phong kín toàn thân Lạc Nam.
“Phu quân!” Thủy Triều Tịch lo lắng vạn phần muốn tiến đến trợ giúp.
Đáng tiếc Vạn Dương đã nở nụ cười tà ác chặn ngang trước mặt nàng, khinh khỉnh cười trên nỗi đau của người khác:
“Tiện nhân, vừa rồi ngăn chặn bổn trưởng lão, hiện tại đến lượt ngươi bị ta chặn đứng…”
“Thánh Ca Tế Hồn Luyện Ngục.” Thủy Triều Tịch không muốn mất thời gian, nàng trực tiếp thi triển Cấm Thuật.
NGAO!
Vô vàn Long Hồn nhanh chóng bị tế luyện, chấp nhận hy sinh kiện Oán Long Áo Choàng còn sót lại.
Trong lúc nhất thời, Thủy Triều Tịch tóc dài tung bay, tay cầm Hồn Đỉnh, một cổ Hồn Lực cực đại đủ miểu sát cường giả đồng cấp đã được nàng triển khai, quét thẳng đến tên trưởng lão.
“Làm sao có thể?” Chứng kiến cấm thuật khủng bố của Nhân Ngư Hoàng Tộc, sắc mặt Vạn Dương nhất thời tái mét, một cảm giác tử vong tràn lan khiến hắn hướng Vạn Ứng Thiên kêu cứu:
“Tộc trưởng cứu ta!”
Vạn Ứng Thiên hơi nhíu mày, trong mắt hơi lóe lên chút do dự, nhưng sau đó vẫn là sát cơ tràn lan, trầm giọng đáp:
“Hừ, ngươi cũng không chết được, bổn tọa phải ưu tiên bóp nát kẻ thù từ trong trứng nước.”
Nói xong, mặc kệ Vạn Dương sẽ tổn thất thê thảm, Đại Hồn Thủ vẫn quyết đoán trấn thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“CHẾT!”
…
Lạc Nam nghe lời của Dạ Thanh Thu mà cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện nguyên nhân ba tên trưởng lão của Vạn Linh Tộc có diện mạo giống nhau như đúc không phải vì bọn chúng là huynh đệ sinh ba, mà cả ba tên sử dụng cùng chung một loại khôi lỗi cao cấp, cơ thể đã có sức mạnh và độ chống chịu sánh ngang với Cửu Tinh Thánh Bảo.
Cách làm này cực kỳ đáng gờm, bởi vì Vạn Linh Tộc là chủng loại Hồn Tu mà không phải Thể Tu nên có nhục thân vô cùng yếu ớt, việc sử dụng Khôi Lỗi thay thế nhục thân thật sự khiến bọn chúng vừa gia tăng chiến lực, vừa khắc phục được điểm yếu đáng ngại.
“Hừ, đám người này thủ đoạn thật nhiều, sợ rằng thân xác và linh hồn thật sự của bọn chúng giấu ở Vạn Linh Tộc, dù hiện tại có đánh tan đám khôi lỗi và tất cả Linh Hồn có mặt ở đây cũng không thể thật sự giết chúng.’’ Thủy Triều Tịch yêu kiều hừ một tiếng.
“Đánh nhanh rút gọn!” Dạ Thanh Thu sắc mặt trở nên kiên quyết, hướng Lạc Nam truyền âm:
“Giao cho ngươi cướp Vĩnh Hằng Thủy, chúng ta cầm chân ba tên trưởng lão.”
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, không tiếp tục đứng bên ngoài quan sát náo nhiệt nữa, ngược lại lập tức thi triển Dịch Chuyển Tức Thời hướng về phía Vạn Ứng Khang lao đến.
“Có bổn trưởng lão ở đây, ngươi đừng hòng đọng vào sợi tóc thiếu chủ.” Vạn Căn gầm lên một tiếng.
Số lượng Linh Hồn mà hắn điều động lên đến con số 500, vượt xa Vạn Dương và Vạn Vật, Sát Thế và Chiến Thế cũng kinh hồn hơn, toàn bộ đều nhắm về phía Lạc Nam.
“Ngươi xem lão nương là người vô hình sao?” Dạ Thanh Thu nở một nụ cười lãnh khốc:
“Phệ Quang Luyện Ám – Vĩnh Dạ Hàng Lâm!”
Theo tiếng cười của nàng vừa dứt, toàn bộ ánh sáng trong phạm vi vạn dặm toàn bộ biến mất, bóng tối bao phủ đất trời, màn đêm thăm thẳm kỳ dị khiến ngay cả những cường giả đồng cấp cũng không thể quan sát toàn cảnh xung quanh, ngay cả thần thức cũng không thể quan sát.
Tất cả người đang tham chiến như rơi vào lĩnh vực bóng đêm, nơi mà chỉ có chủ nhân duy nhất là Dạ Thanh Thu quan sát được toàn cục.
“Đáng giận, nàng ngay cả người nhà cũng tác động sao?” Thủy Triều Tịch bất đắc dĩ, ở trong bóng tối nàng không tìm thấy mục tiêu công kích, mọi thứ đều quá mơ hồ.
“Chỉ có thể chiến đấu bằng trực giác.” Tử Toàn Cơ không mấy quan trọng, tuy rằng nàng lúc này không còn nhìn thấy thứ gì nhưng nàng vẫn cảm nhận được địch nhân vẫn còn bị nhốt trong Thiên La Địa Võng của mình là được.
“Khốn kiếp, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?” Ba tên trưởng lão Vạn Linh Tộc âm thầm cảm thấy bất an.
Lạc Nam cười khổ lắc đầu, ngay cả Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn của hắn lúc này cũng không thể quan sát được một tia ánh sáng.
Dạ Thanh Thu đã thi triển môn công pháp cấp bậc Chí Tôn mà hắn đưa cho nàng, đó chính là Phệ Quang Luyện Ám Công.
Ánh sáng trong phạm vi này không phải biến mất, mà toàn bộ đã bị Dạ Thanh Thu nuốt chửng, đổi lại bóng tối hùng mạnh sẽ giáng lâm, làm tất cả đối thủ lạc mất phương hướng, ngay cả dù ở trong phạm vi Thế của mình, đối thủ cũng không thể cảm ứng được khí tức của Dạ Thanh Thu.
Chí Tôn cấp Công Pháp thể hiện uy năng vượt trội của nó, trong lúc nhất thời chỉ có một mình Dạ Thanh Thu là tự do hành động, Thủy Triều Tịch, Tử Toàn Cơ đều bị ảnh hưởng.
Nhưng điều đó không làm Lạc Nam bỏ cuộc, hắn mở ra con mắt thứ ba giữa trán mình.
Thần thánh uy nghi, vô hỉ vô bi, ánh sáng nhàn nhạt chìm trong đêm tối nhưng lại như có thể soi sáng tất cả mọi thiện ác trong đất trời.
Chính là Phật Nhãn.
Phật Nhãn được kích hoạt không giúp Lạc Nam quan sát được trong lĩnh vực bóng tối của Dạ Thanh Thu, nhưng nó lại khiến Lạc Nam cảm nhận được thiện và ác trong lòng mỗi người.
Từ đó, Lạc Nam đã xác định được vị trí của Vạn Ứng Khang, bởi vì ở tại nơi đó ác ý và hận ý đối với hắn đang bùng phát mãnh liệt nhất.
“Chết!”
Bá Lực Chưởng ngưng tụ trong tay, một chưởng phô thiên cái địa nhắm về nơi đó hung hăng xuyên phá mà ra.
KENG! KENG! KENG! KENG!...
Trong bóng đêm vô tận, ánh sáng loe lói thỉnh thoảng quét ngang của Hắc Nguyệt Đao không ngừng lóe lên.
Dạ Thanh Thu như một sát thủ săn mồi trong đêm đúng nghĩa, những nơi có đao khí chém ra, lại vang lên một thanh âm gào thét thảm thiết.
Hiển nhiên cứ mỗi lần Dạ Thanh Thu xuất đao, liền có một Linh Hồn của Vạn Căn bị chém chết.
Chỉ mới ngắn ngũi vài giây đồng hồ, số lượng Linh Hồn mà Vạn Căn tổn thất đã gần năm chục, Hắc Nguyệt Đao là Binh Nhân Tộc, Linh Hồn với độ phòng ngự không cao gặp phải nó chẳng khác nào gặp phải thiên địch, ngay cả trì hoãn một chút cũng không có.
“Khanh khách, đây chính là sự chênh lệch giữa Chí Tôn Công Pháp và Cửu Tinh Thánh Công.”
Dạ Thanh Thu lại một đao chém ra, ba luồng linh hồn biến thành nhiều mảnh, Hắc Nguyệt Đao còn hấp thụ sạch sẽ xem như chất dinh dưỡng.
Lạc Nam tu vi còn thấp, mặc dù sở hữu nhiều loại thủ đoạn cấp Chí Tôn nhưng không thể phát huy toàn bộ uy năng của chúng, nhưng dù vậy cũng đã có thể vượt đại cảnh giới để chiến đấu.
Còn Dạ Thanh Thu thì khác, nàng là Thánh Đế Viên Mãn, đối thủ cũng là Thánh Đế Viên Mãn.
Bản thân nàng tu luyện Chí Tôn Công Pháp nhưng đối thủ thì không, sự chênh lệch liền thể hiện cực kỳ rõ ràng.
Có thể nói là nhất phương nghiền ép.
“Khốn nạn, không thể cứ tiếp tục như vậy, phải tìm cách xua tan bóng đêm chết tiệt này.” Cảm nhận được mình không ngừng tổn thất Linh Hồn, Vạn Căn ngửa đầu gầm thét.
Hắn cũng là thủ đoạn đầy mình, liền lấy ra một tấm Phổ Quang Phù bóp nát.
Phổ Quang Phù này là loại phù chú dùng để soi sáng phạm vi lớn không gian khi hành tẩu trong hư không đen kịch hoặc thám hiểm những di tích dưới lòng đất.
Quả nhiên Phổ Quang Phù có hiệu nghiệm, vừa mới bóp nát đã chiếu sáng ngập trời, khung cảnh nhất thời hiện ra trong tầm mắt.
Chỉ thấy Thủy Triều Tịch và Vạn Dương đang chiến đấu dựa theo bản năng và trực giác, Tử Toàn Cơ vẫn thành công vây khốn Vạn Vật trong Thiên La Địa Võng.
Còn ở phương còn lại, Vạn Ứng Khang đã trốn vào bên trong Chiến Xa, Lạc Nam đứng bên ngoài đang điên cuồng công phá.
Mặc dù tám con U Linh Biên Bức đã chết, nhưng Chiến Xa vẫn là một kiện Cửu Tinh Thánh Bảo, Vạn Ứng Khang khôn ngoan trốn vào trong đó để kéo dài thời gian.
“Hừ…” Dạ Thanh Thu yêu kiều hừ một tiếng, dùng ánh mắt ngu xuẩn xem lấy Vạn Căn:
“Ngươi cung cấp ánh sáng, có biết chỉ càng khiến ta mạnh mẽ?”
Phệ Quang Luyện Ám Công hoạt động, toàn bộ ánh sáng mà Phổ Quang Phù phát ra liền hóa thành chất dinh dưỡng bị Dạ Thanh Thu thôn phệ vào cơ thể.
Theo đó, khí tức của nàng bắt đầu tăng lên, từ Thánh Đế Viên Mãn đã ẩn ẩn tiếp cận cường giả tiệm cận Chí Tôn.
Mà khi ánh sáng từ Phổ Quang Phù bị cắn nuốt, không gian vừa mới sáng lên đôi chút một lần nữa trở về trạng thái âm u, tăm tối.
“Đáng giận!”
Ba tên Vạn Linh Trưởng Lão ngửa đầu rống to, thật sự bất lực trước độ nguy hiểm của Dạ Thanh Thu.
Mà ở phía bên kia, Lạc Nam cũng mất kiên nhẫn.
Nhân lúc bầu trời tối đen không ai nhìn thấy, hắn trực tiếp thi triển Cổ Ngữ - Đoạt.
Trong khoảnh khắc, Vĩnh Hằng Thuộc Tính mà Vạn Ứng Khang mang theo bên người đã rơi vào óng tay áo của Lạc Nam, bất chấp việc đối phương đang trốn bên trong pháp bảo.
Đó là sự khủng bố dị thường của Cổ Ngữ, cướp đoạt tất cả vật phẩm dưới cấp độ Chí Tôn mặc kệ chủ nhân của chúng có đồng ý hay không, đây là điều mà Hiểm Thâu Bí Thủ không tài nào so được.
“AAAAAAAAAA, Vĩnh Hằng Thuộc Tính của bổn thiếu đâu mất rồi?” Vạn Ứng Khang như lệ quỷ gào thét vì phẫn nộ.
Hắn đã cảm nhận được Vĩnh Hằng Thuộc Tính mình cẩn thận cất giữ trong Không Gian Pháp Bảo mang theo bên người không cánh mà bay.
Lời của Vạn Ứng Khang càng khiến ba tên trưởng lão kinh sợ đến ngây người, Vĩnh Hằng Thuộc Tính vì sao lại mất?
“Lạc Nam làm tốt lắm, chúng ta rút lui!” Dạ Thanh Thu cũng nghe vậy mà hưng phấn quát to một tiếng.
“Chúng ta đang chiếm thế thượng phong, sao phải rút lui?” Lạc Nam không cam lòng nhíu chặt chân mày.
Đứng trước kẻ thù như Vạn Ứng Khang, chỉ cần có cơ hội là hắn phải để đối phương trả giá.
Dù không thể giết được, nhưng tiêu diệt sạch sẽ hàng trăm Linh Hồn cũng là đại thu hoạch mà?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam sắc mặt dữ tợn, lấy ra năm kiện Cửu Tinh Thánh Bảo mua từ Cửa Hàng May Mắn đặt bên cạnh Chiến Xa của Vạn Ứng Khang, ra hiệu chúng nó tự bạo.
“Lạc Nam nghe ta, phải lùi!” Dạ Thanh Thu giận dữ quát to một tiếng:
“Ta là chỉ huy!”
Bất quá mọi chuyện đã muộn…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Theo năm kiện Cửu Tinh Thánh Bảo của Lạc Nam kích nổ, vụ nổ long trời lỡ đất đã tàn phá thương khung.
Kiện Chiến Xa của Vạn Ứng Khang chìm trong biển lửa, hắn núp ở bên trong đó chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Lạc Nam hưng phấn trong lòng, đang muốn tiếp tục bỏ đá xuống giếng, đây là cơ hội tốt để trả thù cho mẫu thân, hắn không nỡ bỏ qua.
Dạ Thanh Thu bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, nàng từ bỏ việc công kích Vạn Linh Trưởng Lão, điên cuồng lao về phía Lạc Nam.
“Tiểu bối, là ngươi khiến luồng Linh Hồn này của bổn tọa thức tỉnh sao?”
Một thanh âm uy nghiêm, không giận tự uy bất chợt từ trong biển lửa hàng lâm giữa toàn trường.
Theo thanh âm này xuất hiện, ba tên trưởng lão nhất thời mừng rỡ như điên, ngửa đầu cười như phát rồ:
“Hahaha, không ngờ tộc trưởng cao tay như vậy, để một luồng Linh Hồn bảo vệ trong cơ thể thiếu chủ.”
Lời vừa nói ra, Thủy Triều Tịch và Tử Toàn Cơ biến sắc, Linh Hồn của Chí Tôn?
Đám người sắc mặt trắng bệch, Vạn Ứng Thiên quả nhiên không hề hộ tống con trai như dự kiến, nhưng hắn lại dùng một luồng Linh Hồn của mình để đi theo bảo vệ.
Đừng quên đây là Vạn Linh Tộc, có thể thống ngự Linh Hồn làm bất cứ việc gì…
Lạc Nam lúc này cảm thấy một cổ Chí Tôn Chi Uy bá đạo tuyệt đối trấn áp lên cơ thể mình, loại cảm giác nguy hiểm khiến tính mạng cảm giác được báo động.
Ở trước Chí Tôn, dù chỉ là một Linh Hồn cũng khiến hắn trở nên nhỏ bé.
“Chết!”
Một linh hồn của Vạn Linh Tộc Trưởng – Vạn Ứng Thiên nở nụ cười, vô tận Chí Tôn Hồn Lực bắn thẳng vào đầu Lạc Nam.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Thanh Thu xuất hiện trước mặt Lạc Nam, nàng dùng cơ thể mình để đón đỡ một kích trí mạng.
“Thanh Thu!”
Lạc Nam phẫn nộ gầm lên, Bất Hủ Kinh Văn toàn bộ điều động, Vạn Cổ Bất Hủ Thân bao trùm toàn bộ cơ thể nàng để bảo vệ.
Chí Tôn xuất thủ, cộng thêm tốc độ của Dạ Thanh Thu quá nhanh, Lạc Nam chỉ kịp thời làm được từng ấy việc.
Nhưng đừng quên một luồng Linh Hồn của Vạn Linh Tộc chính là Linh Hồn hoàn chỉnh, không phải một tia yếu ớt bị phân tách.
Điều đó chẳng khác nào công kích này do một vị Hồn Chí Tôn đích thân ra tay.
PHỐC!
Dạ Thanh Thu thất khiếu chảy máu, lệ đỏ bắn ra như hàng vạn mũi tên hung hăng đâm vào cõi lòng Lạc Nam, trái tim bị bóp nghẹn, hắn ngơ ngác nhìn lấy Vạn Cổ Bất Hủ Thân bị Chí Tôn Hồn Lực xuyên thấu mà qua.
“Thanh Thu!” Lạc Nam như dã thú điên cuồng lao đến ôm lấy cơ thể suy nhược bật ngược trở về của nàng, bờ môi run rẩy:
“Nàng sao lại…sao lại thay ta…”
Dạ Thanh Thu đã yếu ớt không còn khả năng trả lời, khí tức cực kỳ suy nhược như nỏ mạnh hết đà, nàng như ngọn đèn dầu trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tàn lụi, lĩnh vực bóng tối biến mất, ánh sáng bao trùm chiến trường nhưng lại cực kỳ thê mỹ.
Công kích Linh Hồn luôn là loại công kích nguy hiểm nhất, trí mạng nhất.
Huống hồ người ra tay là nhân vật đứng đầu Vạn Linh Tộc, đây là thiên địa sủng nhi, là cường giả cấp Chí Tôn, mạnh hơn những Hồn Tu bình thường.
Cũng may người đón đỡ công kích là Dạ Thanh Thu, nàng là Thánh Đế Viên Mãn nên cũng không lập tức tiêu tùng, đổi lại là Lạc Nam đã sớm chết rồi.
Không hề do dự, Lạc Nam đem Dạ Thu Thu thu vào trong Linh Giới Châu, ném thêm lọ Dịch Thần Kỳ đi vào, yêu cầu chúng nữ bằng mọi giá cũng phải đem nàng cứu, thậm chí nếu phải đánh đổi toàn bộ Dịch Thần Kỳ.
“Ngươi sẽ trả giá, toàn bộ Vạn Linh Tộc phải trả giá cho khoảnh khắc vừa rồi, một giọt máu của nàng sẽ đổi lấy một vạn tính mạng sinh linh Vạn Linh Tộc các ngươi…” Lạc Nam sắc mặt không chút cảm xúc, hai mắt đỏ thẳm xem lấy luồng Linh Hồn của Vạn Ứng Thiên.
Ở phía sau lưng, Vạn Ứng Khang sắc mặt dương dương tự đắc: “Thằng con hoang, mặc cho ngươi có nhiều thủ đoạn đến đâu, ở trước mặt Vạn Linh Tộc chỉ là con kiến hôi yếu nhược.”
“Có thể ép nhi tử bổn tọa đến đường cùng, không thể lưu ngươi sống được.” Vạn Ứng Thiên ánh mắt lóe lên, Chí Tôn Hồn Lực đã ngưng tụ thành một cái Đại Hồn Thủ.
Nhìn thì đơn giản, cái Đại Hồn Thủ này lại ngưng tụ từ Chí Tôn Hồn Lực, sức mạnh không cần nói cũng biết, Sát Thế dữ dội phong kín toàn thân Lạc Nam.
“Phu quân!” Thủy Triều Tịch lo lắng vạn phần muốn tiến đến trợ giúp.
Đáng tiếc Vạn Dương đã nở nụ cười tà ác chặn ngang trước mặt nàng, khinh khỉnh cười trên nỗi đau của người khác:
“Tiện nhân, vừa rồi ngăn chặn bổn trưởng lão, hiện tại đến lượt ngươi bị ta chặn đứng…”
“Thánh Ca Tế Hồn Luyện Ngục.” Thủy Triều Tịch không muốn mất thời gian, nàng trực tiếp thi triển Cấm Thuật.
NGAO!
Vô vàn Long Hồn nhanh chóng bị tế luyện, chấp nhận hy sinh kiện Oán Long Áo Choàng còn sót lại.
Trong lúc nhất thời, Thủy Triều Tịch tóc dài tung bay, tay cầm Hồn Đỉnh, một cổ Hồn Lực cực đại đủ miểu sát cường giả đồng cấp đã được nàng triển khai, quét thẳng đến tên trưởng lão.
“Làm sao có thể?” Chứng kiến cấm thuật khủng bố của Nhân Ngư Hoàng Tộc, sắc mặt Vạn Dương nhất thời tái mét, một cảm giác tử vong tràn lan khiến hắn hướng Vạn Ứng Thiên kêu cứu:
“Tộc trưởng cứu ta!”
Vạn Ứng Thiên hơi nhíu mày, trong mắt hơi lóe lên chút do dự, nhưng sau đó vẫn là sát cơ tràn lan, trầm giọng đáp:
“Hừ, ngươi cũng không chết được, bổn tọa phải ưu tiên bóp nát kẻ thù từ trong trứng nước.”
Nói xong, mặc kệ Vạn Dương sẽ tổn thất thê thảm, Đại Hồn Thủ vẫn quyết đoán trấn thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“CHẾT!”
…