Nhưng nếu Đấu Thấu Trường là sàn đấu để nhân loại chiến với yêu thú, thì Võ Lực Đài lại là nơi người giết người, hơn nửa còn là hỗn chiến…kết quả cuối cùng chỉ có một người chiến thắng, sinh tử tự chịu.
Nằm ở tận cùng Cự Nhân Thành, còn cách xa trăm dặm, Lạc Nam đã nghe thấy âm thanh la hét, sự hỗn loạn, tiếng mắng chửi chát chúa đinh tai nhứt óc, vô số bóng người lít nha lít nhít, có lớn có nhỏ.
Võ Lực Đài, nơi trung tâm xây dựng một sàn đấu có bán kính khoảng trăm dặm, xung quanh là vô số hàng ghế được xây dựng theo hình xoắn óc từ từ thấp lên cao, bảo đảm toàn bộ khán giả có thể quan sát tình huống nơi trung tâm đấu trường.
Từ trên cao nhìn xuống, đầu người đông như kiến cỏ, cũng lười đếm.
Lạc Nam ba người hạ xuống cổng ra vào, lập tức có hai nam tử cao to tiến đến, nhìn bộ dạng chắc thuộc nhóm những người quản lý ở đây, tu vi đạt đến Thất Chuyển Thể Tu, không đơn giản…
“Ba vị muốn chiến hay chỉ làm khán giả?” Gọn gàng dứt khoác, một nam tử trong đó đặt câu hỏi.
“Có thể nói rõ hơn không?” Lạc Nam thản nhiên hỏi, hắn cần biết chút ít quy tắc tại Võ Lực Đài.
Hai nam tử liếc nhau, nhận thấy ba người Lạc Nam có lẽ lần đầu tiến đến nơi này, kiên trì giải thích:
“Nếu muốn làm khán giả, phải bỏ ra 100 Man Thạch cho một ghế ngồi, có đặt cược hay không tùy ý các vị! Còn nếu muốn tham chiến, phải ký cam kết vào giấy sinh tử, giành được thắng lợi cuối cùng sẽ được Võ Lực Đài trao thưởng một nửa số tiền đặt cược, tham gia chiến đấu không hạn chế nhân số, lần này có lẽ hơn hai trăm người!”
Lạc Nam âm thầm kinh dị, hơn hai trăm người hỗn chiến, khán giả thì nhiều không đếm hết, số tiền đặt cược nhất định sẽ lên đến con số khủng bố, mà người chiến thắng chỉ có một, tức là tỷ lệ thắng cược sẽ là 1 chọi hơn 200…
Tỷ lệ đó mặc dù thấp, nhưng giá trị nhận được lại cực độ kinh người, so với trúng số độc đắc ở đời trước còn dễ ăn hơn…chẳng trách thu hút nhiều người như vậy tham dự.
Mà kẻ chiến thắng trên đài cũng được ban tổ chức chia cho một nửa số tiền cược, nói là một bước lên mây cũng không quá đáng…chẳng trách nhiều kẻ sẳn sàng bỏ mạng để thi đấu.
“Có hạn chế gì không?” Võ Tam Nương cười nhạt hỏi.
“Muốn đăng ký lên đài phải khai báo tu vi cụ thể, để tránh trường hợp chênh lệch quá lớn làm mất cân bằng cuộc đấu, tu vi trung bình trận Võ Chiến Đài lần này dao động từ Lục Chuyển Trung Kỳ đến Thất Chuyển Sơ Kỳ!” Nam tử giải đáp nói.
Võ Tam Nương nghe vậy lập tức mất hứng, vốn nàng còn muốn lên đài động tay động chân một chút, hiện tại xem như không được rồi.
“Không biết các vị có ai muốn lên đài?”
Lạc Nam đang muốn mở miệng đáp trả, âm thanh cơ giới của Hệ Thống lại vang lên trong đầu hắn:
“Keng, phát động nhiệm vụ chi nhánh “Trả Ơn”, nhiệm vụ thành công thưởng ba giọt Ôn Huyết Dịch cùng một lần triệu hoán Pháp Bảo, nhiệm vụ thất bại sẽ phát sinh hiềm khích với Cự Nhân Tộc”
Nhiệm vụ chú thích: Tham gia Võ Lực Đài, trợ giúp tộc nhân của Cự Nhân Tộc – Cự A Man giành được thắng lợi.
Sắc mặt Lạc Nam nhất thời cổ quái, nhiệm vụ này vừa hay hợp ý hắn đấy, vốn hắn cũng muốn lên đài thu hoạch chút Điểm Danh Vọng, nhân tiện xem thử chiến lực của mình ở thời điểm hiện tại.
Về phần tộc nhân của Cự Nhân Tộc này tên Cự A Man, chắc hẳn cũng dễ bề phân biệt.
“Ta muốn lên đài, tu vi Lục Chuyển Hậu Kỳ!” Lạc Nam nhìn hai nam tử trung niên không do dự nói.
Không sai, nửa năm thời gian…Lạc Nam khắc khổ rèn luyện Bát Môn Độn Giáp, cũng đem một thân tu vi Thể Tu từ Lục Chuyển Sơ Kỳ đạt đến Lục Chuyển Hậu Kỳ, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá Viên Mãn, xem như không tệ.
Võ Tam Nương cùng Nhân Kê thoáng liếc nhìn qua hắn, bất quá cũng không nói gì, cảm thấy hứng thú.
“Mời vào trong ký giấy sinh tử, nhân tiện để chúng ta kiểm tra tu vi!” Một tên nam tử trung niên đi trước hướng dẫn nói.
Lạc Nam gật đầu, trước khi đi theo không quên hướng sư phụ truyền âm về đối tượng đặt cược.
“Chúng ta lấy hai ghế khán giả, nhân tiện muốn đặt cược!” Võ Tam Nương phấn chấn bừng bừng nói, giao ra 200 khối Man Thạch thanh toán tiền chỗ ngồi.
“Mời!” Nam tử trung niên còn lại sẳn sàng hướng dẫn.
Võ Lực Đài chỉ là thế lực trung gian nhận tiền cược, trong hơn hai trăm người tham chiến, dù kẻ nào chiến thắng cuối cùng bọn hắn cũng có lời, vì thế đối với việc người khác muốn cược ai cũng chẳng thèm để ý.
…
Nhóm Lạc Nam vừa đi vào bên trong, tại cổng vào lập tức xuất hiện hai thân ảnh khiến toàn thể đám đông nhộn nhạo chú ý.
Đó là hai kẻ khổng lồ cao chừng trăm mét, một người trong đó thân mặc hắc y, đầu đội đấu bồng đeo lấy mặt nạ, không để lộ diện mạo. Người còn lại là một thanh niên mặc áo da thú với thân hình lực lưỡng, diện mạo cương nghị pha lẫn một chút ngây ngô.
Võ Lực Đài có thể dễ dàng chứa đựng hai kẻ khổng lồ như vậy, đủ thấy sự hùng vĩ của nó…bất quá khi nhìn kích cỡ hình dạng của hai người vừa đến, không khó để đoán ra thân phận.
“Cự Nhân Tộc?”
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mang theo đủ mọi cảm xúc, có khinh bỉ, có xem thường, có thương hại…cũng có chế nhạo.
Hai người Cự Nhân Tộc làm như không thấy ánh mắt đám người xung quanh, thanh niên Cự Nhân lộ mặt hướng quản lý Võ Lực Đài mở miệng òm òm, âm thanh vang vọng không gian:
“Có phải xuất hiện Cự Nhân Tộc tên Cự A Man đăng ký lên đài hay không?”
“Không sai!” Người quản lý gật gù đồng ý, chuyện này có rất nhiều người đều biết.
“Khốn kiếp, tiểu tử ngốc này!” Cự Nhân đeo mặt nạ nghe vậy lẩm bẩm trong miệng, mặc dù sở hữu thân hình khổng lồ nhưng không ai nghe thấy tiếng thì thầm của y.
“Không được, A Man không thể tham chiến, chúng ta muốn gọi hắn về!” Cự Nhân thanh niên nhất thời gấp gáp, hướng về quản lý Võ Lực Đài kiến nghị.
“Thật đáng tiếc, hắn đã đăng ký hoàn tất, buộc phải ra đài tham chiến!” Quản lý Võ Lực Đài nhún vai nói.
“Không thể được!” Cự Nhân thanh niên trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng quát ầm lên, với thực lực của tiểu tử kia lên Võ Lực Đài thật sự dữ nhiều lành ít a.
“Muốn gây sự tại Võ Lực Đài đúng không? là hắn tự nguyện muốn chiến, không có bất kỳ ai ép buộc!” Quản lý Võ Lực Đài nhất thời nghiêm nghị, khí thế Thất Chuyển như ẩn như hiện, hiển nhiên lăn lộn tại môi trường như thế này bọn hắn không hề sợ ai, càng đừng nói chi là mấy tên Cự Nhân Tộc đã sa cơ thất thế.
“Nhưng mà…” Cự Nhân thanh niên còn muốn nói gì đó, đã bị đồng bọn đeo mặt nạ kéo lại, âm thanh trong trẻo truyền vào tai hắn:
“Quy tắc của Võ Lực Đài chúng ta không thể trái, cứ xem tình huống sắp tới, thực lực của A Man nói không chắc có thể chiến thắng!”
“Đại tỷ, nếu chẳng may…” Cự Nhân thanh niên vẫn chưa yên lòng, Cự Nhân Tộc bọn hắn hiện tại nhân số chưa đến trăm người, không thể mất thêm bất kỳ ai nữa.
“Nếu A Man gặp phải nguy hiểm, dù liều mạng ta cũng sẽ ra tay!” Cự nhân đeo mặt nạ hít sâu một hơi, giọng điệu đáng tin cậy.
Cự Nhân thanh niên nghe vậy chỉ có thể gật đầu, dù trong lòng tràn đầy lo lắng.
“Haha, đây không phải là hai con chuột to xác sao?”
Đúng lúc này, một tiếng cười ngạo nghễ cuồng ngạo vang lên, đem cả đại sảnh như muốn chấn động.
Hai thân ảnh khổng lồ khác đồng dạng xuất hiện.
Bọn hắn thân thể cũng cao đến trăm mét, nhưng lại không giống với nhân loại thường thấy, trái lại sở hữu làn da màu xanh đậm, có tận bốn cánh tay, bắp thịt cuồn cuộn dị thường kinh khủng, cái miệng rộng mọc ra hai cái răng nanh như ngà voi, nhìn qua hết sức dữ tợn.
Trong đó, một tên nhìn qua có vẻ trẻ tuổi thân thể cao thẳng như trụ trời, bốn cánh tay đeo đầy rẩy xương cốt thú dữ, một đầu tóc đen xỏa qua vai, thân mặc chiến giáp khổng lồ kiên cố đến cực điểm.
Người còn lại sở hữu đặc điểm không khác, chẳng qua có phần già hơn, râu tóc trắng xóa, tay chống quải trượng như cột đình, cặp nanh ló ra ngoài vàng rực, thân mặc áo vải đơn sơ, đứng sau lưng tên da xanh khổng lồ trẻ tuổi.
Mà nhìn thấy hai kẻ dữ tợn này, đám đông xung quanh nhất thời kính cẩn né tránh, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt cùng sùng bái, mở miệng hô lớn:
“Tham kiến Cự Hán Tộc cao quý!”
Đám đông bàn tán, nghị luận xôn xao, ánh mắt khác hẳn khi nhìn về Cự Nhân Tộc trước đó:
“Nam tử mặc giáp trẻ tuổi đó chính là Cự Hán Uy sao? nghe nói hắn là một trong thập đại thiên tài của Cự Hán Tộc, tuổi chưa đến năm trăm đã là Thất Chuyển Sơ Kỳ thể tu…”
“Không sai, lão già đi sau lưng hắn chắc hẳn là một vị Hộ Pháp của Cự Hán Tộc dùng để bảo hộ cho thiên tài, tu vi ít nhất phải là Bát Chuyển!”
Đám quản lý Võ Lực Đài kính nể nhìn hai người Cự Hán Tộc, đây chính là tộc nhân của một trong hai đại tộc mạnh nhất Man Hoang Tinh hiện tại, sao có thể không xu nịnh?
“Hai vị Cự Hán Tộc cao quý quang lâm, thật là vinh dự của Võ Lực Đài chúng tôi!”
Đối với đám đông nịnh nọt như kiến hôi dưới chân mình, hai tên Cự Hán Tộc làm như không thấy, chỉ hài hướng nhìn chằm chằm hai người Cự Nhân Tộc.
“Chúng ta tiến vào!” Cự Nhân Tộc đeo mặt nạ không thèm để ý ánh mắt của hai gã Cự Hán, nhìn sang đồng bọn của mình nhàn nhạt nói.
Chỉ là bọn hắn không để ý, không có nghĩa là Cự Hán Tộc sẽ phớt lờ…
Chỉ thấy Cự Hán Uy hài hước bước lên một bước, ngăn chặn đường đi của hai người, thân thể khổng lồ khiến cả đại sảnh rung lên một chút, hắn hài hước nói:
“Nghe nói Cự A Man ngu ngốc kia tham dự Võ Lực Đài lần này?”
“Không sai thưa Cự Hán Uy công tử!” Một tên quản lý nịnh nọt trả lời.
“Haha, thật thú vị, ta cũng muốn tham dự…nếu đường đường chính chính giết đi một Cự Nhân Tộc, tin tưởng cũng không phạm lời thề ban đầu!” Cự Hán Uy nhe ra cái lưỡi ngập nước của mình liếm lấy răng nanh đầy khoái cảm.
Ánh mắt hai người Cự Nhân Tộc co rụt lại, người đeo mặt nạ trong trẻo quát nói: “Cự Hán Uy, Cự Hán Tộc các ngươi uy phong đủ chưa? Cứ muốn ép người khác vào đường cùng đúng không?”
“Ha hả, ta chính là muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận nhưng bất lực này của các ngươi…” Cự Hán Uy khoái trá nói.
“Nếu ngươi không ngại, ta cũng đăng ký lên đài…để xem Cự Hán Uy ngươi mạnh mẽ đến mức nào! Có thể chịu được mấy đấm của ta?” Cự Nhân Tộc đeo mặt nạ hừ lạnh nói.
Cự Hán Uy ánh mắt co rụt lại, Cự Nhân Tộc mặc dù sa cơ, nhưng đám thiên tài trước đây còn sống sót, nữ nhân trước mặt lại là đệ nhất thiên tài Cự Nhân Tộc, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
Nhất thời ánh mắt đảo xuống đám quản lý Võ Lực Đài, hài hước hỏi:
“Ta là người cuối cùng của lần đăng ký này đúng chứ?”
Đám quản lý nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, gật đầu như gà mổ thóc, nịnh nọt nói:
“Không sai, nhân số tham dự Võ Lực Đài lần này thêm Cự Hán Uy đã đầy đủ, các vị không thể tiếp tục đăng ký!”
“Khốn khiếp, khinh người quá đáng…từ bao giờ Võ Lực Đài sản sinh ra quy tắc giới hạn số lượng như vậy?” Thanh niên Cự Nhân Tộc tràn đầy không phục quát.
Mà Cự Nhân đeo mặt nạ cũng tức giận siết chặt nấm đấm, nàng đang nhẫn nhịn không để mình phải động thủ.
“Ha hả, cứ quyết định như vậy!” Cự Hán Uy cười to rung động cả đại sảnh, phách lối mang theo Hộ Pháp của mình tiến vào bên trong.
Đám đông thấy tình cảnh này, cả đám sùng bài nhìn theo bóng lưng Cự Hán Uy.
Cái gì gọi là quyền thế thông thiên? Cái gì gọi là kẻ mạnh nắm giữ quy tắc, kẻ mạnh nắm giữ tất cả.
Đây chính là!
Nhìn theo bóng lưng Cự Hán Uy, ánh mắt hai người Cự Nhân Tộc đầy rẫy sát khí, thanh niên Cự Nhân gương mặt hết sức khó coi mở miệng hỏi:
“Đại tỷ, lần này quyết định như thế nào?”
Cự Nhân mặc hắc y hít sâu một hơi, cuối cùng trầm giọng nói ra: “Tập hợp tất cả Cự Nhân đến Cự Phách Thành đợi lệnh của ta!”
“Vâng!” Thanh niên Cự Nhân nghiêm túc gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Cự Nhân mặc hắc y toàn thân run rẩy, chuyện lần này nếu giải quyết không ổn thỏa, chỉ sợ sẽ là dấu chấm hết cho sự tồn tại của Cự Nhân Tộc.
Nhưng mà nàng không hề hối hận, bởi vì Cự Nhân Tộc thà chết đứng còn hơn sống quỳ, không thể để bất kỳ tộc nhân nào của mình chịu ức hiếp thêm nữa.
Những năm qua, chịu đựng đủ rồi…