Trong hư không đen kịch, một tên thần bí nhân khoác lấy áo choàng màu trắng che kín dung mạo, trên mặt phủ lấy chiếc mặt nạ lấp lánh tinh quang như tinh hà chiếu rọi.
Hắn đang hành tẩu giữa hư không vô định, hai tay giang rộng, toàn thân như cùng hư không hòa làm một thể, từ đó cảm nhận các động tĩnh xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Đột nhiên, toàn thân hắn chấn động giống cảm giác được thứ gì, sau đó toàn thân lấy tốc độ như tên bắn lao vọt giữa hư không, thân pháp được triển khai, từng đợt na di vận chuyển khiến cơ thể hắn lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng dù có khả năng hành tẩu nhanh chóng như thế, bởi vì khoảng cách không gian bên trong hư không là quá lớn, hắn vẫn mất đến hơn một ngày mới đến được vị trí cần xác định.
Xé không xuất hiện, thần bí nhân nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Đây là Đông Vực? đáng tiếc ta đã đến chậm một bước.”
Nói xong, hắn lập tức niệm một loại khẩu quyết đặc biệt, đầu não liền xuất hiện sự liên kết với rất nhiều thành viên tương ứng, nghiêm giọng truyền tin:
“Truy Hung Ấn đã xuất hiện ở Đông Vực, toàn bộ Hư Không Mật Thám tập hợp!”
…
Lạc Nam không biết mình chỉ mới sử dụng Hắc Ma Vệ đẩy lùi Viêm Kình đại trưởng lão của Viêm Ngục Tộc trong thời gian ngắn đã khiến Hư Không Mật Thám của Thời Không Tộc đánh hơi được.
Nhưng dù biết thì hắn cũng không hối hận, thời điểm đó nếu không dùng đến Hắc Ma Vệ, thật sự khó lòng đẩy lui được Viêm Kình đang hung hăng càn quấy.
Trước mắt cứ tập trung vào bảy cái ô đang trôi nổi…
Ô đầu tiên: Điểm danh vọng trừ hoặc cộng ngẫu nhiên.
Ô thứ hai: Mất lượt hoặc thêm lượt quay.
Ô thứ ba: Một lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ.
Ô thứ tư: Một lần Thánh Đế Quán Đỉnh, giúp Thánh Hoàng Hậu Kỳ quán đỉnh đột phá Thánh Đế Sơ Kỳ.
Ô thứ năm: Một tấm Chí Tôn Phá Trận Phù, có thể phá giải trận pháp Chí Tôn.
Ô thứ sáu: Một giọt Dục Tài Thánh Thủy.
Ô thứ bảy: Thi Quân Chiến Điển, Chí Tôn cấp công pháp gia tăng uy lực và hiệu quả thống ngự cương thi, tử sĩ.
“Ngon…” Lạc Nam vừa nhìn liền cười haha.
Vận khí không tệ chút nào, đều ra những thứ cần thiết trong thời điểm này.
Không chút do dự, bắt đầu lựa chọn quay vòng.
Lần thứ nhất xui xẻo bị trừ 2 vạn điểm, lần thứ hai tiếp tục xui xẻo rơi vào ô mất lượt…
Bất quá những lần sau đó đều ăn trọn, tất cả vật phẩm cần thiết đã có mặt trong Không Gian Hệ Thống, tuy nhiên Điểm Danh Vọng của hắn cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu, nghèo càng thêm nghèo.
Lạc Nam mặc kệ, lập tức bắt tay vào sử dụng các loại vật phẩm.
Hắn đem Dục Tài Thánh Thủy kết hợp cùng Dịch Thần Kỳ, hiệu quả lập tức được tăng mạnh.
Chia Dục Tài Thánh Thủy ra làm hai phần, một phần sử dụng cho Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, một phần sử dụng vào Lập Ma Thụ.
Ngay lập tức, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng thời gian qua thiếu người chăm sóc vẫn tiến vào giai đoạn thành thục, có thể đơm hoa kết quả.
Mà Lập Ma Thụ cũng nhanh chóng cho ra lứa quả mới, tràn ngập trên các cành cây.
“Tiểu Tiểu, ngươi giúp sư phụ bồi dưỡng nên Sinh Mệnh Hồ Lô đi.” Lạc Nam hưng phấn đề nghị nói.
Hiện đã có cái phôi của Tử Vong Đỉnh, Lạc Nam cũng muốn tạo thêm một cái phôi của Sinh Mệnh Đỉnh.
Chỉ cần Tiểu Tiểu dùng Sinh Mệnh Lực bồi dưỡng Tiên Thiên Hồ Lô Đằng tạo ra Sinh Mệnh Hồ Lô, như vậy Lạc Nam sẽ vừa có thể tạo nên cái phôi của Sinh Mệnh Đỉnh, vừa chính thức có đủ lực lượng đột phá Thánh Vương.
Mà một khi đột phá Thánh Vương, sức chống chịu khi thi triển các loại thủ đoạn toàn thịnh của hắn chắc chắn gia tăng, chiến lực tăng mạnh trên diện rộng.
Chưa kể Lục Đạo Luân Hồi Tâm cũng sẽ mở ra đạo mới.
“Bồi dưỡng Sinh Mệnh Hồ Lô? Dễ dàng thôi…” Tiểu Tiểu mỉm cười, ánh mắt long lanh hỏi:
“Nhưng sau đó có phần thưởng gì không?”
Lạc Nam sắc mặt tối sầm: “Ngươi còn định kể công với sư phụ?”
“Đương nhiên rồi, thế gian đâu có bữa cơm miễn phí.” Tiểu Tiểu tinh quái nói:
“Huống hồ mỗi lần bồi dưỡng hồ lô đều rất mệt, ta cần phần thưởng để giúp mình nhanh chóng khôi phục, ví dụ như song tu chẳng hạn?”
“Song tu cái đầu ngươi.” Lạc Nam khóe miệng co quắp.
“Vậy thôi sư phụ tìm người khác đi, Tiểu Tiểu còn bận rộn tu luyện đột phá Thánh Đế, không rảnh giúp ngươi đâu.” Tiểu Tiểu thản nhiên nói.
Hiển nhiên nàng còn nhớ điều kiện hắn hứa sẽ cưới nàng sau khi nàng đột phá Thánh Đế, mà nếu bỏ thời gian ra giúp hắn bồi dưỡng Sinh Mệnh Hồ Lô sẽ làm chậm trễ nguyện vọng của nàng.
Lạc Nam bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp: “Đừng có chọc tức sư phụ, mau bồi dưỡng hồ lô đi, hoàn thành sẽ được trọng thưởng.”
“Song tu?” Tiểu Tiểu ánh mắt sáng lên.
“Không, tối đa chỉ như lần trước.” Lạc Nam nghiêm mặt.
“Hừ, điều kiện cuối cùng, sư phụ phải tắm rửa cho ta.” Tiểu Tiểu đỏ mặt yêu kiều nói.
Lạc Nam âm thầm suy nghĩ một chút, là tắm cùng mà không phải song tu, vẫn có thể chấp nhận được, hắn gật đầu đồng ý.
“Thành giao, hiện tại ta liền giúp người tạo nên Sinh Mệnh Hồ Lô.” Tiểu Tiểu vui sướng, bắt đầu chạy đến gốc Tiên Thiên Hồ Lô Đằng truyền thụ Sinh Mệnh Lực.
Lạc Nam lúc này mới hài lòng gật đầu, lại hướng về Hệ Thống hạ lệnh:
“Triệu hoán ngẫu nhiên đi!”
“KENG! Bắt đầu triệu hoán ngẫu nhiên, thời gian đếm ngược 500 giây.” Thông báo vang lên trong đầu.
“500 giây? Không nhiều cũng không ít…” Lạc Nam chép miệng.
Cũng không phải lần nào vận khí cũng tốt triệu hoán ra những thứ nghịch thiên, 500 giây cũng xem như tạm được rồi.
Đếm ngược dần kết thúc, một thanh âm máy móc tiếp tục vọng lên:
“KENG, triệu hoán thành công, chúc mừng ký chủ nhận được áo yếm của Bích Tiêu Nương Nương.”
“PHỐC!” Lạc Nam phun ra một ngụm, sắc mặt trở nên quái dị đến cực điểm.
“Phu quân ngươi làm sao?” Phượng Tịch Y thấy thần sắc của Lạc Nam liền quan tâm hỏi.
“Trúng tà rồi?” Lãnh Vận Du cũng nhíu mày nói.
Lạc Nam khóe miệng co giật, áo yếm của sư thúc à?
Đối với Bích Tiêu Nương Nương, hắn có hảo cảm hơn vị sư bá hung hăng càn quấy rất nhiều.
Bích Tiêu đã vài lần ra tay giúp hắn, vì vậy hắn cũng giành cho nàng sự tôn trọng nhất định.
Nào ngờ lần này Hệ Thống lại triệu hoán áo yếm của nàng đi ra?
Lạc Nam không dám lấy ra quan sát, ngược lại dùng ý niệm thăm dò vào trong Không Gian Hệ Thống.
Rất nhanh liền chứng kiến một cái áo yếm tinh xảo tuyệt luân, mỏng như cánh ve, trắng xanh nhàn nhạt không chút tỳ vết, đơn giản và tinh khôi, quả thật đúng với tính cách lạnh nhạt ôn nhu như nước của Bích Tiêu.
Bất quá áo yếm của Bích Tiêu có tác dụng gì? Lạc Nam không tin hệ thống sẽ triệu hoán ra đồ trang trí.
Quả nhiên, tin tức về chiếc áo yếm của Bích Tiêu rất nhanh truyền vào trong đầu.
Áo yếm của Bích Tiêu Nương Nương, được luyện chế từ tơ của Vô Ảnh Thiên Tằm thời thượng cổ, một khi kích hoạt có thể giúp chủ nhân trở nên vô hình vô ảnh, có thể nói là tàng hình, ngay cả Chí Tôn cường giả nếu không có thủ đoạn đặc biệt cũng vô pháp phát hiện tung tích.
Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, áo yếm này thật lợi hại nha, vậy mà có thể tàng hình ngay cả Chí Tôn cũng không thể nhìn thấy.
Nếu mình mặc vào…chẳng phải có thể đi ngang?
Hắn âm thầm rùng mình, vội vàng dẹp bỏ ý niệm không nên có.
“Hừ, không cần mặc vào, chỉ cần đem nó theo trên người là có thể sử dụng, hiểu chưa?” Kim Nhi khinh bỉ nói.
“Xú nha đầu, triệu hoán toàn ra đồ vật không đứng đắn.” Lạc Nam mặc dù biểu thị bất mãn, nhưng đã lén lút nhét áo yếm mỏng manh tươi mát vào trong ngực, ẩn sau lớp Bá Y.
Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như đang ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, mùi hương thơm ngát dễ chịu lan tràn khắp toàn thân.
Cảm giác này giống như đang được ôm Bích Tiêu sư thúc ở trong lòng vậy.
“Phu quân ngươi cười đê tiện như vậy làm gì?” Phượng Tịch Y nhăn mặt, nàng nhìn thấy Lạc Nam nở nụ cười hết sức đáng ghét.
“Hiện tượng cũ, chắc vừa được sư phụ Kim Nhi cho thứ tốt.” Lãnh Vận Du bất đắc dĩ lắc đầu.
Lạc Nam nhìn hai mỹ nữ, chợt thử động ý niệm.
Hắn lập tức bóc hơi tại chỗ.
“Ừm?” Hai nữ nhân giật mình, không cảm nhận được chút khí tức nào từ Lạc Nam, nhất thời âm thầm kinh hãi:
“Phu quân bị bắt cóc?”
Nhưng ngay sau đó, một đôi bàn tay âm thầm lặng lẽ mang theo lực lượng bao phủ toàn thân các nàng.
Bùm một tiếng, y phục nát tan thành từng mảnh, hai bộ ngọc thể như tuyệt tác của tạo hóa đã hiện ra.
“Đáng giận.” Hai nữ nhân đỏ bừng cả mặt, làm sao không hiểu được Lạc Nam đang giở trò quỷ?
Lạc Nam ở trạng thái tàng hình, vẫn có thể ngắm nhìn hết vẻ đẹp của các nàng.
Lãnh Vận Du thân thể từ trên xuống dưới hoàn toàn không khác Lãnh Nguyệt Tâm chút nào, da thịt phấn nộ, đường cong hoàn mỹ, bầu sữa căng đầy, vòng eo uyển chuyển và đôi chân dài miên mang, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là khí chất của hai nàng.
Phượng Tịch Y cũng giống như Phượng Nghi từ một khung đúc thành, chỉ bất quá nàng vẫn là độc nhất vô nhị với mái tóc đen tuyền óng mượt như thác chạm đến vùng mông cao, thanh nhã và dịu dàng, làn da trắng muốt như tuyết tan, những nơi cần tô điểm màu hồng thì đều rõ ràng bắt mắt, bờ môi lại thuần một màu đen tuyền bóng loáng và nổi bật.
“Hai vị kiều thê, chúng ta thành thân đã lâu nhưng chưa động phòng, hôm nay phu quân sẽ bù đắp tất cả cho các ngươi…” Lạc Nam thầm thì nói.
“Ngươi hiện thân ra đi, không thấy hình dáng cứ cảm giác quái dị.” Lãnh Vận Du dùng tay che chắn những bộ vị quan trọng, cắn cắn bờ môi ướt át.
“Khà khà, như vậy mới kích thích.” Lạc Nam cười quái dị.
Ngay lập tức, Lãnh Vận Du chỉ cảm thấy bờ môi của mình bị lắp đầy, một cảm giác lửa nóng bao phủ toàn thân.
“Ưm…” Nàng vô thức hé mở cánh môi, đầu lưỡi nam nhân đã như linh xà xâm nhập.
Phượng Tịch Y không thấy rõ được thân ảnh nam nhân, nhưng nàng phát hiện môi Lãnh Vận Du đang hé mở như bị thứ gì đó chen vào, hương tân ngọc dịch liên tục bị hút ra rồi biến mất, âm thầm khẽ gắt một tiếng, làm sao không biết hắn đang giở trò quỷ?
Chỉ là nàng còn chưa kịp phản ứng, một bên bầu sữa đã bị phủ lên, có thứ gì đó đang kẹp chặt và xoe lấy đầu nhũ hoa đỏ ửng của nàng, toàn thân như bị điện giật run lên lẩy bẩy, vội vàng dùng tay che ngực:
“Đừng làm rộn!”
Mặc dù các nàng không thể nhìn thấy Lạc Nam nhưng vẫn có thể động vào cơ thể đang tàng hình của hắn, từ đó cảm giác được động tác của nam nhân đang làm trên người mình.
Lạc Nam đem hai nàng kéo lại gần nhau, toàn bộ thân mình cường trán săn chắc của hắn đè lên hai khối nhục thể mềm mại, bờ môi liên tục tìm đến môi của các nàng, trái rồi lại phải, hôn Lãnh Vận Du gần ngạt thở rồi tìm đến môi Phượng Tịch Y, nhấm nháp chất mật của hai vị thê tử.
Nếu có người khác nhìn vào, sẽ chỉ chứng kiến hai vị mỹ nhân trần như nhộng đang duỗi ra đầu lưỡi ngoài không khí, còn những bầu sữa đầy nhựa sống của các nàng thì biến dạng không ngừng một cách khó hiểu.
Cảm thấy như vậy đã đủ, Lạc Nam thu hồi áo yếm Bích Tiêu hiện thân, Bá Y đã sớm biến mất từ bao giờ rồi.
Chứng kiến từng khối cơ bắp hoàn mỹ, chứng kiến từng đường gân sống động, chứng kiến tiểu huynh đệ hung hăng của hắn đã ngạo nghễ ngẩng đầu lên trời, hai nữ nhân ánh mắt mê ly, yêu kiều thở gấp:
“Phu quân…”
Lạc Nam đã quá quen với việc nhất long đấu song phượng, môi và tay hắn luân phiên hoạt động tại nơi mẫn cảm của từng vị kiều thê, khắp từng chỗ da thịt đều có dấu môi, vết răng của hắn.
Nhìn ngắm bốn bầu sữa nẩy nở ở trước mặt, hắn âm thầm cảm khái mình quá may mắn.
Tròn và đầy đặn, trắng và đàn hồi, của Phượng Tịch Y to hơn của Lãnh Vận Du một chút nhưng nhũ hoa anh đào lại nhỏ hơn, màu sắc của nàng cũng hồng đậm hơn so với Lãnh Vận Du hồng nhạt.
Các nàng có hương vị khác nhau, thật khó để diễn tả…
Môi lưỡi hắn chuyển động luân phiên, mút chùn chụt qua từng bầu sữa, để lại giấu vết thuộc về mình.
Hai cánh tay ma quái đã trườn xuống bên dưới, tìm kiếm nơi thầm kín giữa hai đôi chân ngọc.
“Ưm…” Phượng Tịch Y hơi rụt rè kẹp chân lại, trong khi Lãnh Vận Du lại hé mở khuyến khích Lạc Nam.
Phủ lên hai thảm cỏ thơm đen tuyền, của Lãnh Vận Du tương đối thưa thớt như thiếu nữ mới trưởng thành, trong khi đó Phượng Tịch Y rậm rạp và đã được cắt tỉa gọn gàng thành một hình tam giác đen bí ẩn.
Tay hắn luồn lách vào khe hẹp, nơi hai thành thịt non đã sớm ướt đẫm, nơi khiến cơ thể hai thê tử đồng loạt run rẩy mỗi khi chạm vào.
Thanh âm nhầy nhụa khi ngón tay hắn đút vào thám hiểm vang lên không chừng, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển, ánh mắt đầy mị ý của hai nữ.
Lạc Nam như linh xà trườn xuống bên dưới, tách ra hai đôi chân thon dài, bắt đầu ngắm nghía.
Đúng như dự đoán, màu sắc của Phượng Tịch Y vẫn đậm hơn một chút, nếu của nàng đỏ rực như hoa hồng, thì Lãnh Vận Du lại hồng nhạt như cánh hoa đào.
Chỉ là lúc này chúng nó đều đã động những màn sương, cánh môi nằm dọc hơi nhút nhít cực kỳ mời gọi.
“Đừng nhìn…” Hai nữ không dám xem hắn, bị ánh mắt xâm lập của hắn nhìn thẳng vào chỗ kín khiến các nàng tê dại cả nội tâm.
“Ta không những nhìn, còn hôn và chạm vào chúng nó, của các nàng thật đẹp quá…” Lạc Nam ôn nhu thì thầm.
Hắn bắt đầu làm phần việt của mình, lại là môi cùng tay kết hợp.
“Hức…chịu không nổi, tê quá…” Lãnh Vận Du yêu kiều ngâm nga liên tục.
Phượng Tịch Y thì cắn chặt cánh môi không để bản thân phát ra tiếng, nhưng tiếng ưm ưm rất nhỏ từ mũi cũng đủ biết nàng đang trải qua những cảm giác như thế nào.
Chuyện gì cần đến rốt cuộc đã đến, sau khi nhận thấy hai thê tử đã động tình sẳn sàng tiếp đón chính mình, Lạc Nam hít sâu một hơi.
Hắn tìm đến u cốc hé mở của Phượng Tịch Y, trượt lấy thân côn để bôi trơn, sau đó từng bước tiến vào.
Bốn mắt nhìn nhau, có nước mắt trong suốt chảy ra, Phượng Tịch Y đang đón nhận tất cả…
“Vào, vào…sâu quá…rồi phu quân…” Nàng nhịn không được rên rỉ, máu đào chảy ra khiến mày liễu hơi nhíu lại, một cảm giác hạnh phúc hòa cùng đau đớn lan tỏa khắp toàn thân.
Lãnh Vận Du khẩn trương nhìn phu quân và tỷ muội hợp thành một thể, bên dưới của nàng vẫn đang được từng ngón tay của hắn âu yếm.
Bạch bạch bạch…
Thanh âm va chạm dâm mị vang vọng căn phòng, Phượng Tịch Y sau thời khắc phá thân rốt cuộc cảm giác được hương vị ngọt ngào, vòng tay ôm chặt lưng Lạc Nam, rên rỉ nỉ non bên vành tai hắn:
“Thiếp sướng, chàng tuyệt vời quá…”
“Nàng cũng quá hoàn mỹ, ôm siết lấy ta…”
Lạc Nam thỏa mãn thở dài, đánh sâu vào tận cùng hoa tâm, khám phá tất cả ngõ ngách của nàng, đưa nàng lên đỉnh vu sơn, sinh mệnh phun trào, nóng, ẩm và nhớp nháp.
Chậm rãi rút ra long căn đã dính đầy máu, ôn nhu nhìn Lãnh Vận Du, hai bộ phận tư mật bắt đầu tìm lấy nhau.
“Đừng thương tiếc thiếp…” Lãnh Vận Du chủ động tách chân.
Lạc Nam cúi xuống hôn lên môi nàng, lại bắt đầu đút vào địa phương chật chội.
“Ưm…rốt cuộc cũng trở thành người đàn bà của nam nhân này…” Lãnh Vận Du trong lòng mãn nguyện, nàng tận hưởng từng cảm xúc, ngay cả cơn đau phá thân mang đến.
Máu của nàng, máu của Phượng Tịch Y trước đó đã tạo thành dung dịch hỗn loạn.
Khi đầu nấm chạm đến tận cùng, khi thành vách bó sát được lắp đầy, cả hai cùng lúc rùng mình trong khoái cảm.
Lạc Nam bước xuống giường, gác chân dài của Lãnh Vận Du lên cổ mình, từng bước ép sát.
Bành bạch…bành bạch…bành bạch…
“Ây ui…to thật, sâu thật…chết…sướng…” Lãnh Vận Du phát ra những tiếng khêu gợi trong vô thức.
Nàng chỉ cảm thấy nơi trống rỗng của mình đã lắp đầy Lạc Nam, cơ thể nàng đòi hỏi hắn, muốn hút chặt lấy hắn.
Lần đầu trải nghiệm cảm giác tuyệt vời, chỉ sau vài trăm lần đâm vào rút ra của nam nhân, Lãnh Vận Du đã thất thanh hét lớn:
“Thiếp đến rồi…”
Linh hồn nàng phiêu lãng trên mây, dục tiên dục tử.
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, một lần nữa bắn sâu vào hoa tâm của nàng, đánh dấu chủ quyền lên người phụ nữ.
Không biết qua bao lâu sau, hắn nâng các nàng lên, ra hiệu hai nữ nửa quỳ vểnh cao mông về phía mình.
Từ phía sau ngắm nghĩa, luân phiên xâm chiếm…
Tiếng thở dốc nặng nề, thanh âm rên rỉ đê mê tạo thành bản tình ca thật lâu không dứt…
Hắn đang hành tẩu giữa hư không vô định, hai tay giang rộng, toàn thân như cùng hư không hòa làm một thể, từ đó cảm nhận các động tĩnh xảy ra ở thế giới bên ngoài.
Đột nhiên, toàn thân hắn chấn động giống cảm giác được thứ gì, sau đó toàn thân lấy tốc độ như tên bắn lao vọt giữa hư không, thân pháp được triển khai, từng đợt na di vận chuyển khiến cơ thể hắn lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng dù có khả năng hành tẩu nhanh chóng như thế, bởi vì khoảng cách không gian bên trong hư không là quá lớn, hắn vẫn mất đến hơn một ngày mới đến được vị trí cần xác định.
Xé không xuất hiện, thần bí nhân nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Đây là Đông Vực? đáng tiếc ta đã đến chậm một bước.”
Nói xong, hắn lập tức niệm một loại khẩu quyết đặc biệt, đầu não liền xuất hiện sự liên kết với rất nhiều thành viên tương ứng, nghiêm giọng truyền tin:
“Truy Hung Ấn đã xuất hiện ở Đông Vực, toàn bộ Hư Không Mật Thám tập hợp!”
…
Lạc Nam không biết mình chỉ mới sử dụng Hắc Ma Vệ đẩy lùi Viêm Kình đại trưởng lão của Viêm Ngục Tộc trong thời gian ngắn đã khiến Hư Không Mật Thám của Thời Không Tộc đánh hơi được.
Nhưng dù biết thì hắn cũng không hối hận, thời điểm đó nếu không dùng đến Hắc Ma Vệ, thật sự khó lòng đẩy lui được Viêm Kình đang hung hăng càn quấy.
Trước mắt cứ tập trung vào bảy cái ô đang trôi nổi…
Ô đầu tiên: Điểm danh vọng trừ hoặc cộng ngẫu nhiên.
Ô thứ hai: Mất lượt hoặc thêm lượt quay.
Ô thứ ba: Một lần triệu hoán ngẫu nhiên bất kỳ.
Ô thứ tư: Một lần Thánh Đế Quán Đỉnh, giúp Thánh Hoàng Hậu Kỳ quán đỉnh đột phá Thánh Đế Sơ Kỳ.
Ô thứ năm: Một tấm Chí Tôn Phá Trận Phù, có thể phá giải trận pháp Chí Tôn.
Ô thứ sáu: Một giọt Dục Tài Thánh Thủy.
Ô thứ bảy: Thi Quân Chiến Điển, Chí Tôn cấp công pháp gia tăng uy lực và hiệu quả thống ngự cương thi, tử sĩ.
“Ngon…” Lạc Nam vừa nhìn liền cười haha.
Vận khí không tệ chút nào, đều ra những thứ cần thiết trong thời điểm này.
Không chút do dự, bắt đầu lựa chọn quay vòng.
Lần thứ nhất xui xẻo bị trừ 2 vạn điểm, lần thứ hai tiếp tục xui xẻo rơi vào ô mất lượt…
Bất quá những lần sau đó đều ăn trọn, tất cả vật phẩm cần thiết đã có mặt trong Không Gian Hệ Thống, tuy nhiên Điểm Danh Vọng của hắn cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu, nghèo càng thêm nghèo.
Lạc Nam mặc kệ, lập tức bắt tay vào sử dụng các loại vật phẩm.
Hắn đem Dục Tài Thánh Thủy kết hợp cùng Dịch Thần Kỳ, hiệu quả lập tức được tăng mạnh.
Chia Dục Tài Thánh Thủy ra làm hai phần, một phần sử dụng cho Tiên Thiên Hồ Lô Đằng, một phần sử dụng vào Lập Ma Thụ.
Ngay lập tức, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng thời gian qua thiếu người chăm sóc vẫn tiến vào giai đoạn thành thục, có thể đơm hoa kết quả.
Mà Lập Ma Thụ cũng nhanh chóng cho ra lứa quả mới, tràn ngập trên các cành cây.
“Tiểu Tiểu, ngươi giúp sư phụ bồi dưỡng nên Sinh Mệnh Hồ Lô đi.” Lạc Nam hưng phấn đề nghị nói.
Hiện đã có cái phôi của Tử Vong Đỉnh, Lạc Nam cũng muốn tạo thêm một cái phôi của Sinh Mệnh Đỉnh.
Chỉ cần Tiểu Tiểu dùng Sinh Mệnh Lực bồi dưỡng Tiên Thiên Hồ Lô Đằng tạo ra Sinh Mệnh Hồ Lô, như vậy Lạc Nam sẽ vừa có thể tạo nên cái phôi của Sinh Mệnh Đỉnh, vừa chính thức có đủ lực lượng đột phá Thánh Vương.
Mà một khi đột phá Thánh Vương, sức chống chịu khi thi triển các loại thủ đoạn toàn thịnh của hắn chắc chắn gia tăng, chiến lực tăng mạnh trên diện rộng.
Chưa kể Lục Đạo Luân Hồi Tâm cũng sẽ mở ra đạo mới.
“Bồi dưỡng Sinh Mệnh Hồ Lô? Dễ dàng thôi…” Tiểu Tiểu mỉm cười, ánh mắt long lanh hỏi:
“Nhưng sau đó có phần thưởng gì không?”
Lạc Nam sắc mặt tối sầm: “Ngươi còn định kể công với sư phụ?”
“Đương nhiên rồi, thế gian đâu có bữa cơm miễn phí.” Tiểu Tiểu tinh quái nói:
“Huống hồ mỗi lần bồi dưỡng hồ lô đều rất mệt, ta cần phần thưởng để giúp mình nhanh chóng khôi phục, ví dụ như song tu chẳng hạn?”
“Song tu cái đầu ngươi.” Lạc Nam khóe miệng co quắp.
“Vậy thôi sư phụ tìm người khác đi, Tiểu Tiểu còn bận rộn tu luyện đột phá Thánh Đế, không rảnh giúp ngươi đâu.” Tiểu Tiểu thản nhiên nói.
Hiển nhiên nàng còn nhớ điều kiện hắn hứa sẽ cưới nàng sau khi nàng đột phá Thánh Đế, mà nếu bỏ thời gian ra giúp hắn bồi dưỡng Sinh Mệnh Hồ Lô sẽ làm chậm trễ nguyện vọng của nàng.
Lạc Nam bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp: “Đừng có chọc tức sư phụ, mau bồi dưỡng hồ lô đi, hoàn thành sẽ được trọng thưởng.”
“Song tu?” Tiểu Tiểu ánh mắt sáng lên.
“Không, tối đa chỉ như lần trước.” Lạc Nam nghiêm mặt.
“Hừ, điều kiện cuối cùng, sư phụ phải tắm rửa cho ta.” Tiểu Tiểu đỏ mặt yêu kiều nói.
Lạc Nam âm thầm suy nghĩ một chút, là tắm cùng mà không phải song tu, vẫn có thể chấp nhận được, hắn gật đầu đồng ý.
“Thành giao, hiện tại ta liền giúp người tạo nên Sinh Mệnh Hồ Lô.” Tiểu Tiểu vui sướng, bắt đầu chạy đến gốc Tiên Thiên Hồ Lô Đằng truyền thụ Sinh Mệnh Lực.
Lạc Nam lúc này mới hài lòng gật đầu, lại hướng về Hệ Thống hạ lệnh:
“Triệu hoán ngẫu nhiên đi!”
“KENG! Bắt đầu triệu hoán ngẫu nhiên, thời gian đếm ngược 500 giây.” Thông báo vang lên trong đầu.
“500 giây? Không nhiều cũng không ít…” Lạc Nam chép miệng.
Cũng không phải lần nào vận khí cũng tốt triệu hoán ra những thứ nghịch thiên, 500 giây cũng xem như tạm được rồi.
Đếm ngược dần kết thúc, một thanh âm máy móc tiếp tục vọng lên:
“KENG, triệu hoán thành công, chúc mừng ký chủ nhận được áo yếm của Bích Tiêu Nương Nương.”
“PHỐC!” Lạc Nam phun ra một ngụm, sắc mặt trở nên quái dị đến cực điểm.
“Phu quân ngươi làm sao?” Phượng Tịch Y thấy thần sắc của Lạc Nam liền quan tâm hỏi.
“Trúng tà rồi?” Lãnh Vận Du cũng nhíu mày nói.
Lạc Nam khóe miệng co giật, áo yếm của sư thúc à?
Đối với Bích Tiêu Nương Nương, hắn có hảo cảm hơn vị sư bá hung hăng càn quấy rất nhiều.
Bích Tiêu đã vài lần ra tay giúp hắn, vì vậy hắn cũng giành cho nàng sự tôn trọng nhất định.
Nào ngờ lần này Hệ Thống lại triệu hoán áo yếm của nàng đi ra?
Lạc Nam không dám lấy ra quan sát, ngược lại dùng ý niệm thăm dò vào trong Không Gian Hệ Thống.
Rất nhanh liền chứng kiến một cái áo yếm tinh xảo tuyệt luân, mỏng như cánh ve, trắng xanh nhàn nhạt không chút tỳ vết, đơn giản và tinh khôi, quả thật đúng với tính cách lạnh nhạt ôn nhu như nước của Bích Tiêu.
Bất quá áo yếm của Bích Tiêu có tác dụng gì? Lạc Nam không tin hệ thống sẽ triệu hoán ra đồ trang trí.
Quả nhiên, tin tức về chiếc áo yếm của Bích Tiêu rất nhanh truyền vào trong đầu.
Áo yếm của Bích Tiêu Nương Nương, được luyện chế từ tơ của Vô Ảnh Thiên Tằm thời thượng cổ, một khi kích hoạt có thể giúp chủ nhân trở nên vô hình vô ảnh, có thể nói là tàng hình, ngay cả Chí Tôn cường giả nếu không có thủ đoạn đặc biệt cũng vô pháp phát hiện tung tích.
Lạc Nam âm thầm kinh ngạc, áo yếm này thật lợi hại nha, vậy mà có thể tàng hình ngay cả Chí Tôn cũng không thể nhìn thấy.
Nếu mình mặc vào…chẳng phải có thể đi ngang?
Hắn âm thầm rùng mình, vội vàng dẹp bỏ ý niệm không nên có.
“Hừ, không cần mặc vào, chỉ cần đem nó theo trên người là có thể sử dụng, hiểu chưa?” Kim Nhi khinh bỉ nói.
“Xú nha đầu, triệu hoán toàn ra đồ vật không đứng đắn.” Lạc Nam mặc dù biểu thị bất mãn, nhưng đã lén lút nhét áo yếm mỏng manh tươi mát vào trong ngực, ẩn sau lớp Bá Y.
Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như đang ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, mùi hương thơm ngát dễ chịu lan tràn khắp toàn thân.
Cảm giác này giống như đang được ôm Bích Tiêu sư thúc ở trong lòng vậy.
“Phu quân ngươi cười đê tiện như vậy làm gì?” Phượng Tịch Y nhăn mặt, nàng nhìn thấy Lạc Nam nở nụ cười hết sức đáng ghét.
“Hiện tượng cũ, chắc vừa được sư phụ Kim Nhi cho thứ tốt.” Lãnh Vận Du bất đắc dĩ lắc đầu.
Lạc Nam nhìn hai mỹ nữ, chợt thử động ý niệm.
Hắn lập tức bóc hơi tại chỗ.
“Ừm?” Hai nữ nhân giật mình, không cảm nhận được chút khí tức nào từ Lạc Nam, nhất thời âm thầm kinh hãi:
“Phu quân bị bắt cóc?”
Nhưng ngay sau đó, một đôi bàn tay âm thầm lặng lẽ mang theo lực lượng bao phủ toàn thân các nàng.
Bùm một tiếng, y phục nát tan thành từng mảnh, hai bộ ngọc thể như tuyệt tác của tạo hóa đã hiện ra.
“Đáng giận.” Hai nữ nhân đỏ bừng cả mặt, làm sao không hiểu được Lạc Nam đang giở trò quỷ?
Lạc Nam ở trạng thái tàng hình, vẫn có thể ngắm nhìn hết vẻ đẹp của các nàng.
Lãnh Vận Du thân thể từ trên xuống dưới hoàn toàn không khác Lãnh Nguyệt Tâm chút nào, da thịt phấn nộ, đường cong hoàn mỹ, bầu sữa căng đầy, vòng eo uyển chuyển và đôi chân dài miên mang, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là khí chất của hai nàng.
Phượng Tịch Y cũng giống như Phượng Nghi từ một khung đúc thành, chỉ bất quá nàng vẫn là độc nhất vô nhị với mái tóc đen tuyền óng mượt như thác chạm đến vùng mông cao, thanh nhã và dịu dàng, làn da trắng muốt như tuyết tan, những nơi cần tô điểm màu hồng thì đều rõ ràng bắt mắt, bờ môi lại thuần một màu đen tuyền bóng loáng và nổi bật.
“Hai vị kiều thê, chúng ta thành thân đã lâu nhưng chưa động phòng, hôm nay phu quân sẽ bù đắp tất cả cho các ngươi…” Lạc Nam thầm thì nói.
“Ngươi hiện thân ra đi, không thấy hình dáng cứ cảm giác quái dị.” Lãnh Vận Du dùng tay che chắn những bộ vị quan trọng, cắn cắn bờ môi ướt át.
“Khà khà, như vậy mới kích thích.” Lạc Nam cười quái dị.
Ngay lập tức, Lãnh Vận Du chỉ cảm thấy bờ môi của mình bị lắp đầy, một cảm giác lửa nóng bao phủ toàn thân.
“Ưm…” Nàng vô thức hé mở cánh môi, đầu lưỡi nam nhân đã như linh xà xâm nhập.
Phượng Tịch Y không thấy rõ được thân ảnh nam nhân, nhưng nàng phát hiện môi Lãnh Vận Du đang hé mở như bị thứ gì đó chen vào, hương tân ngọc dịch liên tục bị hút ra rồi biến mất, âm thầm khẽ gắt một tiếng, làm sao không biết hắn đang giở trò quỷ?
Chỉ là nàng còn chưa kịp phản ứng, một bên bầu sữa đã bị phủ lên, có thứ gì đó đang kẹp chặt và xoe lấy đầu nhũ hoa đỏ ửng của nàng, toàn thân như bị điện giật run lên lẩy bẩy, vội vàng dùng tay che ngực:
“Đừng làm rộn!”
Mặc dù các nàng không thể nhìn thấy Lạc Nam nhưng vẫn có thể động vào cơ thể đang tàng hình của hắn, từ đó cảm giác được động tác của nam nhân đang làm trên người mình.
Lạc Nam đem hai nàng kéo lại gần nhau, toàn bộ thân mình cường trán săn chắc của hắn đè lên hai khối nhục thể mềm mại, bờ môi liên tục tìm đến môi của các nàng, trái rồi lại phải, hôn Lãnh Vận Du gần ngạt thở rồi tìm đến môi Phượng Tịch Y, nhấm nháp chất mật của hai vị thê tử.
Nếu có người khác nhìn vào, sẽ chỉ chứng kiến hai vị mỹ nhân trần như nhộng đang duỗi ra đầu lưỡi ngoài không khí, còn những bầu sữa đầy nhựa sống của các nàng thì biến dạng không ngừng một cách khó hiểu.
Cảm thấy như vậy đã đủ, Lạc Nam thu hồi áo yếm Bích Tiêu hiện thân, Bá Y đã sớm biến mất từ bao giờ rồi.
Chứng kiến từng khối cơ bắp hoàn mỹ, chứng kiến từng đường gân sống động, chứng kiến tiểu huynh đệ hung hăng của hắn đã ngạo nghễ ngẩng đầu lên trời, hai nữ nhân ánh mắt mê ly, yêu kiều thở gấp:
“Phu quân…”
Lạc Nam đã quá quen với việc nhất long đấu song phượng, môi và tay hắn luân phiên hoạt động tại nơi mẫn cảm của từng vị kiều thê, khắp từng chỗ da thịt đều có dấu môi, vết răng của hắn.
Nhìn ngắm bốn bầu sữa nẩy nở ở trước mặt, hắn âm thầm cảm khái mình quá may mắn.
Tròn và đầy đặn, trắng và đàn hồi, của Phượng Tịch Y to hơn của Lãnh Vận Du một chút nhưng nhũ hoa anh đào lại nhỏ hơn, màu sắc của nàng cũng hồng đậm hơn so với Lãnh Vận Du hồng nhạt.
Các nàng có hương vị khác nhau, thật khó để diễn tả…
Môi lưỡi hắn chuyển động luân phiên, mút chùn chụt qua từng bầu sữa, để lại giấu vết thuộc về mình.
Hai cánh tay ma quái đã trườn xuống bên dưới, tìm kiếm nơi thầm kín giữa hai đôi chân ngọc.
“Ưm…” Phượng Tịch Y hơi rụt rè kẹp chân lại, trong khi Lãnh Vận Du lại hé mở khuyến khích Lạc Nam.
Phủ lên hai thảm cỏ thơm đen tuyền, của Lãnh Vận Du tương đối thưa thớt như thiếu nữ mới trưởng thành, trong khi đó Phượng Tịch Y rậm rạp và đã được cắt tỉa gọn gàng thành một hình tam giác đen bí ẩn.
Tay hắn luồn lách vào khe hẹp, nơi hai thành thịt non đã sớm ướt đẫm, nơi khiến cơ thể hai thê tử đồng loạt run rẩy mỗi khi chạm vào.
Thanh âm nhầy nhụa khi ngón tay hắn đút vào thám hiểm vang lên không chừng, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển, ánh mắt đầy mị ý của hai nữ.
Lạc Nam như linh xà trườn xuống bên dưới, tách ra hai đôi chân thon dài, bắt đầu ngắm nghía.
Đúng như dự đoán, màu sắc của Phượng Tịch Y vẫn đậm hơn một chút, nếu của nàng đỏ rực như hoa hồng, thì Lãnh Vận Du lại hồng nhạt như cánh hoa đào.
Chỉ là lúc này chúng nó đều đã động những màn sương, cánh môi nằm dọc hơi nhút nhít cực kỳ mời gọi.
“Đừng nhìn…” Hai nữ không dám xem hắn, bị ánh mắt xâm lập của hắn nhìn thẳng vào chỗ kín khiến các nàng tê dại cả nội tâm.
“Ta không những nhìn, còn hôn và chạm vào chúng nó, của các nàng thật đẹp quá…” Lạc Nam ôn nhu thì thầm.
Hắn bắt đầu làm phần việt của mình, lại là môi cùng tay kết hợp.
“Hức…chịu không nổi, tê quá…” Lãnh Vận Du yêu kiều ngâm nga liên tục.
Phượng Tịch Y thì cắn chặt cánh môi không để bản thân phát ra tiếng, nhưng tiếng ưm ưm rất nhỏ từ mũi cũng đủ biết nàng đang trải qua những cảm giác như thế nào.
Chuyện gì cần đến rốt cuộc đã đến, sau khi nhận thấy hai thê tử đã động tình sẳn sàng tiếp đón chính mình, Lạc Nam hít sâu một hơi.
Hắn tìm đến u cốc hé mở của Phượng Tịch Y, trượt lấy thân côn để bôi trơn, sau đó từng bước tiến vào.
Bốn mắt nhìn nhau, có nước mắt trong suốt chảy ra, Phượng Tịch Y đang đón nhận tất cả…
“Vào, vào…sâu quá…rồi phu quân…” Nàng nhịn không được rên rỉ, máu đào chảy ra khiến mày liễu hơi nhíu lại, một cảm giác hạnh phúc hòa cùng đau đớn lan tỏa khắp toàn thân.
Lãnh Vận Du khẩn trương nhìn phu quân và tỷ muội hợp thành một thể, bên dưới của nàng vẫn đang được từng ngón tay của hắn âu yếm.
Bạch bạch bạch…
Thanh âm va chạm dâm mị vang vọng căn phòng, Phượng Tịch Y sau thời khắc phá thân rốt cuộc cảm giác được hương vị ngọt ngào, vòng tay ôm chặt lưng Lạc Nam, rên rỉ nỉ non bên vành tai hắn:
“Thiếp sướng, chàng tuyệt vời quá…”
“Nàng cũng quá hoàn mỹ, ôm siết lấy ta…”
Lạc Nam thỏa mãn thở dài, đánh sâu vào tận cùng hoa tâm, khám phá tất cả ngõ ngách của nàng, đưa nàng lên đỉnh vu sơn, sinh mệnh phun trào, nóng, ẩm và nhớp nháp.
Chậm rãi rút ra long căn đã dính đầy máu, ôn nhu nhìn Lãnh Vận Du, hai bộ phận tư mật bắt đầu tìm lấy nhau.
“Đừng thương tiếc thiếp…” Lãnh Vận Du chủ động tách chân.
Lạc Nam cúi xuống hôn lên môi nàng, lại bắt đầu đút vào địa phương chật chội.
“Ưm…rốt cuộc cũng trở thành người đàn bà của nam nhân này…” Lãnh Vận Du trong lòng mãn nguyện, nàng tận hưởng từng cảm xúc, ngay cả cơn đau phá thân mang đến.
Máu của nàng, máu của Phượng Tịch Y trước đó đã tạo thành dung dịch hỗn loạn.
Khi đầu nấm chạm đến tận cùng, khi thành vách bó sát được lắp đầy, cả hai cùng lúc rùng mình trong khoái cảm.
Lạc Nam bước xuống giường, gác chân dài của Lãnh Vận Du lên cổ mình, từng bước ép sát.
Bành bạch…bành bạch…bành bạch…
“Ây ui…to thật, sâu thật…chết…sướng…” Lãnh Vận Du phát ra những tiếng khêu gợi trong vô thức.
Nàng chỉ cảm thấy nơi trống rỗng của mình đã lắp đầy Lạc Nam, cơ thể nàng đòi hỏi hắn, muốn hút chặt lấy hắn.
Lần đầu trải nghiệm cảm giác tuyệt vời, chỉ sau vài trăm lần đâm vào rút ra của nam nhân, Lãnh Vận Du đã thất thanh hét lớn:
“Thiếp đến rồi…”
Linh hồn nàng phiêu lãng trên mây, dục tiên dục tử.
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, một lần nữa bắn sâu vào hoa tâm của nàng, đánh dấu chủ quyền lên người phụ nữ.
Không biết qua bao lâu sau, hắn nâng các nàng lên, ra hiệu hai nữ nửa quỳ vểnh cao mông về phía mình.
Từ phía sau ngắm nghĩa, luân phiên xâm chiếm…
Tiếng thở dốc nặng nề, thanh âm rên rỉ đê mê tạo thành bản tình ca thật lâu không dứt…