Mặc dù cực kỳ chột dạ, Ngô Thành vẫn là sắc mặt uy nghiêm lăng lệ, khí thế Thánh Hoàng càng tăng mạnh dữ dội nghiền ép đến Lạc Nam.
Lạc Nam bình thản như không, nhếch miệng nói:
“Mặt nạ ngươi đang đeo không tệ, chẳng những có thể thay hình đổi dạng thành một lão già, mà còn có thể ngụy tạo khí tức cấp Thánh Hoàng, chắc hẳn cũng là nhờ vật này mà ngươi tự tin đánh lén sư phụ mình, cướp đoạt tài sản sau đó chuồn mất!”
“Chết cho lão phu!” Ngô Thành bị nói trúng tim đen, phẫn nộ bạo phát thế công, một chưởng hung hăng nện xuống đầu Lạc Nam.
Lạc Nam không thèm phản kích, Bí Tự Trận lóe sáng trong ánh mắt, vô số Trận Văn cuồn cuộn mà ra.
Tù Không Trận hình thành một cái lồng giam, phong tỏa không gian giam cầm triệt để Ngô Thành vào bên trong bao gồm cả công kích của hắn.
Ngô Thành chỉ là một Thánh Vương Hậu Kỳ, thương thế do Tam Trưởng Lão đánh trúng còn chưa khôi phục nên không đủ tư cách phá nát Tù Không Trận.
Mắt thấy công kích của mình bị Trận Pháp đánh bật trở về, Ngô Thành sắc mặt cực kỳ khó coi:
“Ta và các hạ không thù không oán, các hạ vì sao lại ra tay với ta?”
“Chính vì không thù không oán nên mạng của ngươi vẫn còn đến lúc này!” Lạc Nam cười nhạt:
“Ngươi rất khôn ngoan, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất…trong lúc bên ngoài có vô số người truy sát ngươi bốn phương tám hướng, ngươi lại ở khách sạn cao cấp nhất trong Trảm Thiên Thành, còn sắp hưởng thụ hai nàng trinh nữ.”
“Làm sao các hạ tìm được ta?” Ngô Thành ngưng trọng hỏi.
“Điều đó không quan trọng…” Lạc Nam híp mắt nói:
“Quan trọng là ta muốn biết lý do ngươi phản bội sư phụ của mình!”
Nếu Ngô Thành thật sự vì tham lam tài sản mà ám toán sư phụ, loại người này Lạc Nam không ngần ngại biến hắn thành công cụ để dễ dàng gia nhập Trảm Thiên Môn.
Ngược lại nếu Ngô Thành có nỗi khổ tâm nào đó, hắn sẽ cân nhắc làm ra lựa chọn khác.
“Được, ta sẽ nói cho ngươi!” Ngô Thành nghiêm túc lên tiếng.
Lạc Nam gật đầu, sẳn sàng nghe hắn giải thích.
PHỐC!
Đột ngột thân ảnh Ngô Thành biến mất tại chỗ, khi xuất hiện một lần nữa vậy mà đã thoát khỏi Tù Không Trận, một thanh Liêm Đao sắt lẹm cầm trong tay chém rụng đầu Lạc Nam.
Ngô Thành chưa kịp vui mừng, nơi đầu của Lạc Nam bị chém chẳng hết có chút vết máu nào, ngược lại cái đầu còn chậm rãi tan biến.
“Tàn ảnh?” Ngô Thành khiếp sợ thốt lên thành tiếng.
“Ngươi tinh thông Không Gian Chi Lực, chẳng trách có thể cả gan ám sát Thánh Hoàng mà còn thành công chạy trốn!” Lạc Nam chậm rãi xuất hiện sau lưng Ngô Thành.
Không Gian Chi Lực mà Ngô Thành nắm giữ cũng rất khá, đáng tiếc còn lâu mới sánh bằng hắn.
“Ngươi cũng có Không Gian…” Ngô Thành hoảng hốt.
Hắn chưa nói hết câu, từ dưới lòng đất có vô số dây leo đã trồi lên trói chặt cơ thể hắn, mỗi một sợi dây leo như được trét keo bên trên, dính chặt chẽ vào da thịt không thể đào thoát.
Mộc Chu Kết Dính.
Chưa dừng lại ở đó, trong lòng bàn tay Lạc Nam hiện ra một con mắt quái dị đặt lên đan điền của Ngô Thành.
Chính là Thôn Phệ Ma Nhãn.
Chỉ thoáng chốc, một chút lực lượng mà Ngô Thành vất vả khôi phục đã bị Lạc Nam tước đoạt sạch sẽ, hắn vô lực ngã quỵ xuống sàn.
“Cơ hội cuối cùng dành cho ngươi trước khi ta sưu hồn!” Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, Lạc Nam thần sắc lạnh lẽo.
Ngô Thành rợn cả tóc gáy, hắn xin thề cả đời hắn chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình bị Tiểu Thánh dọa cho khiếp sợ.
Không còn dám có bất kỳ ý nghĩ lật bàn nào, Ngô Thành nghiến răng nghiến lợi mắng chửi:
“Sư phụ cái rắm, lũ khốn Trảm Thiên Môn đều là tiểu nhân, lòng lang dạ thú, bọn chúng có được ngày hôm nay tất cả đều là cướp đoạt từ tổ tiên của ta, Ngô Thành này xin thề phải cho chúng trả giá thật đắt, đáng tiếc ta vô dụng không giết được lão già khốn kiếp đó…”
“Ồ, xem ra ngươi và Trảm Thiên Môn rất có thâm cừu đại hận?” Lạc Nam ngoài ý muốn.
“Hừ!” Ngô Thành hừ lạnh, không nhanh không chậm nói ra:
“Hơn năm tỷ năm trước, Trảm Thiên Môn có tên thật là Trảm Không Môn, bọn họ chỉ là một thế lực trung thành dưới trướng lão tổ của ta mà thôi, ngay cả một Thánh Đế Hậu Kỳ cũng không có!”
“Nhưng lão tổ của ta không may cùng cường địch đồng quy vu tận, Trảm Không Môn chẳng những không giúp ngài báo thù, ngược lại còn nhân cơ hội đó vùng lên phản bội, ám toán thế lực do lão tổ lập ra, cướp sạch tài sản.”
“Gia Gia của ta khi đó là thiên tài bậc nhất nắm giữ Không Gian Chi Lực, thành công trốn thoát khỏi nanh vuốt truy sát của những kẻ phản bội, phải trốn chui trốn nhũi mai danh ẩn tích, cưới một nữ tử thôn quê để nối dõi tông đường, đồng thời ấp ủ hy vọng hậu nhân có thể báo thù rửa hận.”
“Có được khối tài sản khổng lồ nên Trảm Không Môn mới một đường phát triển thuận lợi, di chuyển đến Tây Châu đổi tên thành Trảm Thiên Môn để không ai biết quá khứ dơ bẩn của chúng, nhờ vậy có được địa vị như ngày hôm nay…”
Ngô Thành càng nói hai mắt càng muốn bắn ra lửa, tất cả những thứ mà Trảm Thiên Môn có được như ngày hôm nay đều là do lão tổ hắn ban tặng, tất cả những thứ này phải thuộc về hắn mới đúng.
Lạc Nam vuốt cằm, hắn có thể nhận ra thái độ của Ngô Thành không phải nói láo.
“Ngươi đã nuôi hy vọng báo thù, thành công gia nhập vào Trảm Thiên Môn làm đệ tử nồng cốt, vì sao còn đường đột ám sát Tam Trưởng Lão để tất cả công sức bấy lâu đổ sông đổ biển?” Lạc Nam nhíu mày hỏi.
Lẽ ra Ngô Thành nên kiên nhẫn hơn, tiếp tục tận hưởng tài nguyên của Trảm Thiên Môn tu luyện đến khi có thể đường đường chính chính báo cừu rửa hận mới đúng.
“Ta đương nhiên hiểu điều đó, nhưng trong khối tài sản mà lũ bất nhân kia chiếm được có một giọt huyết mạch của lão tổ ta lưu lại, lão cẩu Tam Trưởng Lão đó muốn luyện hóa giọt máu đó để đột phá Thánh Đế!” Sắc mặt Ngô Thành lộ ra vẻ bất nhẫn:
“Dòng máu Cuồng Không Thánh Đế cao quý làm sao có thể để gian nhân vấy bẩn, hắn không xứng, ta đã bất ngờ tập kích hắn và cướp huyết mạch đi!”
Chính vì Tam Trưởng Lão muốn luyện hóa huyết mạch của lão tổ của Ngô Thành, trong cơn phẫn nộ…Ngô Thành không áp chế được lý trí liền liều mạng ra tay.
Cũng vì mất đi thứ quan trọng như vậy nên Trảm Thiên Môn mới điên cuồng truy tìm tung tích của Ngô Thành, sẳn sàng bỏ ra những cái giá lớn để trọng thưởng cho ai tìm ra hắn.
“Ngươi vừa nói cái gì?” Lạc Nam sững sờ, hoài nghi mình nghe lầm.
“Ta nói lão cẩu Tam Trưởng Lão không đủ tư cách…” Ngô Thành nghiến răng nghiến lợi.
“Câu trước đó!” Lạc Nam nghiêm mặt.
“Lão cẩu Tam Trưởng Lão muốn luyện hóa huyết mạch do tổ tiên ta lưu lại.” Ngô Thành kiên nhẫn nói.
“Tổ tiên ngươi gọi là cái gì?” Lạc Nam ánh mắt nóng bỏng.
Ngô Thành rùng mình, chẳng biết vì sao cảm giác bị trần trụi nhìn chằm chằm.
Bất quá nhắc đến tổ tiên năm đó, Ngô Thành vẫn là cao ngạo ngẩng đầu, đường đường chính chính nói:
“Cuồng Không Thánh Đế!”
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, không ngờ rốt cuộc mình cũng tìm thấy con hàng này.
“Cuồng Không Thánh Đế có phải nhân vật đã lập nên Cuồng Không Đế Quốc?” Hắn hỏi thêm một lần nữa.
“Kiến thức của ngươi không tệ…” Ngô Thành kiêu ngạo nói: “Trảm Không Môn vốn chỉ là thuộc hạ của Cuồng Không Đế Quốc, bọn tiểu nhân này sau khi phản chủ còn dám đặt tên là Trảm Thiên, đúng là không xem ai ra gì.”
Để khẳng định thêm một lần nữa, Lạc Nam hướng Thiên Cơ Lâu xác nhận lai lịch của Ngô Thành.
Sau khi tiêu tốn 500 Điểm Danh Vọng, rốt cuộc Ngô Thành thật sự là hậu bối đời thứ tư của Cuồng Không Thánh Đế.
“Chẳng trách con hàng này nắm giữ Không Gian Chi Lực, lại còn có mặt nạ cao cấp mô phỏng được cả khí tức Thánh Hoàng…” Lạc Nam gật đầu.
Hắn giải trừ Mộc Chu Kết Dính trói buộc, đem Ngô Thành nâng đỡ lên, vuốt mũi cười haha nói:
“Ngô Thành huynh đệ, có chút hiểu lầm mà thôi, chúng ta xem như chưa đánh thì chưa quen biết!”
Ngô Thành dùng ánh mắt quái dị xem lấy Lạc Nam, nghi ngờ hỏi: “Ngươi có ý đồ gì? Vì sao thái độ xoay chuyển nhanh như vậy?”
Rõ ràng vừa rồi còn bá đạo đến cực điểm đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, hiện tại chuyển sang nhận lầm? bệnh thần kinh sao?
“Haha, ta từng được lão tổ của ngươi giúp đỡ, cũng xem như có quen biết!” Lạc Nam thành thật nói.
“Đáng hận, ngươi có thể giết ta nhưng không được mang tổ tiên ta ra đùa cợt!” Ngô Thành hận không thể một chưởng vỗ chết Lạc Nam.
Cuồng Không Thánh Đế đã chết hơn năm tỷ năm, tên tiểu tử trước mặt còn chưa đến ngàn tuổi, còn dám nói được tổ tiên của hắn giúp đỡ?
“Ta nói là sự thật.” Lạc Nam biết Ngô Thành hiểu lầm nên giải thích luôn:
“Nói đúng hơn thì ta được anh linh của Cuồng Không Thánh Đế giúp đỡ với điều kiện phải tìm ra hậu nhân và chỉ dẫn nơi cất chứa truyền thừa của hắn.”
Năm đó khi Lạc Nam đến Táng Địa giải cứu Vân Duyên Công Chúa, sau khi rời khỏi liền bị cường giả của Bất Tử Chí Tông truy sát.
Rơi vào đường cùng, Lạc Nam sử dụng Tuyệt Thế Thần Thông – Anh Linh Hiệu Triệu với công dụng triệu hoán ra linh hồn của một vị cường giả mạnh nhất ở phạm vi lân cận giúp mình chiến đấu.
Mà nhân vật hắn hiệu triệu được chính là Cuồng Không Thánh Đế.
Lẽ ra nếu không thể hoàn thành tâm nguyện của Cuồng Không Thánh Đế thì Lạc Nam sẽ không thể tiếp tục thi triển Anh Linh Hiệu Triệu vì sự hạn chế của môn thần thông này.
Tuy nhiên sau khi sử dụng Thủy Trung Lao Nguyệt xóa đi chính mình của trước đây, cái tên Lạc Nam thiếu nợ Cuồng Không Thánh Đế xem như đã chết.
Hắn hiện tại là một Lạc Nam hoàn toàn khác, có thể thoải mái sử dụng Anh Linh Hiệu Triệu mà chẳng cần bận tâm đến lời hứa với Cuồng Không Thánh Đế nữa, bởi vì Anh Linh Hiệu Triệu chỉ là Tuyệt Thế Thần Thông, ngay cả nó cũng sẽ bị Nghịch Thế Thần Thông như Thủy Trung Lao Nguyệt xóa sổ nhân quả ngày trước.
Nhưng bản thân Lạc Nam thì luôn muốn hoàn thành tâm nguyện của Cuồng Không Thánh Đế, dù sao thì lời hứa của nam nhân trị giá thiên kim, thuận theo bản tâm của mình.
Cuồng Không Thánh Đế quả nhiên đã đoán trước được Cuồng Không Đế Quốc do mình lập ra sẽ suy tàn trong dòng sông lịch sử, nhưng e rằng hắn không ngờ thuộc hạ tưởng như trung thành của mình là Trảm Không Môn lại phản bội.
“Ngươi nói thật sao?” Ngô Thành hoài nghi xem lấy Lạc Nam, chuyện này thật sự quá mức hoang đường, như có một khối bánh ngọt từ trên trời rơi xuống vậy.
Kẻ tưởng như nắm giữ hắn trong lòng bàn tay lại là kẻ thiếu nợ tổ tiên của hắn, còn muốn trả hắn ân tình, tìm đến truyền thừa.
Lạc Nam mặc kệ hắn có tin hay không, trực tiếp đem một đoạn Linh Hồn có chứa ký ức liên quan đến Cuồng Không Thánh Đế bao gồm cả nơi cất chứa truyền thừa cưỡng ép truyền thẳng vào trong đầu của hắn.
Làm xong tất cả, Lạc Nam thoải mái nhẹ nhõm cả người.
Hắn ghét nhất là cảm giác thiếu nợ ân tình của người khác mà chưa trả được.
Hiện tại xem như trả hết nợ ân tình của Cuồng Không Thánh Đế, tâm cảnh Lạc Nam thoải mái vô cùng.
Về phần Ngô Thành có vượt qua được Trảm Thiên Môn truy sát và tìm đến tận nơi để tiếp nhận truyền thừa của Cuồng Không Thánh Đế hay không thì Lạc Nam chẳng rảnh quan tâm.
Bỏ lại Ngô Thành đang thẩn thờ như người mất hồn, Lạc Nam cho hắn một viên Thánh Đan trị thương xem như giúp đỡ, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Ngô Thành toàn thân run rẩy không ngừng, nhìn theo tàn ảnh của người thanh niên đang dần tan biến, sống mũi của hắn bất giác cay cay.
Tìm về truyền thừa của lão tổ, gia gia và phụ thân của hắn có thể mỉm cười nơi chín suối rồi.
“Đám tiểu nhân phản bội, các ngươi chờ đó cho ta!”
...
“Haizz, xem ra không thể dựa vào Ngô Thành để vào Trảm Thiên Môn rồi…” Lạc Nam thở dài một tiếng.
Mặc dù tuổi của hắn ở kiếp này còn trẻ, nhưng hắn cảm thấy mình đã qua cái thời tham gia khảo hạch như những hậu bối bình thường để gia nhập vào thế lực giống như năm xưa từng làm để thi vào Thánh Linh Học Phủ hay gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo rồi.
Ngược lại sau nhiều lần làm người đứng đầu của các thế lực, Lạc Nam có hứng thú với các vị trí cao cấp hơn.
Có chút ngán ngẫm ngồi trong tửu lâu uống rượu, nếu không vì loại đồ vật cần thiết ở Tu La Giáo hấp dẫn, có lẽ hắn đã sớm cao chạy xa bay, mặc kệ thân phận Tu La Sứ Giả.
“Các ngươi nghe gì chưa? Trảm Thiên Môn vừa được một Thánh Hồn Đế gia nhập, nghe đồn đó là một vị tuyệt sắc mỹ nhân, trở thành vị tân nhiệm trưởng lão!”
“Nghe rồi, sư huynh nhi tử thẩm thẩm nhà hàng xóm của ta chính là đệ tử nội môn bên trong Trảm Thiên Môn, hắn đã được tận mắt chứng kiến Môn Chủ giới thiệu vị trưởng lão đó với đông đảo các đệ tử, tuy nhiên nàng che mặt và khoác áo choàng từ đầu đến chân, không thể nhìn thấy dung mạo!”
“Không thấy dung mạo sao biết là tuyệt sắc mỹ nhân? Đúng là khoác lác!”
“Nghe đồn chỉ bởi vì giọng nói của nàng vang lên liền có thể kết luận nàng chính là mỹ nhân, không thể sai được!”
“Hừ, thời buổi này thấy tận mắt còn chưa chắc tin tưởng được!”
Hàng loạt âm thanh nghị luận lại lọt vào trong tai, Lạc Nam âm thầm cười khổ:
“Động tác của nàng cũng thật nhanh.”
Không ngoài dự đoán của hắn, Thủy Triều Tịch dễ dàng gia nhập Trảm Thiên Môn.
Nghĩ cũng phải, đổi lại nếu hắn có thành lập thế lực, hắn cũng không ngần ngại thu nhận những nhân vật tài sắc vẹn toàn như nàng.
Bất quá có lẽ Trảm Thiên Môn không muốn nàng công khai dung mạo và thân phận Nhân Ngư Nữ Hoàng.
Đang âm thầm nghĩ cách, đám đông xung quanh bất chợt yên ắng đến lạ thường, tất cả ánh mắt đều dồn về phía ngoài.
Lạc Nam cũng đưa mắt nhìn theo, chỉ gặp một tên nam tử anh tuấn đường đường, lưng đeo Trường Kiếm, hai mắt có thần đang đạp gió mà đi, tóc dài tung bay, ung dung tiêu sái vô cùng.
“Trời ạ, đó là Đại Sư Huynh, nhân vật đại diện cho thế hệ đệ tử nồng cốt của Trảm Thiên Môn…tình nhân trong mộng của bổn tiểu thư!” Một thiếu nữ cuồng nhiệt hô lớn, hai mắt lóe sáng thành trái tim.
“Không sai, Đại Sư Huynh Trầm Lang chính là đệ tử của Phó Môn Chủ, tu vi đã sắp đột phá Thánh Tôn, y là thần tượng của ta.”
“Trầm Lang là hình tượng mà tất cả thanh thiếu niên nhiệt huyết chúng ta cùng theo đuổi a.”
“Các ngươi nhìn Đại Sư Huynh rời khỏi thành trì, chẳng lẽ muốn đi truy bắt phản đồ Ngô Thành?”
“Khả năng rất lớn là vậy, hừ…đích thân Đại Sư Huynh ra tay, Ngô Thành có chắp cánh cũng không thể thoát khốn!”
“Khoan đã, nhiệm vụ yêu cầu ta trở thành đệ tử nồng cốt để đạt được sự tin cậy của Trảm Thiên Môn…nhưng đâu bắt buộc ta phải lấy thân phận của mình?” Lạc Nam ánh mắt trở nên nguy hiểm nhìn lấy bóng lưng Trầm Thanh, trong lòng lóe lên một ý niệm:
“Nhập vai đại sư huynh cũng tốt mà?”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon