Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừ, quả nhiên đúng với dự đoán.”

Bên trong nghị sự điện, Ninh Vô Song tay cầm thánh chỉ Càn Quân Thánh Đế vừa ban xuống nở nụ cười lạnh.

Trong Thánh Chỉ nêu rất rõ, con rể của Lạc Gia là Văn Lang phải đại diện Lạc Gia tham dự Đoạt Thành Đấu lần này, vì đế quốc làm ra cống hiến.

Đối với thánh chỉ của Càn Quân Thánh Đế, toàn bộ Càn Quân Đế Quốc đa số đều tán thành.

Một phần vì tất cả đều muốn xem thử chiến lực của vị hôn phu của Lạc Sương này, một phần vì đó chính là nghĩa vụ.

Lạc Gia vốn là gia tộc chiến tướng của Đế Quốc, những năm gần đây lại không còn bất kỳ ai ở trong quân, tuy danh vọng năm xưa vẫn còn nhưng ai cũng nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy, Lạc Gia sớm muộn cũng sẽ suy tàn.

“Đây là con dao hai lưỡi…” Lạc Nam cười nói:

“Lão cẩu Càn Quân tuy muốn mượn tay Thiên Phong Đế Quốc làm khó Lạc Gia, nhưng nếu bên trong trận chiến chúng ta giành thắng lợi, vậy danh vọng của Lạc Gia sẽ lại tăng lên, quốc vận hồi phục…”

“Hừ, đến lúc đó sợ rằng Càn Quân lão cẩu lại nghĩ cách khác làm khó dễ Lạc Gia, chẳng hạn như điều động Văn Lang đến biên ải phòng chống Thiên Phong Đế Quốc…” Lạc Sương yêu kiều hừ một tiếng.

Lạc Nam nhếch miệng, thân phận Văn Lang chỉ là giả, muốn biến mất lúc nào không được, sợ gì rơi vào khống chế của Càn Quân Thánh Đế?

Hắn đưa mắt nhìn sang mấy nữ Chiến Trận Sư hỏi:

“Các nàng nghiên cứu Lập Quốc Hội Vận Trận đến đâu rồi?”

Lập Quốc Hội Vận Trận là Cửu Tinh Thánh Cấp Trận Pháp đạt được trong buổi đấu giá hội, có thể gia tăng tốc độ thu nạp Quốc Vận gấp mười lần, càng là có thể cướp đoạt Quốc Vận của người khác trong cùng một thế lực.

Lạc Nam đã gửi Trận Pháp này về Lạc Gia cho chúng nữ học cách bố trận, vì vậy lúc này hắn mới quan tâm.

Tuy nói có Hệ Thống trong tay, tương lai hắn cũng sẽ có biện pháp giúp mẫu thân Ninh Vô Song tăng tiến tu vi mà không cần đến Quốc Vận, bất quá Quốc Vận của Càn Quân Đế Quốc phần lớn công lao là do Lạc Gia các đời tổ tiên đánh xuống, cũng không thể bỏ phí rơi vào tay Càn Quân Thánh Đế được.

“Trận Pháp này quá cao cấp, nó đòi hỏi phải bố trí đủ bảy tiểu trận mới có thể hoàn thành toàn bộ đại trận.” Hoa Ngọc Phượng lên tiếng nói:

“Mà để bố trí đầy đủ bảy tiểu trận, e rằng Thánh Trận Đế Viên Mãn phải đích thân ra tay.”

Châu Miên Mạn gật đầu phụ họa: “Trong khi đó bọn thiếp mỗi người chỉ mới tự bố trí được một cái tiểu trận mà thôi, cộng thêm cả tam trưởng lão Lạc Duệ thì mới được tổng cộng 4 tiểu trận, còn thiếu 3 cái để hoàn chỉnh Lập Quốc Hội Vận Trận…”

“Thật ra phương diện Trận Pháp của ta là do gia chủ dạy bảo.” Tam trưởng lão Lạc Duệ bất chợt lên tiếng.

Lạc Nam nghe vậy trừng mắt nhìn Ninh Vô Song, lắp ba lắp bắp: “Mẫu thân, ngươi còn là Chiến Trận Sư sao?”

“Có chút nghiên cứu ấy mà…” Ninh Vô Song bình thản vuốt tóc đáp:

“Miễn cưỡng đạt đến Thánh Trận Hoàng Viên Mã mà thôi, xem như tiểu đạo.”

Lạc Nam khóe miệng co quắp, ánh mắt quỷ dị nhìn lấy mẫu thân của mình.

Hắn phát hiện hắn vậy mà hiểu biết về nàng quá ít.

Đầu tiên khi nổi giận nàng bạo phát đến tận hàng trăm tầng Chiến Vực và Sát Vực, sau đó là sở hữu Họa Công rất cường đại truyền thụ cho đại tẩu Ninh Huyền Tâm.

Như vậy thì cũng thôi, lần này trở về hắn lại phát hiện nàng cũng có thể là một vị Kiếm Tu xuất chúng, đủ khả năng trở thành sư phụ của những thiên tài kiếm đạo như Độc Cô Ngạo Tuyết, Băng Lam Tịch.

Hiện tại lại nghe Lạc Duệ Tam Trưởng Lão nói mẫu thân là người truyền thụ Trận Pháp cho bà ta? miễn cưỡng là Thánh Trận Hoàng Viên Mãn?

Rốt cuộc có thứ gì Ninh Vô Song không biết?

Được rồi, dù sao đây cũng là chuyện đáng mừng, Lạc Nam chỉ vào mặt mình cười nói:

“Ta cũng là Chiến Trận Sư, tất cả chúng ta mỗi người bố trí một Tiểu Trận là được 6 cái rồi, chỉ còn thiếu 1 cái là hoàn chỉnh Lập Quốc Hội Vận Trận, đoạt sạch Quốc Vận của Càn Quân lão cẩu.”

“Cái gì? đệ là Chiến Trận Sư khi nào?” Đến lượt Lạc Sương, Ninh Huyền Tâm và mấy vị trưởng lão trố mắt nhìn.

Lạc Nam ra vẻ bình thản y hệt mẫu thân, lắc đầu nói: “Có chút nghiên cứu mà thôi, miễn cưỡng nha, xem như tiểu đạo…”

“Cái tên này.” Chúng nữ thấy hắn ra vẻ nhịn không được che miệng cười khanh khách.

“Thật ra việc tìm thêm một vị Chiến Trận Sư để kết hợp bày trận không hề khó, cùng lắm là đi thuê.” Ninh Vô Song chậm rãi lên tiếng:

“Vấn đề ở chỗ một khi Lập Quốc Hội Vận Trận bố trí thành công, chúng ta xem như triệt để vạch mặt cùng Càn Quân Thánh Đế, đánh mất tất cả Quốc Vận thì lão cẩu đó sẽ lên cơn điên cuồng, cắn bậy cắn bạ khắp nơi, bất chấp tất cả cùng chúng ta liều mạng.”

Lạc Nam hiểu rõ điều này, thật ra nội tình hiện tại của Lạc Gia còn chưa đánh nổi Càn Quân Thánh Đế, sở dĩ lão già Càn Quân Thánh Đế không trực tiếp ra tay trấn áp tiêu diệt Lạc Gia là vì sợ đánh mất thanh danh, tán mất Quốc Vận mà thôi.

Nhưng một khi Quốc Vận đã không còn, Càn Quân Thánh Đế đâu còn cố kỵ gì nữa?

Đến lúc đó toàn bộ lực lượng điều động, bao gồm cả Quân Đội vài chục vạn, Thánh Hoàng, Thánh Vương, Thánh Tướng, Ngô Gia và Hoàng Gia các loại tập hợp, cũng là một cổ lực lượng khổng lồ.



Đừng bao giờ xem thường nội tình của Thánh Đế Cấp Thế Lực, cũng không phải thế lực nào cũng làm ra hành vi tự hủy như Trảm Thiên Môn để Tu La Giáo dễ dàng ngư ong đắc lợi.

“Trước khi nghĩ đến việc bố trí Lập Quốc Hội Vận Trận, chúng ta phải có đủ thực lực đánh với Càn Quân Thánh Đế một trận hoặc có biện pháp chuồn mất, tránh xung đột với hắn.” Ninh Vô Song nghiêm túc nói.

Bản thân nàng cũng chẳng lưu luyến gì Càn Quân Đế Quốc cả, chẳng qua nàng cũng giống như Lạc Nam, không muốn Quốc Vận và công lao của Lạc Gia từng ấy năm hoang phí cho kẻ thù mà thôi.

Nếu có thể cướp sạch Quốc Vận rồi an toàn đào tẩu, dù rời bỏ Càn Quân Đế Quốc cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Chỉ cần tất cả đều an toàn, với nội tình của Lạc Gia hiện tại…tương lai lo gì không thể nhất phi trùng thiên?

Cái mà tất cả mọi người thiếu chỉ là thời gian mà thôi…

Lạc Nam vuốt cằm, ánh mắt lóe lên.

Lạc Gia rời khỏi Càn Quân Đế Quốc tạm lánh mũi nhọn cũng tốt, dù sao thì kế bên còn có Thiên Phong Đế Quốc và Hải Long Cung như sói đói rình mồi.

Vấn đề là nên an trí Lạc Gia ở đâu sau khi mọi chuyện thành công?

“Xem ra phải đẩy nhanh tốc độ câu thông với Mê Linh Sâm Lâm…” Lạc Nam vuốt cằm thầm nghĩ:

“Bất quá chỉ với Dạ Thanh Thu và Nhàn Văn Đạo Sĩ, có vẻ còn hơi thiếu lực để ngồi lên bàn đàm phán nha…”

Muốn thành công đàm phán, điều kiện tiên quyết là thực lực song phương phải cân kèo.

Bằng không bên mạnh sẽ cường thế ra tay, bắt ngươi làm nô lệ làm việc cho bọn họ, nào chịu hợp tác với kẻ yếu hơn mình?

Bỏ qua 20 vạn Điểm Danh Vọng để tìm hiểu từ góc đến ngọn, Lạc Nam đương nhiên phải tận dụng Mê Sinh Sâm Lâm một cách tối đa nhất.

“Khốn kiếp, lẽ ra ta có thể tìm đến Trụ Việt Tông kết minh nếu không mang tiếng gia tộc phụ thuộc Càn Quân Đế Quốc.” Lạc Nam trong lòng thầm mắng.

Càn Quân Thánh Đế đại diện cho toàn bộ Càn Quân Đế Quốc, mà hành vi của lão cẩu này xém chút nữa đã dồn Vân Duyên Công Chúa vào chỗ chết.

Lạc Gia mang tiếng là gia tộc phụ thuộc của Càn Quân Đế Quốc, Trụ Việt Tông dù rộng lượng đến mức nào cũng khó tránh khỏi hoài nghi, làm sao tin tưởng để Lạc Gia nương tựa?

Chuyện tương lai thì chưa biết, nhưng chắc chắn hiện tại là không thể nào.

Trừ khi Lạc Nam có thể lấy đầu Càn Quân Thánh Đế chứng minh thành ý.

Nghĩ đến đây lại càng cảm thấy Càn Quân Đế Quốc không an toàn, Trụ Việt Tông hiện tại đang bận dốc toàn bộ tâm ý phòng thủ chờ ngày Long Chí Tôn trở thành Cấm Kỵ nên mới tạm thời án binh bất động.

Nhưng một khi Long Chí Tôn đột phá thành công, kiểu gì Trụ Việt Tông chẳng tiện tay san bằng Càn Quân Đế Quốc?

Mối thù hãm hại Vân Duyên đâu dễ dàng bỏ qua như vậy.

Đến thời điểm đó, Lạc Nam lấy tư cách gì đứng ra bảo vệ một gia tộc trực thuộc Càn Quân Đế Quốc như Lạc Gia?

Toàn bộ Trụ Việt Tông và Nhất Thế Vũ Trụ đâu còn ai nhớ về hắn?



“Tin tức của tên tiểu tử Lân Chấn kia liệu có phải là thật? vì sao Cảm Long Lệnh của chúng ta hoàn toàn không chút cảm ứng?”

Bên trong đường phố phồn hoa của Quân Đô, hai tên người thần bí khoác áo choàng chậm rãi hành tẩu.

Một người trong tay cầm một khối lệnh bài có hình thù một cái đầu rồng đỏ ngầu như máu đang luân chuyển, hai mắt rồng trên lệnh bài liên tục lấp lóe dò tìm, nhưng chưa hề sáng lên báo động.

Lệnh bài này là Cảm Long Lệnh, nó có thể cảm ứng được khí tức của bất kỳ sinh linh nào sở hữu huyết mạch Long Tộc trong phạm vi hàng trăm vạn dặm, vượt qua cả ranh giới Quân Đô.

Kỳ lạ ở chỗ là mặc dù bọn hắn ăn mặc rất quái dị, áo choàng đầy rẫy họa tiết đầu rồng bị chém máu tươi tung tóe nhưng người bên đường lại chẳng ai nhìn lấy, dường như hai nhân vật thần bí này đang vô hình trong mắt bọn họ vậy.

“Hừ, ngay cả lão tử của hắn còn phải cung cung kính kính, một thằng oắt con dám trêu đùa Sát Long Vệ sao?” Một người nở nụ cười lạnh lẽo đáp.

“Vậy chẳng lẽ kẻ kia đã rời khỏi phạm vi Càn Quân Đế Quốc, hoặc do hắn có thủ đoạn đặc biệt che đậy?” Đồng bọn nhíu mày.

Cảm Long Lệnh cũng không phải đa năng, nó vẫn bị một số hạn chế nhất định, chẳng hạn như người sở hữu huyết mạch Long Tộc ở trong kết giới, trận pháp hay dùng Pháp Bảo che đậy thì khó mà cảm ứng được.

“Kiên nhẫn chút đi, nếu huyết mạch Long Tộc dễ tìm như vậy thì khác nào rau cải trắng?”

“Ngươi nói cũng đúng, bất quá ta nghe đồn gần đây có tòa Thiên Cơ Lâu có thể dò xét tin tức chỉ cần trả đủ giá, sao chúng ta không đến thử điều tra tất cả những kẻ lai tạp có huyết mạch Long Tộc đang ở phạm vi phụ cận?”

“Một thời gian nữa vẫn chưa có tung tích rồi đến Thiên Cơ Lâu cũng không muộn.”

“Được, hừ…tốt nhất thằng nhãi Lân Chấn đừng trêu đùa chúng ta, bằng không Thú Nhân Thành chó gà không tha.”



ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…



Thiên quân vạn mã hành tẩu, biên giới hai đại Đế Quốc vang danh một vùng Tây Châu đã nhiều năm liền chưa nhộn nhịp đến mức này.

Đoạt Thành Đấu diễn ra.

Càn Quân Đế Quốc do đích thân Càn Quân Thánh Đế thống ngự mười vạn quân, ngự trên Càn Quân Chiến Xa, dưới tay là bá quan văn võ và hàng chục vị Tổng Quản và Đại Tướng tu vi Thánh Hoàng phò tá, sau lưng còn có vô số dân chúng và tu sĩ theo sau tham gia náo nhiệt.

Và đương nhiên không thể thiếu Thái Tử Càn Nguyên sắc mặt lãnh ngạo yên lặng đứng sau lưng Càn Quân Thánh Đế, hắn là một trong những nhân vật sẽ tham gia Đoạt Thành Đấu lần này.

Lẽ ra Càn Trọng cũng có một suất tham dự, nhưng đệ đệ này của hắn lại chết thảm ở Hằng La Đại Hải chưa rõ hung thủ…vì vậy danh ngạch sẽ giao cho Thiếu Chủ Ngô Gia – Ngô Biện.

Ngô Biện, Càn Nguyên và ba thiên tài của Lạc Gia sẽ đại diện Càn Quân Đế Quốc tham dự Đoạt Thành Đấu.

Ở phương hướng đối diện, Thiên Phong Đế Quốc không hề thua kém, do một vị nam tử trung niên thần thái phi dương, thân khoác hoàng bào cưỡi trên lưng Ngũ Đầu Sư Tử thống lĩnh mười vạn Thiên Phong Quân, khí thế như hồng và một đám thiên kiêu kiệt xuất, nổi bật trong đó chính là Thái Tử Thiên Dận.

“Khốn kiếp, Thiên Phong Đế Quốc coi khinh trẫm sao?” Càn Quân Thánh Đế thấy cảnh này nổi giận đứng lên, Thánh Đế Viên Mãn uy áp cuồn cuộn như sấm, lôi đình đầy trời, cuồng phong bạo vũ, thanh âm gầm thét:

“Lão cẩu Thiên Phong vì sao không xuất hiện?”

Đoạt Thành Đấu tuy chỉ là trận chiến của tiểu bối nhưng lại đại diện cho mặt mũi và danh dự của cả Đế Quốc, rất được các đời Thánh Đế của hai thế lực xem trọng.

Nhưng hiện tại khi đích thân Càn Quân Thánh Đế dẫn quân tiến đến thì bên phía Thiên Phong Đế Quốc lại không thấy bóng dáng Thiên Phong Thánh Đế đâu cả.

Nam tử đang dẫn đoàn, cưỡi trên lưng Ngũ Đầu Sư Tử chỉ là đệ đệ của Thiên Phong Thánh Đế, đang đảm nhiệm chức vụ Thừa Tướng mà thôi.

Để Thừa Tướng ra mặt tiếp đãi, rõ ràng cho thấy Thiên Phong Thánh Đế không hề đặt Càn Quân Thánh Đế vào trong mắt, không đáng để hắn đích thân ra mặt, sỉ nhục vô cùng.

Không những Càn Quân Thánh Đế giận dữ, thái độ xem nhẹ như vậy của Thiên Phong Đế Quốc cũng khiến tất cả người của Càn Quân Đế Quốc phẫn nộ.

“Hừ, nếu như Thiên Phong Đế Quốc không có đủ thành ý, vậy Đoạt Thành Đấu này không đấu cũng được.” Một lão tướng bên phía Càn Quân Đế Quốc hừ lạnh nói.

Càn Quân Thánh Đế mí mắt trực nhảy, trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, đây là cơ hội để trẫm đối phó với Lạc Gia, nào có thể bỏ qua?

Chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ uy nghiêm, khí thế Thánh Đế Viên Mãn ép đến tất cả đều không thở nổi.

Trước uy thế của Càn Quân Thánh Đế, Thiên Phong Thừa Tướng ra hiệu cho Ngũ Đầu Sư Tử dưới thân mình bình tĩnh, chậm rãi thở ra một hơi, làm bộ thương cảm nói:

“Năm đó bệ hạ bế quan đột phá Chí Tôn, đại tướng Lạc Chiến Quốc của các vị một người hiên ngang giết vào Thánh Cung làm bệ hạ phải cắt đứt cảm ngộ ra mặt ngăn cản, kết quả hiện tại vẫn còn thương tích trong người, không tiện tiếp đón, mong Càn Quân Đế Quốc thông cảm.”

Nghe lời này của Thiên Phong Thừa Tướng, quân đội Càn Quân vô thức ngẩng đầu tự hào, mà rất nhiều dân chúng và tu sĩ cũng làm ra bộ mặt kính nể đối với sự hy sinh anh dũng của Lạc Chiến Quốc, chẳng ngờ đại tướng quân lại lập công lớn như thế, đả thương cả Thiên Phong Thánh Đế.

“Khốn kiếp, còn dám tính kế trẫm.” Càn Quân Thánh Đế trong lòng thầm mắng, cái trán hiện gân xanh.

Đám khốn kiếp Thiên Phong Đế Quốc này nhiều lần cố ý ra vẻ ca tụng chiến tích của Lạc Gia, thật ra ý đồ chính là làm phân tán lượng Quốc Vận, không để Quốc Vận tập trung về hoàng thất để hắn có thể đột phá Chí Tôn, dã tâm bất chính vô cùng, không phải thể loại tốt đẹp gì.

Bất quá Càn Quân Thánh Đế lại không thể công khai bác bỏ công lao của Lạc Gia, ngược lại còn phải làm bộ dáng minh quân hết sức tán thành, điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Cũng may quốc sư Ngô Dụng lên tiếng giải vây:

“Lạc Gia là công thần lập quốc của Càn Quân Đế Quốc chúng ta, công tích không cần đến Thiên Phong Đế Quốc các vị ca ngợi, thậm chí lần này chính thiên kiêu kiệt xuất của Lạc Gia sẽ khiến Thiên Phong Đế Quốc trắng tay quay về.”


“Haha, vậy sao…” Thiên Dận Thái Tử nghe thấy vậy nở nụ cười:


“Hy vọng lần này thiên kiêu của Lạc Gia sẽ không quá yếu, đừng như tên Lạc Chiến Chinh, ngay cả nửa phần thực lực của bổn Thái Tử cũng không ép ra được đã chết thảm rồi.”


“Cuồng vọng!” Càn Quân Đế Quốc nhao nhao phẫn nộ, nhớ lại cái chết của Lạc Chiến Chinh, sắc mặt tất cả đều trở nên cực kỳ khó coi.


Mà lúc này, Thiên Phong Thừa Tướng nhìn xung quanh một vòng, nhíu chặt chân mày hỏi:


“Các vị nói nhảm nhiều như vậy, Lạc Gia đâu?”




Chúc cả nhà ngủ ngon

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK