Lạc Nam ngoáy ngoáy lỗ tai, ngạc nhiên nhìn hai huynh đệ Trầm Quyết hỏi…
“Không sai, giao ra nhẫn trữ vật, nể mặc Ái tiểu thư thả ngươi rời đi…” Trầm Quyết trầm giọng nói…
Cách đây gần hơn 400 năm, Trầm Gia vốn là một cái Lục Cấp thế lực hết sức bình thường, mãi cho đến khi gia chủ họ Trầm sinh ra người con trai lớn đặt tên Trầm Quyết…
Kẻ này từ nhỏ thiên phú hơn người, lại sở hữu Lôi hệ linh căn, hầu như trong cùng cấp ngàn dặm xung quanh Trầm gia không hề có đối thủ…
Rất nhiều thiên tài Lục cấp thế lực đều không phải đối thủ của Trầm Quyết, ngay cả Thất Cấp cũng lực bất lòng tâm…
Mặc dù là thế, nhưng xuất thân của Trầm Quyết vốn không được cao, tu luyện vũ kỹ cũng toàn hạng thường thường ở bậc Địa Cấp là tối đa, nên rất chật vật khi chiến đấu cùng các thiên tài Bát Cấp thế lực mộ danh mà đến…
Thiên phú có cao đến mấy, nếu không có công pháp và tài nguyên vượt bậc, cũng rất khó phát triển…
Thậm chí có một lần, vị hôn thê từ nhỏ của Trầm Quyết bở rơi hắn khi hai người sắp thành hôn, đi theo một công tử đến từ Bát Cấp thế lực…
Trầm Quyết như muốn phát điên rời khỏi gia tộc đến tận mười năm…
Không ai biết mười năm đó hắn đi đâu, đạt những cơ duyên gì…chỉ biết trước khi đi Trầm Quyết chỉ là Nguyên Anh Hậu Kỳ… sau khi trở về, Trầm Quyết là Hóa Thần Hậu Kỳ cường giả…
Trong vòng mười năm, tốc độ đột phá khủng bố dị thường…mà từ Công Pháp cho đến Vũ Kỹ vốn có của Trầm Quyết…tất cả đều có sự lột xác…
Trầm gia cũng từ đó dã tâm bành trướng, liên tục thôn tính các thế lực xung quanh…
Ngắn ngũi sau vài trăm năm…Trầm Quyết một đường tu luyện đến khi đột phá Luyện Hư Kỳ ở tuổi 300, thành công ghi danh lên Hoàng Kim Bảng…Sau đó lại tiếp tục đột phát Luyện Hư Trung Kỳ ở tuổi 390…thực lực của toàn bộ Trầm gia lúc này đã sắp tiếp cận Bát Cấp thế lực…
Nhưng muốn từ Thất Cấp đến Bát Cấp đâu phải đơn giản…đòi hỏi số lượng tài nguyên khổng lồ để cung ứng cho sự phát triển của gia tộc…
Trầm gia tích lũy nhiều năm vẫn không đủ tiến cấp…
Trong thời điểm thiếu thốn tài nguyên đó, thông tin về một đại phú hào Lạc Nam xuất hiện…
Lập tức trở thành con mồi ngon trong mắt Trầm Quyết…nếu có thể đánh cướp người này, Trầm gia của hắn nhất định sẽ vượt qua đạo khảm quan trọng, trong tương lai không xa trở thành Bát Cấp thế lực…
Việc Trầm Chí yêu cầu đổi Thiên Lôi Thạch cũng chỉ là tình cờ mà thôi…từ lần Lễ Hội trước, Trầm Quyết là một trong những kẻ chặn đường Lạc Nam trước cửa Đa Bảo Các…
Nói tóm lại, nếu không có sự va chạm trên Ải Nhân Đảo, thì sớm muộn Lạc Nam cũng bị Trầm Quyết tìm tới cửa…
Hoàng Kim Bảng đệ 33, khiến hắn có đủ tự tin…cho dù Cơ Nhã xuất hiện, cũng không thể làm gì hắn…huống hồ hiện tại bên cạnh Lạc Nam không có ai? Quả là cơ hội ngàn năm hiếm có…
Mà Lạc Nam mắt thấy Trầm Quyết đang nhìn ngó vào nhẫn trữ vật trong tay mình, hắn ra vẻ bừng tĩnh gật gật đầu, thản nhiên cười nói:
“Thì ra là ăn mày…sao không nói sớm? thứ ta không thiếu nhất chính là Nhẫn Trữ Vật…”
Nói xong, hắn vội lấy ra một chiếc Nhẫn Trữ Vật, hướng về huynh đệ Trầm Quyết ném tới…
Theo bản năng, Trầm Quyết đưa tay bắt lấy…
Chưa kịp kiểm tra bên trong, Lạc Nam ra vẻ chu đáo bồi thêm một câu:
“Ngoài nhẫn trữ vật, bên trong còn cho thêm các ngươi mười khối Hạ Phẩm Linh Thạch đi mua bắp nướng ăn, tránh đói chết thì tội lỗi…”
“Phốc hì hì…”
Ái Tâm nhịn không được, ôm bụng cười nắc nẻ…
“Tiểu tử ngươi đùa chúng ta?” Trầm Chí tức giận đến gương mặt đỏ bừng, Trầm Quyết là ca ca ruột của hắn, từ nhỏ đã được Trầm Quyết dạy dỗ khắc khổ…thành công đặt chân vào Bách Linh Bảng top 30, cũng là một kẻ có lòng kiêu ngạo…
Hiện tại huynh đệ bọn hắn bị kẻ này phỉ bán là ăn mày, sao có thể không tức giận?
Với bản tâm của một Luyện Hư Trung Kỳ, Trầm Quyết không hề biểu lộ tức giận ra vẻ bề ngoài, trái lại ánh mắt híp lại thành khe hẹp, hắn đã dám đứng ra cướp thì dám tự tin vào thủ đoạn của mình đấy…
Kẻ này nếu không biết sống chết, cũng không thể trách hắn…
“Ái Tâm tiểu thư, đắc tội rồi…” Trầm Quyết hướng Ái Tâm chắp tay, chuẩn bị động thủ nói…
Trầm gia của hắn mặc dù phát triển rất tốt…nhưng còn lâu mới sánh bằng Ái gia, hắn không dám động vào nàng…
“Trầm Quyết, đừng tưởng tìm được chỗ dựa thì không xem ai ra gì, Lạc Nam là khách của Ái gia chúng ta lần này, ngươi biết điều thì nên rời đi…” Ái Tâm không kiêu ngạo không siểm nịnh từ tốn nói, phong thái của một tiểu thư gia tộc bộc lộ hết sức rõ rệch…
“Ái Tâm tiểu thư…kẻ này lai lịch bất minh, nói không chắc là gian tế của đại lục khác với ý đồ bất chính…nàng đừng để bị dụ dỗ…” Trầm Chí ra vẻ khuyên can nói…
“Haha, hắn lòng dạ bất chính đâu ta chưa thấy, ta chỉ thấy hai huynh đệ các ngươi muốn cướp của rành rành giữa ban ngày, nếu biết Trầm Chí ngươi là loại người như vậy thì vài ngày trước đừng mơ bước lên thuyền của ta…” Ái Tâm khinh thường cười lạnh, môi đỏ vểnh lên khiến Lạc Nam hận không thể cắn một ngụm…
Nàng và Trầm Chí đều là thành viên trên Bách Linh Bảng, nàng nể mặt tình đồng môn nên cho hắn đi nhờ Chiến Thuyền đến Ải Nhân Đảo…
Trầm Chí sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, rất nhiều thiên tài đều ái mộ Ái Tâm, hắn cũng không ngoại lệ…
Nàng là nữ nhân duy nhất trong top 10 Bách Linh Bảng đấy…lại thêm gia thế lớn lao, chính là nữ thần tượng tại Bách Linh Học Phủ…
Lúc này bị nàng tỏ vẻ khinh thường, chỉ cảm thấy ruột gan tan nát, chuyển dời toàn bộ hận ý lên người Lạc Nam…
“Ái Tâm tiểu thư lời ấy sai rồi…tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, nếu hôm nay Quyết mỗ chiến bại sẽ không có gì ngụy biện…ngược lại đạo lý mang ngọc có tội toàn bộ thế gian đều biết…có trách thì nên trách kẻ này quá mức rêu rao…” Trầm Quyết so với Trầm Chí khôn lanh hơn nhiều lắm, cười nhạt chỉ vào Lạc Nam mở miệng nói, đổi trắng thay đen lão luyện vô cùng…
“Hắn là khách của Ái gia, ngươi dám động đến?” Ái Tâm nhấn mạnh lại một lần nữa…
“Haha, theo như ta biết người này cũng chỉ là khách của tiểu thư mà thôi…không thể đại diện cho toàn bộ Ái gia được…huống hồ chắc gì Ái gia lại vì một kẻ không quen biết như hắn mà ra tay với ta?” Trầm Quyết híp mắt hỏi…
“Hành vi cướp của giết người chẳng khác nào đám tà ma ngoại đạo, danh tiếng trên Hoàng Kim Bảng của ngươi sẽ mất sạch…” Ái Tâm tiếp tục lý luận…
Trầm Quyết cười nhạt lắc đầu: “Danh tiếng trên Hoàng Kim Bảng là ta dựa vào thực lực đạt được, mà không phải vì danh vọng hay đạo đức tốt để đạt được…”
Ái Tâm gương mặt biến ảo, tên Trầm Quyết này quả thật khó chơi, một trận chiến này xem như khó tránh…
Top 33 Hoàng Kim Bảng, không ai dám xem thường…kể cả nàng…
“Khò…khò…khò…”
Bất chợt…
Một tiếng ngáy vang lên khiến sắc mặt ba người trở nên cổ quái…
Không biết từ bao giờ, Lạc Nam từ đâu lấy ra một cái võng, đem treo lên lan can thuyền, nằm ngủ say sưa, khóe môi còn chảy cả nước miếng, vô sĩ đến cực điểm…
Ái Tâm gương mặt triệt để mộng bức nhìn kẻ này nằm ngủ, tên này có một chút nào là nghiêm túc hay không? rõ ràng là nàng đang muốn giúp hắn a…rõ ràng hắn mới là đối tượng bị cướp a…
BỐP…
Ái Tâm triệt để tức giận, một chân đá mạnh vào mông hắn…
“Ây da…”
Lạc Nam nhảy dựng ôm mông, rời khỏi võng, gương mặt khó hiểu ngây thơ nhìn nàng…
“Công tử ngươi bị sao vậy? có kẻ muốn cướp ngươi…” Ái Tâm tức muốn nổ phổi, thở phì phò nói…
“Nàng còn biết bọn hắn muốn cướp ta sao?” Lạc Nam kỳ quái hỏi…
“Chứ ngươi nghĩ bọn hắn đến kết giao bằng hữu hay sao?” Ái Tâm giận dữ rung rẩy cả người, bộ ngực phập phồng lên xuống…
Vì cổ áo nàng chẻ khá sâu, phong cách phóng khoáng của nữ nhân phương Tây, để lộ khe rãnh mê người cùng hai phần gò trắng bóng khiến Lạc Nam nuốt nước miếng…
“Ngươi…” Ái Tâm xoay mặt sang nơi khác, hoàn toàn không nhìn nổi dáng vẻ của tên này…
Hắn làm sao vậy? rõ ràng khi đánh với Ám Dạ còn tuyệt vời lắm cơ mà? Khiến nhịp tim nàng đập nhanh cơ mà…
Lạc Nam đứng dậy vươn vai, thoải mái oằn mình một cái, nhìn Ái Tâm nói:
“Nàng quá ngây thơ…”
Ái Tâm lập tức muốn sửng cồ, bất quá nhẫn nại nghe tiếp xem tên này nói cái gì…
“Rõ ràng là hai thằng ăn cướp…không có một chút đạo đức gì đáng nói, chính là điển hình của súc sinh…đối với loại vô giáo dục này, biện pháp duy nhất chỉ có thể là đánh…đánh đến khi nào chúng nó sợ bỏ đi thói ăn cướp nữa thì thôi…” Lạc Nam thong dong nói, ra vẻ khó hiểu nhìn nàng:
“Nàng uổng phí thời gian và miệng lưỡi với hai tên súc sinh làm gì? Chúng nó sẽ tiếp thu lời của một con người như nàng sao? sẽ hiểu lời của nàng sao? ta không muốn lãng phí thời gian nên nằm ngủ một chút…khi nào nàng nói khô nước bọt rồi thì gọi ta ra đánh chúng…”
Lạc Nam nói xong, một lần nữa nằm lên võng…
Ái Tâm giật mình đứng ở nơi đó, gương mặt biến ảo… thông minh như nàng sao có thể không hiểu lời của hắn?
Giống như khi đối với Ám Dạ…người này không nói không rằng lấy Cung ra bắn…
Ngay cả hỏi thăm một câu “ngươi là ai?” cũng chẳng thèm…
Vậy hiện tại, khi đã biết rõ Trầm Quyết đến cướp, tại sao nàng lại tốn miệng lưỡi thuyết phục làm gì?
Rõ ràng nếu đối phương đã dám đến cướp, sẽ không e ngại nàng đấy…
Trong lúc nhất thời, Ái Tâm cắn cắn môi…chẳng lẽ nàng thật sự “ngây thơ” sao?
“Tiểu tử ngươi muốn chết!”
Trầm Quyết triệt để phẫn nộ…đối thoại của hai người đương nhiên lọt vào tai hắn…Lạc Nam mở miệng ngậm miệng đều mắng hắn là súc sinh, khinh thường hắn đến cực điểm…
Hơn nữa kẻ này lại kiêu ngạo cho rằng có thể đánh đến khi hắn biết sợ thì thôi…
Hắn là ai chứ? Top 33 Hoàng Kim Bảng đấy…
Sát khí kinh thiên lan tỏa một vùng biển rộng, Trầm Quyết hướng Lạc Nam quát lạnh:
“Mau ra chiến…đừng để nữ nhân bảo vệ cho ngươi…”
Lạc Nam lùng bùng lỗ tai, khó chịu đứng dậy, nhìn Ái Tâm nói tiếp:
“Thấy ta nói không sai chứ? lời nói của nàng có ý nghĩa gì đâu? Đối với mấy tên đầu trộm đuôi cướp này, ta dạy cho nàng một đoạn thơ, ngày sau gặp bọn chúng chỉ cần đọc một lần là được, không cần phí lời nói nhảm…”
Ái Tâm lập tức bị thu hít, vểnh tai chu môi hỏi: “Thơ gì?”
Lạc Nam ánh mắt nhìn về xa xăm, như nhìn thấu nhân tình thế thái, lại dùng ánh mắt trách trời thương dân nhìn hai người Trầm Quyết, ra vẻ thi nhân nhẹ nhàng ngâm:
“Cần lao vi tiên thủ
Năng cán dĩ đắc thực
Vô vi thực đầu bìu
Thực phân thế cho nhanh...!”
“Vô liêm sĩ…”
Ái Tâm lập tức mắng to, gương mặt đỏ bừng, tên này làm sao có thể thốt ra lời như vậy?
Bất quá bài thơ này của hắn mặc dù dùng từ ngữ thô bỉ không chịu nổi, nhưng hàm ý rõ ràng là ám chỉ những kẻ không làm mà muốn có ăn, thì tốt nhất nên ăn…
Ám chỉ rất tốt Trầm Quyết cùng Trầm Chí lúc này…
“Hắn rốt cuộc là kẻ vô sĩ, hay là kẻ có thực tài?” Ái Tâm trong lòng bị tò mò bao phủ, nhìn Lạc Nam bằng ánh mắt rực sáng…
“Đừng nhìn ta như vậy, bài thơ này là của một vị tiền bối để lại…ta chỉ đạo văn để dành tặng cho hai tên đầu trộm đuôi cướp mà thôi…” Lạc Nam nhún vai nói...
“Phốc…”
Trầm Chí rốt cuộc không nhịn được bị Lạc Nam nhục nhã, triệt để phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt trắng nhợt…
“Ngươi trở về, ta sẽ để kẻ này sống không bằng chết…” Trầm Quyết nghiến răng ken két…lồng ngực phập phồng khiến hắn hận ý thao thiên…
Là một kẻ leo từ thấp đến cao, trải qua không ít chuyện, thậm chí khi xưa vị hôn thê bỏ theo người khác cũng không khiến hắn nhục nhã như hiện tại…
Trầm Chí gật mạnh đầu, thật sự hắn không chịu nổi nữa, thân hình thoát một cái biến mất dạng…
Ái Tâm và Lạc Nam cũng mặc kệ, Trầm Chí chỉ là con tép mà thôi, không đáng để nhắc tới…
Chỉ cần xử đẹp tên Trầm Quyết này, ngay cả Trầm gia cũng theo đó suy tàn…
“Lôi Thiên Thuấn…”
Trầm Quyết không muốn tiếp tục bị sỉ nhục, lập tức thi triển thân pháp, hòa thành một tia Lôi Đình, trong khoảng khắc đã xuất hiện bên cạnh Lạc Nam…
“Đánh ở đây hỏng thuyền của Ái Tâm ai cho ngươi tiền đền?” Lạc Nam nói một tiếng khiến Trầm Quyết kém tí phun máu, Tốc Biến triển khai, thân hình đã xuất hiện trên không trung…
Trầm Quyết sát khí lẫm nhiên, hóa thành Lôi Đình bám sát mà theo…
Tốc độ thậm chí vượt qua Tốc Biến, một lần nữa chặn đường Lạc Nam…
Đại Đao phủ đầy Lôi Đình, trảm mạnh xuống đầu hắn…
Không gian đổ nát trước mặt đao này…
Đao của Trầm Quyết vậy mà cũng là Thiên Cấp Pháp Bảo, có tên Ngự Lôi Đao, mạnh mẽ vô song, cùng hắn nhuộm đầy máu tươi kẻ thù…
Ngày hôm nay một lần nữa muốn lấy máu tên thanh niên liên tiếp sỉ nhục mình này…
Ánh mắt Lạc Nam nghiêm nghị, hắn cảm giác được một tia nguy hiểm từ thân đao…không dám chủ quan xem thường…
Thiên Hạ Vô Song vừa giải trừ không lâu lập tức khai triển…
Khí thế bá đạo cuồng ngạo càn quét mà ra, khiến sắc mặt Trầm Quyết thay đổi…
Hắn nhìn thấy Lạc Nam dùng trạng thái này chiến với Ám Dạ, cứ tưởng bản thân mình có thể chống trả…nào ngờ khi chính thức bị tác động mới biết sự khủng bố của nó…
Cổ khí thế này gây cho hắn một cổ áp lực vô hình lên tinh thần, làm suy giảm phong độ chiến đấu của hắn, cộng thêm tức giận vì bị Lạc Nam đả kích trước đó…
Lúc này đây, thực lực của Trầm Quyết chỉ phát huy được tối đa tám thành…
Cười lạnh một tiếng, tám thành đã đủ rồi…
Trầm Quyết cánh tay lực lưỡng tiếp tục trảm xuống…
“Đao này có tên Ngự Lôi, hôm nay lấy mạng của ngươi…” Trầm Quyết lạnh lùng nói…
“Đao gì tên kém sang như vậy?” Lạc Nam chế giễu một tiếng, Giao Vương Kích hướng trước mặt đón đỡ…
KENG…
Cơ thể hắn bị đánh bật xuống biển…
Trong khoảng thời gian đó, Lạc Nam nhân cơ hội ý niệm vừa động…
Huyết Sắt Chiến Giáp xuất hiện trên thân, Huyết Sắt Chiến Ngoa bao phủ đôi chân…gương mặt nghiêm nghị, tay cầm Giao Vương Kích…
Mắt thấy Trầm Quyết lại tiếp tục lao xuống truy đuổi, lạnh lùng quát to:
“Nhất Kích Động Cửu Thiên…”
Tốc Biến triển khai, đầu Kích hừng hực hai loại Dị Hỏa…thân hình biến mất…
Xuất hiện bên cạnh Trầm Quyết, mũi Kích đâm thẳng vào mặt hắn…
ẦM ẦM ẦM…
Một kích quả thật khiến chín tầng trời chấn động, Trầm Quyết lại không sợ hãi chút nào, Ngự Lôi Đao trong tay hóa thành tàn ảnh, từng đao đều ẩn chứa ngập trời Lôi Đình chi lực…
“Nhất Đao Liệt Địa…”
Hai tay Trầm Quyết cầm lấy thân đao, toàn lực hướng mũi Kích của Lạc Nam chém xuống…
Đao này tên Liệt Địa, nhưng nơi này chỉ có hải dương…mặt biển cấp tốc bị chẻ ngang làm đôi trước khí thế của nó…
ĐÙNG…
Cổ tay cả hai chấn động, không gian xung quanh bọn hắn đã triệt để nát bấy, mũi Kích không ngừng ma sát lưỡi đao, hai người lạnh lùng nhìn nhau…trong khoảng khắc sống còn, Nhìn Xuyên Yếu Điểm triển khai đến cực hạn…
GÁY…
Kim Ô Thần Thú bá đạo xuất hiện quanh thân Lạc Nam, móng vuốt hừng hực Hỏa Diễm Hoàng Kim vồ vào đầu Trầm Quyết…
Kim Ô Hộ Thân…
Hai người đang cận chiến, uy lực của Kim Ô được phát huy đúng công dụng của nó…
Bất quá Trầm Quyết không phải dễ chơi, hắn vậy mà ngẩng đầu há miệng, phun ra một quả cầu Sét mạnh mẽ vào vuốt Kim Ô…
Đùng…
Không gian nổ tung, Lôi Đình chạm Dị Hỏa, tạo thành một đám mây hình nấm ngập tràn lực lượng bá đạo…
Trong cơn bạo tạc, y phục trên thân Trầm Quyết rách nát lỗ chỗ…
Mà Huyết Sắt Chiến giáp của Lạc Nam vẫn hoàn hảo vô hại…hắn như nhất tôn chiến thần đối diện một tên cái bang…
Lạc Nam nhìn một màn này, trước ánh mắt giận dỗi của Ái Tâm, từ nhẫn trữ vật lấy ra một bộ y phục nữ nhân mua từ Cửa Hàng May Mắn vứt cho Trầm Quyết, ra vẻ nhân từ nói:
“Bố thí cho ngươi y phục…mặc vào rồi đánh tiếp!”