Sau mỗi chu kỳ, Lạc Nam lại gia tăng lực lượng để đẩy nhanh độ hiệu quả…
Đầu tiên chỉ dùng Lôi Hỏa, sau đó thêm Phong Đế Lực…thêm các loại lực lượng khác, cuối cùng là dùng cả Bá Lực.
Mà lần cuối cùng khi đan điền của Manh Manh trở nên vững chắc như thép, toàn bộ Tụ Điền Quả cũng đã dùng hết, số lượng Bất Tử Dược Thủy tiêu hao tất cả sáu bình tương ứng vài trăm lá, Tiểu Nhân Sâm kiệt quệ ngã trên mặt đất.
Giải trừ Tỏa Thiên Hắc Ám, vết thương trên bụng tiểu nha đầu chậm rãi khép lại…
“Thiên phú của ngươi rất tốt!” Bắc Cung Hàm Ngọc không nhịn được tán thưởng Lạc Nam.
Luyện Đan Sư không phải chỉ chỉ biết cắm đầu Luyện Đan, mà các con đường liên quan đến cứu người đều phải nắm vững.
Luyện Đan Sư thực chất còn có thể gọi là Y Sư…
Chẳng qua vai trò của Đan Dược tại thế giới này quá mức quan trọng, chín phần mười trường hợp liên quan đến thân thể đều có thể dùng Đan Dược để giải quyết, vì lẽ đó cách gọi Luyện Đan Sư mới được ưu ái mà thôi.
Lạc Nam có đủ tố chất để trở thành một Luyện Đan Sư vĩ đại…
Đối với lời khen ngợi của Bắc Cung Hàm Ngọc, Lạc Nam chỉ biết cười khổ.
Nếu không có Đan Đế Chân Giải của nàng lưu lại và Đan Đạo Thánh Thủy từ Hệ Thống, có lẽ hiện tại hắn còn dốt đặc cán mai.
“Phù…”
Thở ra một hơi dài, ngồi bệch xuống bế lấy Tiểu Nhân Sâm…
Lúc này vì quá mệt mỏi mà không thể bảo trì hình dạng nhân loại, Tiểu Nhân Sâm đã hóa thành bản thể.
Để hỗ trợ Đình Manh Manh, Tiểu Nhân Sâm tiêu hao quá nghiêm trọng.
Từ hồi Á Nhi đem Tiểu Nhân Sâm tặng cho hắn, đây là lần thứ hai Tiểu Nhân Sâm ra sức lớn như vậy.
Một lần là giúp Đan Mộng Cơ đúc lại thân thể, lần này là giúp Đình Manh Manh rèn đúc đan điền.
Lạc Nam vội vàng đút nàng Bất Tử Dược Thủy, lại giao cho tỷ muội Mộc Ái My chăm sóc.
Lúc này hắn mới đến quan sát Đình Manh Manh…
Kể từ đây, nàng không cần tiêu hao năng lượng của cơ thể để củng cố Đan Điền nhằm ngăn cản Tiên Lực và Ma Lực bạo động.
Thay vào đó, theo giời gian…cơ thể sẽ dần dần lớn lên như một người bình thường.
“Ưm…”
Hồi lâu sau, theo một tiếng rên rỉ, Đình Manh Manh mí mắt rung động, mơ mơ màng màng mở ra…
“Vẫn ổn chứ?” Lạc Nam cười cười, chỉnh sửa vạt áo cho tiểu nha đầu.
Đình Manh Manh loay hoay nhìn nhìn, sau đó lập tức òa khóc, nhảy lên đấm Lạc Nam:
“Đại lừa gạt, vì sao Manh Manh vẫn còn nhỏ xíu?”
Cứ tưởng ngủ một giấc sẽ thành đại mỹ nhân, tiểu cô nương lập tức vô cùng thất vọng.
“Nha đầu ngốc!” Lạc Nam xụ mặt, cười mắng:
“Cảm giác xem cơ thể có gì thay đổi?”
“Ừm?” Đình Manh Manh ngẩn người, bình tĩnh dụng tâm cảm nhận.
Rất nhanh, nàng phát hiện đan điền của mình trở nên có sự khác biệt.
Tiểu nha đầu vô cùng bạo lực, bàn tay ngưng tụ thành nấm đấm, hung hăng nện vào bụng mình.
ĐÙNG!
Một quyền cực mạnh, lực phản chấn đem nàng hất văng lên cao như quả bóng.
Lạc Nam khóe miệng co giật.
“Hahaha, đan điền của Manh Manh quá cứng, quá khỏe rồi…” Đình Manh Manh hứng phấn ở trên không trung lăn lộn, miệng nhỏ cười khanh khách.
Chưa bao giờ cảm giác thoải mái và dễ chịu như vậy.
Trước đây nàng luôn phải phân tâm chú ý vùng đan điền, tùy thời áp chế không để lực lượng bên trong bạo động dẫn đến nổ tung.
Nhưng hiện tại thì khác, đan điền của nàng như một ngục giam kiên cố, đem Tiên Lực và Ma Lực ở bên trong giam cầm, mặc cho chúng nó quậy phá cỡ nào cũng không thể đào tẩu.
Đình Manh Manh nàng không cần thiết phải quan tâm đến nó nữa…
Cũng không cần uống sữa đặc chế của Lạc Nam để ổn định xoa dịu Tiên Lực và Ma Lực bên trong đan điền…
Thậm chí, Đình Manh Manh có cảm giác dù hiện tại mình bị phong ấn tu vi, thì người khác muốn phế bỏ đan điền của nàng cũng không dễ dàng làm được.
Quá tuyệt vời!
“Hiểu rồi chứ?” Lạc Nam cười hỏi.
“Khanh khách!” Tiểu nha đầu cười rộ lên, nhảy vọt ôm lấy Lạc Nam, môi nhỏ hun chùn chụt vào mặt hắn, nước miếng nước mũi tùm lum.
Lạc Nam ghét bỏ đem nàng đẩy ra.
“Manh Manh khi nào có thể lớn lên?” Đình Manh Manh cười hì hì hỏi.
“Hiện tại đang là 3 tuổi, muốn thành 18 tuổi thì đợi thêm 15 năm chứ sao nữa?” Lạc Nam nhún vai nói.
Những năng lượng để trưởng thành từ trước đến nay dùng vào gia cố Đan Điền đã không thể lấy lại, muốn trưởng thành phải chờ thời gian trôi đi mà thôi.
“Manh Manh muốn giống như đại tỷ vậy phải chờ hơn 20 năm sao?” Đình Manh Manh sắc mặt vừa vui lập tức chuyển buồn.
“Bế quan tu luyện trong Gia Tốc Trận một thời gian là xong…” Bắc Cung Hàm Ngọc ôn nhu lên tiếng, ánh mắt hòa ái nhìn Đình Manh Manh.
Nàng nhận biết phụ mẫu của nha đầu này, nên nhìn về phía Đình Manh Manh giống như đang nhìn một tiểu bối vậy.
“Vị tỷ tỷ này là ai? Thật là xinh đẹp! đủ sức cạnh tranh với đại tỷ của ta nha!”
Đình Manh Manh lúc này mới chú ý đến Bắc Cung Hàm Ngọc, bị vẻ đẹp yên tĩnh của nàng làm cho ngẩn ngơ.
Bắc Cung Hàm Ngọc có chút mất tự nhiên, Lạc Nam ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Đình Manh Manh:
“Nha đầu chớ có nói bậy, kế tiếp đi giải khai Ma Ấn đi!” Lạc Nam ném cho nàng một đống Đế Đan.
Những Đế Đan này đều là hắn nhờ Bắc Cung Hàm Ngọc luyện chế, chúng có công dụng giải trừ phần lớn nguy hiểm khi giải phong Ma Ấn, xoa dịu Ma Lực.
Vì đống Đế Đan này cho Đình Manh Manh mà Lạc Nam tiêu hao sạch sẽ Tiên Dược, nguyên liệu thu được từ Đan Huyền Môn rồi.
Đình Manh Manh trong thời gian qua đã giải phóng hơn một nữa Ma Ấn, hiện tại chỉ cần bế quan sử dụng số Đế Đan này, tỷ lệ nguy hiểm gần như bằng không, chẳng cần hắn trợ giúp điều phối lực lượng.
Huống hồ Lạc Nam còn không phải cầm thú, đối với tiểu nha đầu này nảy sinh nổi ý niệm song tu mới là chuyện lạ.
“Hừ, cứ chờ đó…ngày Manh Manh thành Đế, Manh Manh cũng sẽ là đại mỹ nhân!”
Đình Manh Manh kiên định nói một câu, hốt sạch đám Đế Đan, chạy vội đi bế quan.
…
Lạc Nam lại xuất hiện bên ngoài…
Thục Phi tam nữ đã độ kiếp thành công, Làng Nhất Thế chính thức có bảy vị Nữ Đế tọa trấn.
Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết, Thục Phi, Thục Thục, Phi Phi, Vân Tu Hoa, Thiên Vô Ảnh.
Cộng thêm Địa Ngọc Huyền và Đình Manh Manh nếu thành Đế, Làng Nhất Thế sẽ có chín vị Nữ Đế.
Tự tin áp đảo bất kỳ Đế Giả cấp thế lực nào trong vũ trụ này.
Tuy nhiên, Lạc Nam đã hỏi ý Địa Ngọc Huyền…
Bản thân nàng hiện tại vẫn chưa chịu thành Đế, mà là muốn tham gia Thiếu Đế Chi Chiến.
Hiển nhiên mặc dù đã chuyển đổi chín phần Tôn Lực thành Đế Lực, nhưng chỉ cần dưới Đế là được phép tham gia.
Đừng nói là chỉ mới chuyển được chín phần Tôn Lực, rất nhiều thiên tài đã sở hữu Đế Lực một cách hoàn chỉnh vẫn có thể tiến vào Thiếu Đế Chi Chiến như thường.
Xuất thân từ thế lực nhỏ, Địa Ngọc Huyền thật sự khao khát một cuộc tranh hùng với những Đế Tử, Đế Nữ chói sáng, tiếng tăm trong vũ trụ.
Huống hồ nếu xét về phương diện tuổi tác, Địa Ngọc Huyền vẫn còn rất trẻ.
Tất cả điều kiện đều đáp ứng được, vì sao lại không tham gia?
Nữ nhân của mình đều có dã tâm và hoài bão, Lạc Nam tôn trọng điều đó…
Nhân cơ hội nha đầu Đình Manh Manh bế quan, Lạc Nam tiếp tục giở thói sắc lang.
Trong sự ởm ờ, giả vờ chống cự yếu ớt của chúng nữ, bắt lấy các nàng ngày đêm hoan ca.
Cùng Thục Phi luyện hóa Dị Thủy – Hư Ảnh Thủy Thần.
Thủy Thần Tướng mặc dù vẫn chưa quá mạnh, nhưng đã có thể xuất thế.
Vân Tu Hoa động tình cảm, kiên quyết nằng nặc đòi Lạc Nam song tu, nàng muốn thân hóa lô đỉnh để trợ giúp hắn sở hữu thêm một loại Đế Lực.
Thậm chí, Vân Tu Hoa còn muốn giúp Diễm Tâm Đỉnh từ Tôn Lực thành Đế Lực, để gia tăng lực chiến của Lạc Nam lên một đẳng cấp khác.
Bởi vì nàng biết, Diễm Tâm Đỉnh là đỉnh sở hữu nhiều Dị Thuộc Tính nhất của Lạc Nam.
Nếu nó thành Đế Lực, chắc chắn sẽ siêu việt Độc Đỉnh và Vũ Phong Đỉnh…
Nhưng mà Lạc Nam cũng thừa hiểu rằng, nếu làm theo ý của Vân Tu Hoa, nàng sẽ tiêu hao nguồn năng lượng vô cùng khổng lồ.
Khả năng rất cao vừa mới thành Đế giả lại tụt lùi trở về Thiên Tôn, thậm chí là Địa Tôn…
Vừa mới thành Đế, căn cơ vững chắc không chịu…muốn tụt lùi tu vi để căn cơ bất ổn, ảnh hưởng đến thành tựu sao này phải không?
Lạc Nam cương quyết từ chối ý tốt của nàng.
Lạc Nam hắn có lòng kiêu ngạo của riêng mình, đâu thể vì thực lực tăng lên mà hy sinh tu vi của thê tử…
Vân Tu Hoa lần đầu ương bướng cãi lại hắn, vẫn toàn tâm toàn ý muốn giúp nam nhân của mình mạnh hơn trong Thiếu Đế Chi Chiến.
Kết quả cuối cùng bị Lạc Nam đè ra thi hành gia pháp một trận, vừa nhấp vừa đánh vào mông đến xụi lơ, đành phải vừa sung sướng, vừa đau mông, vừa cảm động khóc thút thít xin tha.
Cảm xúc vô cùng phức tạp…
Lạc Nam lúc này mới hài lòng bỏ qua cho nàng.
Uy nghiêm của nam nhân là bất khả xâm phạm…
…
Lạc Nam phấn chấn hùng phong, rời khỏi Làng Nhất Thế trong sự thỏa mãn của chúng nữ.
“Phu quân, hình như chàng quên còn Dị Quang vẫn chưa luyện hóa?”
Quang Nhi đột ngột từ trong đan điền nhảy ra, sắc mặt thuần khiết đầy vẻ u oán nhìn Lạc Nam.
Hầu hết các Đỉnh đều đã có thể tụ thành Thần Tướng, riêng nàng vẫn chỉ một thân một mình.
Nam nhân này còn La Hán Minh Quang, Cuồng Sư Nộ Quang mà như bị quên lãng…
“Đừng nóng ruột, sớm muộn ta sẽ luyện hóa…” Lạc Nam vội vàng nắm tay an ủi Quang Nhi.
“Hừ, chàng muốn chờ Hoàng Y Thiền chứ gì?” Quang Nhi trừng mắt nhìn.
“Khụ khụ…” Lạc Nam mặt già đỏ lên, bị nói trúng tim đen khiến hắn hết đường phản bát.
Quả thật, ở trong lòng hắn thì Bồng Lai Ngũ Tiên đã là người của mình…
Có Dị Quang đương nhiên phải chờ Hoàng Y Thiền cùng luyện.
“Thiếp thấy Hoàng Y Thiền cũng thích chàng, chỉ cần cường thế một phen đè nàng ấy xuống, chẳng phải gạo cũng nấu thành cơm?” Quang Nhi lườm hắn nói.
“Nàng từ bao giờ hư hỏng như vậy?” Lạc Nam trừng mắt nhìn: “Quang Nhi khả ái thuần khiết của ta đâu rồi?”
“Thiếp còn không phải bị chàng làm hư?” Quang Nhi cười lạnh, bĩu môi:
“Rõ ràng là muốn mà còn không ăn!”
“Haizz!” Lạc Nam thở dài: “Ta không muốn để Y Thiền nghĩ rằng ta nóng vội phát sinh quan hệ với nàng ấy vì để luyện hóa Dị Quang, hiểu chưa?”
“Vậy chàng định thế nào?” Quang Nhi cũng dịu giọng lại.
“Thuận theo tự nhiên nha!” Lạc Nam tự tin đáp: “Sắp tới Thiếu Đế Chi Chiến chẳng phải cũng có Y Thiền tham gia sao? đến lúc đó ta sẽ có cơ hội bồi dưỡng tình cảm với mỹ nhân…”
“Được rồi!” Quang Nhi cũng hiểu tính của Lạc Nam, chỉ có thể nghe lời của hắn.
Thật ra việc Quang Minh Đỉnh yếu kém so với các Đỉnh còn lại cũng làm nàng tủi thân.
Nghĩ đến cảnh Quang Minh Thần Tướng xuất thế, La Hán cưỡi Cuồng Sư, một tay chấp chưởng Thất Thải Huyền Quang, một tay nắm giữ Phân Lực Huyền Quang, do đích thân nàng điều khiển sát cánh cùng Lạc Nam chinh chiến, oai hùng biết bao?
Quang Nhi sao có thể không gấp gáp?
Lạc Nam dùng miệng lưỡi đường mật an ủi thê tử hồi lâu, rốt cuộc Quang Nhi mới hài lòng trở về đan điền.
…
Vạn Yêu Thánh Địa…
Lạc Nam cũng chẳng biết vì sao mình đột nhiên đến nơi này…
Như có một thứ gì đó thôi thúc bản thân hắn, khiến trong lòng hắn bồn chồn chẳng yên…
Càng đến gần Vạn Yêu Thánh Địa, một cảm giác hết kỳ quái càng dâng lên trong lòng…
Cảm giác này khiến bước chân hắn vô thức thay đổi quỷ đạo, vốn muốn đi Thiên Địa Hội để gặp Liễu Tú Quyên và Mộng Thải Vân nói lời cảm tạ…nào ngờ lại đến nơi đây…
Như có điều gì đó đang kêu gọi hắn, đang khiến máu huyết tình thân trong người hắn sục sôi, vô cùng khó hiểu.
“Có lẽ vì ta đa tình đi…” Lạc Nam lẩm bẩm, tự tìm cho mình một lý do.
Hắn thừa nhận mình khó quên được một đêm phong lưu kia, một đêm để lại ấn tượng quá mạnh, mỹ nhân nhiệt tình như lửa, kiêu ngạo kiều mị, uyển chuyển rên rỉ nỉ non…thật sự khắc sâu trong tâm trí hắn.
Dù có nhiều nữ nhân, dù mỗi người đều như hoa như ngọc, dù mỗi người đều yêu hắn tha thiết.
Nhưng có một câu nói, lòng tham của con người vốn là vô đáy…
Thân là một nam nhân mang huyết mạch Nghịch Long, có lẽ sự chiếm hữu, phần nào đó trong tính cách bá đạo của Nghịch Long đã ảnh hưởng đến hắn…
Lạc Nam không cho phép nữ nhân đã phát sinh quan hệ với mình xem mình như người xa lạ…
Lần trước nhờ người chuyển đồ vật đến cho nàng, cũng chẳng thấy nàng phản ứng gì đến hắn…
Lần này Lạc Nam quyết định gặp trực tiếp nàng một lần.
Muốn đánh muốn giết gì cũng được!
“Lạc công tử?”
Có người ngoài đột nhập, lập tức Lạc Nam bị một số Yêu Thú bắt gặp.
“Tại hạ muốn gặp Nữ Thánh Chủ của quý Thánh Địa, có chuyện quan trọng!” Lạc Nam chắp tay nói.
“Tốt, để chúng ta bẩm báo!” Vài tên Yêu Thú nhanh chóng rời đi.
Lạc Nam rất được chào đón ở Vạn Yêu Thánh Địa, việc hắn dùng Huyết Mạch Cửu Thải Thôn Thiên Xà tặng cho Thải Quỳnh Dao đến nay vẫn được ca tụng.
Thoáng một chút, đã có Trưởng Lão đến tiếp đón Lạc Nam.
Chính là Thất Trưởng Lão, vị nữ trưởng lão thứ hai ngoại trừ đại trưởng lão tại Vạn Yêu Thánh Địa.
“Công tử chờ một chút, đại trưởng lão đã đi bẩm báo với Thánh Chủ!”
Thất trưởng lão mời Lạc Nam vào đình viện uống trà, tò mò hỏi: “Phải chăng công tử muốn vận dụng đến ân tình kia sao?”
Hiển nhiên nàng cho rằng Lạc Nam muốn gặp đến cấp bậc Thánh Chủ là muốn nhờ vả chuyện gì đó.
Lạc Nam mỉm cười lắc đầu, nhưng cũng không lên tiếng đáp.
Chuyện này thật sự không tiện nói…
Thất trưởng lão cũng không nóng vội, chờ Thánh Chủ triệu kiến Lạc Nam là hiểu.
“Nói đi cũng phải nói lại, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp Thánh Chủ, ngay cả Đại Trưởng Lão cũng chỉ có thể cách xa truyền âm mà không đích thân gặp mặt.” Thất trưởng lão đột nhiên nói.
“Vậy sao…” Cảm giác kỳ quái trong lòng Lạc Nam lại tăng lên.
Một hồi sau, thân ảnh đại trưởng lão đã xuất hiện trước mặt hai người.
Lạc Nam vội vàng đứng lên hành lễ…
“Lão thân đã báo với Cửu Thánh Chủ về việc công tử diện kiến!” Đại trưởng lão ánh mắt cổ quái.
“Nàng…à không…Cửu Thánh Chủ nói sao?” Lạc Nam hỏi.
Đại trưởng lão lưỡng lự hồi lâu, càng thêm kỳ quái nhìn Lạc Nam: “Thánh Chủ chỉ nói ra ba chữ…”
“Chữ gì?” Lạc Nam sắc mặt ngiêm túc.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, bất đắc dĩ phun ra: “Nói hắn cút!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon