Mục lục
Con Đường Bá Chủ - Akay Hau - Truyện full dài cực hay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Lão vừa nói dứt câu, cả đám lập tức im lặng…

Nếu không phải người vừa lên tiếng là người có quyền uy như Đại Lão, chỉ sợ đã lập tức bị cả bọn gân cổ lên phản bác…

Văn Lang này một lần xuất thủ kinh người, đem Tiểu Vương gia xém chút phế đi thì cũng thôi, hiện tại càng là nhất chiến loại bỏ tất cả thí sinh, ngay cả hai vị Hoàng Tử cũng nằm trong số đó…

Mặc dù Văn Lang quả thật là thiên tài, thậm chí yêu nghiệt…nhưng bọn hắn cả bọn đều không vừa mắt, thậm chí trong lòng phẫn hận…

Mặt mũi Bạch Sa Hoàng Triều bị kẻ này làm mất hết rồi…

Trong lúc nhất thời, cả đám trầm mặc không đáp…

“Thế nào? Các ngươi thấy không thích hợp?” Đại Lão nhìn sắc mặt cả đám, làm sao không hiểu mấy lão già cổ hủ này lòng dạ hẹp hòi, không cam lòng để người ngoài như Văn Lang đoạt được Quán Quân…

“Đại Lão…vô số năm qua Thổ Chiến Đại Hội đều là Bạch Sa Hoàng Triều chúng ta đứng đầu…” Nhị lão híp mắt nói ra, thực lực của hắn mặc dù kém Đại Lão một bậc, nhưng chỉ cách Hợp Thể Trung Kỳ một bước ngắn mà thôi, nếu liều mạng chưa chắc không thể lưỡng bại câu thương…vì thế không quá e ngại Đại Lão.

“Thì sao? Thổ Chiến Đại Hội các kỳ đều là chúng ta đứng đầu không giả, nhưng ngươi xem đến tham dự Đại Hội đều là những ai? Chỉ toàn là thiên tài mới nhú của một số Bát cấp, Thất cấp Thế Lực…Thiên Tài của Cửu Cấp Thế Lực có bao giờ đếm xỉa đến Thổ Chiến Đại Hội?” Đại Lão cười lạnh nói tiếp:

“Đó là bởi vì Thổ Chiến Đại Hội chưa từng lọt vào mắt bọn hắn, chúng ta dù chiến thắng nhiều lần…đó cũng chỉ là khi dễ một số thế lực yếu hơn mình mà thôi!”

Đám người cúi đầu, mặt mo có chút ửng đỏ…lời Đại Lão nói bọn hắn đương nhiên biết, Thổ Chiến Đại Hội đâu thể sánh bằng khảo hạch của Tứ Đại Học Phủ, càng không bằng Tứ Phủ Tranh Đấu…

“Hiện tại chúng ta để Văn Lang đoạt quán quân, chính là hướng toàn bộ thiên hạ tuyên bố…Thổ Chiến Đại Hội rất tươm tất, rất công bằng…bất kỳ ai cũng có thể đoạt giải, lại thêm thân phận của Văn Lang chính là truyền nhân Độ Kiếp, dù thua hắn cũng không mất mặt…” Đại Lão vuốt râu, ý vị thâm trường hỏi một câu:

“Huống hồ dù Văn Lang có tiếp tục vào vòng trong, các ngươi nghĩ ai trong số 11 người có thể Đơn Đấu thắng hắn? chức Quán Quân sớm muộn cũng về trong túi hắn mà thôi…”

Đám người hai mặt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào…

Thực lực của Văn Lang đã rành rành trước mắt, dù hiện tại hai vị Hoàng Tử bị hạ có chút nhanh, vẫn chưa kịp bộc phát toàn bộ chiến lực, nhưng không ai cho rằng bên trong xuất hiện người có thể đánh bại Văn Lang…

Suy đi nghĩ lại, chức quán quân quả thật không trốn khỏi tay Văn Lang…

“Cứ làm theo lời Đại Lão đi! Bất quá vòng hai của Thổ Chiến Đại Hội tạm dời lại một tháng sau, để mười thí sinh còn lại khôi phục thương thế!”

Vốn ngồi im lặng từ nãy đến giờ, Bạch Sa Hoàng Đế rốt cuộc nghiêm nghị lên tiếng…theo hắn thấy nếu Văn Lang nếu đã đường đường chính chính bày biện thực lực trước mặt vạn người, lúc này đứng ra chèn ép hắn chỉ làm danh dự của Bạch Sa Hoàng Triều bị ảnh hưởng thêm mà thôi…

Chi bằng mượn nước đẩy thuyền, bày ra một bộ công chính liêm minh để Văn Lang đoạt lấy ngôi vị Quán Quân…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Sa hoàng đế híp lại trao đổi cùng Nhị Lão:

“Hắn đoạt Quán Quân là một chuyện, nhưng hắn có sống sót được đến một tháng sau để nhận thưởng hay không lại là chuyện khác…”

Trong lúc nhất thời, hai người cười tủm tỉm lên, hết sức ăn ý…tại Bạch Đế Thành này, bọn hắn muốn một tiểu bối Hóa Thần Kỳ bí ẩn biến mất…dễ như nghiền chết một con kiến vậy.

Đại lão không biết ý nghĩ trong lòng Bạch Sa, nghe hắn đồng ý để Văn Lang đoạt Quán, nhất thời mừng rỡ chắp tay cung kính nói ra:

“Bệ hạ anh minh…”

Có Đại Lão và Bạch Sa đồng ý, đám lão già còn lại biết nói gì nữa đây? Trong lúc nhất thời cả đám cung kính vâng dạ…

Bạch Sa thấy một màn này, cười lên càng thêm sảng khoái…



“Văn Lang làm nên kỳ tích phi phàm, lấy một bại mười chưa từng có trong lịch sử…trực tiếp phong nhiệm Quán Quân!”

Tam Lão cùng Tứ Lão lơ lửng trước toàn trường, nghiêm nghị thông cáo…

“Hoan hô…Bệ Hạ anh minh, Bạch Sa vạn tuế!”

“Haha, bổn đại gia sớm biết Văn Lang sẽ làm nên kỳ tích!”

“Văn Lang hoàn toàn xứng đáng, lão tử phục hắn!”


“Không sai, đây là lần duy nhất Quán Quân Thổ Chiến Đại Hội không phải người của Hoàng gia, nhưng ta cũng rất tán thành!”

“Văn Lang quá yêu nghiệt!”

“Văn Lang, ta muốn vì ngươi sinh một đội bóng…”

Trong lúc nhất thời, âm thanh ồn ào huyên náo không dứt vang lên, hầu hết đều hưng phấn dị thường, không có chút ý đối lập nào…

Biểu hiện của Văn Lang từ đầu đến cuối như một màn trình diễn đặc sắc tuyệt luân, đủ sức chinh phục mọi khán giả khó tính nhất…không ngời không nể, không người không phục…

Ngọc Trần, Bạch Liệt và Bạch Dương nghe xong tuyên bố, hai mắt tối sầm lại ngất đi…được người Hoàng gia nhanh chóng đón về chữa trị…

Đại Linh mấy người cũng có thân nhân đi theo chăm sóc…

Tam Lão và Tứ Lão ra hiệu mọi người im lặng xuống, lúc này tiếp tục nói ra:

“Một tháng sau, mười người còn lại tiến vào vòng thi đấu thứ 2 – Đấu Đơn, sẽ chọn thêm 2 người xuất sắc nhất cùng Văn Lang tiến vào Cảnh Địa tu luyện!”

Đám người nghe vậy gật đầu, bất quá không còn hứng thú quá lớn…hiển nhiên khi đã chứng kiến màn biểu diễn tuyệt vời của Văn Lang, hầu hết đối với các trận còn lại không tha thiết cho mấy…

“Phu quân, chúng ta hiện tại đi đâu?” Nam Cung Uyển Dung lo lắng hỏi Lạc Nam, tính cách nàng linh mẫn, biết bão giông có lẽ sắp đến rồi…



Hiện tại đang ở chốn đông người nên tạm thời an toàn, nhưng khi màn đêm buông xuống, ai về nhà nấy…cũng là lúc một số thủ đoạn bẩn thỉu phơi bày, hai người có sống sót được đến cuối một tháng sau hay không còn khó nói…

Nàng mới không tin Bạch Chí sẽ từ bỏ ý đồ, càng không tin Hoàng thất Bạch Sa Hoàng Triều sẽ rộng lượng như vậy…

Lạc Nam đang muốn trả lời, một âm thanh có phần máy móc đã vang lên bên tai hắn:

“Keng, hoàn thành nhiệm vụ Phong Phạm Bá Chủ, nhận được một lần triệu hoán Thể Chất!”

Nghe đến đây, khóe miệng hắn nhếch lên xem như hài lòng…

Lúc này suy nghĩ một chút nói ra:

“Mang ta đến Đa Bảo Các…”

Nam Cung Uyển Dung ánh mắt sáng lên, Lạc Nam từng kể với nàng có hợp tác làm ăn với Đa Bảo Các, để bọn hắn bảo vệ hai người qua giai đoạn giông bão này không thể là không được…

Lạc Nam gian nan ngẩng đầu, nhìn về nơi xa có Bạch Liên Hoa đang cắn môi nhìn hai người, hắn mỉm cười diệu dàng thủ thỉ:

“Chờ ta!”

Bạch Liên Hoa gật mạnh đầu, đôi mắt tròn xoa óng ánh nước, hận không thể thay thế Nam Cung Uyển Dung chiếu cố hắn…

Bất quá thân phận Tiểu Công Chúa của nàng đã định trước không thể lộ liễu như vậy…bằng không cũng chỉ mang đến phiền phức cho Lạc Nam ca ca mà thôi.

Nam Cung Uyển Dung cũng gật đầu chào Bạch Liên Hoa một cái, không tiếp tục nhiều lời, nàng đem cơ thể máu me của phu quân ôm vào trong ngực, Kim Quang Lượt Ảnh vận chuyển đến cực hạn, ngự không mà đi…

VỤT…

Để lại một luồng tàn ảnh vàng rực nơi chân trời…

Đám khán giả thấy vậy cũng biết hai người nóng lòng tìm chỗ trị thương, cũng không thèm để ý, tiếp tục bàn luận ầm ĩ trận chiến vừa qua…



Mất máu hơi nhiều đã khiến Lạc Nam có phần mệt mỏi, lại cảm nhận da thịt mềm mại của thê tử, ngửi mùi hương thơm ngát vào tận ruột gan của nàng, bất chợt muốn ngủ một giấc…

“Chạy đi hai con chuột nhỏ…ta thật muốn xem các ngươi có thể đi đến đâu…”

Bên trong không gian, hai ánh mắt hài hước khóa chặt lấy Lạc Nam cùng Nam Cung Uyển Dung, thầm mắng hai kẻ ngu ngốc…

Hai người này không ai khác chính là Bạch Chí cùng Nhị Lão…

Nếu tên Văn Lang này khôn ngoan trụ lại Đấu Trường, nơi vẫn có rất nhiều người hội tụ, có thể kéo dài thêm một đoạn thời gian không ai dám động hắn, dù sao thì đó là giữa thanh thiên bạch nhật…

Đáng tiếc hắn lại quyết định nhanh chóng rời đi, đây chẳng khác nào đang tạo điều kiện thuận lợi để hai người ra tay hành động?

Bất quá nơi này còn cách đấu trường chưa xa, tạm thời không vội…cả hai lấy ra mặt nạ đeo lên, đem diện mạo cho chê giấu đi…

“Nhị lão, nói với Hoàng huynh…giao tiểu súc sinh Văn Lang và nữ nhân kia giao cho bổn vương, ta muốn để hắn sống không bằng chết…” Bạch Chí âm độc nói ra…

Bạch Thuần phục dụng Thổ Nhân Sâm đã tạm thời giữ được tính mạng, hắn có thể thoải mái truy đuổi Văn Lang mà không phải bận tâm lo lắng…

“Người có thể giao cho Vương gia, nhưng Sa Mạc Nộ và Công Pháp liên quan đến Trọng Kiếm kia bệ hạ chỉ định muốn!” Nhị lão trầm thấp vuốt vuốt râu nói…

Ngoài trừ Vũ Kỹ Sa Mạc Nộ, ngay cả môn kiếm pháp của Lạc Nam cũng gây nên Bạch Sa hứng thú, có thể thấy thân làm Đế vương, khẩu vị luôn luôn không nhỏ…

“Không thành vấn đề…ta chỉ muốn hai người bọn hắn, Văn Lang sẽ bị tra tấn, mà nữ nhân kia sẽ trở thành đồ chơi của Thuần nhi, xem như một chút đền bù tổn thất cho hắn!” Bạch Chí cười gằn nói…

Hai người đạt thành ăn ý, nhất thời khoái chí nhìn nhau, ánh mắt hiện lên mãnh liệt khoái trá, như sói săn cùng lúc tìm được con mồi cho cả bầy…

Chỉ là…

Rất nhanh, ánh mắt hai con sói đói trở nên ngơ ngác, sau đó là vô tận phẫn nộ…

Chỉ thấy một vết nứt không gian đột ngột nứt ra trước mặt Nam Cung Uyển Dung…hết sức thần bí…

“Người nào?” Nam Cung Uyển Dung kinh hãi hét lên…

Bộp…

Một thủ ấn nhẹ điểm lên gáy nàng, vô tận hàn khí cấp tốc lan khắp cơ thể, Nam Cung Uyển Dung không có chút lực chống cự nào ngất đi, Lạc Nam mê mang không tỉnh, cả hai đều bị người kia lôi vào vết nứt không gian…

Chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.

“Kẻ nào ra tay?” Bạch Chí cùng Nhị lão một mặt mộng bức, theo sau đó không cam lòng gào thét ầm lên, tức muốn nổ phổi…

Con mồi đã ở trước mặt đột ngột bị hớt tay trên? Làm sao bọn hắn có thể chịu được?

Trong lúc nhất thời, cả hai điên cuồng hành tẩu trong hư không, muốn tìm ra điểm manh mối…

Đáng tiếc người kia thực lực rõ ràng cao hơn bọn hắn, lại hành động bất ngờ, không để lại chút dấu vết nào…

Muốn truy tìm, khó như lên trời…



“Lập tức phong tỏa Bạch Đế Thành, không…là phong tỏa toàn bộ lãnh thổ Hoàng Triều, ta không tin hắn có thể chuồn đi trong thời gian ngắn!” Nhị Lão hét gầm lên phẫn nộ, lập tức liên lạc với mấy tên lão già còn lại, ngoại trừ Đại lão…

Bạch Chí sắc mặt xấu xí như ăn phải con ruồi, bất quá rất nhanh lấy lại bình tĩnh, động não nói ra:

“Thông cáo toàn thành, Quán Quân Thổ Chiến Đại Hội - Văn Lang bị bắt cóc khiến Hoàng triều phẫn nộ, hạ lệnh toàn lực truy tìm tung tích của tân Quán Quân trên khắp Đại Lục, sống phải thấy người, chết phải thấy xác…để tìm ra kẻ bắt cóc trả thù cho hắn!”

“Ý kiến hay!” Nhị lão ánh mắt sáng ngời, hành động như vậy vừa gia tăng khả năng truy tìm Văn Lang, vừa danh chính ngôn thuận, đạt được tiếng thơm…



Trong một Đại Điện…

ĐÙNG…

Bạch Sa giận dữ, đem cái bàn trước mặt vỗ thành phấn vụn…

Đám lão già ở dưới cúi đầu, ngay cả Đại Lão cũng ở trong số đó, mỗi người sắc mặt đều cực kỳ khó coi…

“Ai nói cho trẫm, từ bao giờ có tặc tử đạt đến Hợp Thể Kỳ lẻn vào Bạch Đế Thành mà trẫm không biết?” Bạch Sa gằn từng chữ hỏi…

“Thưa bệ hạ, Hợp Thể Kỳ thông thường nếu muốn bí mật tiến vào trong thành, hộ vệ và các vị tướng lãnh rất khó kiểm soát!” Đại lão trầm thấp nói…

Đạt đến Hợp Thể Kỳ, mỗi người đều là nhân vật phong vân, động một chút là ảnh hưởng đến đại cục trong thiên hạ, khả năng hành tẩu trong không gian mạnh hơn Luyện Hư Kỳ rất nhiều, muốn đề phòng bọn hắn xâm nhập một thế lực nào đó càng là khó như lên trời…

Bạch Sa hừ lạnh một tiếng, cũng biết chỉ dựa vào đám Hộ Vệ và vài tên tướng quân, muốn ngăn chặn Hợp Thể Kỳ xâm nhập là rất khó…bất quá hắn cần phát tiết một chút để giảm bớt phẫn nộ trong lòng.

“Hiện tại tân Quán Quân bị bắt cóc sau khi vừa hoàn thành Thổ Chiến Đại Hội, đây chẳng khác nào tát vào mặt Hoàng gia chúng ta, trẫm muốn các ngươi toàn lực truy tìm hắn trong vòng một tháng!”

Bạch Sa hiên ngang lẫm liệt nói ra, giọng điệu như một đấng minh quân, hết lòng lo lắng cho an nguy của Tân Quấn Quân và Hoàng Triều trên dưới…

Đại Lão nhíu chặt lông mày, cảm giác cho hắn biết chuyện này có gì không đúng, ý vị thâm trường liếc Bạch Chí dò hỏi:

“Không biết tình huống Tiểu vương gia thế nào? Vương gia phải chăng còn oán trách Văn Lang?”

Bạch Chí lập tức nhảy dựng, gằn giọng hỏi: “Đại lão đây là có ý gì? Cho rằng ta cố tình ăn cướp còn la làng hay sao?”

“Lão hủ chỉ hỏi một câu thôi, Vương gia cần gì phản ứng lớn như vậy?” Đại Lão trầm giọng hỏi…

“Ngươi…” Bạch Chí tức giận…

“Đủ rồi!” Bạch Sa quát lớn: “Trẫm muốn các ngươi truy tìm hung thủ và tân quán quân, không phải nội bộ lục đục!”

Đại lão im lặng cúi đầu, đặt Bạch Chí trở thành đối tượng tình nghi số một…

Đáng tiếc Đại Lão không biết rằng, không chỉ riêng Bạch Chí, mà thậm chí tất cả người ở đây đều có dính đến trong chuyện này, chẳng qua có kẻ nhanh hơn bọn hắn một bước mà thôi…



Thủy Hoa Cốc…

Bạch Liên Hoa hai mắt đẫm nước đi qua đi lại, thân thể mong manh trong gió, gương mặt nhỏ xinh trắng nhợt tràn đầy lo lắng…

Tin tức tân quán quân Văn Lang mất tích đã lan khắp Bạch Sa Hoàng Triều, nàng đương nhiên biết được…

Tiểu Công Chúa trong lòng như có hòn đá vạn cân đè nặng, không biết phải làm sao mới tốt…

“Lạc Nam ca ca, ngươi nhất định hóa nguy thành an, Liên Hoa rất lo lắng cho ngươi…”

Trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, nàng đã vận dụng toàn bộ nhân lực của một công chúa để tìm kiếm hắn, bây giờ chỉ có thể chờ đợi tin tức báo về mà thôi…

“Đúng rồi…” Như nghĩ đến điều gì đó, Bạch Liên Hoa hai mắt đột ngột sáng lên…

“Mẫu thân…Lạc Nam ca ca từng ra tay hỗ trợ mẫu thân, ta phải nhờ người tìm kiếm hắn!”

Nghĩ là làm, tiểu công chúa bé nhỏ dứt khoát phi thân mà bay…

Còn nước còn tát, bằng mọi giá nàng phải tìm ra hắn.



Chiều đọc truyện vui vẻ nha ae!!!

Bác nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU


Ngân hàng Agribank ạ.


Momo: 0942973261


Viettelpay: 9704229212704295


Chân thành cảm ơn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK